ÂU TỔNG EM VẪN Ở ĐÂY


Lạc Yên cố gắng bình tĩnh lại, sau đó nở nụ cười: "Diệp Diệp, đó đã là chuyện quá khứ, hiện tại mình và anh ấy ở bên nhau, tương lai...!mình không chắc, nhưng có lẽ cũng như vậy."
Diệp Diệp nhìn sâu vào mắt cô, như muốn xác nhận xem những lời cô nói là thật hay giả, hồi lâu sau, cô ấy thở dài: "Được rồi, quyết định là ở cậu, mình cũng không can thiệp vào nữa, nhưng Yên Yên, hãy luôn nhớ rằng nếu như anh ta lại vứt bỏ cậu như trước kia, đừng lo, mình và Trần Khôn sẽ luôn ở phía sau giúp đỡ cậu."
Lạc Yên thút thít gật đầu, lại ôm chặt Diệp Diệp khóc như mưa.

Sau khi nói hết những gì cần nói, hai người lại ngồi trong phòng kể về cuộc sống năm năm qua, đến khi hết chuyện thì trời đã xế chiều.
Âu Dực ở bên ngoài chờ đến sốt ruột, tận đến lúc mặt trời sắp lặn mới thấy Lạc Yên được Diệp Diệp đưa ra.

Sắc mặt anh rất khó coi, không phải vì chờ đợi quá lâu mà là vì thời gian Tiểu Lạc của anh ở bên người khác quá lâu.
Anh còn chưa bao giờ thấy cô quyến luyến khi xa anh đến thế.

Âu Dực khó chịu ra mặt, Lạc Yên bước lên xe liền phát hiện sự khác lạ của anh, cô áy náy hỏi: "Làm sao vậy? Đợi em quá lâu sao?"
Âu Dực lắc đầu, đương nhiên không phải lý do này, anh có thể đợi cô bao lâu cũng được.
Lạc Yên thấy Âu Dực phủ nhận, nghi ngờ nhìn anh một lúc, sau đó kết luận anh vì đợi cô quá lâu mà giận cô.
Lạc Yên nhìn Âu Dực, còn đang phân vân không biết nên xin lỗi như thế nào thì anh đột nhiên nhìn sang bên trái, trong một khoảnh khắc đó, bốn mắt chạm nhau, trái tim Lạc Yên đập nhanh hơn một nhịp.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, sau này quan tâm tôi hơn một chút là được rồi." Anh không muốn trong lòng cô, anh còn không quan trọng bằng người phụ nữ tên Diệp Diệp đó.
Lạc Yên cái hiểu cái không gật đầu, nhìn Âu Dực mặt không cảm xúc lái xe đi.
Cho nên rốt cuộc anh có giận cô không vậy?
Đàn ông thật khó hiểu.
Lạc Yên ngồi trên xe rảnh rỗi không có gì làm, cô nghiêng đầu nhìn anh một lúc, càng nhìn càng không dời mắt được.
Người đàn ông khi lái xe đẹp đến kì lạ, góc nghiêng nghiêm nghị, sóng mũi cao cùng đôi môi mỏng hơi mím lại, khiến anh mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng vô tình trước kia.
Khoé môi vô thức cong lên, Lạc Yên hoàn toàn không biết vẻ mặt si mê của mình đã hoàn toàn lọt vào mắt của Âu Dực thông qua gương chiếu hậu, toàn bộ biểu cảm của cô đều bị anh nhìn thấy.
Tâm trạng khó chịu của Âu Dực cũng vơi bớt đi, anh cảm thấy vui vẻ khi khuôn mặt này có thể khơi dậy sự yêu thích của Lạc Yên.

Chỉ cần anh biết sử dụng khuôn mặt đúng cách, tin rằng một ngày nào đó ở trong lòng cô, anh sẽ quan trọng hơn Diệp Diệp.
Âu Dực ánh mắt đầy ý cười nhìn Lạc Yên thông qua gương chiếu hậu, do dự một lúc, anh bỗng nhiên lên tiếng.
"Tiểu Lạc, vừa nãy anh có gặp Trần Khôn."
Lạc Yên đang mải mê nhìn anh, bị giọng nói của anh làm cho giật mình: "Hả?"
Âu Dực lặp lại những lời vừa nãy một lần nữa: "Vừa nãy trong lúc đợi em, anh có gặp Trần Khôn."

Lạc Yên nghe xong, hoàn toàn tỉnh táo, cô vội vàng hỏi: "Giữa hai người không xảy ra chuyện gì chứ!"
Âu Dực thoáng sửng sốt, sau đó dừng xe lại rồi nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy thâm ý, Lạc Yên đây là đang lo lắng cho anh hay lo lắng tên Trần Khôn kia bị anh bắt nạt?
Xuất phát từ tâm lý muốn biết chân tướng, Âu Dực hàm hồ hỏi một câu: "Nếu xảy ra chuyện thì sao? Em sẽ đứng về phía ai?"
Lạc Yên không hiểu anh hỏi như vậy là có ý gì, khi cô còn chưa kịp phản ứng, Âu Dực tiếp tục hỏi một câu hết sức ấu trĩ: "Nếu tôi và Trần Khôn cùng rơi xuống nước thì em sẽ cứu ai?"
"...Anh hỏi thật đấy à?" Lạc Yên im lặng, hai phút sau mới khó khăn mở miệng.
Âu Dực gật đầu vô cùng nghiêm túc.
Lạc Yên thật sự câm nín, cô cạn lời với anh rồi, bây giờ cô nói với truyền thông rằng lời này là do chính miệng Âu Dực nói ra, chắc chắn sẽ không ai tin.
Vấn đề quá trẻ con, lúc đầu Lạc Yên không định trả lời nhưng cuối cùng cô không chống cự được ánh mắt chăm chú của anh, chỉ có thể nén buồn cười nói: "Trần Khôn đã có Diệp Diệp."
Câu trả lại ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn năm chữ nhưng lại khiến Âu Dực sững sờ.
Trần Khôn đã có Diệp Diệp, lời này đồng nghĩa với việc cô sẽ cứu anh sao?
Âu Dực thừa nhận khi hỏi Lạc Yên vấn đề này, anh có chút hối hận, chính anh cũng chưa từng nghĩ lòng dạ anh lại hẹp hòi như thế, vấn đề trẻ con như vậy đáng ra là câu hỏi của những cặp đôi vừa mới yêu nhau.
Anh càng không ngờ được cô sẽ nói cứu anh như thế, Tiểu Lạc của anh...!Quả thật đúng là làm cho anh bất ngờ.

Ý cười đã sớm vụt tắt đột nhiên bừng sáng trong đáy mắt, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện xúc động muốn hôn người phụ nữ bên cạnh, và quả thật anh đã biến suy nghĩ thành hành động.
Cơ thể Âu Dực từ từ đổ tới, Lạc Yên ngơ ngác mở to mắt nhìn khuôn mặt đẹp như tượng tạc của người đàn ông đang dần phóng đại trong mắt mình, nhìn khoảng cách ngày càng rút ngắn, khi hai chóp mũi chạm vào nhau, Lạc Yên nhắm mắt lại chuẩn bị đón nhận nụ hôn này.
Hai môi sắp tiếp xúc, bỗng nhiên...
Rầm!
Rầm rầm rầm!
Tiếng động đinh tai nhức óc vang lên từ bên ngoài, cửa xe bị một lực đạo lớn đập liên tục, cả người Lạc Yên chao đảo, trán đập vào khung cửa bên cạnh.
Cảm giác đau đớn ập đến, dòng chất lỏng đặc sệt chảy ra, Lạc Yên ôm ấy đầu đang đau nhức dữ dội, cố gắng mở mắt nhìn ra bên ngoài.
Một gương mặt già nua, vừa quen thuộc vừa xa lạ trong trí nhớ xuất hiện.
Là mẹ cô..


Bình luận

Truyện đang đọc