BÁ ĐẠO TỔNG TÀI LÀ ÁC MA!


Giọng của tinh linh xanh nhẹ như một cơn gió, phảng phất qua tai cô.

Nhìn ngoại hình của nó trông rất dễ thương, nhưng cái tính nết thì không có từ nào để diễn tả được.

Rõ ràng đây là lần đầu cô gặp được nó, vậy tại sao nó lại có ánh mắt khó chịu khi nhìn cô như vậy? Đến cả giọng điệu cũng chứa đựng đầy sự ác ý.
Hạ Lưu Ly đứng dậy, đi đến gần nó, cúi xuống bế tên nhóc đó lên.

Hai tay cô giơ nó lên giữa không trung, liếc mắt nhìn qua nhìn lại.

Tiểu tinh linh tức giận, cố gắng giãy giụa khỏi tay cô.
"Thả tôi ra, đừng có đụng vào tôi, thứ loài người độc ác."
Hạ Lưu Ly vẫn chưa đụng đến một cọng tóc của nó mà? Tại sao nó lại chửi cô thậm tệ đến như vậy? Cô không hề thả nó ra, ngược lại còn thuận tay tung cơ thể nó lên trên không trung rồi lại chụp lấy một cách nhanh gọn.

Mặc dù nó có một đôi cánh nhỏ ở sau lưng, tuy nhiên lại không thể sử dụng được.

Hạ Lưu Ly quan tâm hỏi han nó:
"Cánh của ngươi bị thương sao?"

Tiểu tinh linh phụng phịu hai má, "Đúng rồi đấy, do mấy người chứ ai?"
Dứt lời, từ miệng của nó thổi ra một ngọn lửa lớn về phía Hạ Lưu Ly.

Cũng may Trục Đông Quân đã đến kịp, kéo cô dịch ra chỗ khác, cô chỉ bị cháy vài cọng tóc mà thôi.

Hạ Lưu Ly được anh ôm chặt vào lòng, giống như ôm báu vật vậy.

Tinh linh xanh bị làn khói đen của anh trói chặt lại, không thể cử động được.
Giọng nói trầm lặng, chứa đầy sự u ám vang lên: "Một tinh linh nhỏ bé mà cũng đụng đến người của ta sao? Đúng là chán sống."
Chỉ thấy anh đưa tay lên, hướng thẳng về phía nó rồi nắm chặt tay lại, làn khói đen càng ngày càng bóp chặt lấy cơ thể nhỏ bé của tinh linh hơn.

Phổi của nó không thể hít thở không khí một cách bình thường được nữa.

Nhịp tim cũng đang yếu dần vì bị thiếu ôxi.

Hạ Lưu Lý vội vàng nắm chặt lấy cánh tay đang thi triển pháp thuật của anh, ánh mắt thể hiện rõ sự khuẩn cầu:
"Đừng giết nó, tôi đâu có sao đâu, anh không cần phải tức giận như vậy."
Lần đầu tiên Trục Đông Quân thấy cô hạ mình cầu xin anh một cách tận tình như vậy, bèn mềm lòng mà thả tiểu tinh linh đó ra.

Khuôn mặt lạnh ngắt lườm Hàn Sở Trạch.
"Quản lí đồ chơi của anh tốt vào, đừng có để nó chạy lung tung."
Hàn Sở Trạch níu mày, phản bác: "Nó không phải đồ chơi à nha! Nó là người canh nhà đấy."
Trục Đông Quân búng nhẹ tay một cái, một tượng kì lân ở góc phòng liền nổ tung thành nhiều mảnh.

Anh cười khuẩy đáp:
"Thế à? Còn chẳng đỡ nổi một chiêu của tôi đấy."
Dứt lời, Trục Đông Quân ôm chặt lấy eo của Hạ Lưu Ly rồi rời đi trong nháy mắt.

Hàn Sở Trạch nhìn tượng đá đã bị vỡ của mình mà lòng chua xót vô cùng.

Con kì lân đá này được làm từ tinh thạch ngàn năm đấy, vậy mà tên đại ác ma đó nỡ lòng nào phá nát đồ quý của anh.


Cơ mà nhìn vào thái độ tức giận vừa nãy của Trục Đông Quân vì thần nữ, trong đầu anh lại nảy ra rất nhiều ý tưởng để chọc tức tên đại ác ma đó.

Anh không giấu được niềm vui mà bật cười:
"Ha! Ha! Ha! Tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã đụng đến món đồ yêu quý của tôi."
Tiếng cười giòn giã vang khắp căn phòng.

Tiểu tinh linh đứng đó nhìn người chủ của mình cười điên, cười dại mà bất lực phán một câu:
"Chậc, người ngoài mà nghe được chắc lại tưởng căn nhà này bị ma ám đấy."
Hàn Sở Trạch quay phắt lại nhìn tinh linh với ánh mắt sắc bén, thể hiện rõ sự đe dọa và tức giận.

Nhưng khuôn mặt đó cũng chẳng phải lần đầu nó thấy, tại ngày nào anh ta chả nhìn nó như thế.

Tiểu tinh linh chẳng thèm nói chuyện với tử thần nữa.

Nó đi đến bức tượng của bản thân rồi trốn vào trong.
[...]
Tại biệt thự của Trục Đông Quân.

Anh đã đưa Hạ Lưu Ly về đến nhà an toàn.

Họ ngồi lại phòng khách để nói một số chuyện.


Bác quản gia cũng rất tâm lý, chuẩn bị hai tách cà phê cho hai người, bởi ông biết chắc hai người sẽ nói chuyện khá lâu đấy.
Trục Đông Đông ngồi tựa vào ghế, nhâm nhi tách trà, "Nói đi, sao cô lại đi chung với Viễn Băng Băng?"
Hạ Lưu Ly im lặng mất vài giây.

Cô rất thắc mắc, tại sao anh ta không hỏi về chuyện của dị vật mà tự nhiên đi hỏi về Viễn Băng Băng? Lẽ nào quan hệ giữa anh và Băng Băng thực sự có gì đó mờ ám sao? Hạ Lưu Ly lỡ lời hỏi anh:
"Anh bắt cá hai tay đấy à?"
Trục Đông nhăn mày nhìn cô, đôi mắt sáng rực lên, thể hiện rõ sự cảnh cáo đối với cô.

Giọng nói trầm lặng vang lên:
"Cô nghĩ nhiều rồi đấy! Tôi chả có hứng thú với mấy đứa con gái phiền phức như vậy."
Đầu của Hạ Lưu Ly lại chợt nảy số.

Anh ta nói không thích con gái, vậy thì lẽ nào anh ta thích con trai à? Uầy, không thể nào! Cô đánh nhẹ vào cái đầu nhỏ hay suy nghĩ nhiều của mình.

Rõ ràng anh ta đã có ý trung nhân rồi, nên không có hứng với mấy đứa con gái khác là chuyện đương nhiên.


Bình luận

Truyện đang đọc