BA TÔI LÀ NAM CHÍNH VĂN KHỞI ĐIỂM

Đêm hôm khuya khoắt, Lạc Thiên Viễn hít sâu một hơi mới miễn cưỡng đè lại được cảm giác muốn đánh người.

Biểu cảm Lục Hành Sâm cũng khó chịu, anh chỉ nghĩ Lạc Thiên Viễn không thích anh dẫn Lạc Thư Nhan ra ngoài một mình. Anh không phải người bụng dạ hẹp hòi gì, biết Lạc Thiên Viễn vẫn còn ám ảnh chuyện lúc trước, cho nên anh mới nghĩ anh ta giận do anh dẫn hai đứa đi xem phim mà không vào cùng, tâm trạng của đại đa số phụ huynh trên khắp thế giới đều giống nhau, bây giờ nhớ lại chuyện kia anh vẫn còn sợ, vừa nghĩ như thế, anh có thể hiểu được sự tức giận lúc này của Lạc Thiên Viễn.

“Tổng giám đốc Lạc, lần này là do tôi làm việc không thấu đáo.” Lục Hành Sâm chủ động nói xin lỗi, vừa nói xong lời này, Lạc Thiên Viễn nhìn về phía anh, sắc mặt vẫn không tốt hơn bao nhiêu.

Không đợi Lạc Thiên Viễn bình tĩnh nói chuyện với anh, Lục Hành Sâm lại mở miệng, “Nhưng anh không thể nghi ngờ tôi thế được, đêm hôm khuya khoắt tôi tìm Thư Nhan như vậy thật sự không ổn lắm, không phải do tôi đang rất vội à? Mấy ngày nay tôi không ngủ nổi vì chuyện của Tiểu Yến, thật sự không kéo đến ngày mai. Anh yên tâm, từ nay về sau, chắc chắn tôi sẽ không gọi Thư Nhan ra ngoài vào lúc muộn như này, cho dù đấy có là chuyện trong nhà.”

Đều là người làm bố, anh hiểu nỗi lo của Lạc Thiên Viễn.

Chính Vi Tuấn lúc trước, nhìn thì có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng đâu ai ngờ anh ta lại lòng lang dạ sói vậy đâu. Anh không quen Lạc Thiên Viễn lắm, Lạc Thiên Viễn không dám tùy tiện tin tưởng anh cũng bình thường, anh cũng không làm gì không đúng, Thư Nhan là con gái, mặc dù anh bảo anh là chú của Thư Nhan, nhưng hai người không có quan hệ máu mủ. Là do anh quá lỗ mãng, không có cân nhắc kỳ lưỡng.

Lạc Thiên Viễn yên lặng nhìn Lục Hành Sâm, lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ giữa người và người vẫn không thể giao tiếp nổi.

Có lẽ Lục Hành Sâm thực sự không phát hiện có gì đấy không đúng giữa hai đứa bé.

Người không biết… Vỗn dĩ Lạc Thiên Viễn định tự an ủi mình, Lục Hành Sâm không biết gì hết, vậy nên anh ta cũng không sai, nhưng càng nghĩ như thế, thì lại càng tức giận!

“Tổng giám đốc Lục, tôi hi vọng sau này anh đừng gặp riêng con gái tôi, nếu như có thể, anh muốn tìm con bé thì phải báo trước với tôi một tiếng.” Giọng điệu của Lạc Thiên Viễn cũng không mấy tốt đẹp, “Anh quan tâm Tiểu Yến thì anh có thể hỏi thằng bé, nếu như thằng bé không muốn nói cho anh biết, vậy có nghĩa thằng bé không muốn anh tìm hiểu chuyện này, anh có thể dừng ở đây rồi. Đương nhiên, đây chỉ là đề nghị của tôi cho anh.”

Lục Hành Sâm nghe lời này cũng thấy không thoải mái, luôn cảm thấy Lạc Thiên Viễn có gì đấy kỳ quái, “Trẻ nhỏ không muốn nói tâm sự cho người lớn nghe rất bình thường, ý của anh là, tôi biết thằng bé có chuyện nhưng lại phải làm như không biết gì? Cái đấy chỉ có dượng(cha kế) mới làm thôi!”

Lạc Thiên Viễn: “…”

Anh không muốn nói chuyện tiếp với Lục Hành Sâm, nhiều thêm vài câu chỉ tổ giảm thọ.

Ngay cả chào hỏi cũng chẳng muốn nói, ngay cả liếc cũng không thèm liếc, anh cứ thế đi về phía hành lang.

Lục Hành Sâm tức giận.

Anh vừa đi về phía nhà mình vừa lấy điện thoại di động ra, suy tư một lát rồi gọi điện cho Thẩm Thanh Nhược.

Thẩm Thanh Nhược bây giờ đang công tác ở Thâm Quyến, hiện tại cô đã là quản lý chi nhánh công ty ở Bắc Kinh, ra ngoài người khác thấy cô phải khách sáo gọi một tiếng giám đốc Thẩm. Cô quay lại khách sạn sau khi ăn cơm với khách hàng xong, đang chuẩn bị tắm rồi nghỉ ngơi thư giãn một lúc, lại nhận được cuộc gọi của Lục Hành Sâm, cô không chần chờ vừa đi về phía bồn tắm lớn vừa bấm nghe loa ngoài.

Giọng Lục Hành Sâm truyền đến: “Tiểu Thấm, em đã ngủ chưa?”

Giọng Thẩm Thanh Nhược bình thường: “Vẫn chưa, có chuyện gì sao?”

Lục Hành Sâm cũng biết, nếu như mình nói chuyện phiếm với cô thì không đến nửa phút cô sẽ kiếm cớ cúp điện thoại, tốt nhất nên nói gọn gàng dứt khoát, anh tạm ngừng mấy câu hỏi quan tâm, nói: “Không phải lúc trước không định nói với em, mà là sợ ảnh hưởng tới tâm trạng em đang đi công tác, chuẩn bị chờ em về rồi mới nói, haiz, anh nghi ngờ Tiểu Yến đang yêu đương.”

Động tác của Thẩm Thanh Nhược dừng lại, nhíu mày, “Nói bậy bạ gì đấy.”

Con của cô cô hiểu rất rõ, hoàn toàn không thể xảy ra chuyện này

Lục Hành Sâm vội vàng nói: “Tối hai hôm trước anh đi xã giao về, trong bữa tiệc chỉ có nam, không có nữ, trở về rất muộn, mà đèn trong phòng thằng bé vẫn chưa tắt, khi đó đã sắp mười hai giờ. Anh hỏi thằng bé, thằng bé lại nói không sao, anh về nhà quan sát tòa nhà em một lúc, mãi cho đến hai giờ sáng thằng bé mới tắt đèn. Anh đi nói chuyện với con, muốn hỏi xem có phải đã xảy ra chuyện gì không, thằng bé lại nói với anh là mất ngủ, kết quả anh thấy trên lịch của con có đánh dấu một ngày, bên cạnh còn viết tặng quà, lại tại trên bàn của thằng bé có một tấm thiệp màu hồng, chẳng lẽ cái này không phải yêu đương sao?”

Thẩm Thanh Nhược hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lục Hành Sâm sững sờ, “Sau đó anh nhớ thằng bé không muốn nói với anh, mà quan hệ của Thư Nhan với Yến khá tốt, anh mới đi hỏi Thư Nhan, Thư Nhan nói con bé cũng không biết, đến lúc anh đưa Thư Nhan về, có lẽ tổng giám đốc Lạc không thích anh đi riêng với Thư Nhan nên mới cáu với anh mấy câu. Không phải anh không hiểu anh ta, đều làm bố, anh cũng hiểu tâm trạng anh ta…”

Thẩm Thanh Nhược phát hiện ra có gì đấy không đúng, chẳng qua Lục Hành Sâm lại không biết gì, hai người nói chuyện tiếp cũng chẳng có nghĩa gì, cô nói: “Anh đừng vội, qua mấy ngày nữa tôi sẽ về, tìm một cơ hội hỏi Tiểu Yến thử, về phần Thiên Viễn bên kia, anh ấy không phải người thích trút giận lung tung đâu, nhất định có nguyên nhân gì đấy, đợi chút nữa tôi hỏi anh ấy thử.”

Lục Hành Sâm: “…”

Thẩm Thanh Nhược như đang nghĩ gì đấy sau cuộc điện thoại của Lục Hành Sâm, nghĩ một lúc cô lại gọi điện cho Lạc Thiên Viễn, cô cảm thấy có lẽ Lạc Thiên Viễn biết gì đấy.

Lạc Thiên Viễn cũng phiền lòng, về nhà một lần, phát hiện con gái trốn trong phòng không chịu ra, anh không muốn để cho con gái biết anh đã biết nên chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông, lúc này lại nhận được cuộc gọi của Thẩm Thanh Nhược, giọng cũng rất bất đắc dĩ.

Thực ra, trước đó Thẩm Thanh Nhược cũng phát hiện ra một số manh mối, vào ngày con trai bị bắt cóc, lúc ấy bọn họ ngồi trên xe mà vẫn chưa hoàn hồn, phản ứng đầu tiên của con trai là mượn điện thoại của cô để báo bình an cho Thư Nhan. Lúc ấy cô nghe giọng nói chuyện của con trai đã thấy có gì đấy không đúng, nhưng sau khi cẩn thận quan sát một thời gian ngắn, phát hiện hai đứa bé vẫn giống như trước kia, cô lại không nghĩ gì nhiều nữa. Dù sao hai đứa bé từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, vốn dĩ tình cảm đã không hề tầm thường, nhưng bây giờ…

Lạc Thiên Viễn biết việc này giấu diếm không nổi nữa, cũng không tiếp tục che giấu, anh nói hết phát hiện của mình với trạng thái của hai đứa bé cho Thẩm Thanh Nhược nghe.

Phản ứng của Thẩm Thanh Nhược cũng giống Lạc Thiên Viễn.

Cô cũng không nghĩ hai đứa bé đã đủ trưởng thành để xử lý được sự thay đổi trong mối quan hệ này, huống chi hai đứa còn quá nhỏ, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nếu như bởi vì không đủ trưởng thành mà cuối cùng dẫn đến kết cục không như ý, bọn họ đều nhìn hai đứa bé này lớn lên, sao có thể nhẫn tâm như vậy được? Lùi một vạn bước mà nói thì tình cảm thời học sinh, nảy nở lúc chưa đủ trưởng thành sẽ chẳng có mấy kết quả đơm hoa kết trái.

“Hiện tại vẫn còn quá sớm, thêm hai năm nữa bọn nhỏ trưởng thành rồi mới tốt.” Thẩm Thanh Nhược thở dài một hơi, “Vậy làm sao bây giờ, hai đứa bé đều tưởng đối phương thích người khác, bọn nhỏ lại không thể tự tiêu hóa được loại tâm trạng này, để lâh quá không chừng lại lạnh nhạt đi, cũng sẽ ảnh hưởng đến học tập với sinh hoạt.”

Lạc Thiên Viễn đã có ý tưởng, “Như vậy đi, chuyện này để tôi xử lý trước, chẳng qua có chuyện vẫn cần nhờ cô, có mấy chuyện tôi khó nói được với Thư Nhan, để cô dẫn dắt con bé cũng tốt.”

Thẩm Thanh Nhược cười, “Khách sáo như vậy làm gì, với tôi thì Thư Nhan không khác gì con gái ruột đâu.”

Cô thật lòng nói câu này, lúc cô mới quen Lạc Thiên Viễn, Lạc Thư Nhan mới bốn tuổi, vẫn là bé gái đáng yêu mập mạp, bé gái thích quấn lấy cô, con người luôn có tình cảm, trong lòng cô Thư Nhan gần như là con gái cô.

Sau khi Lạc Thiên Viễn cúp điện thoại ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy Lạc Thư Nhan đi ra từ phòng ngủ của con bé, mặt ủ mày chau, vừa nhìn đã biết phải chịu đả kích rất lớn, lần trước con bé bị như này là lúc tiểu học lo thi không tốt vì bị bệnh…

Lạc Thư Nhan phờ phạc chào Lạc Thiên Viễn, “Bố về rồi ạ, con đi đánh răng rửa mặt.”

Cô lê bước chân tới phòng rửa tay, Lạc Thiên Viễn không yên lòng đi theo con gái, vẻ mặt lo lắng đứng ngoài cửa.

Lạc Thư Nhan ngáp một cái, tìm bàn chải với kem đánh răng của riêng mình, động tác bơ phờ không chủ đích.

Lạc Thiên Viễn cực sợ, nhắc nhở con bé: “Thư Nhan, hình như con lấy nhầm sữa rửa mặt làm kem đánh răng rồi.”

Nhìn con gái như vậy, anh cũng không biết nên mắng ai, mắng Thẩm Yến sao? Thẩm Yến chưa nói gì, cũng không làm gì, mắng Lục Hành Sâm sao? Lãng phí nước bọt.

Anh đau lòng.

Rõ ràng cảm giác chuyện con gái nằm trong tã lót chỉ mới ngày hôm qua, con gái anh nâng niu che chở trong vòng tay, lại khó chịu ngơ ngẩn vì loại chuyện này, …

Lạc Thư Nhan kịp phản ứng, lúng túng, cười gằn hai tiếng: “A, con hoa mắt.”

Thật ra trong lòng Lạc Thiên Viễn không dễ chịu lắm.

Anh đi ra phòng khách ngồi một lúc, sau khi Lạc Thư Nhan đánh răng rửa mặt với tắm rửa xong, tinh thần đã tốt hơn nhiều, mọi khi cô hay xem phim truyền hình một lúc nhưng thái độ hôm nay lại khác thường, chỉ nói rất mệt muốn đi ngủ. Lạc Thiên Viễn cũng không ngăn cản con gái, sau khi Lạc Thư Nhan trở về phòng ngủ, nằm trên giường lên cơn buồn ngủ, hình như con người cô là như vậy, khi còn bé lúc khó chịu sẽ thích ăn nhiều một chút, hiện tại không dám ăn nhiều, sợ khó chịu lại khó gầy, vậy nên đành phải đi ngủ.

Tắt đèn đếm cừu trên giường, trong đầu kiên quyết không nghĩ tới chuyện của Thẩm Yến nữa, không cho mình cơ hội đau lòng, đếm tới lúc không biết đã mấy trăm con cừu, có lẽ do cô thật sự buồn ngủ nên dần chìm vào giấc ngủ.

Lạc Thiên Viễn chờ bên ngoài nửa giờ, nhìn qua khe cửa thấy đèn bên trong đã tắt, trong lòng vừa thở dài một hơi, lại sợ trong bóng tối con gái sẽ không thoải mái, anh nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn mở cửa nhỏ giọng đi vào, đi đến bên giường nghe tiếng hít thở đều đều của con gái, nhìn lung mi con bé không run rẩy như đang giả vờ ngủ, anh mới biết con bé đã thật sự ngủ thiếp đi.

Mười mấy năm trước, anh đứng ngoài phòng sinh, vừa lo lắng vừa mong chờ, lúc y tá ôm viên thịt tròn nhỏ đang nhắm chặt hai mắt kia ra, hình như sợ anh không thích con gái, còn cố ý nói câu: “Con gái anh xinh thật đấy, vừa ra đời đã có mắt hai mí, tóc lại tốt.”

Trên mặt viên thịt nhỏ vẫn còn dính chất gây*, anh không biết bế con, tim đập thình thịch, y tá dạy anh, động tác anh cứng ngắc, cuối cùng ôm lấy đứa nhỏ, rõ ràng chỉ mới nặng sáu cân, nhưng lại như nặng nhất thế giới, anh ôm con gái không dám động đậy. Anh vội hỏi y tá Hề Nguyệt thế nào, ngay lúc anh mở miệng, viên thịt tròn nhỏ mở một mắt, chỉ một đường nhỏ, cứ nhìn anh như vậy.

Anh quan sát con bé từ khi bé tròn như viên thịt đến khi lột xác thành như bây giờ, cuối cùng anh cũng hiểu ý nghĩa một câu nói từng nhìn thấy trong sách.

Sau khi làm bố mẹ, sợ già, lại không sợ già, sợ sau này già rồi không thể che chở con cái được nữa, không sợ già là bởi biết con cái đang lớn lên từng chút từng chút một.

Hiện tại con gái anh có thế giới nội tâm riêng, con bé sẽ thích một đứa con trai khác, sẽ lo được lo mất vì một đứa con trai nào đấy.

Về sau con bé sẽ có cuộc sống của riêng mình, có gia đình, thậm chí có con. Nhưng anh lại thấy, dù con bé có thay đổi thế nào, cho dù có cao lên bao nhiêu, mặc kệ bao nhiêu tuổi, con bé vẫn là bé gái nhỏ cần anh bảo vệ.

Lạc Thiên Viễn thấy khó chịu vì con gái đau lòng, anh nhìn khuôn mặt đang say ngủ của con gái, đưa tay ra lấy chăn đắp cho con bé, trong lòng yên lặng nói, mơ thật đẹp, ba ba sẽ lấy cho con tất cả mọi thứ xuất hiện trong mơ.

Cùng lúc đó, Thẩm Yến không ngủ, giờ này vẫn còn sớm, cậu đọc sách một lúc, làm một đề thi, nhớ tới lời dặn của Lạc Thư Nhan, cậu đứng dậy để mắt với cơ thể được thư giãn một lúc, bước đến mở cửa tủ quần áo ra, bên trong có một hộp giày. Cậu cẩn thận mở ra xem, là một đôi giày cứng nữ, bản hình đẹp mắt, bán rất đắt hàng, chỉ là màu nào cũng hết sạch, cậu phải đến mấy cửa hàng với Giang Uyên, lưu số của mấy nhân viên cửa hàng, mới chờ được nhân viên gọi cho cậu báo có đôi giày màu cậu cần.

Lúc đầu cậu muốn lấy lúc lễ Giáng Sinh, nhưng mãi cửa hàng vẫn không có hàng, hai ngày này mới gọi cậu qua lấy, cậu nhìn thời gian thấy đã qua Giáng Sinh, tết Nguyên Đán đưa cũng được, chẳng qua cậu càng muốn đưa cho cô vào cuối kỳ hơn, coi như đấy là quà cổ vũ.

Nghĩ đến bộ dạng vui vẻ của cô khi nhận được đôi giày này, cậu cũng vui vẻ hơn.

Ngay tại lúc cậu nâng niu đóng nắp hộp giày bỏ vào tủ quần áo, bên ngoài vang lên  tiếng đập cửa, cậu đi ra khỏi phòng ngủ đến cửa trước, nhìn xuyên qua mắt mèo thấy chú Lạc đứng trước cửa, còn có hơi buồn bực, mở cửa ra, một cỗ gió lạnh chui vào.

Lạc Thiên Viễn đi đến, không đổi dép lê, biểu cảm cứng ngắc nghiêm túc.

Thẩm Yến có chút không hiểu, “Sao thế chú Lạc?”

Lạc Thiên Viễn xoay người, bây giờ nghĩ lại hành vi của Lục Hành Sâm đã không còn tức giận mấy nữa, mà chỉ còn cảm giác bất lực.

“Bố ruột của cháu, Lục Hành Sâm, có đầy đủ lý do nghi ngờ cháu đang yêu đương, nhưng bởi vì cháu không muốn nói với anh ta nên anh ta mới tìm Thư Nhan, hỏi Thư Nhan có biết chuyện cháu đang yêu đương không.” Lạc Thiên Viễn cố gắng nói chuyện bình tĩnh: “Anh ta chia sẻ với Thư Nhan mấy chuyện không đúng lắm về cháu, rồi kết luận cháu thích người khác.”

Thẩm Yến làm bảo bối nhỏ thiên tài luôn bình tĩnh tỉnh táo trước mọi chuyện cũng kinh ngạc, vừa sững sờ vừa kinh ngạc nhìn Lạc Thiên Viễn, “Hả??”

_______

*Chất gây: Là chất dạng protein lipid, màu trắng, hình thành do tuyến bã và các tế bào keratinocyte từ quý 3 của thai kỳ. Chất gây có nhiều chức năng như giữ nước, giữ nước, khiến pH của da giảm dần từ trung tính đến 5-5.5, miễn dịch.

Bình luận

Truyện đang đọc