BÀ XÃ LÀ NHẤT


"Hỗn láo, có người nào nói với ba mình như con không?"
Thấy Diệu Hàm không chút lưu tình nói với mình như vậy, Diệu Phương tức giận gầm lên, với lấy gạt tàn trên bàn uống nước ném mạnh về phía Diệu Hàm.

Ánh sáng xuyên qua không trung, vẽ lên một đường tuyệt đẹp, ánh mắt Diệu Hàm tản ra tia âm hiểm, cả người chuyển động, tránh khoi gạt tàn.

"Bộp" một tiếng, chiếc gạt tàn thuỷ tinh rơi trên mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh.

"Con còn dám tránh?"
Sắc mặt Diệu Phương lạnh đi, hung ác trừng mắt nhìn Diệu Hàm, giữa mày lộ ra khí thế cường đại.

Diệu Hàm cười lạnh, khuôn mặt lạnh lùng vô tình tràn đầy vẻ coi thường và trào phúng, bờ môi mỏng nhếch lên, mang theo vào phần khiêu khích.

"Ông cho rằng giờ tôi còn ngồi im cho ông ném như hồi nhỏ sao, ông quá xem thường tôi rồi!"Diệu Hàm khí thế mạnh mẽ, xung quanh tản ra khí thế uy hiếp cường đại không hề kém hơn Diệu Phương, ngay cả Diệu Phương cũng kinh ngạc với tốc tộ trưởng thành của con gái mình.

Bất tri bất giác, đứa nhỏ chỉ có thể đau đớn tức giận đứng từ xa mà lạnh lùng nhìn ông ta, giờ đã trưởng thành rồi, cũng cao hơn rồi, còn cao hơn ông ta.

Mà tính khí cũng ngày càng lạnh lùng, ngày càng không coi ông ta ra gì.

"Hừ, lông cánh cứng cáp rồi, đến ba mình cũng dám phản kháng rồi!" Diệu Phương nguy hiểm híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Diệu Hàm: "Nghe nói con có bạn gái" Lời Diệu Phương vừa dứt, sắc mặt lãnh khốc của Diệu Hàm càng thêm âm trầm u ám, đôi mắt sắc bén càng phát ra tia lạnh lùng, nhìn chằm chằm Diệu Phương: "Ai nói cho ông?"

"Con không cần biết ai nói với ba, đương nhiên ba có cách của mình, con chỉ cần nói với ba có phải hay không?" Diệu Phương lạnh giọng hỏi, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệu Hàm.

Diệu Hàm nhìn Diệu Phương, từ câu từng chữ cực kì nghiêm túc, cảnh cáo: "Tôi không cho phép ông động vào cô ấy!"
"Xem ra là thật! Hừ, không muốn ba động vào cô ta, thì nhanh chóng chia tay cô ta, sau đó ngoan ngoãn nghe lời ba, kết đính hôn với cô cả nhà họ Hạng.

Tuôi con cũng không nhỏ nữa, nên kết hôn sinh con rồi, cô lớn nhà họ Hạng bối cảnh trong sạch, tính tình cũng tốt, cũng môn đăng hộ đối với nhà họ Diệu chúng ta.

Là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí chủ mẫu tương lại của nhà họ Diệu, hơn nữa liên hôn với tập đoàn tài chính Hạng thị, thực lục của Đế quốc Diệu thị cũng càng hùng hậu hơn!"
Diệu Phương lạnh giọng nói, giọng nói lạnh lùng tràn đầy áp bức và uy hiến, không giống như đang bàn bạc, mà càng giống cảnh cáo và ra lệnh hơn.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đính hôn với cô cả nhà họ Hạng, muốn liên hôn cùng nhà họ Hạng, ông tự mình đính hôn đi!" Diệu Hàm lạnh lùng từ chối.

"Hỗn láo, ba nói rồi, con nhất định phải đính hôn với cô cả nhà họ Hạng, bằng không vị trí tổng giám đốc Đế quốc Diệu thị này sợ là phải đổi người!"
Diệu Phương lạnh lùng uy hiếp, ánh mắt tức giận mang theo cường thế tuyệt đối.

Nghe thấy lời của Diệu Phương, Diệu Hàm không khỏi bật cười, trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo ý cười lạnh, nhướn mày, cười trào phúng.

"Vậy ông có thể thử xem!"
Diệu Hàm trào phúng cười.

Mấy năm nay cô bỏ không ít tâm tư vào Đế quốc Diệu thị, hơn nửa Đế quốc Diệu thị gần như đã là người của cô, cho dù ngày nào đó cô rời khỏi Đế quốc Diệu thị cũng cần phải hỏi xem những người này có đồng ý hay không.

Hơn nữa mấy năm nay có cô trấn thủ Đế quốc Diệu thị, túi tiền của tất cả cổ đông đều kiếm đầy ụ, muốn kéo cô xuống cũng phải hỏi xem những cổ đông này có chịu hay không.

Chút tự tin này Diệu Hàm vẫn có, chẳng qua Diệu Hàm nghĩ như thế, trong mắt Diệu Phương lại là ý tứ khác.

"Hừ, tí tuổi đầu đừng có quá tự tin mới tốt, miễn cho tới lúc đó ngã xuống tự mình chịu khổ, ghế tổng giám đốc ở Đế quốc Diệu Thị không phải chỉ có một mình con có thể ngồi!" Sắc mặt Diệu Phương không vui, cảnh cáo.

"Ha, lớn tuổi thì phải hiểu cách nhẫn nhịn, cẩn thận làm nhiều chuyện xấu rồi không có người tiễn đưa!"
Diệu Hàm không hề đặt Diệu Phương vào trong mắt, ánh mắt lạnh lùng khát máu mà sát phạt, đối chọi với ánh mắt lạnh lùng của Diệu Phương.

Bất kì ai cũng không được làm hại Hân Hân, cũng không được chia cách bọn họ, ai cũng không được!
"Đồ bất hiếu, mày thật sự ngày càng vô pháp vô thiên, được, xem ra mày không định chia tay con bé kia, vậy mài cứ chờ mà hối hận đi, ba sẽ không dễ dàng để con bé kia vào cửa nhà họ Diệu đâu!"
Đáy mắt Diệu Phương tràn đầy lửa giận, cháy hừng hực.


"Ông yên tâm, cánh cửa nhà họ Diệu đến tôi còn không muốn vào, huống hồ là người phụ nữ của tôi, tôi và cô ấy không thèm, tôi khuyên ông vẫn nên tự lo cho mình đi!"
Diệu Hàm không chút nhượng bộ, cho dù đối mặt với sự đè ép của Diệu Phương vẫn thong dong tự tại như cũ, lãnh khốc vô tình.

"Con tự tin có thể ở cùng con bé kia như vậy?"
"Có tôi ở đây, không ai có thể tổn thương cô ấy dù chỉ một chút, không tin ông cứ việc thử xem!"
"Hừ!"
Nói không hợp nổi nửa câu, Diệu Phương lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Diệu Hàm, tức giận rời khỏi phòng làm việc.

Ánh mắt âm lạnh của Diệu Hàm trở nên u ám khát máu, đáy mắt hung ác tràn đầy căm hận và chán ghét, nhìn bóng lưng rời đi của Diệu Phương, cô nắm chặt tay thành quyền, cố đè nén lửa giận và hận ý trong lòng.

Nửa ngày sau mới điều chỉnh lại được tâm trạng.

Cửa phòng làm việc mở ra, Vũ Đàm mang theo vài phần lo lắng đứng ở cửa, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệu Hàm.

"cô chủ!"
Thì ra Vũ Đàm định hỏi xem Diệu Hàm có ổn không, vừa rồi cô nhìn thấy ông chủ tức giận rời đi, biết rằng nhất định hai người bọn họ lại cãi nhau to.

Nhưng lúc này thấy khuôn mặt lạnh lùng ác sát của Diệu Hàm lại ngừng một chút, hơi chần chừ.

"Vũ Đàm, phái người bảo vệ tốt Hân Hân, ông ta muốn ra tay với Hân Hân!"
Diệu Hàm nhìn ánh mắt lo lắng của Vũ Đàm, trầm giọng dặn dò, mày nhíu chặt hơi uể oải, cả đêm không ngủ lại còn phải đối phó với Diệu Phương, khó tránh khỏi hơi mệt mỏi.

"Vâng, lát nữa tôi sẽ đi sắp xếp, cô đừng lo lắng, võ công của mợ chủ rất tốt, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu, ngược lại cô chủ, cô ổn không?"

Vũ Đàm nhíu màu, nhìn Diệu Hàm sắc mặt hơi kém, vẻ mặt mệt mỏi, cô lo lắng hỏi.

"Tôi không sao, cô ra ngoài sắp xếp đi!"
"Vâng!"
Sau khi Vũ Đàm ra ngoài, Diệu Hàm cả người lạnh lùng đi tới cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi thứ nhỏ bé bên dưới.

rồi?"
Hơi hụt hẫng rút một điếu thuốc, nhả ra làn khói mờ, thế giưới dưới chân đột nhiên trở nên mơ hồ mông lung, đáy lòng lành lạnh, có một loại cô đơn và ảm đạm không nói thành lời.

Cô lại hơi nhớ Hân Hân rồi, muốn gọi điện cho nàng, lại sợ nàng còn đang ngủ, có lẽ còn đang mơ giấc mơ đẹp, Diệu Hàm bất giác nghĩ, trong giấc mơ của nàng có mình hay không.

Hân Nghiên lúc này đã sớm tỉnh dậy, bên cạnh không có khí tức của Diệu Hàm, cả đêm ai cũng không ngủ ngon, đã sớm tỉnh rồi.

Nhìn điện thoại bên cạnh, không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi nhỡ, đáy lòng không khỏi hơi đau đớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, cuối cùng tự giễu bắt đầu rời giường.

Hôm nay nàng còn có rất nhiều việc phải làm, để nhà họ Cơ an ổn lâu như vậy, cũng đến lúc cho họ một cú đánh mạnh rồi.

Hân Nghiên cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng trở nên tàn nhẫn!.


Bình luận

Truyện đang đọc