BẠC TỔNG BẠT MẠNG THEO EM


"Nợ nần của cha tôi đã được Hoa Vinh tiếp quản, các người chui ra từ đâu thế?"
Lúc nãy trong ngân hàng, cô đã đọc tài liệu Lục Bắc gửi cho mình.

Tài chính Hoa Vinh là công ty đòi nợ phất lên từ mấy năm trước, thế lực của ông chủ chống lưng rất lớn, người trong nghề đều gọi anh ta là anh Long.

Trước kia công ty này lập nghiệp bằng con đường bất chính, nhưng bây giờ đã được tẩy trắng từ lâu, đi theo con đường đòi nợ thương nghiệp hóa, không sử dụng bạo lực.

Rõ ràng là đám người trước mặt có mục đích khác.

Chung Hi nhân lúc bọn chúng không chú ý, thò tay phải vào túi xách tìm kiếm rồi lôi ra cây kìm sửa chữa mà hôm đó cô tiện tay bỏ vào trước khi thi đấu, sau đó dùng sức vung lên!
"Hự!"
Cô hét ho một tiếng, đồng thời giơ cây kìm sửa chữa chỉ vào đám người kia: "Đừng tới đây!"
Mấy tên côn đồ nhao nhao bật cười đầy khinh bỉ: "Dữ dội nhỉ? Các anh em, hôm nay chúng ta không uổng công."
"Đại ca, nghe nói trước kia cô ta còn tiếp rượu ở Minh Khê Sơn Trang, nhất định là cay lắm đó!"
"Tên Bạc Lương Thần kia may thật đấy, vợ cũ có cá tính thế này, mà thân hình cô vợ Ôn Nguyễn Nhi đương nhiệm cũng tuyệt vời." Cả lũ vừa cười đùa vừa liếc nhìn Chung Hi.

Chung Hi cầm chặt kìm sửa chữa, cố kìm chế không để cho tay mình run rẩy.

Trái tim cô đập dồn dập, sắp nổ tung rồi.

Tên tóc vàng cầm đầu giơ tay lên: "Các anh em, lát nữa nhẹ nhàng chút, nhớ là phải thương hoa tiếc ngọc."
"Đừng tới đây! Cút ngay!"
Chung Hi bất chấp tất cả.

Cô ngó chừng tên có vẻ yếu nhất trong đám người kia, cắn răng vung kìm sửa chữa xông tới.

Sức cô không lớn, nhưng được cái đánh bất ngờ.

Hơn nữa cô cứ như đang liều mạng, làm cho tên côn đồ kia cũng giật mình, nhất thời không kịp né tránh, bị Chung Hi phang trúng bụng.


Gã hét lên chói tai, khom lưng gập bụng.

Chung Hi nhân lúc sơ hở liều mạng chạy ra ngoài.

Cô không dám quay đầu lại, cũng không dám dừng lại.

Cho đến khi cô nhìn thấy phía trước có rất nhiều cửa hàng, nước mắt bỗng trào ra.

Đám người kia thấy Chung Hi chạy vào đám đông thì không đuổi theo nữa.

Tay Chung Hi không ngừng run rẩy, cô ngồi xổm giữa phố thương mại.

Cô khóc thút thít nghẹn ngào, ngón tay bấu chặt vào nhau, cơ bắp co giật vì sợ hãi quá độ.

Trên tầng hai đằng xa, Bạc Lương Thần đứng trước cửa sổ sát sàn, trong tầm mắt chỉ có bóng dáng của người ấy.

Bên kia là giọng nam hơi khàn khàn: "Xong việc rồi, mấy thằng nhãi kia không hiểu quy tắc, tôi đã cho người dạy dỗ.

Có điều rõ ràng là bọn nó bị người khác mua chuộc, bày mưu đặt kế.

Có cần điều tra tiếp không?"
Người gọi điện cho Bạc Lương Thần chính là Long ca.

Bởi vì không thích xã giao nên Long ca hiếm khi lộ mặt công khai, hai phía hắc bạch đều nể mặt anh ta vài phần, nhưng địa vị của mấy tên côn đồ kia quá thấp, hoàn toàn không biết quy tắc trong ngành.

Bạc Lương Thần đã từng giúp đỡ anh Long một lần, cho nên hai người có chút giao tình, dần dà cũng có qua có lại trên phương diện làm ăn.

Trợ lý Mẫn ủy thác việc đòi nợ Chung Hi cho công ty của anh Long.

Bạc Lương Thần dời mắt, giọng điệu lạnh lùng: "Phiền phức, không cần điều tra nữa."
Anh Long ở đầu dây bên kia mỉm cười: "Được, tôi biết rồi.

Tôi sẽ thường xuyên báo cho cậu chuyện bên công ty đòi nợ, việc cậu giao cho chắc chắn không thành vấn đề."
Mặc dù anh Long không biết với thân phận và địa vị của Bạc Lương Thần, tại sao anh lại quan tâm đến người vợ cũ đã ly hôn như vậy.

Sau khi đàm phán với đối tác, trợ lý Mẫn đi tới bên cạnh Bạc Lương Thần: "Bạc Tổng, Trương Tổng đã đến quán cà phê dưới lầu."
Ý là bây giờ Bạc Lương Thần phải đi đàm phán hợp tác.

Ánh mắt của người đàn ông vẫn đặt trên bóng hình gầy guộc trên con đường kia.

Mãi lâu sau anh mới từ tốn dặn dò: "Tìm người bảo vệ cô ấy, đảm bảo sự an toàn của cô ấy.

Ngoài ra..."
Trợ lý Mẫn cúi đầu, im lặng lắng nghe.

"Điều tra phía nhà họ Ôn xem có hành động gì đặc biệt không."
Trợ lý Mẫn giật mình: "Anh nghi ngờ chuyện Chung Hi bị côn đồ làm phiền liên quan đến Ôn tiểu thư sao?"
Anh ta vừa dứt lời, lập tức nói ngay: "Xin lỗi Bạc Tổng, là tôi lắm chuyện.

Tôi lập tức đi giao việc."
Bạc Lương Thần xoay người đi đến thang máy.

Anh cũng mong là Ôn Nguyễn Nhi không liên quan.


Trong mắt anh không chứa nổi một hạt cát, nếu nhà họ Ôn thật sự động đến Chung Hi sau lưng anh...!
Anh vẫn chưa coi cha con nhà họ Ôn là người thân của mình đâu.

Giấu giếm anh xen vào việc của anh tức là phá vỡ quy tắc của anh, lại thêm chuyện Ôn Nguyễn Nhi lừa anh, mối hôn sự này thật sự không cần thiết tồn tại nữa.

Trợ lý Mẫn theo vào thang máy, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh càng áp lực hơn.

Anh ta thầm nghĩ trong lòng: Ôn tiểu thư, cô tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc.

Trên con đường dành riêng cho người đi bộ, Chung Hi chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi, trong lòng thầm tự nhủ với mình "Chung Hi, đừng sợ".

Khoảng thời gian đau khổ nhất đã qua, bây giờ không có bất kỳ kẻ nào ngăn được cô.

Sau khi về nhà, Chung Hi vẫn chưa hết hoảng sợ.

Cô tắm nước ấm và uống rất nhiều nước mới cảm thấy lồng ngực thoải mái hơn một chút.

Điện thoại vang lên "tinh tinh".

Cô thấy số lạ, tức thì trái tim đập thình thịch.

Người nhận không bắt máy, vài giây sau bên kia lại gọi tiếp.

Chung Hi cắn khớp ngón ngón, chậm rì rì ấn phím nghe máy: "Alo!"
"Chào Chung tiểu thư, tôi là Triệu Trạch, giám đốc khách hàng của Tài chính Hoa Vinh.

Từ giờ trở đi, vấn đề nợ nần của cô sẽ do tôi liên hệ trực tiếp.

Nếu có bất kỳ kẻ nào dùng cách thức khác đòi cô trả nợ, cô cũng có thể liên lạc với tôi ngay lập tức, công ty chúng tôi sẽ thẳng tay xử lý những đối thủ cạnh tranh không từ thủ đoạn kia."
"..."
Chung Hi không nói gì.

"Chung tiểu thư?"
Chung Hi lén bấm phím ghi âm: "Anh vừa nói gì cơ? Tín hiệu không tốt, tôi không nghe rõ."
Người bên kia kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, Chung Hi nhanh chóng động não suy nghĩ: "Ý anh là nếu tôi bị đám người kia quấy rầy thì các anh sẽ xử lý giúp tôi đúng không?"
"Đúng vậy, đây là một trong những nghiệp vụ của chúng tôi, đảm bảo sự an toàn thân thể cho người nợ."

Chung Hi ngẫm nghĩ chốc lát, cảm thấy khá có lý.

Nếu cô xảy ra chuyện thì chẳng còn ai trả khoản nợ còn thiếu của nhà họ Chung.

Chắc là trong ngành này cũng có cạnh tranh không lành mạnh.

Cô nhếch môi nói: "Hôm nay tôi gửi tiền cho các anh, các anh đã nhận được chưa?"
"Nhận được rồi.

Chung tiểu thư, hi vọng cô tiếp tục cố gắng, trả hết nợ sớm."
Chung Hi cảm thấy có chỗ nào là lạ.

"Tôi còn nợ các anh bao nhiêu tiền?"
"Ba mươi hai triệu tám trăm tám mươi nghìn chưa kể lãi."
Chung Hi Hi đặt điện thoại xuống, chỉ cảm thấy cuộc đời thật tăm tối.

Trong lúc cô lướt thông tin tuyển dụng trên mạng, muốn tìm một công việc, thì Lục Bắc gọi điện tới.

"Tối nay có một bữa tiệc buffet miễn phí, em có đi không?"
Tiệc?
Miễn phí!
Chung Hi liếc nhìn phòng bếp trống rỗng: "Địa chỉ!"
Tám giờ tối hôm đó, Chung Hi gặp thư ký nhà họ Lục ở cửa.

Đối phương mặc vest đi giày da, xách túi quần áo hàng hiệu: "Mời Chung tiểu thư thay đồ."
"Cái gì đây?"
"Đây là vé vào cửa bữa tiệc lần này." Thư ký Trương của nhà họ Lục trầm giọng trả lời.

Nếu Lục phu nhân biết tuy Lục Bắc đến dự tiệc nhưng lại dẫn theo Chung Hi đi cùng, thì e là lại nổi trận lôi đình..


Bình luận

Truyện đang đọc