ẢNH HẬU CỦA TÔI THÍCH ĐƯỢC NUÔNG CHIỀU


Vì hộp cơm này mà buổi sáng Vũ Minh Nguyệt đã dậy rất sớm, còn vì nó mà suýt bị bỏng cả tay, kết cục giờ nó lại bị vứt vào thùng rác tàn nhẫn thế này.

Âu Dương Tư Duệ hiện tại giận cô đến vậy sao, thức ăn mà cô nấu anh cũng không nguyện ý ăn.

"Tách." Bất giác nước mắt cô rơi xuống nền gạch, tạo ra một âm thanh nhỏ.

Vũ Minh Nguyệt mím chặt môi để không phát ra tiếng nấc nghẹn, cơ thể cô cũng vì vậy mà run lên bần bật, khuôn mặt nhỏ lại nhạt nhoà nước mắt.

Hóa ra công sức của cô lại rẻ rúng đến vậy, có thể bị anh chà đạp vất đi như một thứ rác rưởi.

"..."
"Minh Nguyệt, em làm sao lại đứng ở đây khóc vậy? Có gì nói tôi nghe đi, em đau ở đâu sao? Đừng khóc mà!" Phó Tử Khanh từ xa chạy đến, thấy cô khóc hắn luống cuống nói, không quên lấy khăn tay lau nước mắt cho cô.

Không thấy Vũ Minh Nguyệt trả lời, Phó Tử Khanh lại theo tầm mắt của cô nhìn tới, trông thấy hộp cơm bên trong thùng rác, hắn liền hiểu ra.

Đây không phải cơm trưa cô mang theo buổi sáng hay sao? Lúc đó hắn còn chạy theo nài nỉ cô cho hắn, hiện tại là bị cái tên khốn nào giẫm đạp mà vứt đi như thế này chứ.

"Vì nó mà em khóc sao? Được rồi, đừng có khóc nữa, tôi sẽ giải quyết nó cho em!" Phó Tử Khanh thở mạnh nói, hắn cầm lấy khăn tay nhét vào tay cô rồi tiến đến gần thùng rác.

Vũ Minh Nguyệt còn đang không hiểu Phó Tử Khanh là muốn làm gì, thì một giây sau hắn đã cho tay vào thùng rác, lấy hộp cơm của cô ra ngoài.


"Chỉ có đồ ngốc mới không biết trân trọng! Yên tâm, có tôi trân trọng em là đủ!"
Nói xong, hắn liền mở hộp cơm ra, bên trong đồ ăn vẫn còn nguyên, chỉ là có hơi lộn xộn vì bị tác động mạnh.

Phó Tử Khanh cầm lấy muỗng trong hộp, hắn xúc một muỗng cơm lớn cho vào miệng, ăn một cách ngon lành.

"Anh làm cái gì vậy, đồ đã bị vứt vào thùng rác làm sao có thể ăn được?" Vũ Minh Nguyệt kinh ngạc kêu lên, cô đưa tay muốn giành lấy hộp cơm bỏ đi.

Phó Tử Khanh nhanh hơn tránh được, hắn lại cho một muỗng cơm vào miệng, phản bác lại ý của cô.

"Sao lại không ăn được, còn rất ngon nữa là đằng khác, hôm nay tôi thật có phúc vì được ăn đồ em nấu đấy!"
Một thiếu gia nhà giàu như Phó Tử Khanh bình thường thức ăn có tệ một chút liền đuổi cả đầu bếp, vậy mà bây giờ vì thích Vũ Minh Nguyệt mà hắn cam tâm tình nguyện ăn đồ đã bị vứt vào thùng rác, tình yêu quả thật có thể làm con người thay đổi.

Vũ Minh Nguyệt vừa cảm động lại có chút đau lòng, cô không biết nên cảm ơn hắn thế nào nữa, hắn làm vậy khiến cô rất khó xử.

Mất vài phút, Phó Tử Khanh đã xử lý sạch sẽ hộp cơm của Vũ Minh Nguyệt, hắn cẩn thận đóng nắp lại, rồi bước đến đưa cho cô, hắn cúi đầu xuống thấp nói.

"Nhiệm vụ hoàn thành rồi, em đừng đau lòng nữa, đồ ăn của em nấu rất ngon! Nếu có thể, sau này cũng nấu cho tôi một phần có được không?"
"Ai thèm nấu cho anh chứ?" Vũ Minh Nguyệt phụng phịu đáp, không hiểu sao cô lại không còn thấy buồn nữa.

"Cạch." Lúc này phòng hiệu trưởng bất ngờ mở ra, Âu Dương Tư Duệ, Tô Đàm Vân cùng một vài người bạn trong nhóm của anh bước ra ngoài.

Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy bọn họ liền quay mặt đi, hiện tại cô đang rất giận, cho nên cô không muốn nhìn thấy Âu Dương Tư Duệ.

"Phó Tử Khanh, đến giờ vào lớp rồi, chúng ta đi thôi!" Vũ Minh Nguyệt nói rồi nắm lấy tay hắn kéo đi, mặc kệ ai đó ở phía sau không muốn quan tâm nữa.

Khung cảnh này thật giống với ngày đầu tiên Phó Tử Khanh đến đây, nhưng hiện tại cách Vũ Minh Nguyệt đối xử với hắn đã khác lúc đó rồi.

Hắn không nhịn được mà nhếch môi mỉm cười, cơ thể không tự chủ nữa mà để cô tùy ý đưa đi.

Có trời mới biết trong lòng Phó Tử Khanh đang vui như thế nào, mới bắt đầu chỉ cần như thế này thôi, hắn không tin là mình không thể chinh phục được cô.

"..."
"Hình như là Minh Nguyệt và cậu bạn mới chuyển đến, bọn họ trông thật giống một đôi nhỉ, còn nắm tay thân mật như vậy kia mà!" Tô Đàm Vân thoáng nhìn thấy hai người, cô ta cố tình lên tiếng nói để Âu Dương Tư Duệ nghe thấy.

Nhưng lúc nãy vừa bước ra khỏi phòng hiệu trưởng anh đã nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt rồi, cả hành động cô nắm tay Phó Tử Khanh đều lọt vào mắt anh.


Khó chịu, rất khó chịu, rất rất khó chịu chính là cảm giác của anh bây giờ, mà anh lại không biết diễn tả nó như thế nào.

Ánh mắt Âu Dương Tư Duệ như một con thú săn mồi, anh nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của Phó Tử Khanh.

Rất nhanh anh lại thu hồi tầm mắt, không nói lời nào với mọi người liền rời đi, chung quy vẫn là do anh đẩy Vũ Minh Nguyệt ra xa, bây giờ anh có tư cách gì tức giận ở đây.

"Tư Duệ, chờ mình với!" Tô Đàm Vân lúc này lại như cái đuôi chạy theo anh, hiện tại có thể tách Vũ Minh Nguyệt ra được rồi, giờ chính là cơ hội của cô ta.

Bước chân của Âu Dương Tư Duệ đột ngột dừng lại, anh lạnh lùng quay sang nhìn Tô Đàm Vân, gằn giọng nói.

"Lam Tiểu Nhã, cô đừng đi theo tôi nữa, tôi không phải chó mèo nên không cần cái đuôi ở phía sau."
"Không phải, mình..." Tô Đàm Vân kinh ngạc lắp bắp, cô ta muốn nói cái gì đó nhưng lời lại chẳng thể thốt ra được.

Âu Dương Tư Duệ hừ lạnh cảnh cáo cô ta, sau đó anh mới gấp gáp rời đi.

Tô Đàm Vân hơi thở nặng nề, từ lúc gặp Âu Dương Tư Duệ cô ta lúc nào cũng bị sỉ nhục, hoặc nhẹ nhàng hơn chính là bị anh tạt cho một gáo nước lạnh.

Cô ta không biết mình có gì thua Vũ Minh Nguyệt, mà đến bây giờ anh vẫn còn chưa để cô ta vào mắt.

"Hừ, hiện tại anh cứ kiêu ngạo đi, đến lúc đó đừng có mà quỳ dưới mũi chân của tôi cầu xin!" Cô ta nghiến chặt răng nói khẽ, hàng lông mày chau lại cực kỳ tức giận.

...!
Vũ Minh Nguyệt một đường nắm tay Phó Tử Khanh trở về lớp học, đến trước cửa phòng cô mới thả tay hắn ra, cơ thể nặng nề tựa lưng vào vách tường.

Phó Tử Khanh lúc này lại nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, sự trống trải làm hắn tiếc nuối, hắn thầm ước rằng giá như quãng đường khi nãy có thể dài ra thêm một đoạn thì hay biết mấy.


"Cảm ơn anh!" Lúc này Vũ Minh Nguyệt lại lên tiếng, cô cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, mà hình ảnh Phó Tử Khanh không ngại ăn hết hộp cơm bị vứt đi của cô, càng làm cô cảm thấy biết ơn hắn.

Hóa ra thứ bị vứt bỏ đi rồi, còn có thể được người khác trân trọng, chỉ điều này thôi cũng khiến cô dần có cảm tình với hắn.

Xem ra hắn cũng không phải kẻ xấu như cô nghĩ trước đó, ngược lại còn biết an ủi người khác khi buồn, để làm bạn thì cô cảm thấy thật sự không tồi.

"Ha, em bị tôi làm cho cảm động rồi đúng không? Cảm ơn thì tôi nhận lấy nhưng mà ngày mai em có thể nấu cơm trưa cho tôi được không, năn nỉ luôn đấy!" Phó Tử Khanh vẫn chưa quên mục đích của mình, hắn phải lợi dụng những chi tiết nhỏ, để có thể từ từ đến gần trái tim cô hơn.

Vũ Minh Nguyệt lại cúi đầu trầm mặc không trả lời, bởi vốn dĩ cô muốn học nấu ăn là để cho Âu Dương Tư Duệ thưởng thức nhưng mà bây giờ chắc cũng không cần nữa rồi.

Phó Tử Khanh thấy cô im lặng liền chột dạ, hắn vội vàng chuyển đề tài.

"Đùa em chút thôi mà, không cần phải căng thẳng vậy chứ.

Được rồi, em vào lớp đi!"
Vũ Minh Nguyệt gật gù đáp lại hắn, tâm trạng nặng trĩu bước vào phòng học.

_____????To Be Continued????_____.


Bình luận

Truyện đang đọc