BA TÔI LÀ NAM CHÍNH VĂN KHỞI ĐIỂM

Lạc Thư Nhan đi vào ký túc xá, ba cô gái khác đang ai làm việc nấy, cô đi đến bên giường Hà Diệp, cười hì hì nói: “Hà Diệp, lần trước mình thấy cậu mua một đống đũa dùng một lần, có thể cho mình mượn một đôi không, lần sau mình trả lại cậu.”

Hà Diệp đang lau tóc, nghe vậy dừng một chút, khom lưng tìm đũa dùng một lần trong túi lớn trên giường, thuận miệng hỏi: “Cần đũa làm gì thế?”

Cơ sở vật chất khu ký túc xá của trường cũng không mới lắm, giường ngủ của bọn họ là kiểu giường tầng khung sắt, ngay cả phòng học cũng không điều hòa, ký túc xá lại càng không có, chỉ có hai cái quạt trần nhỏ để quạt mát cho bọn họ.

Từ lúc khai giảng mọi người đã biết quan hệ của Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến rất tốt, hai người cùng nhau đến báo tên, lại đến từ cùng một chỗ. Mấy ngày nay hai người giúp đỡ lẫn nhau, cũng may tất cả mọi người đều là học sinh mới, mà bọn họ lại đang trong kỳ huấn luyện quân sự gian khổ, trước mắt sẽ không có ai đi bàn tán mối quan hệ của họ.

“Bạn của mình mua đồ ăn cho mình nhưng bị thiếu một đôi đũa.” Lạc Thư Nhan nhận đũa, tròn mắt nhìn Hà Diệp: “Cảm ơn cậu nha.”

Hà Diệp cười: “Một đôi đũa thôi mà, còn đáng một câu cảm ơn à.”

Bọn họ đều xác định sẽ không học nội trú, cũng chỉ ở cùng nhau nửa tháng này, chẳng qua lúc vừa chuyển vào ký túc xá vẫn còn rất thấp thỏm.

Hà Diệp từng học chung với một bạn nữ tên Ngô Viên Viên nên quan hệ khá thân mật, hai người được xếp chung một lớp rồi lại chung một phòng ký túc xá cũng là do duyên phận, cùng nhau kết bạn đi vào túc xá này. Lúc nhìn thấy trong túc xá có hai nữ sinh xinh đẹp, hai người họ còn có hơi sợ, có lẽ do lúc trước học cấp hai không có mấy ký ức đẹp đẽ nên bọ họ luôn cảm thấy nữ sinh xinh đẹp không dễ chọc. Nhưng mấy ngày nay ở chung, bọn họ đã thay đổi cái nhìn với Lạc Thư Nhan, về phần Doãn Vũ Giai... Trước mắt còn đang xem, ấn tượng còn dừng lại ở giai đoạn “Mặc dù nhìn rất hiền lành rất dễ thân cận, nhưng có vẻ như không phải đèn đã cạn dầu” này...

Sau khi Lạc Thư Nhan cầm đũa rời khỏi ký túc xá, Doãn Vũ Giai đang dùng khăn mặt lau chiếu trúc, nghe tiếng bước chân xa dần, cô mới giống như lơ đãng nói: “Bội phục Lạc Thư Nhan luôn đấy, ban ngày mình huấn luyện quân sự đã mệt gần chết, lúc này chỉ muốn nằm trên giường.”

Hà Diệp với Ngô Viên Viên liếc nhau, đều bỏ qua câu không đầu không đuôi này.

Đại đa số nam sinh đều rất nhàm chán, vừa khai giảng đến lúc huấn luyện quân sự chưa được mấy ngày, nghe nói bọn họ đã bí mật bình chọn xem ai là hoa khôi của khối. Bọn họ tùy ý bình phẩm từ đầu đến chân các nữ sinh tựa như đang tuyển phi, mặt quá dày, mấu chốt là có nữ sinh còn cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, các nam sinh đều là động vật hệ thị giác, không chỉ nhìn vẻ bề ngoài, còn phải nhìn cách ăn mặc, mặc dù bây giờ tất cả mọi người mặc quân trang, cũng không nhìn ra nhà ai có điều kiện tốt. Nhưng ngày đầu tiên khai giảng đã có không ít người rảnh rỗi chú ý tới quần áo của Lạc Thư Nhan.

Bọn hắn không biết quần áo giày kia có nhãn hiệu gì, nhưng nhìn đã biết rất đắt...

Có nam sinh khá hiểu mấy cái này hiểu, nói một đôi giày của Lạc Thư Nhan có thể mua mười đôi giày của người khác. 

Thế là, không có gì lạ khi hoa khôi khối mười là Lạc Thư Nhan, dung mạo xinh đẹp, tính cách tốt, gia cảnh lại tốt, rất phù hợp với thân phận hoa khôi này.

Sau khi Doãn Vũ Giai biết hoa khôi khối mười là ai từ đám nam sinh, thái độ đối với Lạc Thư Nhan rất vi diệu.

Doãn Vũ Giai thấy Hà Diệp không nói lời nào, cô ta lại nói: “Mẹ mình thật sự rất phiền, là bạn học thời đại học với chủ nhiệm giáo dục, còn cố ý dặn chủ nhiệm giáo dục phải chú ý mình, không thể để cho mình yêu sớm, yêu sớm rất ảnh hưởng học tập. Mặc dù bây giờ chúng ta mới học lớp mười, nhưng cũng không thể buông lỏng phút nào, dung mạo xinh đẹp ở trong xã hội cũng không dùng được. Trong công ty bố mình có một nhân viên lễ tân giống như người nổi tiếng, nhưng kết quả lại chỉ tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật, bố mình còn bảo không được học theo loại người này.”

Ngấm ngầm hại người kiểu này... Hà Diệp không nghe nổi nữa, cô xoay người lại nhìn về phía Doãn Vũ Giai, nói: “Cũng không thể nói như vậy, làm sao cậu biết nhân viên lễ tân ở công ty bố cậu do hoàn cảnh gia đình không tốt nên không thể học tiếp không. Mà lại, thành tích của Lạc Thư Nhan rất tốt, mình nghe nói ở chỗ cậu ấy ở cậu ấy đứng thứ tư toàn tỉnh đấy. Thành tích của cậu ấy như vậy, nếu thi ở chỗ chúng ta, có thi được nhất lớp cũng không thành vấn đề.”

Doãn Vũ Giai cười: “Mình có nói cậu ấy đâu, cậu lo gì chứ. Mình chỉ nói chúng ta là nữ sinh, tốt nhất đừng làm chuyện không nên làm, dù sao cũng không ảnh hưởng đến ai khác mà chỉ ảnh hưởng đến mình.”

Về phần thành tích Hà Diệp nói, Doãn Vũ Giai càng không thể phủ nhận, nhưng rõ ràng bảng xếp hạng thành tích lớp, tên Lạc Thư Nhan xếp cuối cùng mà...

Ngô Viên Viên ra hoà giải: “Hai người đều nói rất có lý, hiệu quả cách âm ở đây không tốt, đừng để phòng ngủ sát vách nghe được rồi cười chúng ta.”

Lạc Thư Nhan không biết xung đột trong phòng ngủ, cô cầm đũa xuống tầng cùng Thẩm Yến ra một góc thao trường ăn hoành thánh nhỏ.

Mặc dù Lạc Thư Nhan thèm hoành thánh nhỏ, nhưng lúc cơm tối đã ăn no rồi, lúc này ăn không được mấy cái.

Hoành thánh nhỏ này khá ngon, trong canh có tôm khô với rong biển, da mỏng nhân bánh nhiều, hương vị ngon.

Lạc Thư Nhan ăn mấy cái đã không ăn nổi nữa, Thẩm Yến không muốn lãng phí, lại thêm thiếu niên đang tuổi dậy thì ăn khá nhiều, nên Thẩm Yến yên lặng ăn hết chỗ hoành thánh còn lại.

Mấy ngày nay đều là ngày nắng, trên bầu trời mùa hè vào ban đêm có đầy những ngôi sao nhỏ, bên ngoài thao trường có một hồ nước, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ếch kêu. Lạc Thư Nhan vừa tắm rửa xong, trên đầu trên người còn tản ra mùi chanh nhàn nhạt, Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn cô một cái, mặc dù chỗ bọn họ đang ngồi lúc sang bị mặt trời chiếu nên khá nóng, nhưng cậu vẫn cảm thấy, đây mới là mùa hè trong suy nghĩ của cậu.

“Thi giữa kỳ lớp mười sẽ xếp hạng lại lần nữa.” Thẩm Yến thấp giọng nói: “Trong khoảng thời gian này không lên lớp, cậu cũng đọc sách đi, lần đầu tiên nhìn thấy tên mình xếp cuối danh sách, không quen nổi.”

Đừng nói Thẩm Yến không quen, ngay cả Lạc Thư Nhan làm cá ướp muối thành thần cũng không quen.

Cô cũng không phải là đồ đần, lúc này nghe Thẩm Yến nhắc đến, liền nhỏ giọng nói: “Trên lớp bọn mình cũng có người rất đáng ghét, còn đá đểu là mình không thi đỗ nổi trường cấp ba bình thường, người trong nhà bỏ ra ngoài rất nhiều phí trài trợ mới vào được... Nói y như nhìn thấy tận mắt, làm mình còn tưởng ba ba mình nhét tiền cho trường học!”

Hiện tại cấp hai lên cấp ba, trường cấp ba như này cũng có một mục riêng, phụ huynh học sinh sẽ phải nộp phí tài trợ để con đến học.

Lúc đầu Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cũng muốn đến Bắc Kinh thi cấp ba, chẳng qua đột nhiên xảy ra chút chuyện, lại thêm lúc thi thực ra không cần phải tốn công sức như vậy, cho nên bọn họ mới ở lại Xích Thành thi. Do không phải học sinh trúng tuyển nên chắc chắn phải đóng phí tài trợ, nhưng Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến tuyệt đối là ngoại lệ, lãnh đạo trường học cho bọn họ đặc biệt trúng tuyển, sau đấy còn bổ sung giấy trúng tuyển chính thức. Chỉ là danh sách xếp hạng thành tích, phòng học vụ không có điểm số thi cấp ở Bắc Kinh, nên điểm của Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến trống không, dĩ nhiên được xếp cuối cùng trong danh sách lớp.

Thẩm Yến nghe vậy cười cười: “Vậy lần này thi giữa kỳ cho tốt, nếu thi đứng thứ nhất...”

Lạc Thư Nhan cắt ngang cậu: “Mình không thích ăn KFC với McDonald, đổi đi.”

Thẩm Yến kinh ngạc một giây, vừa bất đắc dĩ nói: “Vậy bây giờ cậu muốn ăn gì,  hoành thánh nhỏ?”

Lạc Thư Nhan lắc đầu: “Cậu là người nắm giữ mạch máu thương nghiệp phương Bắc mà, hào phóng chút đi, vậy thì, vậy thì chọn lẩu đi!”

Thẩm Yến ừ một tiếng: “Nếu thi đứng thứ nhất, thì sáu bữa lẩu.”

Vẻ mặt Lạc Thư Nhan hớn hở: “Vậy thì tốt.” Cô đắc ý trong chốc lát xong lại phát hiện có gì đấy không đúng: “Không đúng, sao mình lại cảm thấy câu này nên nói với ba ba mình nhỉ?”

Thẩm Yến nghĩ thầm, giờ cậu mới biết à?

Vẻ mặt lại không biểu cảm: “Đi, cậu đi xin chú Lạc đi.”

Lạc Thư Nhan nhanh chóng nói: “Đừng, mình vẫn muốn sáu bữa lẩu của cậu, vậy mình cũng nghĩ xem nếu lần này thi giữa kỳ cậu vẫn tiếp tục được nhất lớp, thì mình cho cậu phần thưởng gì đây.”

Thẩm Yến thở dài một hơi: “Mình nghĩ đến. Phần thưởng.”

Lạc Thư Nhan hỏi: “Cái gì?”

Thẩm Yến tính toán thời gian: “Thi giữa kỳ vào trước tết nguyên đán, tết nguyên đán có mấy ngày nghỉ, nếu mình thi đứng đầu lớp thì chúng ta cùng đi leo Vạn Lý Trường Thành đi.”

Lạc Thư Nhan: “...?”

Cô hơi không tin nhìn cậu: “Cậu nghiêm túc?”

Leo Vạn Lý Trường Thành à!

Năm 1998 bọn họ đã đi rồi, mệt như chó, lúc ấy cô còn hùng hồn nói trên Vạn Lý Trường Thành —— tạm biệt Vạn Lý Trường Thành! Đời này không đến đây lần thứ hai!

Cậu đã quên rồi à?

Thẩm Yến gật đầu: “Mình nghiêm túc.”

Cậu nhớ lại lần trước bọn họ chụp ảnh trước bia hảo hán, khi đó bọn họ là học sinh tiểu học lớp một, hiện tại đã thành học sinh cấp ba, cậu muốn đi chụp một tấm ảnh, để khiến bia hảo hán trên Vạn Lý Trường Thành kia nhìn thấy, bọn họ vẫn còn ở bên nhau.

Lạc Thư Nhan vừa làm biểu cảm ‘mình có thể làm gì được học sinh cấp ba gian xảo như cậu chứ’, vừa liên tục chọc cười Thẩm Yến.

Buổi tối hôm ấy, dưới bầu trời sao, hai người cẩn thận cất kỹ phần hứa hẹn của mình, lần thi giữa kỳ tiếp theo, nhất định phải phát huy ra trình độ tốt nhất, bọn họ đều muốn có phần thưởng.



Mấy năm qua Lục phu nhân sống rất khổ, nhìn như ngăn nắp, nhưng thật ra nỗi khổ trong đấy chỉ có bà ta mới biết.

Nhất là lúc bà ta biết vốn dĩ bà ta đã có cháu, cái loại hối hận với cảm xúc bi thương kia hành hạ bà ta rất lâu, mỗi tuần bà ta đều đến chùa miếu chép kinh phật cầu phúc cho đứa cháu chưa ra đời kia, cầu nguyện cho kiếp sau cháu trai bà ta có thể đầu thai vào nhà tốt, khỏe mạnh bình an. Bà ta không dám nói chuyện này với ai, bà ta sợ nói ra những rồi con trai sẽ trách bà ta, chồng cũng sẽ trách bà ta, thật ra không cần bọn họ trách thì bà ta đã rất tự trách. Nếu như lúc trước bà ta đối xử tốt với con dâu tốt hơn chút nữa, nếu như tha thứ một chút, sao có thể khiến con trai đến tận bây giờ vẫn cô độc, bà ta đến bảy mươi tuổi vẫn còn chưa có cháu trai.

Nhà họ Lục cũng có họ hàng thân thích, ông cụ Lục đã qua đời có mấy người anh em, Lục Hành Sâm cũng phải gọi một tiếng ông.

Lúc Lục phu nhân còn trẻ rất ghét mấy chị em dâu họ kia.

Thành Linh chính là chị em dâu họ của Lục phu nhân, trước khi bà ta lấy chồng thì chỉ xuất thân từ gia đình bình thường, lúc trước nhìn thấy Lục phu nhân là lại vô thức lấy lòng. Bà ta kết hôn sớm, sinh con cũng sớm, bây giờ cháu trai cũng không nhỏ, chỉ riêng chuyện này đã thắng Lục phu nhân, chớ nói chi đến việc Lục Hành Sâm không có con, có khi sau này nhà họ Lục lại do chồng với con trai bà ta tiếp quản cũng nên. 

Thật ra Thành Linh nhỏ hơn Lục phu nhân một hai tuổi, bà ta gặp phải Lục phu nhân trên bữa tiệc là lại bắt đầu khoe khoang con cháu của mình: “Bà không biết đâu, không phải Á Tân nhà tôi vừa mới tốt nghiệp đại học sao, nhà tôi muốn cho thằng bé tiếp tục đi du học để đào tạo chuyên sâu, mà thằng bé lại nói muốn đến công ty giúp A Sâm, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, rõ ràng là đang thương chú nó.”

Lục phu nhân thật sự nghẹn một hơi trong lồng ngực.

Lên không nổi, mà xuống cũng chẳng xong.

Nhà họ Lục là tâm huyết của bố chồng với chồng cả con trai bà ta, chẳng lẽ họ Lục này thấy con trai bà ta không có đời sau nên muốn đến chia phần?

Bà ta không phục! Bà ta thà ném hết mấy thứ kia đi còn hơn là để lại cho đám người lòng lang dạ sói kia! 

Con trai bà ta vẫn còn làm tốt, mà bà ta còn chưa có chết đâu, thế mà mấy người này đã nghĩ đến tranh phần rồi!

Cho dù Lục phu nhân tức đến hận không thể thăng thiên, lúc này cũng miễn cưỡng áp chế lại, mỉm cười: “Thịnh Viễn cũng không phải xưởng nhỏ gì, không phải con mèo con chó nào cũng có thể chống đỡ nổi, Á Tân vẫn nên đi học tiếp đi, người ấy à phải nhiều đọc sách, mới không có chỗ xấu.”

Vội vàng rời khỏi bữa tiệc, Lục phu nhân lại đụng phải Cố Thiến mang vẻ mặt tiều tụy ở bãi đỗ xe.

Cố Thiến với chồng cô ta mượn bụng sinh con, mấy năm trước cô gái trẻ tuổi kia sinh một đứa con trai, mặc dù do Cố Thiến nuôi, nhưng dù sao không phải mẹ ruột nên không chú ý không cẩn thận, không tránh khỏi bị chồng trách mắng, sinh hoạt bây giờ cũng đầy rối loạn.

Nhìn thấy Lục phu nhân, trong lòng Cố Thiến hận, hận bà già này ngoài miệng nói thích cô ta, nhưng phòng cô ta hơn cả phòng cướp, nếu không phải tại bà ta thì cuộc sống hiện tại của cô ta chưa chắc đã tệ như thế!

Lục phu nhân nhìn thấy Cố Thiến, trong lòng cũng hận, luôn cảm thấy nếu không phải Cố Thiến ở giữa giở trò xấu, chắc chắn con dâu của bà ta sẽ không nghĩ quẩn tìm chết, không phải vậy thì năm nay cháu trai của bà ta đã mười mấy tuổi rồi!

Năm đó quan hệ của hai người rất thân mật, không ít người đều nói y như mẹ con ruột, bây giờ thấy đối phương cũng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng lại hận nhau.

Khoảng hai ngày sau, Lục Hiển Nghiêu tìm luật sư mà ông tin tưởng, còn có mấy người khác, cả nhà ngồi trong phòng ăn, bầu không khí nghiêm túc.

Mọi người đều biết Lục Hiển Nghiêu muốn lập di chúc.

Trong gia tộc như bọn họ, với độ tuổi hiện tại của Lục Hiển Nghiêu đã có thể lập di chúc.

Thật ra đây không phải chuyện hiếm lạ gì, chắc chắn Lục Hiển Nghiêu sẽ để lại tài sản cho con trai mình, khiến mấy người này để ý là tài sản riêng của Lục Hiển Nghiêu.

Dưới danh nghĩa của Lục Hiển Nghiêu có không ít bất động sản cùng đồ cổ tranh chữ quý báu, còn có một khoản tiền lớn.

Luật sư nhớ kỹ tài sản riêng của Lục Hiển Nghiêu.

Vẻ mặt mấy họ hàng khác vừa phấn khích lại vừa chờ mong.

Luật sư nhìn về phía Lục Hiển Nghiêu, Lục Hiển Nghiêu nhìn con trai đang yên lặng ngồi bên cạnh, lại nhìn vợ một lúc, nói: “Tài sản riêng của tôi để lại cho Thẩm Yến, luật sư lưu, A Sâm sẽ bổ sung tài liệu liên quan đến Thẩm Yến cho cậu sau.”

Người ngồi trong sảnh đều ngây ngẩn cả người.

Thẩm, Thẩm cái gì cơ? Đó là ai?! Lại có thể nhận được tài sản riêng của Lục Hiển Nghiêu?!

Sắc mặt Lục phu nhân thay đổi.

Trong lúc nhất thời mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay lúc bầu không khí đạt đến điểm cuối, Lục Hiển Nghiêu nhìn như đang bình thản nhưng thực ra tay đã bắt lấy thành ghế, giọng ông bình tĩnh: “Thẩm Yến là cháu trai của tôi, hôm nay muốn mọi người tới để làm chứng, sau này nếu tôi qua đời thì những thứ này được để lại cho thằng bé, không một ai được phép dị nghị.”

Bình luận

Truyện đang đọc