BÁC SĨ THIÊN TÀI

Chính là Cổ Tiệp Vũ nhưng mặt mũi đầy vết máu và vết thương, hoàn toàn mất đi phong thái Cự Đầu y dược ngày xưa. Trán của hắn vừa rồi đập mạnh lên mặt bàn mà vỡ một lỗ to, máu tươi ồ ồ chảy ra.

Wei He niên kỳ càng lúc càng lớn nhưng lá gan lại càng ngày càng nhỏ. Thấy tình huống trước mắt, hắn thoáng cái từ trên ghế salon nhảy dựng lên thất kinh nhìn quanh bốn phía la lớn: "Bảo vệ đâu. Bảo vệ đâu" nhưg không ai trả lời.

Andrew Wan cũng có vẻ ngưng trọng. Đây là khu nhà tư nhân cấp cao, chung quanh có cảnh vệ bố trí rất mạnh, thậm chí có thể so với hoàng cung của một quốc gia. Nay có người có thể đả thương Cổ Tiệp Vũ, hơn nữa còn ném hắn vào bàn trà trước mặt mình, cái này cho thấy người kia thân thủ cao đến cỡ nào.

Bất quá, hắn tin tưởng một đạo lý, trên thế giới này ai cũng có ý đồ cả. Nói cách khác, người nào hành động cũng là vì lợi ích. Đơn giản là giá bao nhiêu mà thôi.

Người đến bất kể là ai hắn đều có thể đưa ra một cái giá khiến đối phương không thề cự tuyệt được.

"Khách nhân nếu đến rồi xin mời ngồi xuống uống một chén trà đi". Andrew Wan lên tiếng nói.

"Khách nhân không mời mà tới, xin Andrew Wan tiên sinh thông cảm". Tiếng nói vừa vang lên tại cửa ra vào đã xuất hiện một nam nhân áo trắng, mái tóc màu đỏ, gương mặt anh tuấn tuyệt luân, mỗi cử chỉ đều khí thế mười phần, thực là mỹ nam trên đời hiếm thấy.

"Hoàng Đế?" Andrew Wan thấy nam nhân này thì mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc bất quá hắn rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Hắn chợt nhận ra người có thể xuyên qua hệ thống phòng thủ của mình rồi mang theo một người sống xông vào phòng khách của mình, trên thế giới này, ngoại trừ Hoàng Đế ra thì còn có ai có thể làm được nữa chứ?

"Là tôi". Hoàng Đế mim cười gật đầu.

"Muốn uống một chén hay không?" Andrew Wan chỉ chỉ vào ghế sô pha đối diện ý bảo Hoàng Đế ngồi xuống nói chuyện với nhau. Người này một khi ngồi xuống thì bầu không khí sẽ hoà hoãn đi vài phần: "Rượu đỏ nhiều năm không tệ".

"So với rượu thì tôi vẫn thích ta độc hơn". Hoàng Đế đi đến đối diện Andrew Wan rồi ngồi lên ghế salon vừa cười vừa nói.

Tâm tư Andrew Wan trầm xuống, hắn có cảm giác không ổn. Gã Sát Thần này dĩ nhiên là vì giải dược virus ngọn lửa mà đến? Chẳng lẽ hắn không biết, cái gì cũng có thể cho hắn nhưng riêng cái này thì so với tánh mạng mình còn trọng yếu hơn?

"Tôi thừa nhận, chuyện ở Trung Quốc lần trước, Phòng thí nghiệm úc thấy có lỗi đối với anh". Andrew Wan không trả lời câu hỏi của Hoàng Đế mà chuyển đề tài đi: "Nhưng anh cũng đã hủy diệt một căn cứ trọng yếu của Phòng thí nghiệm. Chuyện này chúng ta cũng biết, cái này cũng coi như đền bù để giải toả sự oán hận của anh?"

"Có câu oán hận thì như thế nào?" Hoàng Đế cười híp mắt hỏi. Biểu lộ của hắn thoạt nhìn vẫn hiền lành, hòa ái thế nhưng mỗi câu nói lại làm cho người ta thổ huyết ba lít.

Có câu oán hận thì như thế nào? Không phục thì thế nào? Ngươi cắn ta à?

Cái này là Hoàng Đế cuồng vọng, Hoàng Đế Bá Đạo.

"Đúng vậy. Chúng ta xác thực không thể làm gì Hoàng Đế tiên sinh". Trong lòng Andrew Wan thầm giận nhưng thực sự là không thể làm gì được. Tình thế hiện tại không cho phép hắn đi nói nhảm: "Nhưng ít nhất về việc này chúng ta xem như huề nhau cho nên tôi không rõ ràng lắm tại sao Hoàng Đế tiên sinh lại xông vào nhà riêng của tôi, hơn nữa còn đả thương Cổ Tiệp Vũ tiên sinh?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Tôi yêu cầu ông ta phối hợp". Hoàng Đế nói: "Nhưng ông ta cự tuyệt".

"Như vậy, ông muốn cái gì?" Andrew Wan hỏi.

"Tôi vừa rồi nói rồi, đối với độc dược tôi có hứng thú hơn rượu, chẳng qua là Andrew Wan tiên sinh lại chuyển chủ đề đi", Hoàng Đế khẽ cười nói. Ánh mắt hắn bình tĩnh mà ôn hòa nhìn vào khuôn mặt mập mạp của Andrew Wan nói: "Ông lớn lên thực là xấu nên tôi thực không muốn nhìn thẳng vào".

"..."

"Tốt rồi. Andrew Wan tiên sinh, ta nhớ ông cũng rất không hoan nghênh ta đến đây". Hoàng Đế nói: "Nhanh đưa giải dược virus ngọn lửa cho tôi".

"Không thể được". Andrew Wan nói: "So với tánh mạng tôi thì nó còn trọng yếu hơn".

"Ý ông nói là, ông tình nguyện có giải dược mà không cần mạng nữa sao?" Hoàng Đế hỏi.

Andrew Wan trong lòng cả kinh nói: "Hoàng Đế điện hạ, tôi biết rõ ông muốn có giải dược, tôi cũng muốn nên tại sao ông không nghĩ tới việc chúng ta hợp tác với nhau chứ?"

"Hợp tác như thế nào?" Hoàng Đế hỏi.

"Đây là một món lợi kếch sù, chỉ cần có được một thành trong đó đã đủ thể trở phú hào nhất thế giới". Andrew Wan nói: "Vốn là tôi và Wei He tiên sinh, còn có Cổ Tiệp Vũ tiên sinh ba người chia đều khoản lợi nhuận này nhưng nay Cổ Tiệp Vũ tiên sinh đã sớm ra đi, như vậy, phần của ông ta sẽ thuộc về Hoàng Đế các hạ rồi".

Một phần ba lợi nhuận từ kinh doanh giải dược Virus ngọn lửa, đây đã là một số thiên đại tài phú rồi. Nếu như là một người bình thường thì chỉ sợ vài trăm đời cũng xài không hết.

Hoàng Đế không làm gì mà tự nhiên có được khoản tiền lớn thế nhưng Hoàng Đế lại dĩ nhiên là lắc đầu nói: "Đáng tiếc. Có người đã đáp ứng cho ta năm thành". Hoàng Đế nói.

"Năm thành?" Andrew Wan kinh hô: "Là ai? Là ai? Hắn không có khả năng làm như vậy. Hắn không có giải dược, cái này chính là ngân phiếu khống"

"Ông có thể không tin nhưng tôi tin". Hoàng Đế nói.

"Năm thành". Thịt mỡ trên mặt Andrew Wan run run sau đó hắn rốt cục hạ quyết tâm lấy từ trong ngực ra một khẩu súng ngắn màu đen nhắm ngay vào đầu Wei He.

"Bằng hữu, ông làm cái gì vậy hả? Đây là, ông muốn làm gì?"

Phanh

Andrew Wan nổ súng.

Viên đạn bắn thủng đầu Wei He, hắn mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được ngã xuống trong vũng máu.

"Năm thành. Tôi hiện tại cũng cho ông năm thành". Andrew Wan hai mắt đỏ rực nói: "Cổ Tiệp Vũ chết rồi, Wei He cũng đã chết rồi. Hiện tại, chỉ có tôi và ông được lợi nhuận do giải dược mang đến. Hoàng Đế các hạ cái gì cũng không cần quản, chỉ cần thu tiền là được rồi, xin điện hạ tin tưởng vào thành ý của tôi. Hợp tác với tôi hơn xa so với việc hợp tác cùng những người khác".

"Rất đặc sắc". Hoàng Đế vỗ tay nói.

Andrew Wan vẻ mặt vui mừng nói: "Hoàng Đế các hạ đã đồng ý sao? Tôi đã biểu đạt thành ý của mình rồi. Chỉ cần ông gật đầu thì trong vòng 3 ngày tới ông sẽ có thể được phân chia khoảng 20 tỷ USD".

Andrew Wan biết rõ cái này rất vớ vẩn. Bọn hắn vất vả bố cục, hao phí vô số tiền tài, thời gian và nhân lực để gieo hạt giống, mắt thấy chuẩn bị thu hoạch thì lại có một tên thổ phỉ nhảy ra đòi cướp đi.

Tuy nhiên tên thổ phỉ này thân thủ tốt, tiểu đệ nhiều, bọn hắn căn bản là không phản kháng được. Bọn hắn có thể làm gì bây giờ?

Trơ mắt nhìn đám thổ phỉ kia đem những hạt giống của mình cướp đi sao, hay là năn nỉ thổ phỉ hùn vốn kinh doanh thì còn miễn cưỡng có được một ít thu hoạch?

Những thương nhân thông minh đều chọn cách thứ hai.

"Thật xin lỗi là không thể đáp ứng được". Hoàng Đế vẫn lắc đầu nói: "Thứ hắn cho tôi ông không thể cho được".

Trong mắt Andrew Wan tơ máu càng thêm dày đặc, hắn cười lạnh nói: "Giải dược đã được tôi giấu ở một nơi bí mặt. Nếu như ông không đáp ứng hợp tác thì cũng không thể nào tìm được. Tôi không chiếm được thì không ai có thể chiếm được".

"Tôi sẽ tìm được đấy". Hoàng Đế tràn đầy tự tin nói.

"Đã sớm biết rõ Hoàng Đế điện hạ công phu rất tốt". Andrew Wan cười lạnh nói: "Nhưng không biết có phải đao thương bất nhập không?"

Vừa nói chuyện, họng khẩu súng ngắn trong tay hắn đã nhắm ngay vào Hoàng Đế.

Bốp.

Hoàng Đế đã lao lên, một quyền đánh vào ngực Andrew Wan.

Phanh

Thân thể mập mạp của Andrew Wan và chiếc ghế sa lon bằng da thật hắn ngồi bay ngược ra ngoài va vào vách tường cứng rắn.

"Ở trước mặt ta, ngươi không có cơ hội nổ súng". Hoàng Đế cười lạnh nói.

Ọe

Khi thân thể Andrew Wan ngã xuống nền đất, hắn non ra từng ngụm máu. Lúc này lục phủ ngũ tạng đã tan nát, đã không thể nói ra lời cuối cùng nữa.

Hoàng Đế đi đến trước mặt Andrew Wan lấy từ trong túi hắn ra một cái găng tay màu trắng đeo lên tay phải, sau đó lại lấy một cái khác đeo lên tay trái rồi mới thò vào lục soát bộ âu phục mặc trên người Andrew Wan, lấy từ trong túi áo ra một cái bình thép nhỏ.

"Cất giấu ở địa phương bí mặt?", Hoàng Đế khẽ cười nói: "Tôi nghĩ, trước khi tôi đến ông vẫn nhất định cho rằng mang nó trên người mới là chỗ an toàn nhất"

Trong mắt Andrew Wan tràn đầy vẻ phẫn hận cùng sự không cam lòng, hắn cố gắng vươn tay muốn nắm bắt cái chút gì đó.

Là thanh danh hay tài phú hoặc là... tánh mạng?

Đáng tiếc là tử thần càng ngày càng gần hắn. Tay hắn đưa lên giữa không trung sau đó chán nản rơi xuống đất.

Bịch.

Một đời trùm y dược, cứ như vậy mang theo ủy khuất cùng cừu hận vô tận mà chết đi.

Bình luận

Truyện đang đọc