BÁC SĨ THIÊN TÀI

Thùng thùng

Lại có tiếng gõ cửa rồi cô gái Nhật Bản phục vụ lại gọi vọng vào nói: "Tiên sinh, khách nhân đã đến".

Bởi vì vừa thu được tuyệt bút tiền boa nên thanh âm của cô ta rất nhu hòa và khách khí. Đương nhiên, thái độ là trước sau tôn trọng như một.

"Mời khách vào đi". Mục Mã Nhân nói.

Rầm Ào Ào

Ván cửa bị người ta đẩy ra rồi một nữ nhân mặc hắc y đi vào cửa gian phòng.

Ánh sáng bên ngoài theo đó cũng ùa vào như nước chảy làm cho cả căn phòng đều sáng lên.

Thấy bên trong có một cái thi thể, không khí trong phòng sặc mùi máu tươi, nữ nhân khẽ nhíu mày lại.

"Đã đến rồi hả". Mục Mã Nhân chủ động lên tiếng nói nhưng hắn không ngẩng đầu lên mà vẫn cắm cúi ăn đĩa bò bít-tết trên khay. Hắn cắt thành từng khối lớn quệt vào rượu đỏ rồi nhét vào trong miệng, sau đó há to miệng nhai nuốt lấy.

"Đã đến rồi". Nữ nhân bình tĩnh đáp.

"Ngồi đi". Mục Mã Nhân nói "Tôi ăn rất nhanh thôi".

Nữ nhân chậm rãi ngồi xuống, ngồi chồm hỗm đối diện Mục Mã Nhân.

"Khát thì uống rượu trên mặt bàn Mục Mã Nhân nói.

"Tôi không uống rượu".

"Nha. Tôi nghĩ hôm nay cô sẽ phá lệ uống một chén với tôi đó". Mục Mã Nhân nỡ nụ cười nói.

Hắn đem miếng thịt bò xiên cuối cùng đưa vào miệng, vừa nhai nuốt vừa dùng khăn ăn lau khóe miệng nói: "Cái này cũng không giống như là bữa tối cuối cùng?"

Đến lúc này hắn vẫn còn có tâm tư nói giỡn.

"..." nữ nhân kia không nói gì.

"Phàm là tội phạm giết người, trước khi bị xử bắn đều cho bọn hắn ăn một bữa thống khoái. Đây là không nỡ để cho bọn hắn đi làm ma đói, nếu có thể đóng gói mang theo một ít thì tốt rồi". Mục Mã Nhân có chút ít tiếc nuối nói.

"Lý do". Nữ nhân nói.

"Cô muốn biết cái gì?" Mục Mã Nhân rốt cục ngẩng đầu lên, vẻ mặt ôn nhu nhìn nữ nhân đối diện.

"Lý do". Nữ nhân lần nữa nói: "Ông làm như vậy là có lý do gì".

"Như vậy đi". Mục Mã Nhân nở nụ cười nói: "Trước tiên cô cho tôi biết một chút, làm sao các cô sao tìm được đến chỗ tôi? Thế cục này do tôi bố trí nên tôi thật sự rất ngạc nhiên là làm sao mà mọi người giải được cục thế này nhanh như vậy."

"..." nữ nhân không nói gì vì cô ta cảm thấy điều này thật sự là lãng phí thời gian. Hiện tại, bọn cô có chuyện trọng yếu hơn cần làm.

"Nói một chút đi". Mục Mã Nhân nói: "Đây là lần thứ hai tôi xin cô. Lần thứ nhất cô đã cự tuyệt, lần này cô muốn cự tuyệt sao?"

"Rất rõ ràng, chuyện xấu lần này là nhằm vào Tần Lạc mà Tần Lạc bây giờ là trưởng đoàn đại biểu Trung y Trung Quốc. cũng là người có khả năng nhất nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh virus ngọn lửa cho nên mục tiêu của bọn ông hiển nhiên là muốn làm Tần Lạc nhiễu loạn, nhiễu loạn suy nghĩ cùng kế hoạch của hắn" Nữ nhân nói.

"Đối tượng hiềm nghi đầu tiên, kẻ có năng lực tạo ra và gieo rắc loại siêu virus "ngọn lửa" này hơn nữa còn làm ra một loạt an bài này chính là phòng thí nghiệm Úc. Violet chết rồi, bây giờ do ai đứng phía sau màn thao túng và khống chế hết thảy? Người các cô muốn tìm chính là kẻ thay thế Violet".

"Không, tôi không phải là người thay thế. Tôi cùng cấp với Violet, đều chấp sự quan cấp năm sao. Tôi là Mục Mã Nhân, Mục Mã Nhân độc nhất vô nhị" Mục Mã Nhân cắt ngang lời nữ nhân mà nói.

Hắn có niềm kiêu ngạo của hắn, hắn sẽ không trở thành vật thay thế của ai.

Nữ nhân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói: "Các cô ấy không cần biết ông danh hiệu là gì, cũng không cần biết rõ. Các cô ấy chỉ cần tìm ra người kia là được rồi".

"Đủ loại dấu hiệu cho thấy, người này rất hiểu hành vi và tính cách của Tần Lạc. Có lẽ, hai người còn quen biết nhau nữa, bọn họ đã sử dụng sang phương pháp bài trừ. Đem những người Tần Lạc biết có khả năng làm ra chuyện này đề phân tích và nghiệm chứng"

"Nha. Như thế nào để nghiệm chứng?"

"Đây là một quá trình". Nữ nhân noi: "Đem tài liệu về một người từ lúc sinh ra đến bây giờ, phân tích đối lập toàn bộ hồ sơ, đặc thù tính cách, hành vi phương thức, xung đột lợi ích, những cái này liên quan đến đến mấy chục cái trình tự làm việc. Chúng ta vẫn đang nghiệm chứng, cơ hồ không có bí mật nào có thể che dấu được".

Mục Mã Nhân cười khổ nói: "Có kiến thức thật là đáng sợ. Xem ra là ta quá lo lắng rồi, tôi còn lo rằng các người không tìm thấy tôi cho nên còn cố ý lộ ra một ít sơ hở".

Nữ nhân trầm mặc không nói gì. Sau một thời gian khá dài cô ta mới nói: "Nếu như ông không muốn nói thì những thủ đoạn kia cũng chưa chắc có thể tìm ra được".

"Cô nói về sự kiện một số chuyện xấu của bạn gái Tần Lạc bị lộ ra kia ư?" Mục Mã Nhân hỏi.

"Đúng vậy", nữ nhân nói: "Ông làm như vậy chỉ để cho bọn họ tin là ông chính là kẻ đã gieo rắc virus ngọn lửa".

"Tôi không phải đã nói sao? Tôi chỉ lo các người không tìm thấy tôi cho nên mới làm như vậy đấy". Mục Mã Nhân nói: "Thời gian quý giá như vậy, mỗi một phút mỗi một giây đang trôi qua, tôi cũng rất sốt ruột thay các ngươi đấy".

"Vì sao?" Nữ nhân hỏi: "Nếu ông đã gieo rắc virus ngọn lửa thì sao lại còn muốn giúp chúng tôi? Ông không phải là làm việc cho cái phòng thí nghiệm đó sao?"

"Vì sao ư?" Mục Mã Nhân nở nụ cười nói: "Bởi vì tôi và Tần Lạc giống nhau, thậm chí có suy nghĩ muốn cứu vớt toàn bộ nhân loại. Cô xem, tôi cũng là một người vĩ đại đấy".

"..."

Thấy nữ nhân im lặng, Mục Mã Nhân càng vui vẻ hơn nói: "Được rồi. Tôi nói thẳng thắn vậy. Tư tưởng của tôi xác thực không bằng Tần Lạc. Hắn muốn cứu Trung y, cứu quốc gia dân tộc còn người tôi muốn cứu chỉ có một, tôi chỉ muốn cứu em gái tôi". Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nữ nhân ánh mắt đau thương nhưng lại không biết phải nói cái gì.

"Tôi làm việc cho phòng thí nghiệm Úc". Mục Mã Nhân nói. Hắn chỉ vào đầu của mình nói tiếp: "Bọn hắn cấy vào đây một cây thần kinh, bọn hắn cho rằng như vậy có thể làm cho người ta trở nên không còn có cảm tình nhưng bọn hắn không biết là cho dù khoa học kỹ thuật có cao minh đến mấy thì có một số việc cũng không làm được".

Mục Mã Nhân vươn tay, qua cái bàn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nữ nhân, vẻ mặt hạnh phúc cười cười nói: "Thí dụ như, bọn hắn sẽ không thể làm cho ta quên mất muội muội của mình".

Hốc mắt nữ nhân ướt át, nước mắt óng ánh từ trên gương mặt chảy xuống.

Một giọt

Hai giọt

Ba giọt

Nước mắt làm ướt mu bàn tay nam nhân, lại làm cho ngón tay hắn có chút run rẩy.

"Làm như thế nào mới có thể giúp được ông?" Nữ nhân nhìn thẳng vào mắt nam nhân hỏi.

Nam nhân lại một lần nhếch miệng nở nụ cười nói: "Cô không giúp được tôi đâu".

"Như thế nào mới có thể giúp được ông?" Nữ nhân hỏi lần nữa. Rất cố chấp cũng rất kiên trì.

Mục Mã Nhân lắc đầu nói: "Tôi biết rõ cô không cam lòng. Tôi cũng không cam tâm bất quá cô không thấy đây là kết quả tốt nhất hay sao?"

"Không phải".

"Đây đúng là như vậy". Mục Mã Nhân nói: "Đây là kết quả tốt. Nếu như tôi lựa chọn con đường khác thì hậu quả còn nghiêm trọng gấp trăm lần hiện tại. Nói như vậy, cô cũng sẽ không tha thứ cho tôi, cũng sẽ không có mấy giọt nước mắt quý giá. Cô là nữ nhân thứ nhất vì tôi mà chảy nước mắt, cũng là một người duy nhất, tôi rất thấy đủ rổi".

"Tiểu thư có thể giúp ông". Nữ nhân nói: "Chỉ cần tôi cầu xin cô ấy. cô ấy nhất định sẽ giúp ông".

"Cô ấy cũng không giúp được tôi. Trên cái thế giới này. không ai có thể giúp được tôi. Chỉ có bản thân tôi mới có thể".

"..."

"Thay tôi cám ơn các cô ấy". Mục Mã Nhân nói.

"Vì sao ông lựa chọn con đường này? Tại sao phải làm việc cho cái phòng thí nghiệm này chứ?" Nữ nhân tháo kính đen xuống, đôi mắt đục đỏ ngầu mà hỏi.

"Vì báo thù". Mục Mã Nhân vừa cười vừa nói: "Tôi làm hết thảy việc này cũng là vì báo thù".

Bình luận

Truyện đang đọc