(19)
Sau khi ba tôi mất, trong nhà phải gánh thêm khoản nợ tiền thuốc men.
Những năm gần đây, tôi và mẹ tôi đều cố gắng trả nợ, đúng là tôi không có nhiều thời gian đến vậy, không thể khóc lóc mãi ưu thương buồn cho tình yêu đã mất của chính mình.
Cũng không có tư cách đó.
Mẹ tôi quay lại công việc bán khoai lang, tôi đang cố gắng gửi bản thảo đi xin việc.
Coi tất cả mọi thức quay lại về trước thời điểm gặp lại Kiều Diệc Thần, cố gắng sinh hoạt bình thường trở lại.
Hôm nay có tin tốt, có một công ty nhìn trúng những mẫu thiết kế trang phục của tôi, đối phương hy vọng có thể mời tôi đến công ty họ làm, thậm chí là miễn không cần phải phỏng vấn.
Làm nhà thiết kế thời trang luôn là giấc mơ của tôi, khi tôi nhìn thấy thư mời trong hòm thư điện tử, việc đầu tiên là đưa cho mẹ xem, có một chút vui mừng kèm theo sự kích động.
Mẹ tôi luôn nghĩ mấy bản vẽ thiết kế của tôi vô dụng, lúc nhìn thấy thư mời đó còn vui mừng hơn cả tôi.
“Bao nhiêu tiền một tháng, sao không viết luôn ở trên đó.”
Có thể do tâm trạng hôm nay không giống mọi khi, tôi không nghĩ khi mẹ tôi hỏi câu đó như đang lo sợ gặp phải lừa đảo, bà chỉ đang muốn tôi nhận được nhiều đãi ngộ hơn.
“Mẹ, đây là công ty lớn, tiền lương với phúc lợi chắc sẽ không quá thấp, đợi con đến công ty nói chuyện xong sẽ nói lại với mẹ!”
Cứ như vậy, ngày hôm sau, tôi tìm một bộ quần áo trông giống dáng vẻ quần áo đi làm đến công ty trình diện.
Quản lý nhân sự hiền lạnh, kiên nhẫn nói với tôi về tiền lương và những phúc lợi sẽ nhận được.
Đúng là điều kiện rất tốt, cuối cùng hai bên thoải mái ký hợp đồng, xem như tôi đã chính thức gia nhập công ty.
Trước khi về chỗ làm việc, bỗng nhiên quản lý cười nói với tôi: “Theo lý thuyết người có bằng cấp như cô sẽ không có khả năng được vào công ty lớn của chúng ta làm việc. Có điều cô rất may mắn, tổng giám đốc của chúng ta rất thích phong cách thiết kế của cô.”
Hóa ra là gặp được quý nhân.
Lần sau nữa, tôi đã được mời đến văn phòng tổng giám đốc.