ẢNH HẬU ĐỐI MẶT HÀNG NGÀY

“Không sao cả, dì ấy hiểu mà.”

Hắn không nói ra thì thôi, nói ra xong thì Tô San lại cảm thấy càng thêm lúng túng, ngại ngùng, đều cô hiện giờ vẫn trống rỗng không suy nghĩ được gì khác.

“Tới đây, tới rồi đây, canh gà ác bổ máu.”

Dì Chu cười tủm tỉm bưng một chén canh nóng hầm hập từ phòng bếp đi ra. Tô San gần như không dám ngẩng mặt nhìn dì ấy, máu cũng dần dần dồn hết lên mặt, chỉ có thể cúi gằm mặt gặm miếng sandwich trong tay.

“Đầu tháng sau em có rảnh không?”

Tạ Duyên bỗng lên tiếng.

Tô San hơi dừng lại một chút, sau đó quay mặt sang bình tĩnh nhìn hắn:

“Sao vậy?”

Mỗi lần Tạ Duyên hỏi cô có rảnh hay không, thì chắc chắn sắp sửa xảy ra chuyện gì đó.

“Không có gì, chỉ là lúc đó ba mẹ anh sẽ về nước, nên muốn đưa em đi gặp mặt bọn họ mà thôi.”

Tạ Duyên vô cùng thản nhiên lưu loát vừa uống sữa vừa nói.

Tô San vừa nghe vậy thì cả người lập tức đơ ra, cô còn chưa kịp chuẩn bị gì thì đã phải đi ra mắt bề trên rồi sao?

Thấy vẻ mặt cô đầy kinh ngạc, Tạ Duyên chỉ cười cười xoa đầu cô:

“Không sao đâu, chỉ là có một số việc nên ưu tiên hàng đầu.”

Tô San: “……”

Vẻ mặt cô ngơ ngác, không hiểu ý hắn là gì.

Tạ Duyên nhìn lướt về phía bụng cô một cái, nghiêm túc nói:

“Trong đó có thể đã có con gái của anh rồi, chúng ta phải vì đứa bé mà chịu trách nhiệm, cho nên nhanh nhanh kết hôn thì tốt hơn.”

Tô San: “……”

Cô há hốc mồm, tỉnh táo lại, vẻ mặt kỳ lạ, liếc hắn một cái nói:

“Anh cho rằng mình rất lợi hại sao? Chỉ mới một đêm mà có thể có con gái?”

Tô San đúng là cũng không nghĩ tới chuyện tránh thai gì cả, nếu như thực sự có thai thì chắc chắn sẽ sinh ra, sự nghiệp dù thế nào cũng không quan trọng bằng con cái.

Nghe vậy, Tạ Duyên không khỏi ghé đầu qua, mắt nheo lại nguy hiểm:

“Em biết mình đang nói gì không?”

Tô San sửng sốt, đối diện với ánh mắt nguy hiểm của hắn, mặt lại đỏ lên, vội vàng lên tiếng giải thích:

“Em…em không có ý đó, em chỉ cảm thấy chuyện này có xác suất quá thấp!”

“Em cứ chờ đó.”

Hắm cầm tờ báo trên bàn lên, mặt âm trầm mở tờ báo ra, cả người đều tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ.

Tô San vô thức đưa tay xoa xoa phần eo. Tối hôm qua thực ra Tạ Duyên cũng rất kiềm chế rồi, cô không dám tưởng tượng nếu hắn mà tức giận thì…

“Em không có ý đó mà. Anh nói như vậy sao em dám ở lại nhà anh nữa.”

Cô chớp chớp mắt, không hiểu sao cảm thấy hơi sợ hãi.

Mắt thoáng nhìn sang cô một cái, Tạ Duyên bỗng đặt tờ báo xuống, một bàn tay để trên mặt bàn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô:

“Rõ ràng là em nói anh không lợi hại, chẳng lẽ anh không nên chứng minh thực lực của mình sao?”

Lời nói của hắn quá mức lộ liễu, Tô San thực sự không chịu nổi, chỉ có thể cúi đầu không dám nhìn hắn:

“Em nào có nói anh không lợi hại….”

“Nhưng anh thấy ý của em chính là như vậy. Anh rất tức giận, em nói xem giờ nên làm gì đây?”

Hắn nhướng mày, giọng nói trầm thấp.

Thật sự không thể chịu đựng được ánh mắt này của hắn, Tô San đành phải đứng lên, nhanh chóng đi qua ngồi xuống sô pha, không thèm để ý tới hắn nữa.

Thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô, Tạ Duyên bắt đắc dĩ mím môi, sau đó lại tiếp tục đọc báo.

Nằm bò ra sô pha, Tô San xoa xoa phần eo của mình, trong lòng thì thầm nghĩ lúc nào nên nói chuyện của cô và Tạ Duyên cho ba mẹ biết, nếu cứ kéo dài như thế này cũng không phải là cách.

Ngày hai mươi lăm tháng này là sinh nhật của ba cô. Thực ra cũng có thể báo cáo chuyện này trước lúc đó, sau đó đến hôm sinh nhật sẽ tiện thể đưa hắn tới gặp ba mẹ luôn. Chị của cô chắc chắn cũng sẽ nói giúp cô, Tạ Duyên có nhân phẩm tốt như vậy, mẹ của cô chắc sẽ đồng ý phải không?

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn nhắn tin cho Tiểu Chu nói cô ấy qua căn hộ của cô lấy tập kịch bản mang tới đây. Ngày mai cô sẽ khởi quay rồi, hiện giờ cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được. Đúng lúc Tạ Duyên ở đây cũng có thể cho cô một số lời khuyên.



Lần đầu tiên tới nhà thần tượng, cả người Tiểu Chu cứ giống như đang ở trong mơ. Nhưng điều khiến cô càng cảm thấy khó tin hơn là cô đã phát hiện một chuyện bí mật không thể nói ra.

Ngày hôm qua, chị Tô nhà mình hình như ngủ cùng với nam thần!

Cô nhấn chuông cửa, mười giây sau, cửa được mở ra. Người ra mở cửa là một dì trông rất hiền lành dễ mến, Tiểu Chu lại cảm thấy ngơ ngác, lập tức cười cười chào hỏi:

“Chào dì, cháu tới đưa đồ.”

“Vậy mau vào đi, San San đang ở bên trong.”

Dì Chu cười cười lấy cho cô một đôi dép trong nhà.

Tiểu Chu còn tính từ chối, nói mình sẽ không vào, nhưng trong lòng lại có một suy nghĩ nảy ra, cô vẫn muốn vào nhìn xem nhà của nam thần như thế nào. Nghĩ vậy liền cởi giày ra xỏ dép, cầm tập kịch bản đi vào trong nhà.

Phòng khách rất rộng, trên trần nhà là chùm đèn lấp lánh mang theo phong cách giả cổ, khiến toàn bộ phòng khách sáng lên. Mà phía trên chiếc sô pha màu xanh da trời kiểu Tây thì có một cô gái mặc váy ngủ dài tới đầu gối, nằm trên sô pha, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn thì kê lên đùi của người đàn ông. Có vẻ sợ cô bị lạnh, trên chân còn đắp một tấm chăn mỏng. Người đàn ông thì đang đọc sách, hình như đang nói với cô ấy cái gì đó. Cô gái có vẻ hơi tức giận giơ chân đá hắn một cái. Còn người đàn ông thấy vậy thì chỉ cười cười vẻ bất đắc dĩ, vẻ mặt tràn đầy vẻ dung túng.

Tiểu Chu hít một hơi thật sâu, đè xuống tâm hồn bị đả kích mạnh mẽ, run rẩy cầm kịch bản đi qua đó:

“Chị Tô, kịch bản của chị nè.”

Nhìn thấy Tiểu Chu tới, Tô San lập tức đưa tay nhận lấy chiếc túi, mở ra lấy tập kịch bản trong đó ra, rồi nói:

“Lúc em tới có thấy paparazzi ở bên ngoài không?”

Nghe vậy, Tiểu Chu ngơ ngác lắc lắc đầu, thật sự cô không để ý lắm.

“Thôi kệ, chụp được thì cứ chụp đi.”

Tô San nói xong lại tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản.

Thường paparazzi sẽ không biết mặt trợ lý của cô, chỉ trừ người nào chuyên theo dõi cô mới biết được mà thôi.

Hơi dừng lại giây lát, Tiểu Chu lại nhìn thoáng qua Tạ Duyên đang ngồi bên kia. Nam thần của cô đúng là đẹp trai, 360 độ không có góc chết. Cô nuốt khan một cái, cô nhìn lại sang Tô San nói:

“Vậy chị Tô, nếu không còn việc gì nữa thì em về trước đây.”

Tô San nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, lật lật kịch bản, nhưng mãi cũng không tìm được cảm giác hòa vào với nhân vật, chắc là do thiếu một điếu thuốc.

“Tạ Duyên, theo anh thì em có nên biểu hiện ra một chút về việc cô ấy thích nam chính không?”

Tô San cầm kịch bản nhích lại tới bên cạnh hắn, đưa tập kịch bản cho hắn xem.

Trong kịch bản thực ra không có cảnh nào diễn rằng nhân vật này thích nam chính cả, nhưng từ những tình tiết thì có thể dần suy ngẫm ra rằng, cô ấy thích nam chính, ít nhất là Tô San cảm thấy như thế.

Nhận lấy tập kịch bản, Tạ Duyên lật lật xem sơ qua. Ánh mắt dừng lại tại cảnh kết:

“Em cảm thấy, cô ấy là người tính cách như thế nào?”

Nghe hắn hỏi vậy, Tô San suy nghĩ một lúc, sau đó khoanh chân lại nghiêm túc nói:

“Em cảm thấy trong thâm tâm của cô ấy có chút tự ti, nhưng lại quen dùng vẻ lạnh nhạt để giấu kín nội tâm của mình. Kể cả lúc đối mặt với nam chính, cô ấy cũng không thể hiện nhiều cảm xúc đặc biệt. Nhưng đến lúc cuối cùng, cô ấy mới nói ra rằng không biết có ai nhớ tới mình không, đây chính là sự bi kịch của nhân vật này. Nam chính vì chính nghĩa mà bôn ba, mà cô ấy thì cảm thấy mình là một người tầm thường ngã vào một vũng bùn không thể thoát ra. Cô ấy giúp ích nhiều cho nam chính như vậy, một mặt là vì muốn chứng minh giá trị của bản thân, một mặt khác chắc chắc có nguyên nhân từ phía nam chính.”

“Vậy em cảm thấy, kiểu người thế này sẽ dùng cách gì để biểu đạt cõi lòng của bản thân?”

Tạ Duyên nhìn vào mắt cô.

Tô San nhíu nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ: 

“Em cũng biết rằng nữ thứ sẽ không dễ dàng gì mà biểu lộ suy nghĩ trong đáy lòng mình ra cho người khác biết, nhưng em đang suy nghĩ, lúc đối mặt với nam chính thì cô ấy nên mang một tư thái như thế nào?”

Chắc chắn không thể biểu hiện sự yêu thích rõ ràng, nhưng thỉnh thoảng lại biểu hiện một chút thích cũng không đúng lắm, cô muốn một kiểu trạng thái vô cùng tự nhiên nhưng vẫn biểu đạt ra cảm giác này.

“Vậy nếu bỏ qua việc nữ thứ thích nam chính, thì em cảm thấy cô ấy sẽ biểu hiện như thế nào?”

Tạ Duyên nghiêm túc nhìn cô.

Nghe vậy, Tô San giống như đã hiểu ra điều gì, không khỏi gật gù:

“Đúng vậy, là thưởng thức, nếu biểu hiện trên mức thưởng thức một chút, thì khán giả sẽ có thể nhận ra cảm tình của cô ấy đối với nam chính.”

Chuyện biểu cảm trên mức thưởng thức như thế nào thì hoàn toàn không có một khuôn mẫu nào, có thể thể hiện ở ánh mắt, như thế sẽ không khiến người khác cảm thấy quá mức bất ngờ, gượng ép, hơn nữa người xem có thể từ những chi tiết nhỏ đó mà phát hiện ra.

“Chỉ là một bộ phim mà thôi, em đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”

Tạ Duyên đưa tay quàng qua vai cô, ôm cô vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn nhẹ một cái.

Tô San chớp chớp mắt, lại quay mặt đi chỗ khác không nhìn hắn:

“Em đâu có áp lực gì, anh chú ý hình tượng một chút đi, dì Chu còn đang ở bên kia nhìn kìa.”

Tô San hoàn toàn không dám ngẩng mặt nhìn dì ấy, dù vậy cô vẫn cảm thấy ngại, nhưng Tạ Duyên lại là người rất thích động tay động chân.

“Sợ gì, dì Chu biết hết mà.”

Tạ Duyên ôm eo cô, cúi đầu muốn tiếp tục hôn cô.

Đầu Tô San nghiêng qua một bên, quệt miệng né tránh, nhất định không cho hắn hôn mình.

Biết lúc sáng mình lỡ lời, buổi tối Tô San rất gian manh. Sau khi dì Chu đưa chìa khóa phòng cho cô, liền lập tức vào phòng khóa trái cửa lại từ sớm, sau đó còn bê ghế ra chặn cửa lại, lúc này mới an tâm đi ngủ.

Mặc dù cô không hiểu quá rõ chuyện nam nữ, nhưng cũng biết rằng Tạ Duyên sẽ không bỏ qua cho cô. Tốt nhất là cứ chờ tới lúc hắn hoàn toàn quên đi câu nói kia của cô đã rồi tính tiếp.

Đến ngày hôm sau, ra sân bay, vốn dĩ cô tính gọi tài xế chở cô, nhưng Tạ Duyên thì cứ nhất định đòi đưa cô đi, không còn cách nào khác, tụi cô chỉ có thể ra khỏi biệt thự bằng cửa sau để tránh cho paparazzi chụp được.

Lần này địa điểm quay phim là ở Giang Thị, mặc dù không quá xa nhưng cũng phải ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ. Khi tới sân bay, chị Lưu gọi điện cho cô, nói chị ấy đang ở phòng chờ ở sân bay rồi.

Xe đậu lại trước cổng sân bay, từ trong xe nhìn ra dòng người qua lại ở bên ngoài, Tô San quay sang nhìn người đàn ông ở bên cạnh, nhẹ giọng nói:

“Em đi đây.”

Thấy cô chuẩn bị đẩy mở của xe, Tạ Duyên bỗng nhiên rướn người qua đè cô lại để cô dựa vào ghế, ánh mắt sáng quắc:

“Tối hôm qua vì sao em lại khóa cửa.”

Tô San: “……”

“Em…”

“Đừng tưởng rằng anh đã quên mất câu nói kia.”

Hắn nheo mắt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc:

“Anh sẽ luôn nhớ kỹ.”

Tô San: “……”

Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Nhìn thấy chị Lưu gọi, Tô San giống như là tìm được vị cứu tinh, vôi vội vàng vàng đẩy mở cửa, xuống khỏi xe, sau đó vẫy vậy tay chào người đang ở trong xe, sau đó liền đeo khẩu trang lên, không lưu luyến gì quay người đi vào trong sân bay.

Quá nhỏ mọn! Trước kia Tô San không ngờ rằng Tạ Duyên là người nhỏ mọn như vậy. Quả nhiên suy nghĩ của đàn ông giống như mò kim đáy biển.

Đến lúc đi vào phòng chờ, Tô San nhanh chóng nhìn thấy chị Lưu và Tiểu Chu. Thấy cô tới, chị Lưu không nhịn được nhìn ra hướng ngoài sân bay:

“Đi rồi sao?”

Biết chị ấy đang hỏi tới ai, Tô San khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống tháo khẩu trang và kính râm xuống.

Chờ tới lúc xung quanh không còn nhiều người lắm, chị Lưu ngồi bên cạnh cô, nhìn nhìn bốn phía xung quanh, nghiêm túc nói:

“Chị cũng không tính xen vào chuyện riêng của em, chỉ cần tụi em chú ý đừng để bị người ta chụp lại là được. Bộ phim này chính là một lợi thế rất lớn cho em có thể tiến sâu vào giới điện ảnh, cho nên nhất định em không được để xảy ra sự cố gì. Nữ chính phim này là Đinh Nghiên, cô ta có tiếng là thích chèn ép những nữ diễn viên khác trong đoàn, thêm nữa là cô ta có quan hệ không tồi với Sầm Thanh, em nhất định phải cẩn thận.”

---Hết Chương 74---

Bình luận

Truyện đang đọc