ANH Ở NƠI NÀY, CHỜ GIÓ VÀ CHỜ EM

Rất nhiều năm không gặp rồi, suýt nữa thì cô cũng không nhận ra. Nhân vật đứng đầu quân sự và chính trị của Hải Thành – con út nhà họ Phó, tiếng tăm lẫy lừng, chỉ vì ba đời gia tộc đều làm quan trong nhà nước, lại sinh ra một loại dị dạng quái đản như anh, mười sáu tuổi đã bắt đầu tụ tập đánh nhau, gây rắc rối, năm hai mươi tuổi hút thuốc vào cục cảnh sát, quả thật là nỗi nhục lớn của nhà họ Phó. Đương nhiên, con ông cháu cha có bối cảnh như anh, tất nhiên là chưa ngồi tù mấy ngày đã được người nhà lén đưa ra nước ngoài. Gần mười năm không có tin tức rồi nhỉ? Chả nhẽ bây giờ bá vương ngang ngược lại trở về?

“Chưa được hai ngày.” Phó Lệnh Nguyên trả lời đơn giản, bình tĩnh nhìn động tác ôm bụng rồi lại liếc nhìn vẻ mặt của cô: “Cô không sao chứ? Sắc mặt không tốt lắm.”

“Vậy sao?” Nguyễn Thư không để ý lắm giơ tay sờ mặt của mình, lẩm bẩm giải thích: “Trong thang máy quá bí bách.”

Nói xong, cô chỉ vào cửa thang máy đang chậm rãi mở ra: “Tôi đến nơi rồi, xin phép đi trước. Ngày khác bảo Hiển Dương liên lạc cùng nhau ra ngoài, chúng tôi mời anh ba ăn cơm.”

Phó Lệnh Nguyên khẽ nhếch khoé miệng: “Được.”

Sau khi cửa thang máy đóng lại lần nữa, Thiện Minh Hàn bên cạnh vỗ vai anh: “Mở miệng ra là “anh ba”, gọi thân thiết thật. Không phải cậu đã rời đi 10 năm rồi sao, từ lúc nào thông đồng với con bé của nhà họ Lâm vậy?”

Phó Lệnh Nguyên liếc Thiện Minh Hàn: “Cậu không nghe thấy cô ấy nhắc đến em họ Đường Hiển Dương của tôi sao? Cô ấy là thanh mai trúc mã với em họ tôi, hồi còn nhỏ thường hay đi theo sau tôi cãi nhau ầm ĩ.”

“Em họ của cậu?” Thiện Minh Hàn nhất thời sửng sốt, một lúc sau mới nhớ ra đi gì đó, vỗ đầu: “Đúng rồi, tại sao tôi lại quên cậu còn có tầng quan hệ này với nhà họ Đường chứ. Gần đây quả thật có nghe nói Đường Hiển Dương muốn lấy cô ta, cậu phải khuyên em họ cậu cho tốt, phụ nữ như vậy chơi đùa thì được, nhưng đừng kết hôn thật sự.”

“Phụ nữ như vậy?” Dáng vẻ Phó Lệnh Nguyên dù bận vẫn ung dung, anh khẽ bước ra khỏi thang máy, đi đến bãi đỗ xe với Thiện Minh Hàn, giống như vô cùng tò mò hỏi: “Phụ nữ như nào?”

“Có lẽ mười năm nay cậu chưa từng gặp lại cô ta nhỉ? Có phải cảm thấy cô gái nhỏ trước kia càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, lễ phép trang nhã không?” Thiện Minh Hàn cười nhạo: “Tuyệt đối đừng để vẻ bề ngoài của cô ta đánh lừa.”

Phó Lệnh Nguyên không nói gì, nghe Thiện Minh Hàn tiếp tục nói: “Hại con gái nhà họ Lâm tàn phế, hại chết cha nuôi, tự tay đưa anh trai mình vào tù. Nếu nói về người phụ nữ lòng dạ độc ác nhất Hải Thành, còn không phải kế nữ Nguyễn Thư của nhà họ Lâm sao. Nhưng bởi vì cô ta xinh đẹp, đàn ông đổ xô mê mẩn cô ta vẫn rất nhiều. Gần đây công ty tài vụ của nhà họ Lâm xảy ra chút vấn đề, người phụ nữ này và bác cả của cô ta đang tranh đấu rất căng thẳng, cứu viện khắp nơi, còn có tin đồn nói rằng bây giờ ai có thể giúp đỡ cô ta thì cô ta lập tức đi theo người đó. Cậu không nhìn thấy cô ta vừa vào thang máy từ tầng nào sao? Tầng khoa phụ sản đó. Hơn nữa nhìn sắc mặt đó của cô ta, tôi dám bảo đảm, không phải phá thai thì là mắc bệnh, cũng không biết cắm cho em họ cậu bao nhiêu cái sừng rồi.”

Lời của Thiện Minh Hàn càng nói càng tràn đầy mùi nhiều chuyện, giọng điệu cũng ngày càng thêm vẻ khinh thường, giữa lúc nói chuyện phiếm, hai người ngồi lên khởi động xe, cuối cùng nuốt nước bọt, anh ta cười nhạo một câu: “Nói mới nhớ, việc xấu loang lổ lúc trước của cậu cùng với danh tiếng bây giờ của cô ta, cũng không thua kém nhau là bao.”

Phó Lệnh Nguyên ngồi ở ghế phó, “tạch – tạch” mà chơi bật lửa trong tay, thêm vào ý hứng thú hơi nhếch môi lên: “Vậy sao…”

Trên đường, Đường Hiển Dương đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, cũng gửi rất nhiều tin nhắn đến, điện thoại rung làm cô thấy phiền, sau đó Nguyễn Thư dứt khoát tắt máy. Về đến nhà, vừa vào cửa đã nghe vào tai đầu tiên là giọng cười tràn ngập phòng khách.

Nguyễn Thư đảo mắt một vòng, trong lòng hiểu ngay, bác gái cả lại bắt đầu sắp xếp cuộc xem mắt cho con gái mình. Vốn dĩ cô không muốn làm phiền chuyện vui của bọn họ, nhưng một người đàn ông trong đó lại chủ động đứng dậy, chào hỏi từ xa với cô: “Cô hai Lâm, xin chào.”

Trong phút chốc, cả phòng khách bỗng yên tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc