ÂU TỔNG EM VẪN Ở ĐÂY


Biệt thự Âu gia.
Phòng khách.
Hôm nay lại là một ngày mới, phòng khách nhà Âu Dực vẫn nhộn nhịp như cũ, người giúp việc quét dọn nhà cửa, lau chùi bàn ghế, bầu không khí vẫn luôn hài hoà như vậy cho đến khi có người lên tiếng khơi chuyện.
"Các cô nghe gì chưa? Tối hôm qua cậu chủ và Lạc Yên cãi nhau đấy."
Người này vừa dứt lời, lập tức nhận được vô số ánh mắt e ngại của những người còn lại.

Cô ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì có người lên tiếng nhắc nhở.
"Tiểu Mộng, cô mới vào làm việc ở đây nên không biết, trước kia từng có hai người bị đuổi đi vì làm phật lòng cậu chủ, mà việc này lại có liên quan đến thiếu phu nhân.

Nếu cô không muốn bị đuổi việc sớm thì nên an phận một chút đi."
Người giúp việc mới tên Tiểu Mộng kia sững sờ, cô ta vốn đang nhàm chán, chỉ muốn tìm chuyện gì đó cùng nói với mọi người thôi, không nghĩ đến lại kéo theo nhiều hậu quả khôn lường như vậy.

Mặc dù không vui lắm, nhưng Tiểu Mộng vẫn rất thức thời, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa mà dẫn sang chuyện khác.

"Đúng rồi, bây giờ đã muộn như vậy, tại sao Lạc Yên vẫn chưa xuống ăn cơm, đồ ăn trên bàn nguội hết cả rồi kìa." Tiểu Mộng cau có lên tiếng, trong mắt không che giấu được sự bất mãn đối với người vợ của của chủ này.
Ánh mắt kì lạ của những người xung quanh lần nữa phóng tới, khiến Tiểu Mộng càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ chuyện ăn uống của Lạc Yên mà cô ta cũng không được nhắc đến sao? Quy tắc quái quỷ gì đây?
Trước vẻ mặt bàng hoàng đến ngỡ ngàng của Tiểu Mộng, rốt cuộc cũng có người không nhịn được nữa mà lên tiếng: "Tiểu Mộng, đây là lần cuối chúng tôi nhắc nhở cô, đừng nói thẳng tên nữ chủ nhân như vậy, hãy gọi cô ấy là thiếu phu nhân."
Từ thái độ e ngại của những người này, có thể dễ dàng thấy được từ khi hai người giúp việc không biết phép tắc kia bị đuổi đi, những người giúp việc còn lại trong nhà dường như an phận hơn rất nhiều, đối với Lạc Yên cũng có phần khách sáo hơn.
Tiểu Mộng gãi gãi đầu, hạ thấp giọng khẽ lầm bầm: "Rắc rối thật đấy, chỉ đơn giản là cách xưng hô thôi mà, gọi thế nào thì chẳng như nhau chứ..."
Cũng may là lần này cô ta nói rất nhỏ, ngoại trừ cô ta ra thì không ai nghe thấy, nếu không Tiểu Mộng lại nhận được ánh mắt kì lạ của mọi người một lần nữa rồi.
Tiểu Mộng lắc đầu, thầm nhủ quên chuyện này đi, tiếp tục chủ đề vừa nãy.
"Hơn chín giờ sáng rồi mà Lạc...!thiếu phu nhân vẫn chưa xuống ăn cơm, đồ ăn trên bàn đã nguội lắm rồi, phải làm sao đây?"
Mọi người trầm ngâm, có người nói: "Trước tiên cô cứ đem đồ ăn đến phòng bếp để dì Lưu hâm nóng lại đi, hâm nóng xong mà thiếu phu nhân vẫn chưa xuống thì cô đưa cơm lên cho cô ấy.

Cũng không biết hôm nay cô chủ bị làm sao, trước đây chưa từng ăn cơm muộn hơn 7 giờ, không biết cô ấy có sao không nữa...."
Tiểu Mộng bĩu môi, thầm nghĩ vợ của cậu chủ đúng là mắc bệnh công chúa, ăn cơm cũng cần phải có người dâng tận miệng mới chịu.

Mặc dù hơi bất mãn nhưng cô ta cũng không nói gì nhiều, nhận lương của cậu chủ thì chăm sóc vợ của cậu ấy là việc nên làm thôi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Mộng đi đến bên bàn, bê khay thức ăn đẹp mắt đưa đến phòng bếp, giao cho dì Lưu hâm nóng lại.

Dì Lưu là người phụ trách bữa cơm cho Âu Dực, cũng là vợ của quản gia.
Tiểu Mộng không đi vào phòng khách mà đứng tại phòng bếp đợi dì Lưu, sau khi dì Lưu hâm nóng xong, cô ta lại bê khay thức ăn vào phòng khách, khó hiểu là tính đến thời điểm bây giờ, thời gian đã trôi qua hơn 15 phút, mà Lạc Yên vẫn chưa xuống ăn cơm.
Không còn cách nào khác, Tiểu Mộng đành phải bê khay thức ăn lên tầng hai, dựa theo trí nhớ đi đến phòng của Lạc Yên.

Đứng trước cửa phòng, Tiểu Mộng đặt khay thức ăn xuống đất, sau đó đưa tay gõ nhẹ cửa.
"Cốc cốc." Gõ cửa lần thứ nhất, không có động tĩnh, nhưng cửa không khoá, bởi vì sau khi Tiểu Mộng gõ cửa, dưới lực tay của cô ta, cánh cửa hơi hé ra một đoạn.
Lần thứ hai và lần thứ ba cũng vậy, liên tục ba lần, bên trong đều không có hồi âm.

Tiểu Mộng hơi lo lắng, có khi nào thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện rồi không? Làm gì có chuyện đã hơn chín giờ sáng mà vẫn chưa tỉnh lại được? Dù sao thì hôm nay lại không phải là thứ bảy chủ nhật, buổi chiều cô ấy còn phải đến bệnh viện làm việc nữa mà?

Tiểu Mộng chần chừ một lúc, sau đó đẩy cửa đi vào bên trong, đúng như những gì Tiểu Mộng lo lắng, khi cô ta bước vào phòng, hình ảnh mà cô ta nhìn thấy là hình ảnh Lạc Yên ngồi bên chân giường, đầu vùi vào hai đầu gối, mái tóc hơi rối.
Có vẻ như vẫn chưa tỉnh lại.
Tiểu Mộng nhìn Lạc Yên một lúc, trong đầu xoay chuyển một vòng, sau đó đi đến bên cạnh cô, khẽ gọi nhẹ:
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"
Không ai trả lời cô ta.
"Thiếu phu nhân?" Tiểu Mộng lặp lại một lần nữa, bàn tay đưa đến trước trán cô, khẽ nâng đầu cô dậy.
Vừa chạm vào trán của Lạc Yên, Tiểu Mộng lập tức sững sờ, bởi vì nhiệt độ từ trên trán của cô gái đối diện truyền vào lòng bàn tay quá nóng, như thiêu như đốt.
Tiểu Mộng vội vàng nhích người lại gần, gấp gáp đỡ Lạc Yên dậy, cả người Lạc Yên mềm nhũn, khắp người đều lấm tấm mồ hôi.

Tiểu Mộng dùng sức giúp Lạc Yên đang mơ màng đứng lên, sau đó đỡ cô đi xuống phòng khách, mặc kệ khay cơm vừa được hâm nóng lại đang nằm lẻ loi trước cửa phòng.
Vừa đỡ được người đến phòng khách, những người xung quanh lập tức xúm lại, trên mặt ai nấy đều là vẻ lo lắng quan tâm, hỏi:
"Tiểu Mộng, thiếu phu nhân bị làm sao vậy?"
Tiểu Mộng đặt Lạc Yên trên ghế sofa, bất lực trả lời: "Tôi cũng không biết, vừa đem đồ lên thì thấy cô ấy sốt cao ngồi giữa phòng."
"Nhanh nhanh lấy nhiệt kế đến đo thân nhiệt của cô ấy đi."
Câu nói trên vừa dứt, lập tức có người vội vàng đi lấy nhiệt kế đến đo thân nhiệt cho Lạc Yên, hai phút sau...
"Cái gì? Sốt cao 39,5 độ? Nhanh lên! Đưa cô ấy đến bệnh viện ngay lập tức!"
Bầu không khí náo loạn vô cùng, có người gọi taxi, không bao lâu sau thì taxi đã dừng lại trước cổng biệt thự.


Sau khi đỡ Lạc Yên lên xe, một trong số những người giúp việc đi cùng Lạc Yên để làm thủ tục vào viện, còn lại đều đứng ở cổng nhìn bóng xe khuất dần.
Hy vọng thiếu phu nhân sẽ không xảy ra chuyện gì...
Cùng lúc đó, ở một góc khuất trong biệt thự.
Một người phụ nữ đứng nấp ở phía sau bức tường, ánh mắt nhìn chòng chọc vào đám đông phía trước.

Hiển nhiên, toàn bộ những việc vừa xảy ra, bao gồm cả thái độ lo lắng quan tâm của những người giúp việc đối với Lạc Yên đều bị cô ta thu vào tầm mắt.

Chờ đến khi đám đông giải tán, cô ta mới bắt đầu làm những việc mà cô ta vẫn luôn làm hằng ngày.
Người phụ nữ đưa mắt quan sát xung quanh, sau đó lấy điện thoại ra, các ngón tay thô ráp không ngừng gõ phím trên màn hình điện thoại, có vẻ như cô ta đang gấp gáp muốn gửi tin nhắn cho ai đó.
Quả thật là như vậy, người phụ nữ gõ dòng chữ: "Chị Mạn Mạn, chị cẩn thận một chút, em cảm thấy Lạc Yên ngày vàng khó đối phó hơn rồi, cô ta đã thành công khiến cho đám người giúp việc trong nhà chuyển thái độ từ ghét sang thích, nếu chị còn chậm chạp, không bao lâu nữa Âu Dực sẽ hoàn toàn quên mất chị đấy."
Sau khi rà soát lại nội dung, người phụ nữ bấm nút gửi đi, khi nhận được thông báo đã gửi tin nhắn thành công, cô ta mới thoáng yên tâm mà cất điện thoại vào trong túi, điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi vào nhà làm việc.
Nếu để ý kĩ sẽ biết, người phụ nữ này chính là người đã giúp Lạc Mạn động tay động chân vào lễ phục của Lạc Yên vào hôm đầu tiên Âu Dực đưa cô đi dự tiệc, khiến cho Lạc Yên mất mặt trước đám đông, bị Âu Dực ghẻ lạnh mấy ngày..


Bình luận

Truyện đang đọc