BÁC SĨ THIÊN TÀI

Chuyện đau lòng nhất trên thế giới cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Bởi vì từ nhỏ chính là cô nhi, không có được bất kỳ quan tâm nào, cho nên Chiến Hiệp Ca phá lệ quý trọng phần tình cảm muộn màng này. Tại lúc nàng tìm tới cửa gọi hắn là anh, lòng của hắn run lên một cái. Mặc dù nàng đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy, hắn vẫn đáp ứng.

Bởi vì nàng là em của hắn, hắn không có lý do không giúp em mình.

Nhưng mà, chuyện xảy ra sau đó, khiến hắn hãm sâu vào trong mâu thuẫn cùng thống khổ.

Hắn biết việc mình làm là sai, nhưng bởi vì có tình thân ở phía sau thúc giục, hắn cũng chỉ có thể cố gắng đi về phía trước.

Tần Lạc rõ ràng hoài nghi sâu sắc lai lịch của mình, nhưng, là một bác sĩ, hắn vẫn lựa chọn cứu trị mình.

Hắn sau khi tỉnh lại nghe chiến hữu nói qua, vốn là giải phẫu thất bại, mình thật ra đã chết rồi... nhưng mà, Tần Lạc không buông xuôi, lại dùng ngân châm kéo mình từ Quỷ Môn quan trở lại.

Một khắc kia, hắn mới biết mình sai đến cỡ nào.

Vì vậy, hắn hạ quyết tâm không giúp bọn họ nữa.

Hà gia?

Hắn cho tới bây giờ đều chưa từng đi qua Hà gia.

Nhưng, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, em ruột của hắn sẽ dùng độc dược để uy hiếp hắn.

Cay độc như vậy, không chút lưu tình.

"Anh, em biết anh rất tức giận. Nhưng mà, em còn có cách gì nữa chứ?" Hà Trí Tuệ lộ vẻ bất đắc dĩ nói. Gương mặt xinh đẹp như vậy, làm ra biểu tình ủy khuất như vậy, lại không khiến người thấy thương tiếc, chỉ cảm thấy trái tim băng giá. "Em biết anh là quân nhân, trọng cảm tình, giảng nghĩa khí. Tần Lạc lại là ân nhân cứu mạng của anh, muốn anh ra tay với hắn là không thể nào... nhưng mà, bọn em nhất định phải lấy được phương thuốc mới được. Theo sự gia tăng về tài phú của hắn, bọn em muốn động thủ nữa cũng càng ngày càng khó. Ở trước khi thuốc giải chưa đưa ra thị trường, bọn em nhất định phải hạ hắn".

Hai mắt Chiến Hiệp Ca nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy tia máu.

"Anh chỉ cần dựa theo lời em nói mà làm. Gọi điện cho hắn, nói thân thể của anh hơi không thoải mái... sau khi hắn kiểm tra thân thể cho anh, mời hắn uống một chén nước trà do em điều chế". Hà Trí Tuệ nhẹ giọng nói. Không giống như là đang uy hiếp người, giống như là đang thương lượng với người ta. "Như vậy, mục đích của chúng ta đã đạt được. Em lấy được phương thuốc, sẽ giải độc Ba Toa cho anh. Anh là anh của em, sao em nhẫn tâm hại anh thật được?"

"Hà Trí Tuệ, cô quả thật quá coi thường tôi". Chiến Hiệp Ca vừa cười như điên vừa nói. Bởi vì cười quá kịch liệt, vết thương vẫn chưa khỏi hẳn ở ngực bị rách ra, chảy ra tia máu đỏ. "Chuyện tôi muốn làm có thể không có cách gì thành công, nhưng mà, chuyện tôi không muốn làm, cả ông trời cũng không cách gì miễn cưỡng tôi".

Sự nôn nóng trên mặt Hà Trí Tuệ chợt lóe rồi biến mất, nói: "Em hình như đã quên nói cho anh biết độc tính của Ba Toa. Cứ ba giờ sẽ phải dùng giải dược một lần. Nếu anh không dùng giải dược trong ba giờ, sẽ lập tức suy tim mà chết. Không nên vọng tưởng đi tìm những bác sĩ khác để chữa trị... Thuốc này có lẽ không bằng virut Hỏa Diễm, nhưng mà, mấy bác sĩ bên ngoài kia tuyệt đối không có cách gì chữa khỏi. Hơn nữa, bọn họ chỉ có thời gian ba tiếng".

"Cô nghĩ rằng tôi sợ chết à?" Chiến Hiệp Ca cười lạnh nói, hắn dùng tay vỗ vỗ chân gãy của mình, nói: "Đáng giá của đoạn chân này, là vì hai mươi sáu cái đầu tôi chặt xuống ở mấy chiến trường... Tất cả đều là tinh anh kẻ địch. Còn viên đạn ở ngực này, đây là bị người ta bắn lén, mấy trận chiến, tôi cùng các anh em giết sạch bọn họ... trận chiến dạng gì mà tôi chưa từng thấy? Nếu sợ chết thì có thể làm được quân nhân, có thể lên chiến TSo?"

" Vấn đề là, bây giờ anh không phải là quân nhân, hơn nữa không phải là chết ở trên chiến trường..." Hà Trí Tuệ còn muốn cố gắng thuyết phục Chiến Hiệp Ca. "Là chết ở trên tay em gái ruột của mình. Có bao nhiêu khuất nhục chứ".

" Chết như vậy cũng có ý nghĩa". Chiến Hiệp Ca vẻ mặt kiêu ngạo nói. "Bởi vì các người sẽ chết giống tôi".

"Anh..." Hà Trí Tuệ giận dữ.

"Ài".

Có người khẽ thở dài.

Lúc này tiếng thở dài đột nhiên phát ra từ cửa, khiến hai người trong phòng đồng thời kinh hãi.

Phản ứng đầu tiên của Hà Trí Tuệ chính là nắm lấy bọc nhỏ của mình, lấy một khẩu súng lục mini ở trong bọc ra. Kéo chốt an toàn ra, họng súng nhắm vào anh Chiến Hiệp Ca của mình... Nàng không biết đứng ngoài cửa là ai, còn anh nàng lại là người bệnh. Nhắm vào hắn là thích hợp an toàn nhất.

Két...

Cửa gian phòng bị người đẩy ra, Tần Lạc mặc trường bào màu đen xuất hiện ở cửa.

Hắn nhẹ gật đầu với Chiến Hiệp Ca, sau đó ánh mắt chuyển lên trên mặt Hà Trí Tuệ, lên tiếng hỏi: "Hai người các ngươi quả thật là anh em ruột?"

"Đương nhiên phải". Hà Trí Tuệ cố gắng duy trì trấn định. Nàng âm mưu tính kế Tần Lạc, muốn lấy "Kim hạp dược phương" từ trong tay hắn. Không ngờ chính là, lúc này hết thảy đều bị hắn nghe được.

Nếu như vậy, thân phận của nàng đã bại lộ, Hà gia cũng sẽ bại lộ.

Cục diện như thế là nàng không nghĩ tới, trong lúc nhất thời còn chưa nghĩ ra cách ứng đối gì tốt hơn.

"Cô dùng gì để chứng minh?" Tần Lạc hỏi.

"Tôi không cần phải chứng minh với anh". Hà Trí Tuệ lạnh giọng nói. "Lập tức lui ra. Nếu không tôi một phát bắn chết hắn".

Tần Lạc không lui ra ngoài, mà nhìn Hà Trí Tuệ nghiêm trang nói: "Tôi cảm thấy hai người các ngươi không phải là anh em ruột. Mặt anh Hiệp Ca lớn, mặt cô nhỏ. Anh Hiệp Ca là mắt một mí, cô là mắt hai mí. Da anh Hiệp Ca tương đối đen, da của cô tương đối trắng. Ngực của cô là cup C, anh Hiệp Ca..." T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Câm miệng". Hà Trí Tuệ giận dữ quát lên. "Tần Lạc, tôi mặc kệ anh làm trò gì, lập tức lui ra ngoài".

Súng trong tay nàng dí ở trên đầu Chiến Hiệp Ca, nói: "Nếu không, tôi liền một phát bắn nát đầu hắn".

"Thế sao cô còn chưa nổ súng?" Tần Lạc nói. "Chẳng lẽ cô cảm thấy, tôi sẽ để ý sống chết của hắn?"

"..."

Hà Trí Tuệ nhìn về phía Tần Lạc lộ vẻ kinh ngạc.

Người này có ý gì? Hắn không phải là rất quan tâm Chiến Hiệp Ca sao?

Nếu không quan tâm sống chết của hắn, ban đầu sao còn muốn làm giải phẫu cứu hắn?

"Cô cảm thấy bộ dạng tôi giống kẻ ngu sao?" Tần Lạc cười lạnh nhìn về phía Hà Trí Tuệ. "Biết rất rõ hắn cố ý tiếp cận mưu đồ gây rối, còn nhiệt tình tiếp nhận chữa bệnh cho hắn? Tôi là bác sĩ, không phải là thánh nhân".

"Anh..." Hà Trí Tuệ chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh. Nàng một lòng muốn để anh mình tiếp cận Tần Lạc, từ đó dẫn hắn vào tròng. Không ngờ chính là, hắn đang bố cục bày trận, dụ mình ra.

" Bây giờ nghĩ ra rồi?" Tần Lạc mỉa mai nói. "Không sai. Tôi chính là muốn xem thử sao hắn phải tiếp cận tôi, rốt cuộc là muốn làm gì, phía sau màn có ai sai khiến... cho nên, tôi xưng em gọi anh với hắn, tôi giúp hắn lấy đạn... thậm chí, sử dụng phương pháp giải phẫu làm sốc tạm thời trong quá trình trị liệu, khiến trái tim của hắn tạm thời ngừng đập, ở sau khi đồng nghiệp hắn thấy, lại dùng ngân châm giúp tim hắn hồi phục, tạo thành hiện tượng giả kéo hắn từ Quỷ Môn quan trở về..."

"Tôi làm hết thảy, chính là để hắn tin tôi không chút nghi ngờ... bây giờ, hắn đã làm được rồi. Cô cũng xuất hiện. Cô cảm thấy, tôi sẽ còn quan tâm tới sự sống chết của hắn?"

"Anh là ma quỷ". Hà Trí Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không. Tôi là anh hùng". Tần Lạc phản bác. "Bây giờ cô đi ra ngoài mua đại một tờ báo, phía trên đều viết như vậy. Cho dù tôi giữ cô lại, bọn họ vẫn xem tôi là anh hùng".

" Anh đồ ma quỷ này". Hà Trí Tuệ đột nhiên dời họng súng, giơ súng bắn vào đầu Tần Lạc.

Ba...

Chiến Hiệp Ca khôi phục tự do đánh ra một quyền, trực tiếp đánh Hà Trí Tuệ từ trên giường ngã xuống.

Két rắc...

Thân thể Hà Trí Tuệ ngã dưới đất, súng lục trong tay cũng rơi ra.

Nàng nhanh chóng bò qua muốn nhặt súng lên, nhưng tay của nàng lại bị một bàn chân to dẫm lên.

Một người đàn ông tướng mạo bình thường nhìn nàng từ trên cao xuống, trong tay của hắn cũng giơ một khẩu súng lục.

Nàng biết, mình thất bại rồi. Không còn bất cứ cơ hội nào.

"Mang nàng đi, thẩm vấn cho kỹ". Tần Lạc nói.

Đầu to gật đầu, xách nàng từ dưới đất lên.

Nàng muốn mở miệng nói chuyện, đầu to tát qua một cái.

Vì vậy, cằm của nàng liền trật khớp. Cổ họng mấp máy, nhưng lại không phát ra thanh âm nào.

Trong lòng Tần Lạc cũng rất sốt ruột.

Đầu to này không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, khi nào mới có thể tìm được vợ chứ?

Đợi sau khi đầu to mang Hà Trí Tuệ ra ngoài, Tần Lạc đi đến bên cạnh Chiến Hiệp Ca giúp hắn kiểm tra vết thương.

"Cần rịt thuốc với băng bó lần nữa". Tần Lạc nói.

Ánh mắt Chiến Hiệp Ca nhìn chằm chằm Tần Lạc sáng quắc, trầm mặc không đáp.

Tần Lạc thở dài, nói: "Lời tôi mới vừa nói là giả. Để dời đi mục tiêu của nàng".

"Tôi biết". Chiến Hiệp Ca nhếch miệng cười.

"Có điều tôi trước kia quả thật không hề xem anh là bạn".

"..."

"Đương nhiên, sau khi nghe xong thổ lộ vừa rồi của anh, trong lòng tôi vô cùng cảm động". Tần Lạc vươn tay về phía Chiến Hiệp Ca, nói: "Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chính là bạn. Bạn chân chính".

Chiến Hiệp Ca mặt đầy vui mừng, đưa tay nắm chặt bàn tay to của Tần Lạc.

Bình luận

Truyện đang đọc