(25)
“Cô gái, làm phiền cô đã phải đến đây.”
Anh phục vụ giúp tôi đỡ Kiều Diệc Thần đi ra ngoài quán bar, sau đó còn nói với tôi những lời sâu xa: “Anh trai này xuất sắc thế này, cô gái như cô còn không thích à?”
“Nghe anh này, nhìn bộ dạng của anh trai này chính là người cực kỳ thâm tình, đừng để anh ta vì yêu mà mượn rượu giải sầu.”
Kiều Diệc Thần với thân hình cao một mét tám đang đặt toàn bộ trọng tâm lên người tôi, tôi cố gắng đỡ, cố hết sức để giải thích: “Chắc không phải anh ấy uống rượu say vì yêu….”
Dù sao, nhìn tình cảm giữa anh và Dương Lỵ có vẻ rất tốt.
Anh phục vụ nghe vậy nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy hàm ý: “Tin anh đây đi, anh đã ở trong quán bar nhiều năm, mấy khách đến uống rượu thuộc kiểu nào, anh biết rõ hết.”
“Anh bạn của cô đó, rõ ràng uống rượu say vì tình, xem ra là thuộc dạng yêu mà không có được.”
Trong lời nói đó, cảm giác như đang ám chỉ tôi, trong điện thoại của Kiều Diệc Thần chỉ lưu mỗi một mình tôi là thật.
Về tình huống này, tôi cũng rất mờ mịt, không hiểu.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, nhìn anh phục vụ gật đầu ý cảm ơn.
Thứ không thiếu nhất trước cửa quán bar là xe taxi, tôi không biết rõ địa chỉ cụ thể nhà của anh, hoàn toàn không biết nên đưa anh đi đâu.
Thử đưa tay lắc lắc người, hy vọng có thể giúp anh tỉnh táo lại chút.
“Kiều Diệc Thần, anh dậy dậy? Có dậy được không?”
Nhưng lắc đến nửa ngày, mãi mà người đàn ông này không có phản ứng.
Tôi nghĩ hay gọi cho chị Lỵ, dù sao bọn họ là người yêu của nhau, giao Kiều Diệc Thần cho chị ấy là hợp lý nhất.
Nhưng đột nhiên phát hiện ra, tôi mới đi làm được ngày đầu tiên, còn chưa lưu lại cách liên lạc với chị Lỵ.
Còn trong điện thoại của Kiều Diệc Thần, quả nhiên như lời anh phục vụ đã nói, không ngờ chỉ có một người được lưu trong danh bạ liên hệ là tôi.
Còn mấy cái lịch sử cuộc gọi khác, tôi không biết là ai nên không dám gọi tùy tiện lung tung.
Trong lúc đang sốt ruột không biết phải làm sao, bỗng người đàn ông tôi đang đỡ trên người từ từ mở mắt, nhìn tôi mơ hồ, nói nhỏ.
“Thẩm….Tri Ý?”