(28)
Tôi đỡ Kiều Diệc Thần vào nhà.
Trong đầu rất loạn, thật sự không ngờ Kiều Diệc Thần luôn dùng mật mã này.
Khi còn trẻ, có một thời điểm cực kỳ thịnh hành viết nhật ký, tôi cũng mua hai cuốn.
Còn có tâm tư mua hai quyển nhật ký đôi, một quyển lén tự mình cất giữ, quyển còn lại đưa cho Kiều Diệc Thần.
Nhưng anh rất không kiên nhẫn và không thích mấy cái mật mã đó, anh thấy mật mã quá rắc rối, lười nhớ.
Sau đó tôi đã đổi mã mở nhật ký thành sinh nhật của mình.
Còn chẳng biết xấu hổ nói với anh: “Nếu cậu thấy cài mật mã nó rất phiền thế thì về sau cứ lấy mật mã là cái này nhé, đây là sinh nhật mình đấy ~”
Sau nữa anh thật sự dùng đúng mật mã này để cài đặt cho tất cả nhưng thứ cần đến mã liên quan đến anh.
Có lẽ do thói quen, nhiều năm sau, mã khóa cửa nhà anh vẫn là dãy số sinh nhật tôi.
Tôi vỗ vỗ mặt mình, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, đừng suy nghĩ linh tinh!
Kiều Diệc Thần hận tôi không hết, sao có thể luôn nhớ ngày sinh nhật tôi, nhất định do anh ngại phiền nên mới luôn dùng mật mã đó!
Sau khi thông, trong lòng bình thường trở lại.
Đỡ con ma men vào giường nằm xong, tôi suy nghĩ muốn chạy lấy người.
Nhưng người này chặn lại giữ chặt tay tôi, kéo về phía anh.
Giây tiếp theo, trời đất xoay chuyển, đợi đến khi kịp phản ứng lại, tôi đã bị Kiều Diệc Thần đè ở trên giường.
Mặt anh gần trong gang tấc, hơi thở gần đến mức gần như hòa quyện vào nhau.
Nhất thời, tôi trở nên căng thẳng, lo lắng đẩy đẩy người Kiều Diệc Thần.
“Kiều Diệc Thần……anh….anh mau tránh ra…..”
Người đàn ông này làm như không nghe thấy, nhìn tôi chăm chú, trong ánh mắt còn có sự u ám sâu xa.
Tín hiệu ẩn giấu nguy hiểm.
Tôi chưa từng thấy dáng vẻ đầy dục vọng của Kiều Diệc Thần như lúc này, như có một ngọn lửa lớn, mượn đôi mắt của anh, cháy lan ra thiêu đốt nơi sâu nhất trong mắt tôi.
Anh cúi đầu, đôi môi đỏ từ từ gần sát tôi, hơi thở nặng nề.
Giờ khắc này, nếu tôi không nhận ra anh muốn làm gì thì tôi là một đồ ngốc!
Kiều Diệc Thần và chị Lỵ đã quen nhau từ khi học đại học, tháng sau đính hôn, nam nữ trưởng thành, không thể nào chỉ thể hiện yêu đương đơn giản lâu như vậy.
Có một số việc phải thuận theo tự nhiên.
Tôi biết việc này rất bình thường, nghĩ đến chuyện này, trong lòng ít nhiều vẫn thấy chua xót.
Vậy nên bây giờ anh thuần thục muốn hôn tôi là vì sau khi say rượu, nghĩ tôi thành chị Lỵ sao?
Trong nháy mắt, nước mắt tôi tràn mi, chảy xuống liên tục như cơn mưa.
“Đừng….Kiều Diệc Thần đừng…..”
Hành động đè ép tôi của người đàn ông dừng lại.
Trong mông lung, hình như tôi nghe thấy tiếng cảm thán.
Nụ hôn khiến tôi kháng cự dần lui xuống.
Kiều Diệc Thần đã ngủ nhưng trước khi ngủ còn ôm chặt tay tôi để tôi không thể đi được.
Tôi không biết phải làm sao, lại thấy rất ấm ức, co lại nằm trên giường anh yên lặng khóc.
Khóc khóc mãi, ngay cả lúc mình mơ mơ màng màng ngủ lúc nào cũng không biết.