BÀ XÃ EM PHẢI KẾT HÔN


Đến buổi chiều sau khi làm kiểm tra một lần nữa, các bác sĩ đồng ý cho Lý Giai Kỳ về nhà còn không quên dặn dò cô chú ý vài thứ.
Trầm Thiên Phong không yên tâm nên muốn bế cô ra ngoài nhưng Lý Giai Kỳ thì không thể chịu đựng được nữa, cô nhất định tự mình đi nhưng anh lại không đồng ý cuối cùng cả hai đành lui một bước.

Kết quả là Lý Giai Kỳ ngồi xe lăn ra ngoài còn người đẩy dĩ nhiên là Trầm Thiên Phong.
Ở trên xe, Lý Giai Kỳ ôm lấy túi chườm nóng nhắm mắt lại không muốn để ý đến Trầm Thiên Phong.

Thời tiết cuối xuân đã ấm áp rất nhiều thậm chí có thể mặc đồ mùa hè nhưng anh vẫn khăng khăng đắp một tấm chăn mỏng lên người cô vì sợ cô lạnh.

Lý Giai Kỳ cũng lười bỏ ra cho nên cứ nằm yên như vậy ai ngờ anh được nước làm tới.
Túi chườm nóng đang yên vị ở trên bụng của Lý Giai Kỳ đột nhiên bị lấy ra và một bàn tay to thay thế vào đó.

Lý Giai Kỳ sửng sốt, trợn mắt nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Trầm Thiên Phong rồi lại nhìn bàn tay đang đặt trên bụng mình của anh.

Nghĩ cũng không cần, cô đẩy bàn tay thừa thãi đó ra.
Anh làm cái gì vậy?
Trầm Thiên Phong lại lần nữa luồn tay vào, lần này còn cố ý dùng sức xoa bụng cho cô: Tay của tôi ấm hơn, để yên đó đi.

Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cả.
Làm sao mà Lý Giai Kỳ có thể nghe lời anh cơ chứ, cô dùng sức lấy tay của anh ra khỏi bụng mình mấy lần mà không được.

Thấy cô không chịu để yên, Trầm Thiên Phong nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy cảnh cáo.
Từ bệnh viện về Hải Thiên Đế Cung cũng không xa lắm chỉ mất nửa giờ.

Ban nãy Lý Giai Kỳ là ngồi xe lăn nhưng xe lăn phải trả lại bệnh viện cho nên cô rất lo lắng Trầm Thiên Phong sẽ lại đòi bế cô.
Lúc Lý Giai Kỳ còn đang rối rắm suy nghĩ thì xe đã vào đến gara, Trầm Thiên Phong rút tay ra khỏi bụng cô rồi xuống xe.


Lý Giai Kỳ đang định xuống xe thì cửa xe mở ra, Trầm Thiên Phong đi vòng từ bên kia sang, không cho cô phản ứng đã bế bổng cô lên đi vào trong nhà.
Thêm một lần nữa Yamaguchi Ryo tận mắt nhìn thấy Trầm Thiên Phong bế Lý Giai Kỳ từ ngoài trở về.

Anh không liếc nhìn cô ta lấy một cái, trực tiếp bỏ qua cô ta như không khí mà bế theo Lý Giai Kỳ đi thẳng lên lầu.
Đố kỵ, ganh ghét và còn có cả đau lòng cứ lớn dần lên rồi xâm chiếm toàn bộ cơ thể của Yamaguchi Ryo.

Cô ta nghiến chặt răng rồi hạ quyết tâm sẽ làm theo như lời mà mẹ cô ta đã nói.
Hôm đó lúc Lương Thủy Nhu dặn dò đầu bếp không nấu hải sản cho Lý Giai Kỳ tình cờ Namiko đi qua đã nghe thấy và nói lại với Yamaguchi Ryo vì thế cô ta không tiếc công sức làm ra một bàn thức ăn toàn hải sản.

Cô ta muốn biết rốt cuộc Lý Giai Kỳ bị gì mà không ăn hải sản.

Không làm cô ta thất vọng, sáng hôm nay Lý Giai Kỳ phải đi cấp cứu nhưng cũng làm cô ta tức giận đó chính là Trầm Thiên Phong đích thân bế cô ta đi còn ở lại chăm sóc một ngày trời.

Đến mức này thì cô ta không thể giả bộ mỉm cười được nữa, người đàn ông mình yêu không những không quan tâm để ý đến mình mà còn ở trước mặt mình chăm sóc chu đáo cho người phụ nữ khác, cảm giác này đau đớn đến tận cùng.
Ba của cô ta và phu nhân liên tục thúc giục cô ta mau chóng làm cho Trầm Thiên Phong xác định quan hệ với cô ta mà không biết rằng anh căn bản chưa từng để cô ta vào mắt.

Mẹ của cô ta thì đỡ hơn một chút, bà đã bày cho cô ta một cách và giục cô mau chóng làm nhưng cô ta vẫn do dự.

Ngày hôm nay chứng kiến cảnh này thì cô ta đã biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ là đến kỳ kinh nguyệt nhưng Lý Giai Kỳ được chăm sóc còn hơn cả phụ nữ sau sinh nữa, cô thật sự chịu không nổi liền đuổi Trầm Thiên Phong ra khỏi phòng và bữa tối cũng không xuống dưới để ăn.

Cô muốn về nhà ngay lập tức chứ cứ bị Trầm Thiên Phong cấm trước cấm sau cô sắp điên lên rồi.
Ăn xong bữa tối, Lý Giai Kỳ nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm.

Tuy ở trong bệnh viện đã thay đồ nhưng chỉ mới lau rửa qua chứ chưa được tắm đúng nghĩa mà những ngày đèn đỏ thì việc vệ sinh rất quan trọng.
Chỉ mới một ngày không trở về Hải Thiên Đế Cung nhưng có một điều làm Lý Giai Kỳ bất ngờ, trong phòng của cô xuất hiện một chiếc ti vi.


Trước đó trong Hải Thiên Đế Cung không hề có một chiếc ti vi nào dù là phòng khách mà giờ đây trong căn phòng này của cô cũng đã có.

Không biết là chỉ mỗi phòng của cô có hay tất cả các phòng đều có nhưng với một người thích xem phim như cô thì đúng là rất tốt.
Lý Giai Kỳ không quá kén chọn đề tài phim mà với cô chọn phim xem rất đơn giản, chỉ cần diễn viên ổn, màu sắc tốt và cốt truyện không quá sáo rỗng là được.

Hôm nay cô chọn xem một bộ phim đề tài điều tra trinh thám.

Đang chăm chú xem phim thì có tiếng gõ cửa, giờ này gõ cửa thì chỉ có thể là Trầm Thiên Phong cho nên cô định không mở cửa nhưng tiếng gõ càng ngày càng dồn dập khiến cô muốn làm ngơ cũng không được.
Lý Giai Kỳ không được vui lắm mở cửa, quả nhiên là Trầm Thiên Phong.

Anh nhanh chân bước vào trong, bước đi hơi loạng choạng.
Mau đóng cửa phòng, nhớ khoá kỹ.
Cảm nhận được có điều gì đó bất thường, Lý Giai Kỳ làm theo lời anh khoá kỹ cửa phòng.

Lúc này cô mới quan sát kỹ Trầm Thiên Phong, cô phát hiện bước chân của anh không được vững vàng mà hơi loạng choạng, mặt đỏ như phát sốt còn hơi thở thì dồn dập, gấp gáp.
Anh uống rượu à? Cô cảnh giác hỏi, chân cũng tự động dịch ra xa mấy bước.
Cô mau giúp tôi xả nước lạnh, tôi bị hạ thuốc.

Trầm Thiên Phong ôm ngực, hổn hển trả lời.

Anh chịu đựng đã đến cực điểm, gân xanh trên cổ và trán hằn lên từng đường.
Lý Giai Kỳ sửng sốt, bị hạ thuốc, sẽ không phải là loại mà cô nghĩ đến đấy chứ.


Nếu đúng là như thế thì tại sao anh còn đến phòng cô chứ, cô còn mở cửa cho anh ta vào phòng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Thấy Lý Giai Kỳ còn đứng ngây người, Trầm Thiên Phong đành tự mình đi vào phòng tắm.

Anh vừa đi vừa lần theo mép tường giống như mắt không nhìn thấy đường thậm chí đến cửa phòng tắm còn đụng đầu một cái rất đau vào tường.
Lấy lại được tinh thần, Lý Giai Kỳ chạy vào phòng tắm đã thấy anh ngồi trong bồn tắm, trên tay cầm vòi nước xả nước lạnh từ đỉnh đầu xuống.

Từng dòng nước lạnh chảy dọc từ đỉnh đầu xuống ướt hết tóc rồi cả bộ đồ mà anh mặc trên người cũng ướt hết.
Bị hạ thuốc sao anh còn tới đây? Để tôi gọi điện thoại cho Đàm Minh Viễn bảo anh ấy sắp xếp người giải thuốc cho anh.
Lý Giai Kỳ còn nhớ rõ, hôm ấy trong căn phòng kia có tất cả chín người phụ nữ mà hiện giờ Trầm Thiên Phong đang ở phòng của cô, nguy hiểm đang cận kề với cô.

Cô cũng không dám vào phòng tắm mà đứng ngoài cửa, chỉ cần Trầm Thiên Phong có biểu hiện lạ là cô sẽ đóng lại sau đó chạy ngay.
Đừng mở cửa, bên ngoài có người.

Đóng cửa phòng tắm giúp tôi, cô đang đến kỳ kinh nguyệt đừng để bị lạnh.
Dù đã bị tác dụng của thuốc tra tấn đến cực kỳ khó chịu nhưng Trầm Thiên Phong vẫn nhớ rõ cơ thể cô không thể chịu lạnh những ngày này điều này làm Lý Giai Kỳ có chút cảm động.
Cẩn thận đóng cửa phòng tắm lại, Lý Giai Kỳ trở lại ngồi ở sô pha.

Cô không dám lên giường nằm sợ rằng Trầm Thiên Phong sẽ bất ngờ xuất hiện nên chỉ có thể quấn theo chiếc chăn ngồi ở sô pha.
Một đêm này trôi qua thật dài, Lý Giai Kỳ cuộn người ngồi trên sô pha cả một đêm, dù buồn ngủ cũng không dám chợp mắt chỉ có thể yên tĩnh xem ti vi.

Cả đêm này Trầm Thiên Phong đều ngâm mình trong nước lạnh, ngâm đến mức làn da nhăn nhúm.

Sợ phiền đến cô, anh không lên tiếng cũng như phát ra một tiếng động nào.

Dù bị thuốc khống chế nhưng lí trí của anh vẫn giữ lại một chút tỉnh táo và chút tỉnh táo ấy luôn nhắc nhở anh rằng bác sĩ nói có lẽ cô sợ tiếp xúc với người khác giới.

Cảnh tượng cô ngất xỉu ngày đó vẫn còn in sâu trong tâm trí anh cho nên dù bị thuốc dày vò thì anh vẫn không muốn làm ra một hành động nào tổn thương đến cô.
Giật mình tỉnh lại sau giấc ngủ chớp nhoáng, đã hơn bốn giờ sáng.

Nhìn quanh căn phòng không hề thấy bóng dáng một ai khác, Lý Giai Kỳ thở ra một hơi rồi lại có chút lo lắng.


Cô bỏ chăn trên người ra, chạy vào trong phòng tắm, Trầm Thiên Phong đã ngâm nước lạnh cả đêm rồi.
Trong phòng tắm, Trầm Thiên Phong vẫn ngồi ngâm mình trong bồn tắm đầy nước lạnh, làn da nhăn nheo vì ngâm nước quá lâu.

Anh nghiêng đầu tựa lên thành bồn, có lẽ bị thuốc dày vò quá mệt mỏi nên anh đã thiếp đi.

Đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc ướt nước rủ xuống che hết vầng trán, đôi môi vẫn luôn khiến Lý Giai Kỳ ghen tị giờ đã nhợt nhạt cả đi.
Không đành lòng nhìn anh vất vả như vậy, Lý Giai Kỳ rón rén đi ra ngoài lấy một chiếc áo choàng tắm mang vào, cô khẽ lay người anh.
Anh đỡ hơn chút nào chưa? Bàn tay chạm vào vai anh cảm nhận rõ được cả người anh lạnh như cục nước đá, thấy anh chưa tỉnh cô lại dùng sức hơn một chút lay người anh.
Trầm Thiên Phong mệt mỏi mở mắt ra, anh cố gắng nhìn nhưng trước mắt chỉ toàn một màu đen tăm tối.
Anh đã đỡ hơn chưa? Lý Giai Kỳ hỏi lại.
Ừm.
Vậy đừng ngâm nữa, tôi mang áo choàng tắm cho anh đây.

Dậy thay đồ ướt ra rồi lên giường nghỉ ngơi một chút đi kẻo cảm lạnh.
Lý Giai Kỳ đặt áo và khăn sạch sang bên cạnh rồi đi ra ngoài.

Khoảng mấy phút sau cô nghe thấy cộp một tiếng rồi loảng xoảng đồ rơi xuống đất, lo sợ anh xảy ra chuyện gì nên cô lại vội vàng chạy vào.
Trước cửa phòng tắm, Trầm Thiên Phong ngơ ngác đứng đó, trên trán là một vết sưng đỏ rất to còn dưới sàn là la liệt những chai lọ.
Anh sao vậy? Bị choáng sao?
Trầm Thiên Phong lắc đầu: Tôi bị tác dụng phụ của thuốc cho nên mắt tạm thời không thấy gì.
Lý Giai Kỳ kinh hãi kêu lên một tiếng, cô nhớ lại lời Đàm Minh Viễn nói trước đây rằng Trầm Thiên Phong bị dị ứng với tất cả các loại thuốc cho nên đây là tác dụng phụ của thuốc k1ch d*c gây ra sao.
Trầm Thiên Phong lại tiếp tục men theo tường để đi ra ngoài, thỉnh thoảng lại không cẩn thận đụng chân hay đầu vào tường.

Không đành lòng nhìn, Lý Giai Kỳ tiến lên đỡ lấy anh.
Để tôi dìu anh.
Cả hai đều đã mệt mỏi, Trầm Thiên Phong nằm lên giường là nhắm mắt ngủ thiếp đi, cơ thể anh quả thật là quá mệt mỏi rồi.

Lý Giai Kỳ quay trở lại sô pha tiếp tục quấn chăn rồi cũng mệt mỏi thiếp đi..


Bình luận

Truyện đang đọc