ANH HƯỚNG ĐẠO, EM HƯỚNG ANH

Editor: Yuri Ilukh

Nhất Diệp che bụng, cô cảm nhận được trong cơ thể cô có tiếng tim đập của một thứ khác, trong mắt tràn ngập sự không tin tưởng.

Chẳng lẽ? Chẳng lẽ là?

Nhất Diệp lập tức thu lại tâm tình dùng thần thức kiểm qua bên trong, quan sát đến đáy huyệŧ (Tác giả: Thần tiên mang thai chắc cũng ở chỗ này nhỉ), trong đó có một luồng sáng màu tím nhạt, Nhất Diệp kích động suýt khóc.

Bảo bảo, cô thật sự sẽ sinh con cho chồng sao?

"Đệ muội" Thanh Phong chân nhân thấy Nhất Diệp đứng tại chỗ rơi nước mắt thì đi tới an ủi, "Đệ muội, muội đừng quá đau lòng, với tư chất của muội thì chưa tới ngàn năm nữa đã có thể phi thăng rồi".

Nhất Diệp chảy nước mắt, ra sức lắc đầu.

"Đệ muội, sau này muội cứ ở lại núi Phong Hoà, trong động phủ của sư đệ" Thanh Phong chân nhân an ủi, "Nơi đó là chỗ có linh khí dồi dào nhất của Phong Hoà Sơn, ở đó..."

"Nhị sư huynh" Nhất Diệp cắt ngang câu nói của Thanh Phong chân nhân, "Muội mang thai".

"Hả????" Thanh Phong chân nhân lui về sau 3 mét, đôi mắt trừng trừng nhìn bụng Nhất Diệp giống như thấy quỷ, sau đó ông bắt đầu triệu hoán Huyền Uyên chân nhân ở xa.

"Đệ gọi ta làm quỷ gì?" Huyền Uyên chân nhân ghét bỏ nói.

"Sư huynh, sư huynh, đệ muội, đệ muội nói cô ấy mang thai" Thanh Phong chân nhân kích động nói.

Huyền Uyên chân nhân cũng hết hồn, tiện đà dùng thần thức cảm nhận, quả nhiên cảm nhận được một sinh mệnh mỏng manh.

Ba ngày sau, trong động phủ của Vũ Quân tại núi Phong Hoà.

Khuôn mặt Nhất Diệp đầy u sầu dùng tay che bụng, cô cảm nhận được tim thai đập nhẹ nhàng. Sáng sớm hôm nay không biết tại sao tiếng tim đập của đứa trẻ đang mạnh mẽ bỗng nhiên lại nhẹ lại, lúc Nhất Diệp dùng thần thức kiểm tra thì luồng sáng màu tím kia cũng giảm đi rất nhiều, hơi thở của sinh mạng cũng không còn tràn đầy như hai ngày trước. Nhất Diệp luống cuống tay chân tìm Huyền Uyên chân nhân và Thanh Phong chân nhân.

"Sao rồi, sao rồi, sao sư đệ lại không khéo phi thăng vào lúc này vậy?" Thanh Phong chân nhân buồn bực nói.

"Chẳng lẽ đệ hy vọng sư đệ không phi thăng?" Huyền Uyên chân nhân trừng mắt liếc một cái.

"Không phải" Thanh Phong chân nhân bối rối, "Chỉ là tình huống của sư đệ đặc biệt, đứa nhỏ này còn không biết là người hay là yêu. Là người thì còn tốt, nếu là yêu hoặc nửa yêu thì phải chăm thế nào đây. Bây giờ xảy ra vấn đề thì cũng không biết vấn đề ở chỗ nào".

"Gấp cái gì" Huyền Uyên chân nhân chần chừ một lúc rồi nói, "Bây giờ huynh sẽ đi hỏi tiền bối Bạch Hổ một chút".

"Đúng vậy, sư huynh nhanh đi đi" Thanh Phong chân nhân thúc giục, "Tiền bối Bạch Hổ đến từ thượng giới chắc là sẽ biết được vấn đề ở đâu"

"Tôi cũng đi" Nhất Diệp và Huyền Uyên chân nhân không thân thuộc lắm nên xưng hô cũng có chút khách sáo, "Huyền Uyên chân nhân, tôi cũng muốn đi".

"Được" Huyền Uyên chân nhân không ngăn cản, bởi vì đứa trẻ ở trong bụng Nhất Diệp, Nhất Diệp đi theo cũng tiện cho tiền bối Bạch Hổ xem xét, vì vậy 3 người bay thẳng tới ngọn núi nơi tiền bối Bạch Hổ ẩn cư bên ngoài Phàn Thành.

Khi ba người vừa đáp xuống thì tiền bối Bạch Hổ cũng hiện thân, ánh mắt của ông dừng lại trên người Nhất Diệp.

"Trên người cô có hơi thở của Lôi Viêm Thần Điểu" Bạch Hổ nói.

Thanh Phong chân nhân kích động muốn hỏi thì bị Huyền Uyên chân nhân đứng cạnh ngăn cản.

Nhất Diệp tiến lên hành lễ nói, "Chào tiền bối Bạch Hổ, vãn bối là Hoa Nhất Diệp".

"Tôi biết mọi người" Bạch Hổ giơ tay đỡ Nhất Diệp một chút rồi nói, "Hôn lễ của cô tôi có đi xem. Tìm tôi có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi".

Nhất Diệp không nghĩ tới tiền bối Bạch Hổ dễ nói chuyện như vậy, cô có chút vui sướng nhưng nghĩ đến thai nhi trong bụng thì lại nhăn chặt mày nói: "Mấy ngày trước, sau khi chồng vãn bối phi thăng thì vãn bối mới phát hiện mình mang thai. Nhưng vì huyết thống của chồng có chút phức tạp, tình huống của thai nhi trong bụng lại có chút kỳ quái nên mới đến làm phiền tiền bối".

"Kỳ quái chỗ nào" Bạch Hổ hỏi.

"Vãn bối dùng thần thức kiểm tra tình huống của đứa nhỏ thì biết chắc là đứa nhỏ đã ở trong bụng vãn bối rất lâu rồi, nhưng mấy ngày gần đây mới phát hiện. Thời điểm vãn bối vừa cảm nhận được đứa trẻ thì hơi thở sinh mệnh của nó vô cùng dồi dào, tim cũng đập rất mạnh, nhưng bây giờ..." Nhất Diệp lo lắng nói, "Hơi thở sinh mệnh không bằng một phần mười so với lúc trước, tiếng tim đập cũng gần như không thể nghe thấy".

"Vãn bối không biết tình huống thế này có liên quan gì đến huyết thống của Lôi Viêm Thần Điểu hay không nên muốn làm phiền tiền bối kiểm tra giúp một chút" Nhất Diệp nói.

"Cô còn có thể bình tĩnh như vậy thì chắc là đứa bé vẫn an toàn" Bạch Hổ nói.

"Đúng vậy" Nhất Diệp gật đầu, "Tuy rằng hơi thở sinh mạng mỏng manh nhưng không biết tại sao vãn bối luôn cảm thấy đứa trẻ không gặp nguy hiểm".

"Đó là con của cô, nó truyền tin tức cho cô để cô không lo lắng quá mức đó" Bạch Hổ nói.

"Ý tiền bối là?" Nhất Diệp kích động hỏi.

Bạch Hổ nói, "Tôi cảm nhận được hơi thở tuy rằng mỏng manh nhưng không hề yếu ớt".

"Vậy tại sao bỗng nhiên lại như thế?" Nhất Diệp khó hiểu nói.

"Để tôi điều tra một chút" Bạch Hổ tung ra một tia linh lực, truyền vào bụng Nhất Diệp, trực giác Nhất Diệp muốn phản kháng nhưng cũng may tia linh lực kia cũng có phản ứng lại.

Bạch Hổ liếc nhìn Nhất Diệp một cái, hiển nhiên ông cũng nhận ra động tác của Nhất Diệp nhưng cũng không nói gì, tia linh lực được đưa vào vô cùng mỏng manh, giống như sợ làm tổn thương đứa trẻ, nhẹ nhàng tìm kiếm xung quanh luồng sáng màu tím kia. Linh lực ngẫu nhiên cào cào, chọc chọc vào luồng sáng kia, cuối cùng luồng sáng màu tím không còn kiên nhẫn đùng đùng tạo ra một tia chớp.

"Hmm??" Bạch Hổ thu hồi linh lực, trong mắt mang theo ý cười, "Là một đứa trẻ rất bướng bỉnh".

"Tiền bối?" Nhất Diệp biết trong cơ thể xảy ra chuyện gì nên vô cùng kích động nói, "Lúc nãy hơi thở sinh mạng bỗng nhiên mạnh lên".

"Yên tâm, đứa trẻ vô cùng khoẻ mạnh" Bạch Hổ cười nói, "Sở dĩ hơi thở trở nên mong manh là để bảo vệ cô".

"Nghĩa là sao?" Nhất Diệp hỏi.

"Trong bụng cô là một con Lôi Viêm Thần Điểu thuần chủng" Bạch Hổ nói.

"Lôi Viêm Thần Điểu thuần chủng?" Thanh Phong chân nhân hoảng sợ, "Không phải yêu tộc và yêu tộc mới có thể sinh ra yêu tộc thuần chủng sao?"

Đôi mày của Huyền Uyên chân nhân cũng nhíu lại.

"Đó là vì sức mạnh của bọn họ chưa đủ lớn mạnh" tiền bối Bạch Hổ giải thích, "Nếu sức mạnh đạt tới một trình độ nhất định thì sẽ vượt qua được cả sự kết hợp của chủng tộc, đứa trẻ sẽ kế thừa đặc tính sức mạnh của bên mạnh hơn".

"Vũ Thiên Huyền là nửa yêu do sức mạnh của cha mẹ cậu ấy không khác biệt mấy nên cậu ấy mới có thể đồng thời kế thừa sức mạnh của hai bên. Nhưng cũng vì thế nên khi còn nhỏ cha mẹ cậu ấy mới phong ấn sức mạnh yêu tộc trong cơ thể cậu, nếu không trong thân thể đó mà sinh ra sức mạnh to lớn của yêu tộc thì sẽ huỷ hoại thân thể con người của cậu ấy".

"Mà trong cơ thể đứa nhỏ này, thời điểm ra đời đã hấp thụ hơn nửa yêu lực của cha" Tiền bối Bạch Hổ suy đoán, "Nhưng Lôi Viêm Thần Điểu vừa ra đời đã có tu vi Hoá Thần hậu kỳ, mà tu vi của cô quá thấp, không chịu nổi sức mạnh của đứa trẻ, đứa trẻ vì muốn bảo vệ cô nên mới đem linh lực con người nó hấp thu được từ cha truyền sang cô cô, còn bản thân chỉ hấp thụ yêu lực".

Bạch Hổ nói, "Từ lần trước chúng ta gặp nhau mới chỉ chưa tới trăm năm mà cô đã từ Nguyên Anh trung kỳ tiến đến Hoá Thần sơ kỳ, có thể thấy được đứa nhỏ này chuyển cho cô không ít linh lực. Nhưng mà cũng vì như vậy nên đứa trẻ chỉ hấp thu được yêu lực thuần chủng, cuối cùng nhân duyên trùng hợp biến mình từ một con nửa yêu thành một con Lôi Viêm Thần Điểu thuần chủng".

"Lôi Viêm Thần Điểu thuần chủng từ khi sinh ra đã có tu vi Hoá Thần hậu kỳ" Nhất Diệp có chút hiểu được, "Cho nên là do tu vi hiện tại của tôi quá thấp, đứa trẻ không thể nào trưởng thành nên hơi thở sinh mệnh mới mỏng manh sao?"

"Không sai, đứa trẻ tự mình ngủ say" Bạch Hổ gật đầu nói.

"Vậy có phải tôi chỉ cần nỗ lực tu luyện thì đứa trẻ sẽ khoẻ mạnh lớn lên đúng không?" Nhất Diệp hỏi.

"Lôi Viêm Thần Điểu phát triển cần không ngừng hấp thụ sức mạnh sấm sét" Tiền bối Bạch Hổ nói.

"Sức mạnh sấm sét?" Nhất Diệp nhớ tới ngày mình độ lôi kiếp kia, hình như khi tia sét cuối cùng dung nhập vào cơ thể cô thì cô bỗng nhiên cảm nhận được tiếng tim của đứa trẻ đập, cho nên...

Nhất Diệp hiểu ra, thi lễ với tiền bối Bạch Hổ: "Cảm ơn Tiền bối".

Huyền Uyên chân nhân cũng tiến lên hành lễ, "Đa tạ tiền bối, sau này tiền bối có việc gì cần Phong Hoà Sơn ra sức thì cứ việc phân phó".

Bạch Hổ nhẹ nhàng gật đầu rồi xoay người biến mất.

Ba người giải đáp được thắc mắc nên cùng nhau quay về núi Phong Hoà.

Lúc Thanh Phong chân nhân và Huyền Uyên chân nhân đang nghĩ cách làm sao để tăng cường linh lực của Nhất Diệp và tăng cường sức mạnh sấm sét cho tiểu sư điệt tương lai thì Nhất Diệp đã có chủ ý.

Ba tháng sau, Nhất Diệp đang củng cố linh lực sau khi lên cấp đã đi tới đại điện trong núi Phong Hoà chào tạm biệt Huyền Uyên chân nhân và Thanh Phong chân nhân.

"Muội phải rời khỏi núi Phong Hoà sao?" Huyền Uyên chân nhân nhíu mày.

"Đệ muội, sao muội phải rời đi?" Thanh Phong chân nhân sốt ruột hỏi, "Tuy bây giờ thực lực của muội có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng đứa trẻ trong bụng muội?"

"Hai vị sư huynh không cần lo lắng, muội sẽ tự bảo vệ mình thật tốt" Nhất Diệp cười nói, "Muội đã tính xong rồi. Dựa theo lời của tiền bối Bạch Hổ thì nếu muốn an toàn sinh đứa nhỏ ra thì cần có 2 điều kiện, một là muội đạt đến Hoá Thần hậu kỳ, hai là thu thập đủ sức mạnh sấm sét cho Bảo Bảo".

"Ngây ngốc ở núi Phong Hoà tuy có thể hỗ trợ muội tu luyện nhưng lại không đủ sức mạnh sấm sét, cho nên..." Nhất Diệp nói, "Muội muốn đi ngoại vực".

"Muội muốn đi đầm lầy sấm sét?" Huyền Uyên chân nhân lập tức đoán được tính toán của Nhất Diệp, ngoại vực là nơi ma thú tụ tập, Ma Tộc cũng không dám ngang nhiên đi vào đó. Đầm lầy sấm sét quanh năm có sấm sét đánh xuống không ngừng, ma thú nơi đó cũng đều là ma thú mạnh mẽ có thể chống lại sấm sét, tu sĩ bình thường cũng không dám đi chọc bọn chúng.

"Đệ muội" Thanh Phong chân nhân khuyên nhủ, "Tuy rằng để sinh tiểu sư điệt ra cũng cần hấp thụ đủ sức mạnh sấm sét nhưng tiền đề là muội phải bảo vệ chính mình con tốt trước đã. Hơn nữa không phải tiền bối Bạch Hổ đã nói rồi sao? Tiểu sư điệt chỉ là ngủ say mà thôi, muội có thể tự mình tu luyện trước, sau đó phi thăng tìm Vũ sư đệ, đến lúc đó bảo cậu ấy chuyển sức mạnh sấm sét cho tiểu sư điệt, chẳng phải là một công đôi việc sao?"

"Không có cách nào thì cũng thôi, nhưng đã có biện pháp thì muội tuyệt đối không thể để đứa trẻ suy yếu ngủ say trong cơ thể muội" Nhất Diệp kiên định nói, "Hai vị sư huynh xin yên tâm, muội sẽ bảo vệ bản thân thật tốt".

"Nhưng mà..." Thanh Phong chân nhân còn muốn nói nữa nhưng bị Huyền Uyên chân nhân cản lại.

Huyền Uyên chân nhân nói: "Nếu ý muội đã quyết thì huynh cũng không ngăn cản nữa, để huynh và Thanh Phong chân nhân tạo một ngọc bài bản mạng cho muội để bọn huynh còn biết muội có khoẻ mạnh hay không".

"Được" Nhất Diệp gật đầu.

"Nếu không bế quan thì cứ trăm năm muội hãy trở về một lần" Huyền Uyên chân nhân còn nói thêm.

"Được" Nhất Diệp đồng ý.

Huyền Uyên chân nhân lấy ra một viên ngọc giản đưa cho Nhất Diệp, "Trong đây phong ấn sức mạnh toàn lực của huynh, nếu gặp phải huy hiểm có thể giúp muội tranh thủ chút thời gian".

"Cảm ơn chân nhân" Nhất Diệp thật lòng cảm kích.

"Haizz" Thanh Phong chân nhân thấy không ngăn cản được nên đành phải nói, "Vậy mấy ngày nữa muội hẵng đi, để huynh luyện một chút đan dược trị thương cho muội mang theo".

"Cảm ơn sư huynh" Nhất Diệp lại lần nữa cảm ơn.

Sau 7 ngày chậm trễ thì hôm nay Nhất Diệp cũng đã đứng trên đám mây, từ núi Phong Hoà bay mấy vạn dặm tới Quý La Thành.

"Chị Nhất Diệp" Mã Nhã bây giờ đã đạt tu vi Kim Đan Kỳ, tính cách của cô nhóc cũng hoà đồng hơn trước kia rất nhiều.

"Lúc trước nghe nói Vũ Quân phi thăng tôi còn tưởng cô sẽ tránh ở chỗ nào đó khóc thút tha thút thít chứ" Tằng Kỳ đi ra từ sau lưng Mã Nhã, nâng mắt nhìn Nhất Diệp thì không nhịn được chửi tục, "Trời mẹ, tôi vậy mà không nhìn ra được tu vi của cô".

"Tu vi của chị lại tăng lên?" Mã Nhã vui vẻ nói.

"Ừm, cách đây không lâu vừa mới đột phá Hoá Thần" Nhất Diệp nói.

"Làm tôi ghen ghét đến méo mặt" Tằng Kỳ đỡ trán.

Nhất Diệp không thèm để ý đến cậu ta, kéo tay Mã Nhã hỏi, "Em đã kiếm được mấy cái Vu Cụ rồi?"

"Đã nhặt được 5 cái, còn 3 cái nữa là đủ" Mã Nhã nói.

"Vậy đã có manh mối nào chưa?" Nhất Diệp hỏi.

"Cái thứ 6 đã có manh mối, bị vây quanh bởi dung nham dưới nền đất ở cực tây" Mã Nhã nói, "Bọn em đang nghĩ cách đi vào đó".

"Vậy bọn em tìm được cách chưa?" Nhất Diệp hỏi.

"Bọn em đang định tìm chị hỗ trợ đây" Mã Nhã nói.

"Chuyện thế nào?" Nhất Diệp thắc mắc.

"Dung nham dưới nền đất có chứa lửa độc, tôi và sư huynh đã từng thử tiếp chận nhưng căn bản không tới gần được" Tằng Kỳ giải thích, "Bọn tôi đã tính một chút, chắc là chỉ có Lôi Hoả Thần Khải của nhà họ Hàn ở Huệ thành mới có thể chống đỡ lửa độc kia. Cô có quan hệ không tồi với thiếu chủ Hàn Lâm của nhà họ Hàn đúng không? Cô có thể giúp Mã Nhã mượn không?"

"Chị có khó xử không?" Mã Nhã hỏi Nhất Diệp.

"Không sao" Nhất Diệp cười nói, "Lúc rời khỏi Vu tộc, chị đã đồng ý với tộc trưởng sẽ giúp em tìm đủ Vu Cụ, kết quả mấy năm nay chỉ lo chuyện của mình không giúp đỡ được gì".

"Chị đừng nói vậy" Mã Nhã lắc đầu, "Chị cho em mượn Càn Khôn đỉnh, còn có 3 cái lông chim anh rể để lại đã cứu bọn em không biết bao nhiêu lần".

"Được, bây giờ chị sẽ tới Huệ Thành tìm Hàn Lâm mượn Lôi Hoả Thần Khải" Nhất Diệp vẫn không quên chuyện đã đồng ý với Vu tộc, chỉ là trước đó chưa giải trừ được tâm ma của Vũ Quân nên cô mới không đi, bây giờ không có gì làm nên cô muốn giúp đỡ Mã Nhã tìm đủ Vu Cụ.

Chờ Mã Nhã tìm đủ Vu Cụ thì cô mới có thể yên tâm đi ngoại vực tu luyện, sớm ngày phi thăng, cả nhà đoàn tụ.

Bình luận

Truyện đang đọc