ẢNH HẬU CỦA TÔI THÍCH ĐƯỢC NUÔNG CHIỀU


Ngày về nhà cũng đến, Lam Tiểu Nhã hôm đó được Vũ Minh Nhật đưa đến sân bay.

Vốn anh có thể về chung chuyến bay với cô, nhưng vì một vài việc cá nhân nên anh phải ở lại.
Ngồi trên xe, Lam Tiểu Nhã trong lòng như sóng lớn cuộn trào, đôi lúc cô lại lén liếc nhìn sang Vũ Minh Nhật, rồi lại nhanh chóng quay mặt đi vì sợ bị anh phát hiện.
Từ bé đến lớn cô chưa từng thích ai, cho nên cũng không biết biểu lộ tình cảm thế nào.

Bây giờ cô có một nỗi sợ hãi, sợ rằng sau khi gặp lại thì anh đã yêu một ai khác mất rồi, sợ rằng tình cảm thầm kín này sẽ mãi chôn vùi trong lòng cô.
"Két." Xe nhanh chóng dừng lại trước sân bay lớn nhất nước Y, tài xế bên này cung kính mở cửa cho hai người, rồi lại chạy ra phía sau lấy hành lý của Lam Tiểu Nhã xuống.
"Đi vào thôi, còn một giờ nữa thì máy bay cất cánh rồi." Vũ Minh Nhật lãnh đạm lên tiếng.

"Sau khi cô xuống sân bay Nam Vương thì sẽ thấy người của Lam gia đến đón, tôi đã báo thời gian cho họ rồi."
Quãng đường từ bên ngoài đi vào, Vũ Minh Nhật luyên thuyên dặn dò cô, anh sợ bản tính đơn thuần lương thiện của cô lại bị người khác lừa.
Mà Lam Tiểu Nhã ngược lại chẳng nói gì, cô chỉ cúi đầu lẽo đẽo đi theo sau anh, đôi mắt chứa đựng tâm trạng nặng trĩu.
"..."
Vào đến quầy kiểm tra, Vũ Minh Nhật lại đích thân giúp cô làm mọi thứ, trông anh chẳng khác nào anh trai của cô.

Đâu đó mọi thứ đã xong xuôi, anh lúc này mới đưa hành lý trên tay lại cho cô.
"Cô về nhà cẩn thận! Còn có sau này làm cái gì cũng phải chú ý, đừng để bản thân lại rơi vào nguy hiểm, không phải lúc nào cô cũng may mắn gặp được người giúp đỡ đâu." Dù đã dặn dò không biết bao nhiêu lần, lúc này Vũ Minh Nhật vẫn lặp lại những lời này, anh trông không khác gì ông cụ non.

Lam Tiểu Nhã khẽ liếm liếm môi, cô nhỏ giọng đáp.

"Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn!"
"Ừm, còn có một việc mà tôi quên mất!" Vũ Minh Nhật hai tay cho vào túi quần, anh nghiêng người đến gần Lam Tiểu Nhã, giọng điệu trêu chọc nói.

"Tôi nhỏ hơn cô một tuổi, vậy nên sau này đừng gọi tôi là anh nữa, chị nhé."
"Hả, cái gì?" Lam Tiểu Nhã mặt mày đỏ bừng, cô ngại ngùng không nói nên lời.

"Cậu..." Cô không hề biết việc mình lớn hơn Vũ Minh Nhật, dù gì cũng chỉ có một tuổi, cô làm sao nhận ra chứ.
"Vậy nhé, chúc chị thượng lộ bình an!"Vũ Minh Nhật cong môi cười nhẹ, anh quay người đi về hướng đỗ xe, còn không quên vẫy tay tạm biệt với cô.
Lam Tiểu Nhã ngây người đứng tại chỗ, cô luyến tiếc nhìn theo bóng lưng của Vũ Minh Nhật, cánh tay lúc này đã siết lại thành quyền.
Bỗng nhiên cô hít vào một hơi thật sâu để lấy dũng khí, rồi nhanh chóng co chân đuổi theo sau Vũ Minh Nhật.

Cô không muốn hối tiếc, vậy nên phải thử một lần xem sao, biết đâu sẽ có bất ngờ.
"Vũ Minh Nhật!" Giữa sảnh sân bay rộng lớn tấp nập người qua lại, Lam Tiểu Nhã trán đầy mồ hôi, cô lớn giọng gọi tên anh.
Vũ Minh Nhật nghe thấy tiếng kêu liền quay đầu nhìn lại, anh ngạc nhiên khi thấy Lam Tiểu Nhã, không phải lúc này cô nên qua cổng an ninh rồi sao.
"Chị sao lại không đi?" Anh thắc mắc hỏi.
Lam Tiểu Nhã nhấc bước đi đến gần anh hơn, cô mệt đến nỗi thở không ra hơi, hai tay chống lên gối để nghỉ mệt.

Sau vài giây dưỡng sức, cô ngẩng đầu lên nhìn Vũ Minh Nhật, nghiêm túc nói.
"Cậu nghĩ sao...nếu một người lớn tuổi hơn thích cậu?"
Vũ Minh Nhật.

"..."
"Tôi...hình như thích cậu mất rồi!" Lam Tiểu Nhã bối rối nói, vừa dứt lời cô chỉ muốn cắn lưỡi ngay lập tức, nếu như bị từ chối thì sau này cô chắc sẽ không dám gặp anh nữa.
Sảnh sân bay lúc này ồn ào náo nhiệt, lại đối với hai người mà nói yên tĩnh đến lạ thường, cảm giác ngượng ngùng dâng lên, không ai nói với ai câu nào.
"..."
Lam Tiểu Nhã sau đó đã qua cổng an ninh và lên máy bay, cô vội vàng tìm chỗ ngồi của mình, rồi cất hành lý xách tay lên kệ.

Xong xuôi cô lại ngồi xuống ghế, hai tay đưa lên che lấy mặt của mình, cơ thể bắt đầu run lên.
Tiếp đến, hành khách bên cạnh cô cũng vừa ngồi xuống, bà ấy thấy cô có vẻ không ổn liền đưa tay vỗ vai cô hỏi han.


"Này cô ơi, cô ổn không vậy?"
Lam Tiểu Nhã liền bỏ tay xuống ngẩng đầu lên nhìn bà ấy, một giọt nước trong suốt từ nơi khoé mắt cô rơi xuống.

Cô nhanh chóng giơ tay lên lau đi, rồi mỉm cười đáp lời bà ấy.

"Con không sao đâu ạ, cảm ơn dì đã quan tâm, chỉ là con hạnh phúc quá nên mới như thế!"
"Ồ, vậy thì tốt, không sao là tốt rồi!" Bà ấy cũng gật đầu hài lòng nói.
Lam Tiểu Nhã lúc này nở nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh lúc sáng sớm, cô cẩn thận xoè bàn tay ra, bên trong là một chiếc khuyên tai màu xanh ngọc lục bảo.
...
Đã vài tuần trôi qua, kể từ khi Âu Dương Tư Duệ quay về Pháp, mà mỗi ngày anh đều dành thời gian ít ỏi liên lạc với Vũ Minh Nguyệt.
Lại giống như một thói quen, cô mỗi ngày đến giờ lại nắm chặt lấy điện thoại không rời, một là muốn hỏi thăm tình hình vết thương của anh, hai chính là muốn được nhìn anh một cái.
Nhưng tuần này lịch học và lịch đi đóng phim của Vũ Minh Nguyệt dày đặc, Max lại một lần nữa giúp cô lấy được một vai diễn tốt.

Sự nghiệp khởi sắc, thì thời gian cô dành cho anh cũng ít đi, có khi đến ba ngày chẳng thể gọi được cho cô.
Hôm nay là cuối tuần, Vũ Minh Nguyệt mới có được một ngày thảnh thơi đôi chút, cô được trở về nhà sớm hơn mọi khi.

Nhưng cả tuần làm việc cật lực khiến cô kiệt sức, vừa vào phòng cô đã nằm vật ra giường, hai mắt không mở lên nổi nữa.
Cảnh quay hôm nay có một pha hành động phải treo người trên dây cap, cho nên tay cô bây giờ rất rất đau, toàn thân cũng nhức mỏi không kém.
"Reng, reng." Lúc này chuông điện kêu lên, Vũ Minh Nguyệt mắt nhắm mắt mở lấy điện thoại lên xem, người gọi đến là Âu Dương Tư Duệ.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên màn hình, hai mắt cô đột nhiên thấy cay, cô bây giờ muốn được anh ôm vào lòng an ủi.
"Tiểu Nguyệt, em sao vậy, không khoẻ ở chỗ nào à?" Thấy khuôn mặt cô hốc hác bơ phờ, Âu Dương Tư Duệ lo lắng hỏi.

"Ừm." Cô uất ức gật đầu, ở nơi này không có ai nương tựa, cô lại thấy rất cô đơn và tủi thân.

"Tư Duệ, hôm nay em có cảnh hành động phải treo dây cap, người em giờ đau nhức lắm!" Cô nghẹn giọng nói.
Âu Dương Tư Duệ nhìn cô mà trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh xót xa.

"Anh gọi người đưa em đến bệnh viện nhé, chờ anh một chút." Nói xong, anh liền chụp lấy điện thoại bên cạnh.
"Tư Duệ, em không muốn đến bệnh viện, ở đó khó chịu lắm!" Vũ Minh Nguyệt cực kỳ ghét mùi ở bệnh viện, cô lắc đầu đáp.
"Vậy anh phải làm gì cho em đây?" Âu Dương Tư Duệ bất lực nói, khoảng cách địa lý lúc này làm cho anh cực kỳ chán ghét.

Bảo bối của anh khó chịu, anh cũng không thể nhanh chóng đến dỗ dành cô.
"Không sao, lúc nãy em uống thuốc rồi, ngủ một chút tỉnh lại sẽ ổn thôi!" Vũ Minh Nguyệt đặt điện thoại bên cạnh, cô nghiêng người nhìn vào camera nói, khóe môi nhẹ cong lên để trấn an anh.
Vũ Minh Nguyệt hai mắt lúc này không mở lên nổi nữa, phần do mệt, phần là do tác dụng phụ của thuốc, làm cho cô không thể kiểm soát mà ngủ lúc nào cũng không hay.
"Minh Nguyệt!" Bên kia, Âu Dương Tư Duệ vẫn lo lắng.
"Anh đừng nói gì, cũng đừng tắt máy, em ngủ một chút thôi." Vũ Minh Nguyệt thều thào nói, hơi thở của cô cũng đều dần sau đó.
Âu Dương Tư Duệ thở dài, anh vội vàng gấp tài liệu trên bàn lại, rồi cầm điện thoại đứng lên, tuyệt nhiên vẫn không tắt máy đi.

Anh ra ngoài nói trợ lý chuẩn bị chuyên cơ, anh muốn đến nước M ngay bây giờ..


Bình luận

Truyện đang đọc