Nguyễn Thư chắc chắn anh đã nhìn ra chút thủ đoạn nhỏ này của cô.
Đừng nói là do mười năm qua không liên lạc, cho dù là mười năm trước thì quan hệ giữa cô và anh cũng không được tốt, dường như có hơi bất hòa.
Chỉ vì cô nhìn thấy địa vị lớn của anh giữa đám người này, nên mới muốn cho mọi người tưởng rằng quan hệ giữa cô và anh rất thân thiết.
Bởi vì chưa rõ tính tình hôm nay của anh thế nào, sau khi nói xong Nguyễn Thư vẫn hơi lo lắng.
Hiển nhiên, mọi người đều mong chờ phản ứng của Phó Lệnh Nguyên lúc này, theo phản xạ quay lại nhìn anh, như thể lời nói của anh có thể quyết định được tình huống tiếp theo vậy.
Im lặng hai ba giây sau, Phó Lệnh Nguyên chỉ khẽ nhếch môi, nói ra hai chữ “Có thể”
Đến lúc này, Nguyễn Thư mới thầm thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm quyến rũ: “Cảm ơn anh ba.”
Biểu cảm trên mặt Đàm Phi thoáng chốc thay đổi, ánh mắt đảo qua Phó Lệnh Nguyên và Nguyễn Thư, dường như đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người. Thấy vậy, có người nào đó không nhịn được, muốn dò hỏi bèn chế nhạo: “Phó Tam, được lắm, anh cứ vậy mà “mua thấp bán cao”*, đồng ý cho người ta đi nhờ rồi, vậy chúng ta rót thêm cho cô ấy một chút, thuận lợi cho anh tận dụng ân ái sau khi say rượu chứ.”
*) 捡漏: Đây là một cách chế giễu trong văn hóa Hán. Ý nghĩa là: khách hàng mua phải đồ cổ có giá trị nhưng người bán hàng lại bán quá rẻ mà không hay biết.
Mấy người khác thấy thế cũng đồng thanh cười theo.
Từ sòng bài, Phó Lệnh Nguyên bước tới sô pha rồi ngồi xuống, hai chân vắt chéo, thoải mái dựa lưng vào ghế, miễn cưỡng nói: “Vậy mấy người rót cho tốt vào, tôi ngồi ở đây nghỉ một chút, khi nào rót say, tôi sẽ mang cô ấy đi.”
Vừa nói anh vừa rút một điếu thuốc ra, châm lửa rồi từ từ hút, dáng vẻ hệt như đang đợi ai đó.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi anh đã mặc khi gặp cô trong thang máy của bệnh viện vài giờ trước, ống tay áo có xắn thêm hai lượt so với lúc đó, cổ áo khẽ mở rộng thêm, nhưng vẫn rất vừa phải.
Không biết có phải do ánh đèn phía ghế sô pha kia có hơi tối, từ góc độ của cô nhìn sang thấy một làn khói trắng mỏng manh phía sau, trong mắt anh ánh lên một tia thâm sâu khó lường. Nguyễn Thư im lặng không nói gì liếc nhìn Phó Lệnh Nguyên, không biết hành động này của anh là có ý gì.
Những người xung quanh cũng không hiểu, không biết anh thật sự muốn họ chuốc say Nguyễn Thư hay chỉ muốn bảo vệ cô. Ván bài hôm nay là do mấy người biết Phó lão Tam vừa trở về Hải Thành nên mới cố ý bày ra, dù thế nào cũng không thể để anh mất hứng được.
Nhất thời, người phụ nữ vừa to mồm quát mắng kia cũng không dám nói gì, chỉ chờ xem phản ứng của chủ nhân là Đàm Phi thế nào.
Ngược lại, Nguyễn Thư vội bước nhanh đến, cầm chai rượu Rum đen kia lên, nhưng cũng không ngu ngốc mà tu cả chai, rót ra một ly, thoải mái hào phóng khẽ nâng ly trước Đàm Phi: “Cậu Đàm, hôm nay tôi không được khỏe, chỉ đành nâng ly rượu này xin lỗi anh, sau đó chúng ta ngồi xuống nói chuyện, được không?”
Đàm Phi nhìn chằm chằm Nguyễn Thư đang đứng trước mặt mình, rồi lại liếc nhìn sang Phó Lệnh Nguyên đang ngồi trên ghế sô pha, trong lòng mơ hồ đoán: Không lẽ niềm vui mới của Nguyễn Thư là Phó Lệnh Nguyên?
Người lúc trước hát bài “Tình yêu mua bán” kia lúc này lại cười đùa nhắc nhở Nguyễn Thư: “Cô hai Lâm, nếu cô đã gọi Phó Tam một tiếng “anh ba”, chắc chắn quan hệ không đến nỗi nào, vậy sao còn kính rượu Đàm lão đệ? Chẳng đành cô mở lời nói thẳng với Phó Tam, xin anh ấy gọi điện cho Cục Quản lý Dược phẩm! Ở Hải Thành này, ai dám không cho nhà họ Phó mặt mũi chứ?”
Nói ra câu này, xét kỹ cũng có phần đang dò xét mối quan hệ giữa Nguyễn Thư và Phó Lệnh Nguyên.
Lúc này, ngón tay thon dài của Phó Lệnh Nguyên đang kẹp thuốc, không nói câu gì, tạo cho người khác một cảm giác vô cùng thần bí.
Nguyễn Thư khẽ cong môi cười, trả lời người kia: “Anh ba đã giúp tôi nhiều lần rồi, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy nữa.”
Những người có đôi tai nhạy bén ngồi đó đã mau chóng chú ý đến từ “nhiều lần” kia. Ai tinh mắt cũng nhìn ra được, trước khi Nguyễn Thư nói lời này có liếc nhìn Phó Lệnh Nguyên một cái. Trong mắt người ngoài cuộc, đây chắc hẳn là “liếc mắt đưa tình”, từ tận đáy lòng bắt đầu suy nghĩ lại.
Tuy có người lớn mật đứng lên giúp Nguyễn Thư, nhưng cũng không dám đắc tội với Đàm Phi nên chỉ dám nói: “Cậu Đàm, mọi người đều đang chờ chơi bài, tôi thấy uống rượu cũng được rồi, sau đó cậu muốn giúp hay không thì thoải mái nói ra, đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người thêm nữa.”
Đàm Phi còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, Phó Lệnh Nguyên vốn đang ngồi trên ghế sô pha đằng kia, đột nhiên lại đứng dậy, khẽ liếc nhìn đồng hồ, nói: “Tôi phải đi trước, mấy người cứ tiếp tục.”
“Hả? Sao lại sớm thế? Bài còn chưa chơi được mấy ván, bây giờ mới có chín giờ đã đòi về. Phó Tam, anh chuyển giới khi nào vậy? Trước kia toàn là anh bắt chúng tôi ở suốt đêm còn gì?”
Phó Lệnh Nguyên khẽ nhếch môi: “Tôi về nước còn chưa tới hai ngày, dù sao cũng phải cư xử trước ông nội tốt một chút, các cậu cũng hiểu mà!”
Mọi người đều biết nguyên nhân anh bị gia đình đưa ra nước ngoài vào năm đó, nghe thế tự nhiên cũng không giữ lại thêm nữa, chỉ rối rít trêu đùa hẹn gặp lần sau.
Phó Lệnh Nguyên nhặt chiếc áo khoác khi nãy anh vừa ném trên ghế sô pha lên, phủi mấy lần, khoác lên người rồi sải từng bước chân dài đi ra, khi ra đến cửa, anh quay lại liếc nhìn Nguyễn Thư, hỏi: “Không đi à? Không phải bảo tôi đưa em qua một đoạn sao?”
Nguyễn Thư hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Đúng là cô có nhờ anh đưa về một đoạn, nhưng cô đã uống chút rượu nào đâu…
Tuy trong lòng có hơi nghi hoặc, nhưng bên ngoài Nguyễn Thư vẫn tự nhiên đặt ly rượu xuống, lịch sự cúi chào mọi người, sau đó quay ra ngoài theo Phó Lệnh Nguyên.
Hai người vừa rời khỏi, trong phòng lập tức bùng nổ. Cũng chỉ có người mù mới không nhìn ra mối quan hệ mờ ám giữa hai người.
“Không ngờ ngay cả Phó ba vừa mới trở về chưa được hai ngày đã dây dưa với cô ta rồi.” Người phụ nữ khi nãy vừa quát mắng lấy rượu ra đột nhiên nói, vẻ mặt rõ ràng đang rất tức giận.
Lúc này, khuôn mặt Đàm Phi đã đen kịt lại.
…
Đi thẳng xuống tầng dưới của Hội sở, khóe môi Nguyễn Thư vẫn giữ nguyên độ cong của nó.
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được, sau khi cô theo Phó Lệnh Nguyên rời đi, mấy người trong phòng đó sẽ suy đoán về mối quan hệ giữa cô và anh thế nào. Mà Đàm Phi chắc chắn sẽ không mạo hiểm làm mất lòng Phó Lệnh Nguyên, nên càng phải xử lý chướng ngại vật mà anh ta đã tạo nên rồi.
Đến giờ cô mới hiểu, thì ra đây chính là điểm mấu chốt mà Phó Lệnh Nguyên hỏi cô khi nãy. Đúng là trong lúc đó, cô chẳng thèm quan tâm vì sao Phó Lệnh Nguyên lại giúp cô, mà chỉ chăm chú giải quyết chuyện trước mắt.
“Cô vui nhỉ?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông kéo suy nghĩ của cô trở lại.
Khi cô ngước mắt lên bèn đụng phải đôi mắt đen láy của Phó Lệnh Nguyên.
Anh khẽ dò xét cô, đột nhiên tiến một bước về phía cô, giọng nói tràn đầy vẻ thờ ơ, nhưng sắc mặt lại rõ ràng: “Nhưng phải thế nào đây? Tôi ghét nhất bị người khác lợi dụng.”