ẢNH HẬU ĐỐI MẶT HÀNG NGÀY

“Cậu xác định là muốn tiếp tục đứng đây xem sao?”

Tạ Duyên giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó đến bên cạnh Tô San, nhỏ giọng nói:

“Anh đi đây.”

Nghe thấy hắn sắp phải đi, Tô San nhẹ nhàng thở phào. Nhưng người nào đó lại quét ánh mắt một lượt khắp phim trường, sau đó dừng lại trên người Trịnh Đồng một lát, lúc này mới cụp mũ xuống thấp:

“Anh đi qua Châu Âu một chuyến, chuyện hợp đồng thì Hạ Hoa sẽ giúp em, có việc gì thì nhớ gọi cho anh.”

Tô San gật gật đầu, cũng không biết là xung quanh có paparazzi hay không, nhưng vẫn tiến lên nắm lấy tay hắn, ôn nhu nói:

“Em chỉ đóng phim vậy thôi, anh nhất định không được suy nghĩ nhiều.”

Thấy cô còn nghiêm túc giải thích như vậy, Tạ Duyên khẽ bật cười một tiếng, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:

“Em hôn anh ta bao nhiêu cái, anh nhất định sẽ nhớ kỹ.”

Tô San: “……”

Không chờ cô nói gì, Tạ Duyên liền cụp mũ xuống đi ra khỏi phim trường. Tô San đứng đó nhìn chằm chằm theo bóng dáng của hắn một hồi lâu.

Đến lúc đạo diễn hô chuẩn bị quay, mới chạy qua đứng vào vị trí trong con hẻm nhỏ.

Cô cũng không muốn phải quay thêm một lần nữa, cho nên lần này cố gắng điều chỉnh cảm xúc rất lâu mới bắt đầu. Cũng may là quay khá thuận lợi, đạo diễn cũng chấp nhận thông qua.

Tạ Duyên đi Châu Âu chắc là liên quan tới kịch bản bộ phim Hollywood kia, có lẽ do chuyện của cô nên Hạ Hoa không thể đi cùng. Mà đến tối, Hạ Hoa mới gọi điện thông báo cho cô ngày mai đi tới Ánh Sao để ký thỏa thuận thanh lý hợp đồng.

Không còn cách nào, cô lại phải tạm thời xin với bên đoàn làm phim cho nghỉ nửa ngày, sau đó sáng sớm bay về Thượng Hải. Hạ Hoa đang ở trụ sở của công ty chờ cô. Đây là lần thứ ba Tô San tới trụ sở của công ty. Nhân viên lễ tân ở đại sảnh nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt, nhưng cũng không cản trở gì.

Trong Ánh Sao có rất nhiều tân binh, mỗi năm đều tuyển thêm người mới. Tô San cũng ở trong trường hợp như vậy mà vào đây. Lúc mới ký hợp đồng xong còn phải tập luyện thần thái, vóc dáng cơ thể cùng với biểu hiện khi đứng trước máy quay. Trong khoảng thời gian đó, thì những thực tập sinh cũng không có được nhiều cơ hội gì lắm, nhiều lắm thì công ty cho bọn họ đóng mấy vai quần chúng nho nhỏ trong mấy bộ phim của công ty sản xuất, trừ phi có được sự đề bạt của người có địa vị trong ngành hoặc là tìm được một vị đại gia để chống lưng thì mới có sự khác biệt. Chính vì thế mà trong giới giải trí thì chuyện quy tắc ngầm mới tràn lan như vậy. Dù sao cơ hội tốt thì chỉ có thể dành cho một số rất ít những người có tên tuổi, trong khi đó ở giới giải trí những người không có tiếng tăm gì mới là chiếm đa số.

Nếu không có chị của cô, có lẽ Tô San cũng sẽ chỉ được đóng mấy vai nhỏ lẻ không được nhắc tới trong một vài bộ phim. Thật ra cho tới giờ, thứ mà Ánh Sao thực sự cho cô chỉ có vai diễn trong bộ phim cảnh sát tội phạm đóng cùng với Lý Hách mà thôi.

Đi thẳng lên lầu 5, trên đường đi thỉnh thoảng cũng có người dừng lại chào hỏi cô, Tô San đều hòa nhã đáp lại. Nhớ lúc trước đây, khi cô mới ký hợp đồng thì căn bản là chẳng ai thèm quan tâm. Đúng là thực tế xã hội phũ phàng.

Đến lúc tới phòng Tổng giám đốc, gõ cửa một tiếng, đến lúc từ bên trong truyền tới tiếng “mời vào” cô mới đẩy mở cửa ra.

Trong căn phòng rộng rãi sạch sẽ, có một vài giọng nói không đồng nhất vang lên. Trên chiếc ghế sô pha bằng da có bốn người đang ngồi, trên bàn thủy tinh còn đang đặt mấy tập văn kiện. Vẻ mặt Hạ Hoa vẫn như thường ngồi xuống sô pha nói chuyện với một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen ngồi đối diện. Có một người đàn ông khá trẻ tuổi thì ngồi bên cạnh lật xem tập văn kiện, nhìn nhìn thì có vẻ anh ta là luật sư.

“Chào Tổng giám đốc Tần.”

Tô San đi qua chào một tiếng với người đàn ông trung niên kia.

Nghe vậy, vị Tổng giám đốc Tần này cũng cười cười nhìn cô:

“Tuy rằng đến tận thời điểm bây giờ, mọi chuyện cũng gần như đã định, nhưng tôi vẫn muốn giữ cô lại. Thực ra vụ việc lần này phía công ty đã đưa ra phương án để giải quyết rồi, hơn nữa, chỉ cần cô đồng ý ở lại công ty, thì chúng tôi sẽ cấp cho cô một căn biệt thự ở gần bờ biển, còn ở phương diện công việc, có cơ hội nào tốt hay vai diễn gì cũng sẽ ưu tiên để cho cô lựa chọn, cô thấy sao?”

Hiện giờ cô vẫn đi theo con đường nhắm vào việc lôi kéo thật nhiều người hâm một, đây chính là ở trong giai đoạn kiếm được nhiều tiền nhất, Ánh Sao đương nhiên không muốn cô rời khỏi ngay lúc mấu chốt thế này. Nhưng chuyện đã tới nước này, cô chắc chắn sẽ không quay đầu lại.

Ngồi xuống bên cạnh Hạ Hoa, Tô San nhìn thoáng qua chị Lưu đang ngồi bên kia, sau đó nói với tổng giám đốc Tần:

“Tôi biết công ty đối xử với tôi rất tốt, có điều mọi người cũng đã biết là tôi và Tạ Duyên đang ở bên nhau, nếu như hai người về cùng một công ty thì mọi chuyện cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Thấy cô mang Tạ Duyên ra làm lá chắn, tổng giám đốc Tần ngồi ở phia đối diện hơi cúi đầu không nói gì, còn Hạ Hoa thì đột nhiên cười nói:

“Đó là điều chắc chắn, hiện giờ không đi thì sau này cũng phải đi, chuyện này dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

“Không có vấn đề gì.”

Vị luật sư kia cũng đã xem xong hợp đồng thanh lý, đặt nó lại trên mặt bàn.

Thấy vậy, Hạ Hoa cũng không nhiều lời nữa, tay chỉ về hợp đồng trên bàn nhìn Tô San nói:

“Cô ký đi.”

Trên Hợp đồng đã có con dấu của Ánh Sao, Tô San cũng không chần chờ, cầm lấy bút trên bàn ký tên của mình lên cả hai bản Hợp đồng thanh lý.

Đã đến lúc này, vị Tổng giám đốc Tần kia cũng sẽ không thể hiện sắc mặt không tốt rồi đắc tội Hạ Hoa, cười cười nhìn về phía Tô San: 

“Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng cô cũng từng là người của công ty, sau này công ty có bộ phim gì tốt thì chúng ta biết đâu sẽ lại có cơ hội hợp tác.”

Đây cũng chỉ là lời khách sáo, Hạ Hoa am hiểu nhất là những chuyện thế này, lập tức cười ha ha:

“Tất nhiên rồi, sau này còn rất nhiều cơ hội hợp tác.”

Nghe vậy, Tô San cũng cười cười không nói gì, không lâu sau liền cùng Hạ Hoa đi ra khỏi phòng. Cả quá trình chị Lưu đều không nói với cô câu nào, Tô San nhìn chị ấy thật lâu, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.

Tiểu Chu là trợ lý mà công ty phân công cho cô, cô ấy ký hợp đồng với bên Ánh Sao. Nhưng trước giờ Tô San cũng đã quen có cô ấy làm trợ lý của mình, nên vẫn muốn đưa cô ấy cùng đi. Tiền lương của trợ lý khá thấp, thường thường khoảng ba đến bốn ngàn tệ một tháng, sau ngàn tệ đã là rất cao, vậy mà phải mệt đến chết đi sống lại. Tô San đề ra khoản lương cho cô ấy là 1 vạn tệ một tháng, Tiểu Chu tất nhiên là đồng ý đi theo cô luôn.

Ra khỏi trụ sở của Ánh Sao, sau khi lên xe, Hạ Hoa tất nhiên là đưa cô ra thẳng sân bay để quay về Giang Thị tiếp tục đóng phim, tiện thể đưa cho cô một bản Hợp đồng:

“Cô xem đi.”

Ngồi trên ghế phụ, Tô San nhận lấy bản Hợp đồng, lật lật xem qua, thấy nội dung cũng không khác biệt gì lắm với những điều mà Hạ Hoa đã nói lúc trước.

“Đây là vì thân tình nên mới phân chia thù lao theo tỉ lệ 3:7, bình thường những tân binh ở công ty chúng tôi đều là 50:50. Có điều tôi cũng không quá chuyên trong việc dẫn dắt nữ diễn viên có nhiều fan hâm mộ giống như cô. Cho nên chắc trong thời gian tới, tôi sẽ tìm cho cô một người đại diện mới. Nhưng trước hết thì tôi sẽ tạm thời tiếp nhận xử lý các công việc của cô đã, phim của cô và Giang Dần sẽ lên sóng vào ngày hai mươi ba. Ngày mốt tôi sẽ đứng ra làm sáng tỏ chuyện cô đầu quân sang chỗ khác. Hai ngày này cô chỉ cần tập trung đóng phim là được.”

Nghe anh ta nói xong. Tô San cũng đóng lại bản Hợp đồng, quyết định sẽ về nhà xem kỹ lại:

“Nếu anh bận thì cứ đi qua bên kia với Tạ Duyên đi.”

Chuyện kịch bản bộ phim Hollywood kia của Tạ Duyên chắc chắn là quan trọng hơn nhiều so với chuyện của cô.

“Tôi cũng muốn đi cùng cậu ta, nhưng cô cảm thấy cậu ta sẽ yên tâm để cô một mình sao?”

Hạ Hoa quay đầu sang nhìn cô, vô cùng bất đắc dĩ nói:

“Trên tay của tôi có nhiều bộ phim như vậy, cậu ta nhất định không chịu nhận đóng bộ phim nào, cô đã từng gặp người nào như thế chưa?”

Nghe vậy, Tô San cũng cảm thấy hơi buồn cười, có lẽ đây là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’, người như Hạ Hoa lại gặp phải một người nói nặng hay nói nhẹ đều không ăn thua như Tạ Duyên đúng là rất bất lực.

“Đóng phim vất vả như vậy, anh để anh ấy nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt.”

Cô thản nhiên nói.

Nhìn thấy hai người như vậy, Hạ Hoa cũng nghẹn lời. Người ta thì tranh nhau cơ hội tới mức sứt đầu mẻ trán. Còn hai người này thì ngược lại, một người thì lười không muốn đóng phim, còn một người thì nhất định đòi đóng vai nữ phụ cho bằng được, đúng là duyên trời tác hợp.

Đến lúc về đến phim trường đã quá trưa một chút. Tô San không kịp ăn cơm vội vội vàng vàng đi trang điểm để quay phim tiếp. Đến tối thì chị của cô gọi điện thoại tới, đối với việc cô kết thúc hợp đồng với bên Ánh Sao thì chị ấy cũng không nói gì nhiều, chỉ nói cô tự suy nghĩ rồi quyết định là được.

Trước một ngày phát sóng phim “Thanh huyết kiếm”, Công ty giải trí Hoa Nham đăng một thông báo trên trang Weibo chính thức của công ty, nói rằng Tô San đã kết thúc hợp đồng với bên Ánh Sao từ sớm nên những lời đồn đãi trên mạng không phải là sự thật.

Chính Hạ Hoa cũng chia sẻ bài đăng này trên Weibo của mình, hơn nữa còn lên tiếng giải thích cho cô.

Weibo Hạ Hoa: Tô San là do tôi đề cử với đạo diễn Lê, tuy nhiên quá trình thử vai được thông qua là do thực lực của chính cô ấy. Với những lời đồn đãi không có căn cứ, chúng tôi đã dùng pháp luật để giải quyết, còn người đã đứng ra bôi nhọ nghệ sỹ của công ty giải trí Hoa Nham thì tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất kỳ một ai. *mặt mỉm cười*”

Cư dân mạng A: “Hèn chi cô ấy lãi nắm được nhiều cơ hội tốt như vậy, hóa ra là Tô San đã thay đổi người đại diện *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng B: “Cách giải thích vô cùng trực tiếp, không vòng vèo. Trước giờ tôi rất phục năng lực của Hạ Hoa, dù sao là một trong ba người đại diện có tên tuổi nhất trong giới cũng không phải là giỡn chơi *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng C: “Thế này thì đúng là sói mắt trắng, Ánh Sao đã mở đường cho cô ta nhiều như vậy, chớp mắt một cái, hiện giờ gặp được công ty tốt thì đảo mắt một cái liền chạy vào vòng tay của chủ nhân mới, thật là cảm thấy uổng phí cho Ánh Sao.”

Cư dân mạng D: “Bọn anti-fan không còn lời gì khác để nói nữa phải không? Chim khôn thì phải biết lựa cành mà đậu, không biết sao? Nếu mấy người gặp được một công ty tốt hơn, trả lương cao hơn không lẽ vẫn cứ ở lại công ty cũ trả lương thấp, đãi ngộ không ra gì sao?”

Cư dân mạng E: “Lúc trước không phải bọn anti-fan căm phẫn chỉ trích Tô Tô nhà tui bồi ngủ với mấy ông lớn để lấy được vai diễn sao? Bây giờ đã bị xấu mặt  chưa *mặt mỉm cười*”

Cư dân mạng F: “Chỉ có một mình tôi chú ý tới hiện giờ Tạ Duyên và Tô San có cùng một người đại diện sao? *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng G: “Đau lòng cho Tô San, bị người ta hắt nước bẩn vào người lâu như vậy, trong khoảng thời gian này cô ấy đã phải chịu áp lực lớn đến mức nào a *trái tim*”

Cư dân mạng H: “Mọi người hãy giải tán đi, ngày mai sẽ có một bộ phim của Tô tiểu thư được lên sóng, người ta làm thế này chỉ là muốn lăng xê mà thôi.”

Do mới chỉ mới bác bỏ tin đồn nên chưa có được hiệu quả rõ ràng gì. Hạ Hoa nói tiếp theo sẽ thuê thủy quân tiếp tục vào bình luận giải thích. Như thế vừa có thể giữ vững độ hot lại còn giữ được hình ảnh tốt trong lòng khán giả.

Ngày mai phim sẽ phát sóng, cho nên càng hot càng tốt, không lâu sau Hạ Hoa lại lên Weibo tag tên người đã bình luận nói cô lăng xê lúc nãy.

Weibo Hạ Hoa: “@chanhnuoc Chúng tôi cũng không phải là công ty lớn gì nhưng mấy trăm vạn đồng để làm phí quảng bá tuyên truyền thì không phải không có, người nào không có chứng cứ gì rõ ràng mà đã nói chắc như đinh đóng cột đây là chiêu trò lăng xê mới là người luôn có suy nghĩ đen tối *mặt mỉm cười*”

Chỉ một lát sau, topic về việc Hạ Hoa ra tay trấn áp cư dân mạng đã lên bảng xếp hạng hot search. Phần lớn cư dân mạng đều đứng về phía Hạ Hoa, ai cũng biết là dù có muốn lăng xê cũng sẽ không mang danh dự ra để đùa, cho nên chỉ còn một số ít anti-fan ở đó ngoi ngóp phản kích mà thôi.

Buổi tối trước hôm phát sóng, Hạ Hoa nói cô cũng nên đăng vài dòng lên Weibo để làm sáng tỏ. Tô San suy nghĩ một lúc lâu mới đăng lên.

Weibo Tô San: “Chỉ là do bị bôi nhọ, xin cảm ơn *mặt mỉm cười*”

---Hết Chương 80---

Bình luận

Truyện đang đọc