BÀ XÃ LÀ NHẤT


"Đang làm gì vậy?"
Hai ngày nay không nghe được giọng nói này, Hân Nghiên cũng thiếu chút nữa quên mất còn có nhân vật này, lạnh lùng lên tiếng: "Bệnh viện!"
Nghe thấy hai chữ bệnh viện, giọng nói bên kia có chút phập phồng, lộ ra vẻ lo lắng hấp tấp vội vàng hỏi.

"Em sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, ở bệnh viện nào, chị đến tìm em!"
Trong giọng nói tràn đầy lo âu và sốt ruột không giống như giả bộ.

Hân Nghiên cũng không khỏi có chút không phân biệt được người phụ nữ này rốt cuộc là thật lòng hay giả vờ, chỉ có điều trái tim liên tục chịu tổn thương vẫn khiến nàng không dám tiếp nhận thêm bất kỳ người nào.

"Không cần, tôi lập tức về rồi!" Hân Nghiên lạnh lùng cự tuyệt, không muốn dây dưa quá nhiều với người kia.

"Ở đâu?" Giọng nói của Diệu Hàm lần nữa truyền tới, lộ ra mấy phần thâm sâu và trầm thấp còn đậm mùi bá đạo, vì vậy Hân Nghiên không nói, cô cũng không có ý sẽ bỏ qua.

Hân Nghiên hơi cau mày, không trả lời, nhìn điện thoại trong tay trực tiếp ngắt máy.

Nhìn điện thoại trong tay mình bị ngắt, con ngươi u ám thâm sâu của Diệu Hàm càng lạnh như băng thêm mấy phần, gương mặt tinh tế lộ ra mấy phần không vui.

Người phụ nữ đáng chết, lại học cô cúp điện thoại, còn càng cúp càng thuận tay!
Vội vàng cầm áo khoác lên xuống lầu, lái xe chạy thẳng tới bệnh viện.

Cô cũng không tin tìm từng bệnh viện một, không tìm được người phụ nữ kia.


Hân Nghiên trở lại trường học, mới vừa đi tới dưới lầu kí túc xá, thấy hai bóng người quen thuộc.

Ba Tưởng và mẹ Tưởng, hai người mặt đầy lo lắng đứng ở dưới lầu kí túc xá nữ.

Mấy ngày không gặp, sắc mặt của hai người đều có mấy phần già nua và phờ phạt, mẹ Tưởng bảo dưỡng cơ thể mà trên đầu cũng có thêm không ít tóc bạc, càng đừng nói tới ba Tưởng.

Hai người xa xa vừa nhìn thấy Hân Nghiên đi tới, lập tức vội vàng chạy tới, "ầm" một tiếng quỳ trên đất, hướng về phía Hân Nghiên đau khổ cầu xin nói.

"Nghiên à, trước kia là mẹ không đúng, con bảo ngài Diệu giơ cao đánh khẽ cho Tưởng thị chúng ta một con đường đi!"
"Đúng vậy, Tiểu Nghiên, ba biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, Tưởng thị sắp xong đời, con bảo ngài Diệu dừng tay đi.

Chỉ cần con bảo ngài Diệu dừng tay bỏ qua cho Tưởng thị chúng ta, con muốn như thế nào bọn ta cũng đồng ý con, con có phải muốn Thẩm Hạo không, nhà họ Tưởng lập tức cho ngươi đi nói chuyện hôn sự, có được hay không!"
Hân Nghiên nhìn hai người quỳ dưới chân, con ngươi có chút không hiểu, có chút không vui, lạnh lùng nói: "Hai người làm gì vậy, còn không mau đứng lên!"
"Không, con không đồng ý bọn ta, bọn ta chính là không đứng lên!"
Mẹ Tưởng mặt khóc lóc kể lể nói, biểu cảm trên mặt muốn có bao nhiêu bi ai thì có bấy nhiêu, làm không ít học sinh bốn phía đi ngang qua rối rít ghé mắt nhìn lại, nhìn về phía nàng, trong con ngươi cũng mang vẻ khinh thường.

"Con chuyện gì cũng không biết làm sao đồng ý các người được!"
Hân Nghiên mặc dù cũng nghĩ tới muốn làm sụp đổ Tưởng thị, có điều nghĩ tới Tưởng Bá Luân dù sao cũng là người đã từng cứu mình.

Cho dù có ý không tốt, nhưng cũng tuyệt đối là ân nhân cứu mạng của nàng, sau này nàng cũng bỏ đi ý niệm này.


"Là ngài Diệu, ngài Diệu thu mua tất cả cổ phiếu Tưởng thị chúng ta, ép giá cả lên cao ngất.

Một số khách hàng những năm qua lui tới thân thiết với Tưởng thị chúng ta cũng hủy bỏ quan hệ hợp tác giữa chúng ta.

Cổ phiếu sụt giảm đột ngột, không ít nhân viên đều rối rít la hét muốn giết ba và mẹ con.

Đây đều là ngài Diệu báo thù cho con bọn ta biết, chỉ là Tưởng thị tiếp tục như vậy nữa thì xong đời, con giúp ba mẹ đi, dù gì bọn ta cũng là ân nhân của con mà!"
"Đúng vậy, con gọi điện thoại cho ngài Diệu đi, bọn ta bảo đảm sau này cũng sẽ đối xử với con thật tốt, Tiểu Nghiên, bọn ta van cầu con đó!"
Nghe thấy lời của ba Tưởng mẹ Tưởng, Hân Nghiên mới biết, thì ra là Diệu Hàm bởi vì mình bị bọn họ ức hiếp mà trả thù nhà họ Tưởng.

Không chỉ khiến tất cả khách hàng bọn họ chạy mất cũng không nói, còn khiến cổ phiếu Tưởng thị sụt giảm đột ngột, Tưởng thị dường như sắp đối mặt với khả năng phá sản.

Nghe được tin tức này, đáy lòng Hân Nghiên vẫn có chút kinh ngạc.

Người phụ nữ đó thật sự bởi vì thay mình trút giận mới làm ra những chuyện này sao.

Nếu không phải ba Tưởng mẹ Tưởng tới, nàng thật đúng là không biết người phụ nữ kia sẽ vì nàng làm chuyện như vậy, con ngươi lạnh lùng hơi thoáng qua một tia ánh sáng mê mẩn.

Tại sao vậy chứ, người phụ nữ kia tại sao phải làm như vậy, thật chỉ là vì nàng sao?

"Con biết rồi, chuyện này con sẽ hỏi cô ấy, các người đi về trước đi!"
Hân Nghiên hơi cau mày, nhìn hai người quỳ trước mình như vậy rất không quen.

Đặc biệt là ánh mắt bốn phía truyền tới, giống như là sao nàng lại khi dễ ba nuôi mẹ nuôi vậy, không chừng còn bị người ta bảo không có lương tâm.

"Được, được, vậy chúng ta đi về trước đợi tin tức, chuyện này nhờ vào con!"
Ba Tưởng và mẹ Tưởng đáp liên tục, từ dưới đất đứng lên mới rời trường học.

Nhìn bóng lưng ba Tưởng mẹ Tưởng rời đi Hân Nghiên lấy điện thoại ra, ấn phím gọi.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động gọi điện thoại cho người phụ nữ kia, vang lên hai tiếng đối phương nhận, giọng nói vẫn như vậy lạnh lùng dễ nghe tới.

"Ở đâu?" Tìm mấy bệnh viện cũng không tìm được bóng dáng của Hân Nghiên, Diệu Hàm giờ phút này đang có chút phiền não nóng ruột.

Không nghĩ tới người phụ nữ này lại gọi điện thoại tới, coi như nàng có lương tâm, đây còn là lần đầu tiên người phụ nữ này chủ động gọi điện thoại cho mình, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ mặt kích động.

"Trường học!" Hân Nghiên lạnh lùng nói ra hai chữ.

"Đợi đó!" Diệu Hàm lạnh lùng nói xong, rồi sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, đạp mạnh chân ga, chiếc Maybach giống như một trận gió lốc chạy tới trường đại học A.

Sau khi ba Tưởng mẹ Tưởng đi, Hân Nghiên đi tới cổng trường đại học A chờ Diệu Hàm tới.

Rất nhanh, chiếc Maybach màu đen xa hoa vững vàng dừng ở cổng trường.

Hân Nghiên dường như vừa nhìn đã chú ý tới sự xuất hiện của Diệu Hàm, lạnh lùng đi tới chiếc Maybach, mở cửa xe ngồi vào.


"Nhà họ Tưởng là cô ra tay?" Lạnh lùng chất vấn, Hân Nghiên nhìn sâu về phía người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.

Hôm nay Diệu Hàm vẫn là váy màu đen, tôn lên khuôn mặt tinh tế lạnh lùng nghiêm nghị càng mê người hơn.

Lộ ra khí chất tôn quý nho nhã cao cao tại thượng, ánh mắt thâm thúy giống như báo săn mồi chăm chú nhìn chằm chằm mình vậy.

Diệu Hàm không đáp hỏi ngược lại, vội vàng túm lấy người Hân Nghiên quan sát một lượt, lại sờ trán nàng.

Phát hiện không bị thương, cũng không phát sốt không khỏi lo lắng hỏi: "Em khó chịu chỗ nào, bây giờ còn khó chịu không?"
Nghe thấy lời Diệu Hàm, Hân Nghiên hơi cau mày, lắc đầu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng so với ngày thường ôn hòa hơn mấy phần.

"Không phải tôi, tôi không sao, tôi đi thăm người bạn!"
"Bạn?" Vừa nghe đến Hân Nghiên đi bệnh viện thăm bạn, lúc này gương mặt xinh đẹp liền u ám.

Vẻ mặt cứng rắn lạnh lùng hơi thâm sâu, con ngươi lộ ra vẻ lạnh lẻo và hơi thở nguy hiểm, tức giận đè nén bức bách người ta lập tức được phóng thích: "Bạn gì, nam hay nữ?"
"Nữ, bạn cùng phòng!" Hân Nghiên hơi cau mày, nhưng vẫn trả lời sự thật.

Nghe được là nữ còn là bạn cùng phòng, vẻ mặt u ám lạnh như băng lập tức thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt kiên nghị nhưng vẫn dán thật chặt trên khuôn mặt tuyệt đẹp lạnh lùng bức người của Hân Nghiên.

Đột nhiên cánh tay dài lao tới, ôm toàn bộ cơ thể Hân Nghiên vào ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào khiến cô nhớ nhung.

.


Bình luận

Truyện đang đọc