BA TÔI LÀ NAM CHÍNH VĂN KHỞI ĐIỂM

Tống Vãn Tình đã đến tuổi lập gia đình, vừa về nước trong nhà liền bắt đầu tìm kiếm lựa chọn người, cô cũng xem mắt quá nhiều lần, cho dù đối phương môn đăng hộ đối với cô, cô vẫn cảm thấy không phù hợp. Ngay lúc gặp được Lạc Thiên Viễn, cô nghĩ tìm một người thích hợp gả đi cũng tốt, nhưng sau khi gặp được Lạc Thiên Viễn, sự phản nghịch bên trong cô như bị kích thích ra, không nguyện ý dựa theo an bài của bố mẹ mà bước vào một đoạn hôn nhân căn bản không có tình yêu.

Hiện tại Lạc Thiên Viễn đối với cô tốt như vậy, Tống Vãn Tình càng hạ quyết tâm, nhất định phải đối với anh thật tốt, đối với chút tình cảm này, ngay sau đó với những suy đoán về anh, đều làm cô vô cùng áy náy.

Lạc Thiên Viễn mở cửa ghế lái phụ ra, thấy Tống Vãn Tình đứng đấy bất động, lại quan tâm mà hỏi: “Không quen ngồi ghế lái phụ?”

Tống Vãn Tình lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu, “Không có không có.”

Vừa nói bằng tốc độ nhanh như xe chạy.

Lạc Thiên Viễn đóng kỹ cửa xe, chạy xe đến một bên, chỗ anh dừng xe là dưới một gốc cây to mấy chục năm, dưới bóng cây, trong xe cũng không tính là nóng, nhưng trong khu cư xá cũng không phải chỗ nói chuyện tốt, anh giẫm mạnh chân ga, đem xe chậm rãi lái ra khỏi tiểu khu, Ninh Thành cũng có nhà hàng Tây, nhưng cũng chỉ có mấy nhà như vậy, anh vừa lái xe vừa hỏi ý kiến của cô, “Vãn Tình, hiện tại có rảnh không? Có rảnh rỗi thì chúng ta đi uống ly cà phê thế nào?”

Tống Vãn Tình ước gì được ở riêng với Lạc Thiên Viễn nhiều hơn, đương nhiên sẽ liên tục gật đầu không ngừng, “Được được!”

Lái xe tới đến một quán ăn tây gần đó, hiện tại vừa qua một giờ, đối với đại đa số người ở Ninh Thành mà nói đã qua giờ cơm, cũng may nhà hàng Tây cũng có món ngọt đồ uống, cho dù là buổi tối chín mười giờ vẫn trong trạng thái kinh doanh.

Lạc Thiên Viễn cố ý chọn phòng riêng, thế này thuận tiện nói chuyện.

Hiện tại phòng riêng của nhà hàng Tây có giá rất rẻ, Lạc Thiên Viễn đem thực đơn đưa cho Tống Vãn Tình, nhường cho cô chọn món.

Mặc dù Tống Vãn Tình là đại tiểu thư nhà họ Tống, nhưng cũng không phải cô không biết sự khó khăn của người khác. Cô biết một tháng tiền lương của Lạc Thiên Viễn có bao nhiêu, cũng biết nhà hàng Tây không phải là nơi mà anh thường xuyên đến tiêu tiền, nhưng cô không muốn đả động tới lòng tự tôn của anh, nghĩ đến tiêu phí thấp nhất, gọi hai cốc cà phê cùng một chồng bánh ngọt, vừa vặn có thể góp đủ.

Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Lạc Thiên Viễn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, trong lòng còn băn khoăn con gái ở nhà một mình, liền trực tiếp cắt vào vấn đề chính, “Vãn Tình, có chuyện anh muốn nói rõ ràng với em, anh không có ý định kết hôn, hiện tại không có khả năng kết hôn, tương lai cũng không có khả năng.”

Thấy Tống Vãn Tình vẫn còn cười, anh lại bổ sung thêm một câu, “Anh không nói đùa, là nghiêm túc.”

Tống Vãn Tình thu lại nụ cười trên mặt, kinh ngạc nhìn anh, dĩa ăn bánh ngọt trên tay rơi xuống đĩa phát ra tiếng vang thanh thúy, cô cũng không có chút nào phát hiện ra, “Anh nói đùa cái gì...”

“Lúc đầu, ngày đó anh cũng có nói lời này, nhưng hình như em không tin lắm, hiện tại anh cảm thấy cần phải nói lại với em lần nữa. Anh năm nay hai mươi tám tuổi, đã qua thời kỳ xúc động, cho nên anh nói không kết hôn thì sẽ thật sự không kết hôn. Em còn trẻ, nếu như em cũng không có ý định kết hôn, khả năng chúng ta còn thích hợp trải qua một số chuyện, nhưng nếu như em có dự định kết hôn, vậy anh nghĩ chúng ta không hợp nhau, anh không thể bước vào hôn nhân với bất cứ ai.”

Tư tưởng của Lạc Thiên Viễn vượt mức quy định, cũng rất tân tiến.

Không cưới ở thập niên 90 còn chưa quá nổi, trên cơ bản tất cả mọi người ngầm thừa nhận mỗi người đều sẽ muốn kết hôn.

Lạc Thiên Viễn đã từng nói qua yêu đương, cũng may bạn gái trước cũng biết mục đích của anh rất kiên định, sau một thời gian ngắn liền chia tay trong hòa bình. Hiện tại phương thức chủ yếu để nam nữ kết đôi là xem mắt, cũng có khả năng sẽ thất bại tan họp, nhưng ngay từ đầu tất cả mọi người đều sẽ ôm mong chờ đẹp đẽ bắt đầu, ví dụ như tạo thành một gia đình, nhưng tại chỗ này của Lạc Thiên Viễn, điểm cuối cùng của tình cảm không phải hôn nhân.

Như vậy cũng tốt hơn so với mua xổ số, người mua lúc bắt đầu cũng sẽ không cảm thấy mình có khả năng trúng thưởng rất cao, chỉ là mua một khả năng tốt thôi, nhưng nếu như sớm biết được nhất định sẽ không trúng thưởng, có mấy người đồng ý bỏ tiền ra mua?

Bởi vậy, sau khi mẹ đẻ của Lạc Thư Nhan xuất ngoại cho tới bây giờ, cũng có sáu năm, Lạc Thiên Viễn anh tuấn soái khí, lại chỉ yêu đương đúng hai lần, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu.

Chỉ có hai người đều đồng ý với tiền đề nhất định không trúng thưởng, vẫn dùng tiền đi mua cái tờ xổ số kia.

Tống Vãn Tình không thể hiểu được, mặc dù hiện tại cô cũng không có ý nghĩ kết hôn với Lạc Thiên Viễn, nhưng cái này cũng không cản trở việc cô cảm thấy hoang đường, “Có phải bởi vì Thư Nhan nên anh mới không kết hôn không, vậy em có thể cam đoan với anh...”

Đề tài này tới quá đột ngột, cô dường như đã quên mất dự định ban đầu là quen hai năm, nếu như còn phù hợp mới có thể nói rõ với người trong nhà, hiện tại trong kế hoạch trước mắt của cô còn chưa có một mục là kết hôn với Lạc Thiên Viễn, nhưng khi Lạc Thiên Viễn nói anh sẽ không kết hôn với ai, cô vô ý thức trở nên gấp gáp, thậm chí bắt đầu vi phạm kế hoạch của mình, kể ra một ít cam đoan.

Ví dụ như, cô không phải là mẹ kế ngược đãi con chồng, cho dù không thể coi như con đẻ, cũng sẽ đối đãi thân thiện.

Lạc Thiên Viễn kiên nhẫn nghe cô nói những lời này, cũng không cắt đứt cô, đợi sau khi cô nói xong, anh mới nói: “Cám ơn em đã thích Thư Nhan, nhưng mà anh vẫn không có dự định kết hôn.”

Không kết hôn, ngoại trừ vì con gái, chính anh cũng có ý tứ riêng.

Cũng không phải là anh tin lòng người khó đoán, anh tin tưởng đa số mẹ kế ngay lúc đầu đối với con chồng không hề có ác ý.

Huống chi, anh không cần một người phụ nữ khác đi bố thí một ít tình cảm cho con gái mình.

Rất nhiều người đều nói với anh, trẻ nhỏ cần có mẹ. Nhưng mà đứa bé cần chính là ruột thịt, cho dù vẫn luôn đi theo đứa trẻ, mẹ ruột có cơ sở tình cảm sâu sắc với con bé, mà không phải một kẻ bên ngoài, thậm chí còn có khả năng người ngoài này sẽ mang đến rất nhiều nhân tố không xác định cho con bé.

Mà ngay từ đầu anh cũng có một đoạn hôn nhân, nhân vật như mẹ này, đối với người khác mà nói chưa chắc đã công bằng. Anh không thể cam đoan bản thân trong cuộc sống hôn nhân sẽ không thể không có quá nhiều yêu cầu, yêu cầu cô phải làm được trình độ như mẹ đẻ

Tống Vãn Tình thấy ánh mắt Lạc Thiên Viễn kiên định, vậy mà cô lại không biết nên nói cái gì cho phải.



Lạc Thư Nhan đang chuẩn bị đi ngủ trưa, đột nhiên có tiếng đập cửa, cô xỏ dép lê đi tới cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo thì thấy là cháu trai của bà lão trên lầu, còn có con gái của giáo viên Lưu ở dưới lầu. Nếu là người quen, cô cũng nên mở cửa, cháu trai của bà lão năm nay cũng mười một mười hai tuổi, cầm đĩa CD mượn được từ bên ngoài, hạ giọng, rất cẩn thậ hỏi thăm: “Thư Nhan, cha em có ở nhà không?”

Lạc Thư Nhan biết bọn họ tới làm gì.

Tòa nhà này ngoại trừ nhà giáo viên Vương với giáo viên Lý, cũng chỉ có nhà cô mới có đầu DVD.

Giáo viên Vương cùng giáo viên Lý đều là người rất nghiêm túc, cho nên nhà cô trở thành lựa chọn hàng đầu của những đứa nhỏ này, bọn họ thuê đĩa phim nhựa đều sẽ tới chỗ cô xem, bình thường cô cũng sẽ đồng ý, dù sao trên TV tới tới lui lui cũng chỉ có mấy bộ phim truyền hình như vậy, xem đã xem chán, phim thì lại không giống, hiện tại bên Cảng thành đã có rất nhiều phim đặc biệt tốt, cô xem mê mẩn, chỉ tiếc là ông chủ quán vẫn có điểm mấu chốt, tuổi giống cô mà đi thuê đĩa CD đều sẽ bị đuổi ra ngoài...

“Cha em không có ở nhà.” Lạc Thư Nhan nghĩ ba ba nhà mình nhất định sẽ không thể về sớm, cũng chuẩn bị yên tâm lớn mật thả cho bọn họ vào.

Cô liếc qua cái đĩa CD kia, là Chu Tinh Tinh đạo diễn vai chính hài kịch.

Nhanh! Cô đã không thể chờ đợi được nữa!

Đang lúc cô chuẩn bị cho bọn họ vào, đột nhiên sát vách cửa mở, Thẩm Yến từ bên trong đi ra, đang nhìn bọn họ.

Cháu trai của bà cùng con gái của giáo viên Lưu đều như quen thuộc vào cửa, khiến Lạc Thư Nhan không nghĩ tới chính là, thế mà Thẩm Yến cũng cùng theo vào.

Cô rất kinh ngạc: “Không phải cậu không thích xem loại phim này sao?”

Thẩm Yến lườm cô một chút, lại không nói chuyện.

Hai đứa bé lớn một chút động tác thuần thục mở DVD cơ, trong lúc TV truyền đến tiếng âm nhạc quen thuộc, hai đứa bé đã ngồi trên ghế sa lon.

Con gái giáo viên Lưu ngồi ở vị trí bên cạnh, bên cạnh cô đã không còn vị trí, Lạc Thư Nhan liền chuẩn bị ngồi bên cạnh cháu trai, nào biết được cô còn chưa có ngồi xuống, Thẩm Yến liền chui qua, gạt cô ra, tự mình ngồi xuống.

Lạc Thư Nhan: “...?”

Được thôi, dù sao cũng không phải xem chú cương thi.

Cô ngồi bên ngoài rìa cũng có thể chấp nhận.

Thẩm Yến cũng không thích xem phim,cậu cảm thấy rất nhàm chán, hôm nay tại sao lại tới xem vậy?

Bởi vì hôm qua lúc cậu xuống dưới đổ rác, nghe được hai người ở tầng một nhiều chuyện đang tán gẫu, nói một đứa bé trai mười hai tuổi chơi với bạn nữ nhà bên cạnh, khi người lớn quay trở về, hai đứa bé còn ôm ấp.

Lúc các cô nói, chỉ coi đây như là chuyện cười con nhà ai đi thi được trứng vịt, hay đái ra giường.

Chỉ có Thẩm Yến khẽ nhíu mày, bởi vì cậu nhớ đến bạn nữ kia hình như bảy tám tuổi.

Cậu không biết vì cái gì, rõ ràng ma ma cậu luôn cho cậu ý thức được giới tính khác biệt, nói cho cậu phải học được cách bảo vệ mình cũng không cần phải làm tổn thương người khác, nhưng những người lớn kia đối với việc này, nhìn thấy những việc này, lại giống như không quan tâm...

Hôm nay cậu vừa vặn nghe được có người gõ cửa sát vách, liền mở cửa nhìn lén một lúc, là có người đến nhà Lạc Thư Nhan xem phim.

Cậu ta cũng thật sự sơ ý.

Quên mất, chú Lạc đối với cậu rất tốt, cậu liền “Hi sinh” thời gian hai tiếng đến trông cậu ta vậy, hi vọng sau này cậu ta có thể chú ý một chút, đừng có mỗi ngày chỉ biết ăn ăn uống uống.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Cháu trai của bà lão trên lầu chậm rãi đánh dấu hỏi chấm trên đầu: Tôi rất giống biến thái sao?

【chương này được 88 hồng bao nhỏ】

【 thu meo thu meo 】

Bình luận

Truyện đang đọc