BÀ XÃ EM PHẢI KẾT HÔN


Trầm Thiên Phong ở trong phòng mà lòng nóng như lửa đốt, anh lo sợ Lý Giai Kỳ sẽ hiểu lầm quan hệ giữa anh và Aurelia.

Hai người chỉ vừa mới tốt hơn một chút nên không thể nào vì một người không liên quan mà rạn nứt.

Anh vừa muốn chạy đi tìm Lý Giai Kỳ để giải thích lại vừa sợ gặp cô sẽ nhận được lời nói khiến anh thất vọng.
Chờ mãi, cuối cùng Lý Giai Kỳ cũng trở về phòng.

Trầm Thiên Phong thận trọng quan sát nét mặt của Lý Giai Kỳ, anh muốn biết cô có vì chuyện Aurelia đến mà bị ảnh hưởng hay không.

Thế nhưng vẻ mặt Lý Giai Kỳ vẫn giống như bình thường, cô vẫn tự nhiên nhận lấy ly nước ấm anh đưa cho rồi uống hết sau đó đi tắm.

Dù không biết là do Lý Giai Kỳ che giấu quá tốt hay cô thật sự không bị ảnh hưởng nhưng thấy tâm trạng cô không quá tệ khiến anh cũng an tâm phần nào.
Cho đến khi Lý Giai Kỳ nằm gọn trong lòng Trầm Thiên Phong thì trái tim đang lơ lửng của anh mới trút xuống được lo lắng.
Ngày mai phải đi làm sau đó có hẹn với công ty nội thất cho nên tôi sẽ về nhà của mình.
Trái tim vừa mới yên ổn của Trầm Thiên Phong lập tức trở lại trạng thái lơ lửng, bất an, anh vội vàng xoay người Lý Giai Kỳ lại cho cô đối diện với mình.
Bé Kỳ! Nghe tôi nói, tôi và Aurelia không hề có quan hệ gì.

Tôi cung không biết là cô ta đến Đế đô, em phải tin tưởng tôi.
Lý Giai Kỳ bật cười, dáng vẻ gấp gáp giải thích của Trầm Thiên Phong thật sự chọc cô buồn cười.
Đừng suy nghĩ lung tung, tôi là thật sự có việc bận mà Hải Thiên Đế Cung ở xa quá không tiện đi lại.
Trầm Thiên Phong thấy Lý Giai Kỳ cười thì cũng bớt lo lắng nhưng anh vẫn nghi hoặc nhìn cô: Em nói là thật? Không phải là em tức giận rồi mới không ở Hải Thiên Đế Cung với cha con tôi?
Chúng ta mãi mãi là ba mẹ của sáu bánh bao nhỏ đây là sự thật không thể chối bỏ, còn Aurelia, cô ta thậm chí còn chưa đính hôn với anh, tôi tại sao phải tức giận.
Lý Giai Kỳ cô đương nhiên không tức giận bởi đúng như cô nói, cô và Trầm Thiên Phong chỉ ràng buộc bởi bọn trẻ, hai người không hề có một sự ràng buộc riêng tư nào thì cô lấy tư cách gì để tức giận.


Lý Giai Kỳ vẫn còn nhớ rõ lời Tiểu Dương từng nói, Trầm Thiên Phong có thể cười bốn người vợ hợp pháp cho nên Aurelia cũng được, Yamaguchi cũng được hoặc là sau này thêm ai đó thì cũng không liên quan đến cô.

Lý Giai Kỳ cô tuyệt đối không bước chân vào vũng nước đục này.
Lúc trước Lý Giai Kỳ cô là bị u mê đầu óc cho nên đac quên mất sự thật này.

Cô vô tình trầm mê trong sự quan tâm chu đáo và vẻ ngoài đầy trách nhiệm của anh nhưng bây giờ vẫn chưa muộn.

Lý Giai Kỳ cô đã thanh tỉnh, đã không còn bị u mê cho nên những chuyện như thế này chắc chắn sẽ không xảy ra một lần nào nữa.
Trầm Thiên Phong thoáng yên tâm, anh ôm chặt lấy Lý Giai Kỳ như sợ cô biến mất.

Cảm thấy ôm vẫn chưa đủ, anh lại in môi mình xuống môi cô sau đó là một nụ hôn sâu và dài.
Hôm sau, vẫn như bình thường, Lý Giai Kỳ và Trầm Thiên Phong cùng thức dậy sau đó ăn sáng cùng sáu bánh bao nhỏ.

Hai người đưa con đến trường sau đó mới tách ra đến cơ quan của mình.
Aurelia bản thân là một người đẹp nổi tiếng cho nên yêu cầu về mặt hình ảnh của cô rất cao.

Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ vừa rời khỏi Hải Thiên Đế Cung không lâu thì có nguyên một đoàn người là người trong ê kíp của cô ta đến.

Chuyên viên trang điểm, làm tóc, stylist và quan trọng chính là trang phục và phụ kiện.
Cho đến khi rời khỏi Hải Thiên Đế Cung, Aurelia khoác trên mình bộ đồ gợi cảm, mang thêm một chiếc túi xách bản giới hạn, nện bước trên đôi giày cao gót hơn mười phân, thần thái toát ra như một nữ hoàng.
Lấy lý do bận rộn việc trang hoàng lại căn biệt thự mới mua, Lý Giai Kỳ không trở về Hải Thiên Đế Cung nữa mà ở lại nhà trong tiểu khu của mình.

Trầm Thiên Phong cũng không ép buộc cô phải trở về mà anh lại là người dọn đến ở cùng với cô.


Sáu bánh bao nhỏ thì ở lại nội trú trong trường học, cuối tuần mới phải về và hết mùa hè mới kết thúc kỳ học nội trú.
Tranh thủ hôm nay được tan ca sớm, Lý Giai Kỳ bèn lái xe đến trung tâm thương mại, cô muốn đi chọn những đồ điện tử sẽ dùng trong nhà mới.

Tuy rằng Lý Lập Thành mới là người xuống tiền chính nhưng Lý Giai Kỳ cũng không thể ở không, cô muốn bỏ tiền ra mua chút đồ dùng.
Trầm Thiên Phong đang họp thì Tiểu Dương nhận được điện thoại.

Sau khi ra ngoài nghe điện thoại, Tiểu Dương trở vào sau đó nhỏ tiếng báo cáo với Trầm Thiên Phong.
Giám đốc Hà vừa gọi điện thoại cho tôi nói rằng Lý Giai Kỳ mới đến trung tâm thương mại Ngôi Sao Xanh, ông ta muốn hỏi ý kiến của chủ tịch một chút.
Cô ấy cần mua gì sao? Trầm Thiên Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, đôi môi chỉ hơi mấp máy đủ để Tiểu Dương nghe được.
Hình như là muốn chọn đồ gia dụng cho nhà mới.
Cậu với Minh Viễn ở lại triển khai nốt những nội dung còn lại, tôi đến bồi cô ấy mua sắm.
Trầm Thiên Phong không nói hai lời đã đứng dậy rời khỏi phòng họp, anh không cho người đi theo mà tự mình lái xe đến trung tâm thương mại Ngôi Sao Xanh.
Lúc Trầm Thiên Phong tìm thấy Lý Giai Kỳ, cô đang đứng nghe nhân viên tư vấn và tỉ mỉ quan sát, đánh giá một chiếc máy giặt.
Đắn đo như vậy làm gì? Cứ lấy chiếc tốt nhất là được.
Trầm Thiên Phong đi đến, anh rất tự nhiên ôm lấy eo của Lý Giai Kỳ.

Vừa rồi đứng ngoài quan sát, anh thấy anh chàng nhân viên kia tuy rằng miệng đang thao thao bất tuyệt về công dụng, thiết kế của chiếc máy giặt nhưng mắt thì vẫn luôn trộm nhìn Lý Giai Kỳ cho nên anh cần phải khẳng định chủ quyền.
Sao anh lại ở đây? Lý Giai Kỳ ngạc nhiên hỏi.
Giám đốc Hà nói cho tôi biết em đến đây mua đồ cho nên tôi cũng đến đây cùng em đi chọn đồ dùng cho nhà mới.
Trầm Thiên Phong cố ý nói chuyện mập mờ để cho anh chàng nhân viên kia biết rằng hai người họ đang đi mua đồ dùng cho nhà mới mà nhà mới ở đây rất có thể là nhà dùng sau khi kết hôn.
Dưới sự tháp tùng và chăm sóc của Trầm Thiên Phong, bảy giờ tối thì hai người cũng đã mua xong đồ dùng.


Ti vi, tủ lạnh, máy giặt....không thiếu món nào, hai người chọn đồ cũng rất tỉ mỉ, ai không biết còn tưởng đi chọn đồ cho nhà tân hôn.
Bởi vì Lý Giai Kỳ cũng lái xe đến cho nên chỉ có thể thuê người lái xe về tiểu khu còn cô thì ngồi xe của anh trở về.
Anh không phải làm việc sao?
Không nỡ để em một mình cho nên để cho Minh Viễn và Tiểu Dương xử lý nốt công việc.
Làm cấp dưới của anh cũng vất vả quá rồi đấy.
Trầm Thiên Phong cầm tay cô đưa lên miệng hôn một cái: Cho nên tối nay em nhớ nấu đồ ăn ngon cho tôi, sau này dọn vào nhà mới không đuổi mỗi khi tôi đến là được.
Còn có người đuổi được anh sao?
Trầm Thiên Phong cười: Không có!
Bởi vì đồ ăn trong tủ lạnh đã hết, Lý Giai Kỳ cần mua bổ sung nhưng cô lại không thích đến siêu thị cho nên vẫn là đến chợ mua đồ tươi.
Nếu anh không quen thì cứ ngồi chờ ở xe, một lát tôi sẽ ra ngay.
Có gì mà không quen, chỉ cần là cùng với em thì chỗ nào cũng là chỗ tốt.

Trầm Thiên Phong kéo tay Lý Giai Kỳ đi vào trong chợ.
Hai người tay nắm tay đi từng quầy hàng mua đồ ăn, Trầm Thiên Phong một tay nắm tay Lý Giai Kỳ, một tay xách túi lớn túi bé đồ ăn.

Lý Giai Kỳ muốn xách cùng với anh nhưng lại bị anh từ chối.
Chồng cháu thương cháu lắm đấy, hai vợ chồng vừa đẹp vừa tình cảm, chồng lại thương vợ.

Hiếm có người nào đồng ý đi chợ mua đồ với vợ đâu, bây giờ thanh niên chỉ thích vào siêu thị mua đồ cho nhanh, cháu có phúc lắm đấy.

Một bác gái lớn tuổi bán táo khen Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ không ngớt.
Lý Giai Kỳ xấu hổ đỏ bừng mặt còn Trầm Thiên Phong thì cười tươi như trúng số.
Cảm ơn bác gái, bà xã cháu vất vả nhiều rồi nên cháu không thể tệ bạc với cô ấy được.

Chúc bác buôn bán thuận lợi.
Lý Giai Kỳ kín đáo nhéo một cái vào eo Trầm Thiên Phong nhưng tiếc là eo anh toàn múi cơ nên đau cả tay cô: Anh nói bậy bạ gì vậy?

Bậy bạ gì chứ? Trầm Thiên Phong nhân lúc chợ đông người, anh cúi đầu hôn Lý Giai Kỳ một cái khiến cô càng ngại ngùng hơn còn những “khán giả” ở chợ thì vỗ tay chúc mừng như sấm nổ.
Về đến tiểu khu, Lý Giai Kỳ phân loại đồ ăn sau đó để vào tủ lạnh, cô để lại một phần thức ăn đủ nấu bữa tối cho hai người.

Trầm Thiên Phong cởi bỏ áo khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi đen lên giúp cô mấy công việc đơn giản như nhặt rau, rửa rau.
Trước đây mỗi lần thấy em cùng tiểu tử Việt Bân cùng nhau bận rộn trong bếp, tôi vừa thấy tức giận lại vừa cảm thấy ghen tị.

Lúc đó, tôi cũng rất muốn được phụ em nấu cơm nhưng lại lo lắng em sẽ sợ hãi.

May mắn là bây giờ đã có cơ hội được cùng em nấu cơm, sau này cũng như vậy nhé.

Trầm Thiên Phong rửa rau xong thì vòng tay ôm lấy eo của Lý Giai Kỳ, anh gác cằm lên vai cô thủ thỉ.
Việc nhỏ xíu này mà cũng ghen tị.
Có mấy lần tôi còn muốn đánh tên tiểu tử đó nữa.
Bận rộn một hồi trong bếp, bốn món ăn đã được hoàn thành.

Hai người chỉ vừa mới ăn được một chút thì thấy ở bên ngoài có tiếng la hét.

Lắng tai nghe kỹ thì thấy tiếng la ở tầng dưới, còn là kêu la có trộm.
Căn nhà ở tầng dưới của một đôi vợ chồng trẻ bị trộm lẻn vào và lấy mất một số đồ đạc có giá trị, cảnh sát cũng có mặt để kiểm tra hiện trường và lấy lời khai cũng như quan sát xung quanh.
Ở tiểu khu có trộm, hay là em về Hải Thiên Đế Cung với tôi như vậy tôi cũng yên tâm hơn.

Trầm Thiên Phong không giấu được lo lắng trên mặt.
Trong nhà cũng không có đồ gì quá giá trị hơn nữa cũng sắp chuyển nhà rồi nên anh không cần quá lo lắng cho tôi đâu.

Hơn nữa, tôi có đủ khả năng để tự vệ.
Trầm Thiên Phong biết Lý Giai Kỳ không muốn chạm mặt với Aurelia cho nên anh cũng không thể mạnh mẽ ép cô đến Hải Thiên Đế Cung mà chỉ có thể âm thầm phái thêm người bảo vệ cho cô mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc