ANH HƯỚNG ĐẠO, EM HƯỚNG ANH

Editor: Yuri Ilukh

Từ phương xa bỗng hiện lên một luồng sáng, ngọc giản mang ánh sáng vàng bay xẹt qua không trung u ám ở ngoại vực, bay vào bầu trời đầy sấm sét của đầm lầy, cuối cùng dừng ở bên ngoài kết giới.

Trứng Bảo Bảo nhảy từ động phủ ra, mở kết giới cho ngọc giản bay vào dừng trước mặt Nhất Điệp đang ngồi luyện đan.

"Ngoan!" Nhất Diệp vươn tay sờ sờ vỏ trứng trắng tinh của con trai và dùng thần thức đọc tin tức trong ngọc giản.

"Là tin tức của ai vậy?" Hàn lâm vừa mới đi gϊếŧ mấy con ma thú bên ngoài nên sát khí quanh người còn chưa giảm đi.

"Của Mã Nhã" Nhất Diệp cất ngọc giản rồi cười nói, "Con bé nói cuối cùng cũng cảm ứng được vị trí của Vu cụ cuối cùng rồi".

"Vậy thì thật tốt" Hàn Lâm vui thay Mã Nhã, "Tìm đủ 8 Vu cụ thì có thể dẫn Vu tộc rời khỏi nơi tị nạ rồi, nhiệm vụ của Mã Nhã cũng coi như là hoàn thành".

"Đó cũng là nhiệm vụ của tớ" Nhất Diệp nói, "Tớ đã đồng ý với Tộc trưởng Vu tộc là sẽ giúp Mã Nhã tìm đủ Vu cụ. Có tin tức về Vu cụ cuối cùng trước khi tớ phi thăng cũng coi như làm rõ khúc mắc cho tớ".

Trứng Bảo Bảo tiến tới gần, vui vẻ xoay xoay ở giữa hai người.

"Biết được đi ra ngoài nên con vui vẻ đến vậy à?" Nhất Diệp hỏi.

Trứng Bảo Bảo vô cùng vui vẻ.

"Chúng ta đi thôi" Hàn Lâm nói.

"Chờ tớ luyện xong lò đan dược này đã" Thật là ai cũng vội vàng hết, Nhất Diệp làm lơ trứng Bảo Bảo đang bắt đầu thu dọn đồ vật, thanh thản luyện xong lò đan dược cuối cùng.

Một luồng hương dược liệu nồng đậm bỗng trôi lơ lửng trên không trung đầm lầy, vô số ma thú trong đầm lầy chạy tới theo mùi hương của đan dược, kết quả tới nơi thì ngoại trừ vách đá trống trơn thì không có gì cả.

Tại một đám mây trắng trên bầu trời, Nhất Diệp đang răn dạy con trai, "Sao con lại mang toàn bộ đan dược của mẹ ở trong động phủ đi?"

Mấy năm nay Nhất Diệp ngoại trừ tu luyện thì việc cô làm nhiều nhất chính là luyện đan. Thứ nhất là vì trong đầm lầy sấm sét có rất nhiều thảo dược quý hiếm, thứ hai là khi mới tới đầm lầy sấm sét, cứ một khoảng thời gian thì cô và Hàn Lâm phải đi ra ngoài đánh nhau với ma thú, ít nhiều cũng sẽ bị thương nên Nhất Diệp luyện đan cũng là để phòng thân.

Sau khi tới đầm lầy sấm sét Nhất Diệp mới phát hiện ở đây là nơi vô cùng thích hợp để tu luyện tăng tu vi nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Nhất Diệp thấy mình luyện được vô số đan dược nên muốn để một ít lại ở động phủ, sau này nếu có tu sĩ tới đầm lầy rèn luyện cũng có thể sử dụng, coi như là cơ duyên. Nhưng không ngờ trước khi đi đã bị Trứng Bảo Bảo dọn toàn bộ theo.

Trứng Bảo Bảo thấy mẹ dạy dỗ mình thì lập tức trốn đến phía sau Hàn Lâm liều mạng lay động thân thể.

"Phụt...." Hàn Lâm nhịn cười nói, "Bảo Bảo nhọ mọn như vậy rốt cuộc là giống ai? Chẳng lẽ là Vũ Quân?"

Nhất Diệp vạch đen đầy đầu, đứa trẻ này sao lại nhỏ mọn như vậy, vẫn còn là quả trứng mà đã biết cất đồ rồi.

"Con lại đây cho mẹ" Nhất Diệp tức giận nói.

Trứng Bảo Bảo tránh sau lưng Hàn Lâm sống chết không nhúc nhích.

"Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, đứa trẻ quá keo kiệt sẽ không có bạn bè" Nhất Diệp nói.

Trứng Bảo Bảo nhảy nhót hai cái giống như muốn nói gì đó nhưng Nhất Diệp nhìn không hiểu.

"Con phải nhớ sau này không được keo kiệt như vậy biết không?" Nhất Diệp nhọc lòng nói, "Con trai quá keo kiệt sẽ không có bạn gái".

"Giới tu tiên chúng ta tu sĩ không lập gia đình chiếm đa số phải không?" Hàn Lâm kỳ lạ hỏi.

Quên mất, giới tu tiên không thịnh hành yêu đương.

Lúc Nhất Diệp ngồi trên đám mây dạy con thì đám mây đã thuận lợi bay tới Quý La Thành. Tằng Kỳ và Mã Nhã ngồi ở hậu viện của quán trọ chờ Nhất Diệp tới.

"Vèo!"

Tằng Kỳ bị một quả trứng thật lớn đâm vào người, vất vả lắm mới đứng vững nhìn không nhịn được cười mắng: "Trứng Bảo Bảo à, làm hết hồn".

Trứng Bảo Bảo vặn vẹo trong lồng ngực Tằng Kỳ hai cái rồi lại lao tới trước mặt Mã Nhã đang ngồi mỉm cười, nhưng lúc này Trứng Bảo Bảo không lao vào lồng ngực Mã Nhã mà chỉ dừng ở bên cạnh dùng vỏ trứng cọ cọ tay Mã Nhã.

"Bảo Bảo, ngoan quá, dì rất nhớ con" Mã Nhã cười sờ sờ vỏ trứng của Bảo Bảo.

Trứng Bảo Bảo vui vẻ run run làm bình sứ đặt trên nền đất rung lên bần bật.

"Đây là gì?" Mã Nhã tò mò cầm lên thì phát hiện trong mỗi bình sứ đều chứa đầy các loại đan dược cực phẩm, cô có chút kỳ quái hỏi Trứng Bảo Bảo, "Tặng cho dì sao?"

Trứng Bảo Bảo vui vẻ nhảy hai cái.

Lúc này Nhất Diệp và Hàn Lâm cùng đi tới, vừa lúc nhìn thấy Bảo Bảo tặng đồ cho Mã Nhã, Hàn Lâm cười nói, "Cậu xem, không phải Bảo Bảo keo kiệt mà là muốn tặng đồ cho người khác".

"Chắc là vừa mới bị tớ mắng nên mới làm trò" Nhất Diệp nói.

"Chị Nhất Diệp, chị Hàn Lâm" Mã Nhã thấy hai người đến thì vui vẻ chào hỏi.

Tằng Kỳ cũng nhặt bình sứ Mã Nhã nhặt sót lên, mở nắp bình ra thì kinh ngạc cảm thán, "Nhất Diệp, thuật luyện đan của cô càng ngày càng doạ người, nếu để người của Đan Tông biết cô mang đan dược cực phẩm cho con trai ném chơi thì chắc tức chết mất".

"Thuốc tôi luyện thì liên quan gì đến đan tông" Vì có liên quan với Tằng Kỳ nên cảm tình của Nhất Diệp với đan tông cũng không được tốt, cũng may cô biết luyện đan nên không có chuyện gì cần phải nhờ Đan Tông giúp đỡ.

"Ừ nhỉ" Tằng Kỳ yên lặng đem mấy bình đan dược nhét vào túi càn khôn của mình.

"Thịch thịch thịch!"

Trứng bảo Bảo không vui nhảy nhót.

"Sao vậy?" Tằng Kỳ khó hiểu nói.

"Bảo Bảo đưa cho Mã Nhã, sao cậu lại lấy?" Hàn Lâm đã hiểu ý Bảo Bảo nên giải thích.

"Nhóc con, nhiều đan dược vậy mà con đều cho dì Mã Nhã, còn chú một lọ cũng không có à?" Tằng Kỳ nghiến răng nghiến lợi dùng ngón tay cốc vỏ trứng của Bảo Bảo.

Trứng Bảo Bảo lắc lắc đầu, cảm thấy Tằng Kỳ nói cũng có lý nên cũng không so đo nữa, tiếp tục nhảy nhót đến cọ cọ bên người Mã Nhã. Trứng Bảo Bảo hài lòng nghĩ, mẹ cậu luôn nói cậu bướng bình, dì Hàn Lâm thì luôn mang cậu ra ngoài đánh quái thú, chỉ có dì Mã Nhã đối xử dịu dàng với cậu nhất.

Mấy người nói chuyện một lúc rồi bắt đầu thảo luận cách thu hồi Vu Cụ thứ 8.

"Lần này có được tin tức Vu Cụ cũng là do trùng hợp" Tằng Kỳ nói, "Nhưng bọn tôi cũng không thể kết luận Vu Cụ nhất định ở đó".

"Thế là thế nào?" Nhất Diệp thắc mắc.

"Những Vu Cụ trước ít nhiều em đều có thể cảm ứng được, nhất là khi thu được càng nhiều Vu Cụ thì độ cảm ứng của em càng cao" Mã Nhã nói, "Đó là do khi thiết kế tế đàn, Vu tộc đã lưu lại vu lực trên Vu cụ để đánh dấu, vu lực của em càng mạnh thì cảm ứng sẽ càng mãnh liệt, nhưng mấy trăm năm qua em chưa từng cảm ứng được Vu Cụ thứ 8. Cho nên em có một suy đoán là Vu cụ đã tự mình sinh ra linh thức, cố ý che đậy vu lực đánh dấu".

"Vu cụ có thể tự mình sinh ra linh thức sao??" Hàn Lâm giật mình hỏi.

"Có thể" Mã Nhã gật đầu nói, "Vu cụ của Vu tộc đều được luyện từ linh bảo trong trời đất, tuy rất hiếm trường hợp sinh ra linh thức nhưng trong sách cổ của Vu tộc có ghi lại, đã từng có Vu cụ sinh ra linh thức xuất hiện".

"Vu cụ sau khi có linh thức thì sẽ thế nào?" Nhất Diệp hỏi.

"Vu cụ là sức mạnh của vu tộc ngưng tụ lại nên nếu có linh thức thì nó cũng sẽ có thiên phú bói toán của Vu tộc" Mã Nhã nói, "Em đã từng nhìn thấy trong sách, tổ tiên bọn em từng có một cái Vu cụ sinh ra linh thức, cô ấy có khả năng nhìn trộm Thiên Đạo, cuối cùng hoá thân thành Thánh Nữ đầu tiên bảo vệ Vu tộc bọn em mấy vạn năm".

"Sau đó thì sao?" Hàn Lâm hỏi.

"Sau đó toàn là lời đồn" Mã Nhã nói, "Đồn rằng Thiên Đạo kiêng kị Thánh Nữ, lấy tính mạng toàn bộ Vu tộc áp chế, bắt Thánh nữ lấy thân hiến tế, hoàn toàn tiêu tán trong trời đất".

Mọi người không nghĩ tới kết quả lại như vậy nên không khí nhất thời có chút nghiêm trọng.

"Vậy sao em lại có tin tức của Vu cụ?" Nhất Diệp hỏi.

"Mã Nhã mãi không bói ra vị trí của Vu cụ cuối cùng này nên đã đi xem những tế đàn đã từng đặt Vu cụ để tìm manh mối" Tằng Kỳ nói, "Cho nên tôi cùng Mã Nhã đã đi tới 7 cái tế đàn kia, mỗi nơi đều kiểm tra kỹ một lần. Tại một chỗ gần tế đàn của vu cụ thứ 5 bọn tôi gặp một ma tu, Mã Nhã nhận ra vu lực trên người ma tu đó".

"Chỉ có vu tộc mới có thể tu luyện vu lực, mà trên đại lục tu tiên chỉ có em là Vu tộc duy nhất. Cho nên..."

"Cho nên ma tu kia nhất định đã từng tiếp xúc với Vu cụ" Mã Nhã gật đầu với suy đoán của Nhất Diệp.

"Không sai" Mã Nhã và Tằng Kỳ đồng thời gật đầu.

"Như vậy... Vu cụ cuối cùng này rất có thể ở Ma giới" Hàn Lâm nói.

"Hơn nữa rất có thể đã sinh ra linh thức, thậm chí đã hoá hình" Nhất Diệp bổ sung.

Trứng Bảo Bảo nghe xong thì cảm thấy hứng thú, kích động dùng sức nhảy nhót trước mặt Mã Nhã.

"Bảo Bảo, con nói gì vậy?" Mã Nhã buồn cười nhìn trứng Bảo Bảo đang không ngừng nhảy nhót.

Trứng Bảo Bảo không thể nói chuyện nên kích động bay lên chặt đứt một cành hoa nghênh xuân, sau đó đưa cái cành đầy hoa nghênh xuân đến trước mặt Mã Nhã.

"Con nói... muốn giúp dì tìm Vu cụ sao?" Mã Nhã nhìn nhánh hoa nghênh xuân suy đoán.

Trứng Bảo Bảo vui vẻ liên tục nhảy nhót, xem ra là đã đoán đúng.

"Cảm ơn Bảo Bảo, Bảo Bảo thật tốt" Mã Nhã ôm Trứng Bảo Bảo, hung hăng hôn một cái.

Trứng Bảo Bảo lập tức vui vẻ đến choáng váng, vỏ trứng đều biến thành màu hồng nhạt.

Khoé miệng Tằng Kỳ nhếch nhếch, trong lòng thầm nghĩ nếu không phải không đánh lại mẹ cậu nhóc thì nhất định làm cho nhóc con đẹp mặt.

Nhất Diệp thở phì phò hất Trứng Bảo Bảo ra ngoài. Trứng Bảo Bảo đang vui vẻ bỗng nhiên bị mẹ hất bay thì tủi thân bay trở lại, không vui dừng trước mặt Nhất Diệp, im lặng lên án. Tuy rằng không thể nói chuyện nhưng hơi thở quanh người đều mang vẻ đau thương và tủi thân.

"Con còn tủi thân ư, không có việc gì con bẻ nhánh cây của người ta làm gì hà?" Nhất Diệp chỉ vào cây hoa nghênh xuân vô tội bị bẻ một cành cây nói, "Xin lỗi đi".

Trứng Bảo Bảo không vui uốn éo mông, tuy rằng Trứng Bảo Bảo tròn vo không phân biệt trước sau, nhưng mà xoay 180 độ thì cũng coi như là mông đi.

"Hoa nghênh xuân không trêu chọc gì con, con bẻ nhánh cây của người ta làm gì?" Nhất Diệp cau mày quở mắng.

Cây hoa nghênh xuân đứng cạnh thấy Nhất Diệp nói Bảo Bảo đi xin lỗi thì bị doạ liên tục lay động nhánh cây, hoa rụng đầy đất, rồi còn không ngừng dùng ý niệm nói với Nhất Diệp: "Không cần, không cần, nhánh cây của em rất nhiều, không sao cả."

"Trước kia mẹ dạy con thế nào?" Nhất Diệp tức giận nói, "Con không thể ỷ mình mạnh mà đi ức hiệp những thứ nhỏ yếu..."

"Cô có thể đừng khoa trương như vậy không?" Tằng Kỳ không nhìn nổi nữa, "Chỉ một nhánh cây mà thôi"

"Im lặng" Nhất Diệp trừng mắt liếc Tằng Kỳ, Tằng Kỳ ngoan ngoãn ngậm miệng.

"Con cảm thấy chỉ bẻ một nhánh cây cũng không tính là gì. Mẹ hỏi con, nếu có người mạnh hơn con, thấy lông chim của con rất đẹp, rồi lại thấy con thiếu lông chim cũng không sao nên liền lột sạch lông chim của con mang đi làm quần áo thì con sẽ thế nào?" Nhất Diệp hỏi.

Trứng Bảo Bảo lập tức nổi giận, một trận sấm sét bùm bùm loé lên.

"Con cũng biết tức giận, vậy con bẻ gãy nhánh của cây hoa nghênh xuân thì nó cũng sẽ tức giận, chẳng qua bây giờ nó không đánh lại con nên cũng không có cách nào" Nhất Diệp nói, "Giới tu tiên là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nhưng mẹ không hy vọng con trở thành một người ỷ mạnh hiếp yếu. Mẹ hy vọng con không ngừng mạnh lên, không để người khác bắt nạt con nhưng con lớn mạnh hơn người khác rồi thì cũng không được đi bắt nạt người ta, có hiểu không?"

Trứng Bảo Bảo tỏ vẻ không quá hiểu nhưng cậu biết mẹ cậu đang tức giận nên tủi thân cất nhánh hoa nghênh xuân bên người rồi tặng một lọ đan dược cho cây hoa nghênh xuân.

Cây hoa nghênh xuân vừa tu được linh thức nhưng vẫn không thể nói chuyện, nó cảm nhận được yêu lực mạnh mẽ trên người Trứng Bảo Bảo thì cho dù bị bẻ gãy cành cây cũng không dám tức giận. Bây giờ thấy Trứng Bảo Bảo tặng cho nó một lọ đan dược cực phẩm thì lập tức vui vẻ rụng hoa đầy đất.

Nhất Diệp thấy con trai đưa ra một lọ đan dược cũng coi như nể mặt mũi cô, đứa nhỏ này không biết kiêu ngạo giống ai.

Mọi người lại thương lượng một chút về chuyện Ma tộc rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Trứng Bảo Bảo còn tức giận nên không đi theo Nhất Diệp mà ở lại trong hậu viện tủi thân.

"Bảo Bảo đừng nghe mẹ con nói, Dì Hàn dẫn con đi, muốn lấy gì thì lấy" Hàn Lâm chờ Nhất Diệp đi rồi mới dám nói.

"Đúng vậy, giới tu tiên cá lớn nuốt quá bé, quá hiền lành là không tốt" Đây là Tằng Kỳ, "Hơn nữa không phải ai cũng giống mẹ con, có nhiều đùi vàng để ôm, mỗi ngày chỉ cần ngu ngơ dễ thương lớn lên là được".

"Bảo Bảo không khóc" Mã Nhã ôm lấy Bảo Bảo.

"...." Nhất Diệp còn chưa đi xa.

Bình luận

Truyện đang đọc