ÂU TỔNG EM VẪN Ở ĐÂY


Lạc Yên nhắc nhở, Diệp Diệp nương theo ánh mắt của cô nhìn sang, lúc này mới phát hiện Âu Dực vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên đứng ở bên cạnh.
Âu Dực vốn đang bực bội vì xuất hiện một cô gái ôm chặt người của anh, nhưng sau khi câu nói kia của Lạc Yên truyền vào tai anh, anh như được nếm thử mật ngọt, sắc mặt dần dần hoà hoãn, cũng không khó coi như trước kia nữa, thậm chí có chút hưng phấn.
Nhìn xem, vừa mới quay lại với nhau không bao lâu, cô ấy đã không nhịn được mà tuyên bố chủ quyền rồi, chắc chắn là Tiểu Lạc rất thích anh.
Âu Dực chìm đắm trong mộng tưởng, càng nghĩ càng thấy phấn khích, ánh mắt nhìn Diệp Diệp cũng không còn mang đầy bực bội như trước nữa.
Có điều...!anh nhìn người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện này thuận mắt hơn, nhưng không có nghĩa là cô ta được phép ôm vợ anh lâu như thế.
Tính tình Âu Dực hơi nóng nảy, may mắn là trước khi anh không chịu được nữa, Diệp Diệp đã nhanh chóng buông Lạc Yên ra, khẽ nói:
"Được rồi Yên Yên, vào nhà nói chuyện đi, để tổng tài cao cao tại thượng đứng ở cổng, nói không chừng ngày mai Trần thị phá sản ấy chứ."
Trong giọng nói mang theo chế giễu, nội dung câu nói mang theo gai, có thể thấy được Diệp Diệp rất không hài lòng khi Lạc Yên và Âu Dực quay lại bên nhau.
Đùa gì chứ? Trước kia Âu Dực khi dễ Lạc Yên như thế nào cô đều nhớ rõ, bây giờ thấy Yên Yên toả sáng nên hối hận rồi à? Đúng là đàn ông, sinh vật không đáng tin.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Diệp Diệp càng lớn, ban đầu còn cố kỵ thân phận và quyền lực của anh nên không dám tỏ thái độ ghét bỏ quá rõ ràng, nhưng nhớ lại trước kia, cô ấy không nhịn được lại phóng ánh mắt sắc bén đến người đàn ông đối diện, đến mức nếu ánh mắt có thể hoá thành lưỡi dao, khẳng định trên người Âu Dực đã thủng hàng ngàn lỗ.

Diệp Diệp càng nhìn càng thấy bực bội, cô thật sự muốn Lạc Yên ngay lập tức đổi chồng.

Nghĩ đến tính khả thi của việc đổi chồng, đầu óc cô nàng xoay chuyển, lập tức gạt bỏ ý nghĩ này.
Quên đi, Âu Dực này trong lời đồn rất đáng sợ, không nên dây vào, mặc dù...!Diệp Diệp ỷ vào Lạc Yên là bạn thân của cô nàng, có Lạc Yên bảo kê nên cô nàng cũng không sợ rớt mật như người khác.
Nhưng chung quy vẫn là sợ.
Cảm nhận được tầm nhìn lạnh lẽo của Âu Dực hướng đến, Diệp Diệp nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nói lại một lần nữa: "Yên Yên, vào nhà thôi."
Lạc Yên nhanh mắt nhận ra bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa bạn thân và người đàn ông bên cạnh, cô khẽ thở dài, bất lực nhéo cánh tay của Âu Dực, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh đừng có ăn giấm chua nữa, nhanh vào trong đi."
Lông mày Diệp Diệp hơi nhăn lại, để Âu Dực cùng vào...vậy thì hơi khó nói chuyện, nhưng bây giờ mở miệng bảo anh ta đừng vào...!Diệp Diệp không có cốt khí thừa nhận bản thân nhát gan.
Đổi lại là người khác, cũng không ai dám nói như vậy, quá không nể mặt mũi rồi.

Vừa rồi cô nàng ỷ vào việc có Lạc Yên ở đây nên mới dám mặt nặng mày nhẹ, nhưng can đảm đến mấy cũng chỉ dừng lại ở đó thôi.
Đang lúc Diệp Diệp vò đầu bứt tai nghĩ cách từ chối khéo, Âu Dực thấu hiểu lòng người, vô cùng biết điều mà từ chối trước, anh bực bội hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Tiểu Lạc, anh đợi ở trong xe, lúc nào xong thì ra."
Lạc Yên không hiểu sao anh lại không muốn vào, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lắm, cô gật đầu đáp ứng: "Được, như vậy đi, có thể sẽ hơi lâu, anh kiên nhẫn đợi một chút."
Âu Dực cười khẽ, lời dặn dò của cô khiến chút không cân bằng trong lòng anh lập tức tan biến, Âu Dực đưa tay đỡ gáy cô, khuôn mặt ghé sát lại gần, điểm một cái nhẹ lên vầng trán mịn màng của cô.
"Vào đi."
Lạc Yên không ngờ tới anh sẽ làm ra hành động này, hơn nữa còn là trước mặt người khác...!Cô đỏ mặt, tỏ vẻ không để ý theo chân Diệp Diệp đang che miệng cười tủm tỉm bước vào.
Phong cách của Diệp Diệp vẫn giống như trước đây, bài trí theo màu hường mà cô ấy yêu thích.


Lạc Yên không biết Trần Khôn thích màu gì, nhưng gam màu thuận mắt đàn ông nhất vẫn là những gam màu trung tính như xám,...!vậy mà khắp căn hộ nhỏ đều tràn ngập màu hồng.
Chứng tỏ Trần Khôn rất yêu chiều Diệp Diệp, như vậy cô cũng thoáng yên tâm.
Lạc Yên không ngồi ghế sô pha, hành động này tương đối khách sáo, không phù hợp với bầu không khí giữa cô và Diệp Diệp.

Cô theo bước chân Diệp Diệp đi vào phòng ngủ riêng của cô ấy, hai người cùng nhau ngồi xuống chiếc đệm mỏng màu hồng.
Diệp Diệp pha nước trái cây mà Lạc Yên thích nhất cho cô, vừa cầm ly vừa do dự hỏi: "Yên Yên, kể chi tiết chuyện giữa cậu mà Âu Dực đi, chuyện cậu và anh ta quay lại như bây giờ là sao? Cậu cam tâm tình nguyện hay là anh ta dùng quyền lực ép buộc cậu?"
Lạc Yên mơ hồ nhận ra Diệp Diệp đang có tâm sự, nhưng không nghĩ đến tâm sự của cô ấy lại liên quan đến mình.

Cô bật cười trả lời: "Đương nhiên là mình nguyện ý, sẽ không ai ép buộc được mình cả, mình thích anh ấy."
Diệp Diệp vẫn cảm giác câu trả lời này rất không đáng tin, gặng hỏi tiếp: "Có thật là như vậy không? Cậu nhất định không được giấu diếm,.

ó chuyện gì phải nói ngay cho mình biết, mặc dù mình không hứa sẽ giúp được toàn bộ nhưng mình sẽ dốc toàn lực để hỗ trợ cậu."
Hốc mắt Lạc Yên hơi đỏ khi nghe những lời này, cô ngước cổ, cố gắng ngăn dòng nước mắt đang mãnh liệt muốn tuôn trào.


Cảm xúc bất thường, mất mười lăm giây Lạc Yên mới có thể bình tĩnh trở lại, kiên nhẫn giải thích một lần nữa:
"Thật sự là mình cam tâm tình nguyện mà, sao lại không tin chứ...!Nhìn mặt mình cũng đâu giống lừa đảo đâu."
Diệp Diệp nhíu mày càng chặt: "Yên Yên, đừng ngụy biện, sao cậu có thể yêu anh ta được? Phải biết trước kia anh ta đối với cậu..." Diệp Diệp nói đến đây, không nói tiếp nữa, nhưng ý tứ sau đó Lạc Yên không cần nghĩ cùng đoán ra.
Đây cũng là khúc mắc lớn nhất giữa cô và Âu Dực.
Lạc Yên vô cùng buồn rầu, bây giờ nếu cô nói cô muốn bỏ qua cho anh, liệu Diệp Diệp có đè cô ra đánh một trận rồi mắng cô mềm yếu không?
Nhưng không trách cô được, mười mấy năm...đó đâu phải là một con số nhỏ.
Chờ đợi anh từ năm 8 tuổi, đến 12 năm sau gặp lại nhau trong một hoàn cảnh hết sức trớ trêu, rồi lại bỏ ra 5 năm để nhìn rõ lòng mình, cuối cùng Lạc Yên nhận ra dù cố gắng thế nào thì cô vĩnh viễn không thể quên đi người đàn ông đó.
Chịu thôi, ai bảo anh tại vị trong trái tim cô lâu như vậy....


Bình luận

Truyện đang đọc