ẢNH HẬU ĐỐI MẶT HÀNG NGÀY

“Cũng đúng, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, tụi em đã suy nghĩ khi nào sẽ công khai chưa?”

Nghe thấy chị Lưu nói vậy, Tô San trầm mặc chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói:

“Chuyện này em đều tự có tính toán, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.”

Cô cũng không phải sợ bị người ta mắng chửi, chỉ là giờ chuyện cô cùng với Tạ Duyên còn chưa nói gì cho bố mẹ hai bên, tùy tiện công khai như vậy là không tốt. Hơn nữa cô cũng tính là chờ sau khi Tạ Duyên đóng phim bên Châu Phi trở về, cô mới nói chuyện với ba mẹ.

“Tùy em.”

Chị Lưu cũng không nói nói thêm mấy chuyện khác nữa:

“Nếu không có việc gì chị đi ngủ đây, ngày mốt chị sẽ qua đón em tới buổi chiếu thử phim điện ảnh.”

“Được.”

Tô San nói xong sau đó nói thêm một câu ‘ngủ ngon’ rồi cúp máy.

Từ lúc Tạ Duyên bắt đầu trở về tới giờ đã là một tiếng, Tô San liền nhắn tin cho hắn, hỏi hắn đã về tới khách sạn chưa. Chưa đến một phút sau đã có tin nhắn trả lời.

Tạ Duyên: Em quan tâm anh tới vậy sao?

Tô San:…..

Chưa bao giờ gặp được người nào tự luyến tới như vậy, Tô San chỉ nhắn qua mấy icon cảm  xúc liền tắt máy, đi ngủ. Cuối cùng cô cũng có thể ngủ no nê rồi!

Lúc trước, ngày nào cũng phải tập trung quay phim để kịp tiến độ, mỗi ngày cô chỉ ngủ được 5 tiếng. Cho nên hôm nay Tô San ngủ một mạch tới 10 giờ rưỡi mới dậy, thực ra cô vẫn còn muốn ngủ nữa, nhưng trưa nay phải về nhà ăn cơm, hôm nay là mùng tám tháng Chạp, cả nhà chị của cô cũng sẽ về bên này.

Rửa mặt, ăn tạm mấy thứ, sau đó cô liền khoác áo bông gọi tài xế tới đây, đến lúc cô về tới nhà thì đã gần 12h trưa, cô vừa tới cổng lớn, liền nghe thấy âm thanh của phim hoạt hình vọng ra, còn có tiếng súng đồ chơi.

“Dì út!”

Tô San vừa mới thay giày ra, một cậu nhóc liền chạy tới ôm lấy đùi cô, thấy trong phòng khách có ba cô đang ngồi, còn có cả anh rể của cô, hai người đàn ông trưởng thành còn ngồi xem phim hoạt hình cùng với một cậu nhóc.

Cúi đầu, nhìn thấy cậu nhóc béo mũm mĩm, Tô San ngồi xổm xuống, bế thằng bé lên:

“Hi Hi lại mập lên rồi, lúc sau chắc sẽ biến thành heo con mất thôi.”

Cô cười bế cậu bé vào nhà, ngồi xuống sô pha, sau đó gật đầu lên tiếng chào: 

“Ba, anh rể.”

Anh rể của cô tên là Hồ Trị, nhà rất giàu, cùng học đại học với chị của cô, quen nhau rất lâu rồi mới kết hôn, hơn nữa cũng không có nghe nói ăn chơi bên ngoài gì, về điểm này đúng là không tệ.

“Hồ Hi, con còn không mau xuống, đã lớn vậy còn để dì út bế, mãi không chịu hiểu chuyện gì.”

Hồ Trị không vui nhìn thằng bé, nhưng Hi Hi có vẻ cũng không sợ hắn.

“Con cứ thích để dì út bế.”

Thằng nhóc quay đầu qua chỗ khác, hơi le lưỡi, làm mặt quỷ, sau đó lại ôm cổ Tô San, mắt to đáng yêu, giòn giã nói:

“Dì út, con có thể ở chung với dì được không? Đồ ăn mẹ nấu thực sự không thể ăn.”

Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cậu bé, tâm của Tô San cũng mềm nhũn suýt chút nữa thì đồng ý, đến lúc nhìn thấy một bóng dáng đỏ thẫm từ phòng bếp đi ra, cô liền biết, thằng nhóc này  sắp gặp xui xẻo.

“Đồ ăn của mẹ nấu không thể ăn, hôm nay đồ ăn là do bà ngoại của con nấu, nếu hôm nay con không ăn được hai chén, thì xem mông của con có nở hoa hay không!”

Tô Nguyên vừa tháo tạp dề vừa khí thế đi tới, thằng nhóc sợ tới mức rụt đầu rúc vào ngực cô.

Thấy vậy, Tô San cũng cười cười đặt Hi Hi lên ghế sô pha, sau đó nhéo nhéo cánh tay mình nói:

“Hi Hi quá nặng, dì út bế không nổi nữa.”

Nghe vậy, cậu bé hơi đảo mắt suy nghĩ, sau đó đứng lên ghế, vươn bàn tay béo múp ra bóp bóp nắn nắn cánh tay cô:

“Con mát xa cho dì út, như vậy sẽ không đau nữa.”

Nhìn thấy thằng nhóc dở hơi này, ba Tô không khỏi cười ra tiếng, chỉ có Tô Nguyên tức giận ngồi xuống sô pha, liếc mắt, giơ tay nhéo nhéo hai má thằng bé:

“Mẹ mỗi ngày đều mệt chết đi sống lại cũng không thấy con mát xa, nuôi con có tác dụng gì đâu chứ!”

Có vẻ sơ mẹ đánh, thằng bé lại nhào vào ngực Tô San, ôm chặt cánh tay cô:

“Con thích dì út, dì út làm đồ ăn ngon, mẹ thì không.”

Ngay cả Tô Nguyễn cũng bị thằng nhóc này chọc cười, Tô San cũng cúi đầu hung hăng hôn lên má thằng bé một cái:

“Dì út cũng thích Hi Hi, sau này sẽ làm cho con thật nhiều đồ ăn ngon được không?”

“Được ạ!”

Thằng bé cười tủm tỉm cũng hôn lên mặt Tô San một cái, còn vương ra một chút nước miếng.

Tô San bất đắc dĩ nhéo nhéo má thằng bé, sau đó đi vào WC rửa mặt.

Lúc ra tới, lại thấy Tô Nguyên đang đứng không xa, có vẻ đang đợi cô ra, nhìn thấy cô ra liền bước tới bên ban công.

Tô San nhìn thoáng qua ba người ở phòng khách đang ngồi coi phim hoạt hình, sau đó đi theo Tô Nguyễn. Đến lúc ra tới ngoài ban công, gió lạnh thổi, thân mình hơi co rúm lại, ánh mắt thản nhiên nhìn ra vườn ở ngoài sân còn chưa nở hoa.

“Chị, có việc gì sao?”

Cô tiến lên, gió lạnh thổi khiến cô rùng mình.

Tô Nguyễn cũng không lập tức nói gì, mà quay đầu bình tĩnh chăm chú nhìn cô một hồi, lúc này mới nhẹ giọng nói:

“Gần đây em phát triển không tồi.”

Đối với ánh mắt cười như không cười của chị ấy, trong lòng Tô San lập tức “lộp bộp” mấy tiếng, hơi chột dạ, đúng rồi, chị của cô cũng coi như  một nửa là người trong giới giải trí, tin tức cũng khá linh thông.

“Cũng tạm.”

Cô cười cười, tránh đi ánh mắt của chị ấy.

Tô Nguyễn cười khẽ một tiếng, giọng nói bình tĩnh:

“Phim của đạo diễn Lê, không phải chỉ cần có diễn xuất tốt là có thể lấy được vai.”

Quả nhiên! Tô San chớp chớp mắt, cười cười, không nói gì.

“Trên cổ của em đó là dấu hôn.”

Đây là câu trần thuật.

Tô San theo bản năng đưa tay sờ sờ cổ, đỏ mặt kéo cao cổ áo khoác lên, không ngờ bị người khác nhận ra.

Nhìn thấy động tác kiểu lừa mình dối người của Tô San, Tô Nguyễn lại cười nói:

“Sao, em vẫn không tính khai ra hả?”

Hai người nhìn nhau, thấy biểu tình chắc chắn trên mặt chị của cô, Tô San đỏ mặt, cúi đầu, do do dự dư hồi lâu, cuối cùng mới ho nhẹ một tiếng nói:

“Em có quen bạn trai.”

“Tạ Duyên?”

Ánh mắt Tô Nguyên sáng quắc. Tô San không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Gió lạnh vẫn đang thổi, Tô Nguyễn thở dài một tiếng, dịch chuyển hai bước, lấy tay vòng qua khoác lên vai cô, cảm thán nhìn ra ngoài:

“Em gái trưởng thành rồi cũng phải gả cho người ta, may là sinh hoạt cá nhân của Tạ Duyên cũng  không quá phức tạp, nếu không ba mẹ chắc chắn không đồng ý.”

Nói tới đây, Tô San cũng hơi lo lắng, ba mẹ cô trước giờ vẫn cật lực phản đối cô quen với người trong giới, không biết bọn họ có bài xích Tạ Duyên hay không?

“Em tính một thời gian nữa mới nói cho ba mẹ, chị có thể giúp em giữ bí mật không?”

Tô San quay đầu qua, nghiêm túc nói. Tô Nguyễn cười cười vỗ vai cô:

“Chị thì không thành vấn đề, nhưng…”

Cô ấy ý vị không rõ nhìn phía cổ của cô:

“Nhưng chính bản thân em phải làm tốt công tác bảo hộ, nếu không ba mẹ chắc chắn sẽ đánh gãy chân em.”

Thấy cô ấy lại bắt đầu nghĩ tới chuyện linh tinh, Tô San lại đỏ mặt:

“Em không có!”

Thấy cô ngượng ngùng, Tô Nguyễn cười cười:

“Được rồi, được rồi, em không có!”

Biết chị ấy không thực sự tin, Tô San cũng bất đắc dĩ. Không giải thích gì nhiều, dù sao Tô Nguyễn cũng chắc chắn không tin, nhưng cô cũng hơi giận Tạ Duyên rồi, vậy mà lại để lại dấu vết trên cổ cô thế này, hắn cầm tinh con chó sao.

Đến lúc hai người quay lại vào phòng khách thì mọi người cũng chuẩn bị ăn cơm, không có gì bất ngờ, mẹ cô lại nhắc tới Đàm Hạo Chi.

“San San à, con còn chưa add WeChat của Hạo Chi đúng không?”

Mẹ Tô đang húp canh bỗng lên tiếng.

Tô San cũng đang uống canh suýt sặc tới yết hầu, sau đó lập tức bưng ly nước lên uống một ngụm, khi họng đã bình thường trở lại mới liếc mắt nhìn mẹ cô nói:

“Bình thường con bận lắm, thời gian ngủ còn không có, làm sao còn thời gian chơi WeChat.”

“Con cũng có tài khoản WeChat, dì út add con đi?”

Hi Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, miệng đầy dầu mỡ nhìn Tô San. Thấy vậy, Tô Nguyên bên cạnh lập tức trừng mắt thằng bé:

“Được rồi, lo ăn cơm của con đi!”

Có vẻ bị mẹ dọa, miệng Hi Hi hơi dẩu lên, cũng không dám nói gì nữa, nhưng mẹ Tô thì hơi bất mãn nhìn Tô San:

“Con…”

“Mẹ à.”

Tô Nguyễn bỗng nhiên buông đũa, nhìn mẹ Tô nói:

“San San hiện giờ còn bận tập trung vào sự nghiệp, hơn nữa chuyện tình cảm không thể ép buộc, mẹ cứ kệ con bé đi.”

Nghe vậy, Tô San đang ăn canh, không nhịn được nhìn chị của cô với ánh mắt cảm kích.

“Người đã lớn thế này rồi mà bạn trai còn không có, sang năm đã hai mươi lăm, nếu như là thời của ba mẹ thì cũng đã sinh vài đứa rồi!”

Mẹ Tô vô cùng không vui trừng mắt nhìn Tô San, tay còn cầm đũa khua khua như muốn gõ lên đầu cô.

“Bà cứ kệ con bé đi, dưa hái xanh thì không ngọt.”

Ba Tô nhấp một ngụm rượu, rất bình tĩnh nói.

Thấy vậy, Hồ Trị cũng phụ họa:

“Hiện giờ giới trẻ đều thích tự mình chọn lựa người mình thích.”

Thấy mọi người đều nói vậy, mẹ Tô vẫn rất bất mãn, một mình cứ ở đó lải nhải mấy chuyện thời xa xưa.

Tô San ngồi đó im thin thít ăn cơm, cứ ngồi nghe mẹ cô lải nhải một thôi một hồi. Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm, cô lại bị lôi kéo chơi mấy ván mạt chược, muốn chạy thoát thân cũng không thể, cuối cùng chỉ có thể nói ngày mai còn có lịch trình hoạt động nên hôm nay phải về nhà ngủ sớm, mẹ Tô lúc này mới để cô rời đi.

Cô chơi mạt chược thua mất năm ngàn tệ, lúc ra khỏi thì đã bốn năm giờ chiều gì đó rồi, nhớ tới Tạ Duyên, Tô San nói tài xế đưa cô tới địa chỉ Tạ Duyên có nhắn cho cô.

Nhà Tạ Duyên là ở trong một khu biệt thự ở nội thành, Tô San cũng có biết sơ sơ giá nhà ở đó, ít nhất cũng phải trăm triệu một căn. Thế mới nói, cô chật vật chạy tới chạy lui, lịch trình kín mít còn không bằng người ta đóng một bộ phim.

Đi ngang qua một khu chợ bán thức ăn, cô lại đeo khẩu trang vào chợ mua một chút nguyên liệu nấu ăn. Khi đến cửa khu biệt thự, cô biết bảo vệ sẽ không dễ gì để cô tự tiện đi vào nên đã nhắn tin cho Tạ Duyên, nói hắn gọi cho bên bảo vệ để cô vào.

Có điều cô chưa chờ được bảo vệ cho cô vào thì đã thấy một bóng dáng mặc đồ đen từ trong khu biệt thự đi ra, sắc trời tối tăm, đến lúc người đó lại gần Tô San mới nhận ra là Tạ Duyên.

“Thật là lạnh, anh mau cầm cái này đi.”

Tô San xuống xe, vội vàng mang mấy túi đồ ăn đưa cho Tạ Duyên xách lấy, còn mình thì đút hai tay vào túi áo khoác, còn hơi run rẩy vì lạnh.

Tạ Duyên đi đằng trước liền hơi quay đầu lại nhìn cô:

“Nhà anh rất ấm áp.”

Tô San: “……”

Cô đi đằng sau mãi mới nói kiểu hờn dỗi:

“Em biết là nhà anh có phòng bếp lớn, còn rất ấm áp, còn có gì nữa?”

Tạ Duyên vẫn nhìn thẳng về phía trước, khóe môi hơi cong lên, thanh âm bình thản:

“Còn có anh.”

Một luồng gió lạnh thổi tới, Tô San rụt rụt cổ sâu vào áo khoác, trừng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Thấy bóng dáng của hai người đi vào, hai người bảo vệ ngồi trong phòng bảo vệ ở cổng hơi sửng sốt, tò mò. Bọn họ tất nhiên biết đó là Tạ Duyên, nhưng chưa bao giờ anh ta dẫn người khác phái về nhà.

Đi một đoạn đường, Tạ Duyên cuối cùng cũng dừng lại trước cửa của một căn biệt thự, ấn vân tay, cửa được mở ra, đèn trong nhà vẫn sáng, nội thất trong nhà khá đơn giản. Cả căn biệt thự to như vậy không có một chút âm thanh nào, làm người ta cảm thấy hơi trống vắng. Tô San nhìn lướt qua biệt thự, sau đó mới đi vào, vừa vào thì thấy Tạ Duyên để xuống đất cho cô một đôi dép trong nhà màu hồng nhạt, vẫn còn mới toanh, vải lông mềm mại, xù xù, trông rất ấm áp.

“Ba mẹ của anh đâu?”

Cô đột nhiên hỏi. Tạ Duyên xách mấy túi đồ ăn đi vào trong phòng bếp, thản nhiên nói:

“Anh không ở chung với ba mẹ.”

Kiểu nghề nghiệp như cô và hắn, cứ vài ngày lại đi chỗ này chỗ kia đóng phim, lịch trình bận rộn, đúng là rất ít ai ở cùng với gia đình, Tô San cũng thích ở một mình, vừa tự do lại yên tĩnh.

Cởi giày ra đổi thành đi dép trong nhà, cô liền đi theo Tạ Duyên vào phòng bếp, thấy phòng bếp nhà hắn đúng là rất lớn, lớn gấp đôi phòng bếp nhà cô.

“Anh đã nói phòng bếp nhà anh rất lớn mà.”

Tạ Duyên vừa nói vừa đem mấy túi đồ ăn đặt lên bàn bếp. Tô San cởi áo khoác, nhét áo của mình vào tay hắn, bất đắc dĩ cười cười:

“Được rồi, được rồi, phòng bếp nhà anh rất lớn, vậy anh có thể đi ra ngoài được chưa?”

Thấy cô xoay người, xắn tay áo lên, hình như chuẩn bị bắt tay vào làm, ánh mắt Tạ Duyên chợt lóe lên, đột nhiên tiến lên, từ sau lưng ôm chặt lấy eo của cô, cúi đầu ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói:

“Những chỗ khác trong nhà anh cũng rất lớn.”

Bình luận

Truyện đang đọc