ANH Ở NƠI NÀY, CHỜ GIÓ VÀ CHỜ EM

Thật ra đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, Nguyễn Thư tin Phó Lệnh Nguyên có thể hiểu điều này, nhưng không hiểu sao, dường như tim cô vừa nhỡ một nhịp, ngay sau đó giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên bên tai: “Thoải mái vậy sao? Đến nỗi không muốn bỏ.”

Nguyễn Thư nghe tiếng bèn ngước mắt lên nhìn, đối diện ánh mắt ấm áp của anh.

Mặc dù lời nói của anh hơi tùy tiện, nhưng sự tùy tiện này lại không hề hằn rõ lên đáy mắt. Đồng tử trong đôi mắt anh luôn đen như mực, sâu không thấy đáy. 

“Xin lỗi anh ba” Nguyễn Thư bình tĩnh đứng thẳng người, lúc thu tay lại bèn thuận tiện cầm lấy cốc thủy tinh kia từ bàn trà, ngay lập tức vội vàng xoay người rời đi.

Tư thế Phó Lệnh Nguyên không thay đổi, anh khẽ dựa người vào ghế sô pha nhìn chằm chằm dáng vẻ thong dong bình tĩnh của cô,  sau đó lại rủ mắt xuống liếc nhìn bộ phận cô vừa vô tình chạm vào, đột nhiên nở nụ cười đầy hứng thú.

Chốc lát, hai người cùng nhau đi tới đến bãi đậu xe.

Vừa lên xe, Phó Lệnh Nguyên theo thói quen bèn rút một điếu thuốc ra, vừa châm lửa thì người bên cạnh đã ho khan vài tiếng.

Phó Lệnh Nguyên nghe vậy, quay đầu liếc nhìn Nguyễn Thư.

Nguyễn Thư vừa che miệng vừa ho, khuôn mặt hơi nhăn lại lộ rõ vẻ muốn xin lỗi: “Xin lỗi anh ba, tôi không cố ý…khụ khụ… ho như vậy đâu…”

Đúng là cô không hề cố ý dùng tiếng ho khan để ngăn cản anh hút thuốc, mà thật sự cô không nhịn được nên mới phải làm vậy. 

Phó Lệnh Nguyên không nói gì, dập thẳng điếu thuốc còn chưa kịp hút trong tay, sau khi khởi động xe cũng hạ hết cửa kính xuống. 

Một lượng lớn không khí trong lành tràn vào, không chỉ hòa tan mùi thuốc lá mà còn thổi bay bầu không khí ảm đạm ban đầu trong xe.  

Nguyễn Thư thấy vậy, khẽ cong khóe miệng: “Cảm ơn anh ba.”

Lần nào gặp nhau cô cũng đều thấy anh hút thuốc. Còn anh của hôm nay đã hoàn toàn cho cô ấn tượng về việc từ bỏ thuốc như vậy. 

Phó Lệnh Nguyên khẽ nhíu mày, tầm mắt dừng lại trước người cô, hơi hất cằm ra hiệu nhìn dây đai an toàn: “Chờ tôi thắt dây hộ cô sao?” 

“Sorry.” Nguyễn Thư thấy vậy hơi mất mặt, đành phải áy này xin lỗi một lần nữa, tuy ngoài mặt không biểu hiện nhưng trong lòng hơi khó chịu khi bản thân liên lục lơ đãng như thế. 

Dọc đường đi, cả hai để mặc cho sự im lặng đang dần xâm chiếm cả chiếc xe. Bởi vốn hai người đã chẳng hề thân thiết nhưng cũng không quá đỗi xa lạ nên không bối rối chút nào. 

Mùa đông sắp về nên dường như bầu trời cũng bắt đầu tối nhanh hơn, cô ra khỏi bệnh viện chưa đầy mười phút, vậy mà ánh nắng chiều đã biến mất hoàn toàn. Ánh sáng của đèn đường xuyên qua cửa kính chắn gió không ngừng lướt qua, liên tục chiếu vào bên trong xe, tạo rõ những mảng màu sáng tối. 

Phó Lệnh Nguyên chuyên tâm lái xe, tuy thế nhưng Nguyễn Thư cũng không hề nhàn rỗi, cô đang mải cúi đầu kiểm tra mail trong điện thoại di động, nhân lúc rảnh rang xử lý xong mấy tài liệu kia.  

Khi trợ lý của cô gọi điện đến, giọng nói lộ rõ vẻ nghiêm túc: “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi vừa mới nhận được tin rằng Tổng giám đốc Lâm sẽ trở về Hải Thành vào thứ hai. Hơn nữa sẽ tham gia buổi từ thiện của tập đoàn Tam Hâm vào tối thứ Sáu tuần sau.”

“Ồ?” Khóe môi của Nguyễn Thư bất giác nhếch lên. Bác cả Lâm mới chỉ xa nhà hơn nửa tháng, ông ta luôn cố gắng giấu diếm mọi hành tung của mình, bây giờ tự dưng lại lộ ra nhiều tin tức như thế, xem ra chuyến đi này khá thành công nên ông ta mới tự tin đến vậy, còn chưa trở về đã bắt đầu lấy tin tức oanh tạc cô. 

Tập đoàn Tam Hâm sao? Vậy là ông ta đã nhận được sự ủng hộ của tập đoàn Tam Hâm?

Phó Lệnh Nguyên vừa dừng xe lại, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, điều khiến anh chú ý chính là bộ dạng đang nhận điện thoại của cô, đôi mắt phượng hẹp dài dịu dàng hơi nheo lại. Đương nhiên vẫn là dáng vẻ đang tính toán gì đó. 

Sau khi phát hiện ra chiếc xe đã dừng lại trước cửa nhà, Nguyễn Thư vội vàng dập máy, vốn định cảm ơn Phó Lệnh Nguyên và chào tạm biệt. Vừa quay sang đã thấy hai tay anh đang đặt trên vô lăng, ánh mắt bất chợt dừng lại chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen thoạt nhìn không chút dao động, lại có vài tia hứng thú nhưng vô cùng kín đáo.

“Có chuyện gì sao, anh ba?” Nguyễn Thư không khỏi nghi hoặc hỏi anh.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt lấp ló, khuôn mặt anh dần trở nên mờ ảo, yên lặng hai giây, đột nhiên hỏi: “Vì sao cô lại nhập viện?”

Bình luận

Truyện đang đọc