BÀ XÃ LÀ NHẤT


"Hân Hân!"
Diệu Hàm không hề muốn vậy chút nào, mặc dù cô biết Hân Hân đua xe khá giỏi, nhưng không thể nào vượt qua khe vực đó được, huống hồ chi cô không muốn Hân Hân phải mạo hiểm, tính mạng của nàng còn quan trọng hơn cả cô nữa.
"Em sẽ không gặp chuyện bất trắc đâu!"
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Diệu Hàm, nàng tỏ ra dịu dàng, nói với cô bằng giọng nghiêm túc và kiên quyết.
Thấy vẻ mặt ương bướng đó của Hân Nghiên, Diệu Hàm khẽ nhíu mày, trong lòng không hề muốn cho nàng làm thế.
Nhưng cuối cùng thấy nàng kiên quyết như thế, cô vẫn gật đầu: "Được rồi, nhưng không được sính mạnh, không qua được thì thôi, chị không muốn em bị thương!"
"Được!"
Hân Nghiên nhoẻn môi cười, đôi mắt trong trẻo của nàng toát lê vẻ tự tin và ngông cuồng, hết sức lóa mắt, khiến cho Diệu Hàm và Vũ Đàm không khỏi bất ngờ.
Hiện giờ, gương mặt xinh đẹp, tự tin, ngang ngược, mạnh mẽ, điên cuồng của nàng trông rất đỗi khí phách, đến Vũ Đàm cũng bị mợ chủ của mình hút hồn.
Vũ Đàm dich sang một bên, Hân Nghiên luồn lên ghế tài xế, ánh mắt trong trẻo toát ra sát khí mãnh liệt, nàng lạnh lùng nhìn những tay sát thủ bao vây bốn bên, rồi nở nụ cười lạnh lẽo và khinh bỉ.
Đột nhiên, chiếc Maybach đen đột ngột lùi vút về hướng bốn giờ sau lưng như cơn gió cuốn, tốc độ nhanh như chớp.
Tốc độ nhanh kinh hồn khiến cho Vũ Đàm vội vàng giữ chặt tay nắm cửa sổ bên cạnh, gương mặt kinh hoàng, ở hàng ghế sau, Diệu Hàm căng thẳng nhìn Hân Nghiên chăm chú, lông mày nhíu chặt, đôi mắt sâu thăm thẳm chứa chan nỗi lo lắng, chỉ sợ Hân Nghiên gặp chuyện bất trắc.
Chiếc Maybach đen đột ngột khởi động, lùi về phía bốn giờ, sát thủ ở bốn bề cũng không khỏi tăng tốc đuổi theo, vừa nổi súng vừa đuổi theo bọn họ.

Pằng, pằng, pằng...
Một loạt tiếng súng vang lên, viên đạn xé ngang không khí, rơi xuống thân xe, làm vang lên tiếng pằng pằng pằng, may mà chiếc xe đã được lắp lại, cũng xem như kiên cố, mặc dù bọn họ sử dụng súng xịn, nhưng không đủ để bắn vỡ lớp kính thủy tinh.
Hân Nghiên cười lạnh, lạnh lùng nhìn những tay sát thủ mặc áo đen ở xung quanh, ánh mắt thoáng có vẻ hung ác và khát máu.
"Chỉ có mấy khẩu MRI Desert Eagle thôi mà lại dám hung hăng như vậy!"
Gương mặt Hân Nghiên vừa ngông cuồng vừa hung hăng, nàng nhấc chân đạp mạnh xuống chân ga, đánh bánh lái một vòng, ngoặt một vòng lớn, tưởng chừng như khó có thể làm được, nhưng chiếc xe hết sức ngầu né tránh một loạt đạn của sát thủ.
Pằng...
Hành động của Hân Nghiên suýt làm Vũ Đàm sợ đến bật khóc, cô ta thề rằng mình lớn đến từng này tuổi, đã từng gặp phải không ít khó khăn, nhưng trước giờ chưa từng thấy kích thích như vậy, làm trái tim nhỏ nhắn của cô ta muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Trong lòng không khỏi kinh ngạc trước tài năng và bản lĩnh của mợ chủ.
Rốt cuộc sao cô chủ cưới được một cô gái dũng mãnh như thế này, cô ấy đúng là nữ chiến sĩ mà!
"Ngồi cho vững!"

Thấy bọn họ đã đuổi sát theo sau, thấy sát thủ từ ba ngả đường còn lại truy đuổi mình, nàng ngẩng đầu nhìn con vực rộng 10m ở gần đó, ánh mắt lạnh lùng toát ra vẻ kiên quyết và tự tin.
"mợ...mợ chủ, mợ...mợ lái vững một chút, tôi, á...."
Còn chưa đợi Vũ Đàm nói dứt câu, Hân Nghiên đã đạp mạnh chân ga, chiếc Maybach lập tức phóng vút qua như tia chớp, cơ thể Vũ Đàm ngả về sau theo quán tính, sắc mặt trắng bệch, ngực âm ẩm đau, cổ họng không khỏi cảm thấy hết sức nhộn nhạo.
Còn ở ghế đằng sau, Diệu Hàm lại nhìn Hân Nghiên với vẻ căng thẳng và lo lắng, chỉ sợ nàng gặp chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù vào thời khắc nguy hiểm như hiện tại, trong lòng Diệu Hàm cũng chỉ lo lắng cho Hân Nghiên mà thôi.
"Chú ý hướng tám giờ!"
Hân Nghiên lạnh lùng liếc nhìn tay sát thủ ở hướng tám giờ, rồi lạnh lùng nói.
Ánh mắt Diệu Hàm..., ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng của cô trông khát như như báo săn mồi, cô nhìn về hướng tám giờ, rồi chìa tay về phía Vũ Đàm.

Ngôn Tình Sủng
"Vũ Đàm!"
Vũ Đàm cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn ráng nén cảm giác nhộn nhạo trong lồng ngực, cầm một khẩu súng đưa cho Diệu Hàm.
Sau khi Diệu Hàm chìa tay nhận, mới chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, lạnh lùng nhìn tay sát thủ ở hướng tám giờ, ánh mắt toát ra sat khí.

Một tiếng pằng vang lên, một viên đạn bỗng bay ra, tên sát thủ ở hướng tám giờ ngã sấp xuống.
Hân Nghiên nhìn tên sát thủ bị bắn vỡ đầu qua kính chiếu hậu, ánh mắt sáng bừng, nhướn mày khen ngợi: "Kỹ thuật bắn súng khá lắm."
"Có phải hơi sùng bái chị không!"
Diệu Hàm quay đầu lại, sát khí và sự lạnh lùng trong ánh mắt đã tan hết, cô nở nụ cười gian xảo, gương mặt cô có vẻ quyến rũ khó nói nên lời, Hân Nghiên nhìn thấy mà phải thầm thốt lên "yêu nghiệt"
Hân Nghiên không quan tâm đến sau lưng nữa, chiếc xe lái băng băng, dứt khoát đạp hết chân ga
"Ọe..."
Vũ Đàm nôn khan, suýt nữa đã thật sự ói ra trên xe, cả người cô ta có cảm giác hết sức khó chịu.
Cô ta chỉ cảm thấy dường như chiếc xe đang lơ lửng trên không, dạ dày nhộn nhạo, ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, suýt nữa đã sợ hãi đến nỗi tè dầm.
Má ơi, không phải đang treo lơ lửng trên không à, bây giờ, chiếc Maybach đang lơ lửng trên vực, Vũ Đàm không khỏi cảm thấy sợ thót tim.
Tài năng lái xe của mợ chủ có được không đấy, lát nữa chiếc xe sẽ không rớt xuống đâu nhỉ, vực sâu như thế này, lỡ mà rớt xuống thì đến xương cốt cũng không tìm được.
Pằng pằng pằng...

Nhìn thấy chiếc xe lao qua khỏi con vực, bay vọt giữa không trung, đám sát thủ truy đuổi đằng sau lại tiếp tục giơ súng, lần lượt bắn vào lốp xe của chiếc Maybach.
Mặc dù lốp xe cũng phòng nổi, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa không không chống lại nổi sự tấn công dồn dập của đám sát thủ.

Một tiếng bùm vang lên, một trong số các lốp xe bị bắn thủng.
Sắc mặt Diệu Hàm sa sầm, cô lập tức ngoảnh đầu nhìn ra sau, nhắm chuẩn vào bọn họ, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nheo lại.

Một tiếng pằng vang lên, một viên đạn lại được bắn ra lần nữa, có thêm người vỡ đầu.
Hân Nghiên nhìn Diệu Hàm chăm chú, trong lòng cũng ngạc nhiên trước kỹ thuật bắn súng của cô, không phải hễ cứ luyện tập lâu là có thể bắn chuẩn được như cô, hơn nữa còn có khẩu súng Vũ Đàm luôn mang theo, đủ để khiến cho nàng cảm thấy chồng mình không đơn giản chút nào.
Ít nhất thì cô còn thâm sâu khó dò hơn hẳn những gì người ngoài đã nghĩ.
Đột nhiên ánh mắt Hân Nghiên bừng sáng, trông có vẻ tò mò muốn tìm hiểu và lấp lánh niềm vui!
Pằng!
Chiếc xe Maybach vững vàng đáp đất, thân xe rung lắc dữ dội, bọn họ đều thở phào một hơi, Vũ Đàm đã mở cửa sổ, nôn điên nôn cuồng từ lúc lâu.
"Lão đại, bọn họ đã chạy thoát rồi, phải làm sao bây giờ?" Đám sát thủ đuổi đến bên bờ vực lạnh lùng nhìn chiếc Maybach, rồi cất tiếng hỏi.
"Tìm súng bắn tỉa đến đây, ở bên đó là ngõ cụt, bọn chúng chỉ còn đường chết mà thôi, không thoát nổi đâu!" Thủ lĩnh của đám sát thủ mặc áo đen bật cười dữ tợn.
Thông qua lớp kính hậu, Hân Nghiên nhìn thấy nụ cười lạnh đầy vẻ hung ác của đám sát thủ áo đen, nàng chợt nhăn mày lại, nhíu mày thật chặt.
Hân Nghiên lái xe đến bên bờ bên kia, nàng ngoặt một vòng rồi ngừng lại.
Nàng nhìn đám người ở phía bờ bên kia chăm chú, lúc trông thấy tên thủ lĩnh của đám sát thủ áo đen, đôi mắt lạnh lùng càng trở nên hung ác.
Đám sát thủ đều khá có bản lĩnh, xem ra chúng đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đuổi giết họ rồi, tiếc là bây giờ nàng không có vũ khí hay khẩu súng nào vừa tay cả, chứ bằng không cũng sẽ chẳng bị động đến mức này, chỉ còn lại sáu người mà thôi, chắc hẳn cũng không khó đối phó cho mấy.
"Vũ Đàm, gọi trực thăng đến đây!"
Diệu Hàm lạnh lùng nhìn đám sát thủ ở bờ bên kia, gương mặt lạnh lùng vô tình của cô hằn lên vẻ nhẫn tâm, vô tình, dữ tợn và khát máu.
Vũ Đàm ngẩng đầu, gương mặt cô ta nhợt nhạt, kỹ thuật lái xe dũng cảm của Hân Nghiên khiến cho dạ dày của cô ta nhộn nhạo, chỉ sót lại cái mạng già này mà thôi.

Nhìn thấy đám sát thủ nhìn bọn họ lom lom như hổ đói rình mồi, cũng không màng đến những chuyện khác nữa, gật gật đầu, rồi mở phím điều khiển bí mật của chiếc đồng hồ trên cổ tay ra, nhập mật mã ám hiệu.

Đến khi ám hiệu đã được đối phương tiếp nhận, Vũ Đàm đến bên cạnh Diệu Hàm, nhìn qua phía bên kia bờ với sắc mặt nghiêm túc.
"cô chủ, chắc phải một lúc nữa trực thăng mới đến đây, e là không nhanh như vậy đâu, tôi sợ rằng đám chúng nó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, chúng ta phải làm thế nào đây?"
Diệu Hàm nhíu mày nhìn về bờ bên kia, thấy tên sát thủ áo đen nhìn Hân Hân nhà cô chăm chú với ánh mắt lạnh lùng, hung ác, đôi mắt cô toát ra sát khí một cách kỳ lạ.
"Lấy đồ ở trong cốp xe ra!"
Ánh mắt Diệu Hàm vẫn y nguyên như vậy, gương mặt lạnh lùng của côtoát ra sát khí, lạnh lùng nhìn đối phương.
Nhìn thấy ánh mắt bọn họ nhìn Hân Hân, chắc hẳn mục đích của chúng là cô ấy, nghĩ đến chuyện bọn chúng lại dám mưu đồ giết Hân Hân nhà mình, sắc mặt của Diệu Hàm sa sầm như lệ quỷ, ánh mắt sâu thẳm có vẻ nguy hiểm.

Mặc dù cô không biết rốt cuộc Hân Hân có thân phận như thế nào, là người như thế nào mới có thể khiến cho một đám sát thủ được huấn luyện tử tế truy giết cô ấy, nhưng cho dù là vậy, cô cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đụng vào một cọng lông tơ của Hân Hân.
Vũ Đàm mở cốp xe Maybach ra, vén tấm vải rùm bên trên lên, bên dưới tấm vải có một ngăn bí mật, mở sẽ nhìn thấy một chiếc hộp dài.
Vũ Đàm lấy chiếc hộp từ ngăn bí mật ra, thả tấm vải xuống, cô ta đóng cốp xe lại rồi cầm chiếc hộp đi đến bên cạnh Diệu Hàm.
Diệu Hàm cầm chiếc hộp, mở ra, bên trong có một khẩu súng bắn tỉa mới.
Hân Nghiên lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của đối phương chằm chằm, đột nhiên phát hiện ra có một điểm đỏ xuất hiện trong tầm mắt của mình, nhắm thẳng vào mặt nàng, ánh mắt của nàng chợt trở nên lạnh lùng.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm đang tiến đến gần mình, Hân Nghiên lập tức lăn vài vòng trên mặt đất, núp mình sau lưng cây, hơi thở cũng dần dần trở nên hỗn loạn.
Pằng...
Đột nhiên tiếng súng vang lên, Diệu Hàm ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn nhìn thấy cảnh Hân Nghiên né khỏi đường đạn của tay sát thủ ở bờ bên kia.

Cô cầm chặt khẩu bắn tỉa đi lao về phía Hân Nghiên, trong lòng hết sức lo lắng.
"Hân Hân, em ổn chứ, em có bị thương ở đâu không?"
Thấy Diệu Hàm nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, Hân Nghiên lắc lắc đầu, an ủi cô: "Em không sao đâu, chị yên tâm đi!"
Thấy Hân Nghiên vẫn bình an vô sự, Diệu Hàm mới thở phào nhẹ nhõm, khi nãy thấy họng súng nhắm đến người Hân Nghiên, cô sợ đến nỗi thất kinh.
"cô chủ cẩn thận!"
Đột nhiên giọng nói kinh hoàng của Vũ Đàm vang lên ở bên cạnh.
Sắc mặt Hân Nghiên thoắt cái trở nên lạnh lùng, cô cũng cảm nhận được cơn gió rít đến gần bọn họ, sắc mặt chợt thay đổi, giơ tay lên đẩy cơ thể cao ráo của Diệu Hàm xuống mặt đất.
"Pằng!
Lại là tiếng đạn của súng bắn tỉa vang lên
Ầm...
Diệu Hàm được Hân Nghiên đẩy ngã xuống đất, cô không khỏi rên rỉ một tiếng.


Hân Nghiên cứ ngỡ Diệu Hàm bị thương, bèn vội vàng ngẩng đầu: "Sao thế, bị thương ở đâu à?"
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng hoảng hốt lướt trên người cô, lúc nhận ra cô không gì mới thở phào một tiếng, đôi mắt toát lên vẻ sốt ruột và lo lắng của dịu lại.
Diệu Hàm lặng lẽ nhìn Hân Nghiên, thấy vẻ sốt ruột và hoảng hốt trên gương mặt lạnh lùng của nàng, cô cảm thấy thực chất cô gái này rất đáng yêu, hơn nữa cũng rất làm cô rung động
Nàng ấy làm cô cảm thấy rằng trong tim của nàng có cô, nàng ấy rất quan tâm đến cô.
"chị vui lắm, Hân Hân!"
Nụ cười nhẹ nhàng nở trên gương mặt của Diệu Hàm, cô nhìn Hân Nghiên với ánh mắt sâu thẳm, quyến rũ, chứa chan tình yêu thương.

Ánh mắt ấy xuyên vào mắt Hân Nghiên, và xuyên vào cả trái tim của nàng nữa.
"chị ngớ ngẩn rồi à?"
Hân Nghiên khẽ nhăn mày, thấy nụ cười trên gương mặt cô ấy, bèn cảm thấy chắc chắn người này đã ngớ ngẩn rồi, suýt chút nữa bị giết chế mà còn vui vẻ như thế.
Diệu Hàm thấy Hân Nghiên nhíu mày, có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy nàng ấy thật đẹp, cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi chắc hẳn là cảm giác này đây.
"Hân Hân, khi nãy em quan tâm chị, lo chị bị thương đúng không, bởi thế chị mừng lắm!"
Diệu Hàm không hề che giấu cảm xúc của mình, cô tình nguyện dùng sự dịu dàng của mình để hòa tan người phụ nữ lạnh lùng như nàng ấy, mở cánh cửa lòng của nàng ấy, khiến cho thế giới của nàng ấy chỉ lại mỗi một mình cô mà thôi.
Hân Nghiên nhìn chăm chú vào nụ cười trong trẻo, quyến rũ trên gương mặt của Diệu Hàm, rồi hỏi: "chị mừng vì chuyện này à?"
"Phải đấy, Hân Hân sợ chị bị thương, lo lắng quan tâm chị, chứng tỏ rằng chị có địa vị quan trọng trong lòng em, bởi vậy chị rất vui!"
Hân Nghiên bỗng thấy chua xót, hóa ra trong cuộc tình của bọn họ, người này lại tự ti như thế.
Diệu Hàm là ai, Đệ Nhất Đế Thiếu ở Kinh Đô, sau này cô sẽ là người đúng đầu nhà họ Diệu, không ngờ một người luôn cao quý như một vị vương tử kể từ lúc lọt lòng mà lại có một mặt như thế này.
Cô ấy chỉ hy vọng có thể bước vào trái tim nàng mà thôi, cho dù chỉ là một ánh mắt quan tâm, một cử chỉ hoảng hốt cũng khiến cho cô nở nụ cười thỏa mãn, mũi của Hân Nghiên gay gay.
Ánh mắt lấp lánh, trong trẻo của nàng có vẻ kiên định, nàng cũng nhìn Diệu Hàm với vẻ yêu thương tràn trề.
"chị là chồng của em, kể từ hôm em và chị đi đăng ký kết hôn, chị đã là người bạn đời của em trong suốt cuộc đời này.

Hôm nay, không phải em nói đùa với Vĩnh Khiêm đâu, em nói thật đấy, bởi vậy sau này em sẽ làm một người vợ hợp lệ của chị, cũng sẽ thử quan tâm đến chị, thông cảm cho chị như thế!"
Diệu Hàm không ngờ rằng mình sẽ được nghe thấy những lời ngọt ngào trong thời khắc nguy hiểm như vậy, cô chưa tỉnh táo hẳn, mặc dù Hân Nghiên vẫn chưa nói ra bốn chữ kia, nhưng Diệu Hàm đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Nụ cười thỏa mãn, quyến rũ nở trên gương mặt của cô, làm tôn lên gương mặt đẹp như điêu khắc, xinh đẹp tựa hồ đóa phù dung nở rộ.

Hân Nghiên say sưa ngắm nhìn cô, chỉ cảm thấy chắc chắn thần sáng tạo đã chọn nhầm giới tính cho Diệu Hàm mất rồi.
Nếu như người đẹp đẽ một cách hoàn hảo này là tuyệt thế giai nhân như thế nào đây..


Bình luận

Truyện đang đọc