BẠC TỔNG BẠT MẠNG THEO EM


Lưu Viên Viên ngại ngùng đi đến trước mặt Chung Hi, “Cảm ơn cô nhé.”
Chung Hi ngước mắt nhìn lên, “Không cần cám ơn tôi đâu, có được kết quả này là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân cô.”
Khi nãy, bản thảo thiết kế đó đã cho thấy quả thực Trương Dĩnh đã ăn cắp ý tưởng sáng tạo của Lưu Viên Viên, nhưng bởi vì bản thân cô ta không dám lên tiếng nên Chung Hi mới giúp cô ta nói với Hán Sâm.

Sau đó, Lưu Viên Viên lại trình bày ý tưởng sáng tạo mới mà cô ta nghĩ ra với Hán Sâm và nhận được sự khen ngợi từ anh ta.

Chỉ là Chung Hi nhìn không quen việc kẻ yếu bị ức hiếp mãi.

Cô xách túi lên, đi thẳng một mạch ra ngoài.

Có thực tập sinh vì tò mò nên mới hỏi, "Chung Hi, mỗi ngày cô đều ở phòng làm việc nào thế? Chúng tôi ở công ty suốt mà dường như chẳng bao giờ gặp cô."
Chung Hi dừng lại, trả lời một cách nghiêm túc, "Ở đâu cần tôi thì tôi đi chỗ đó."
Công việc mấy ngày qua của cô rất tạp nhạm, thậm chí Lý San Nhi còn bảo cô đến trung tâm mua sắm dưới lòng đất để mua lót giày, nhưng dù được giao việc gì, Chung Hi đều làm rất nghiêm túc, hơn nữa cô không hề trách móc nửa câu.

Những thực tập sinh đó đều đã hiểu nhầm ý của Chung Hi, họ thốt lên đầy ngưỡng mộ, "Nếu chúng tôi cũng có thể đi theo tổng giám Lý thì tốt rồi, cô ta xinh đẹp như thế, bên ngoài chắc chắn vì có người ganh ghét đố kị với cô ta nên họ mới cố ý thuê dệt nên những lời đồn đại kia."
Chung Hi nhếch mép, những thứ khác thì không rõ, nhưng việc Lý San Nhi là kẻ nát rượu lại là sự thật!
“Cô Chung Hi, cô chờ một chút, tôi có lời muốn nói với cô.” Từ Á từ bên trong bước ra đuổi theo, nắm lấy dây đeo ba lô của Chung Hi như kiểu nịnh nọt lấy lòng, “Có lẽ khi nãy cô hiểu lầm rồi, những lời mà tôi nói với Trương Dĩnh chẳng có ý gì khác đâu.”
Từ Á càng nói, giọng cô ta càng nhỏ đi.

Rồi cô ta ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, một bộ dạng ấm ức.

Chung Hi nhíu mày, cô có chút bực bội rồi, “Tránh ra.”
“Cô Chung Hi, cô đừng hiểu lầm ý tôi.”
“Đừng ăn ở hai lòng nữa, chắc cô sợ tôi sẽ nói xấu cô với Lục Bắc chứ gì.” Chung Hi đút hai tay vào túi, nhìn Từ Á chằm chằm.


Nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt cô ta, cô càng cười tươi hơn, "Tôi không có thời gian mà chơi trò trẻ con này với cô, sau này hãy tránh xa tôi ra."
Cô quay người bước đi, bỏ lại một mình Từ Á ở đó.

Trương Dĩnh bước đến từ phía sau, “Cô Từ, thực xin lỗi…”
Cô ta còn chưa nói hết thì “bốp” một phát.

Từ Á tát cô ta một bạt tai, ánh mắt bỗng nhiên trở nên nham hiểm, khác hẳn với bộ dạng vâng vâng dạ dạ khi nãy.

“Cô mà cũng xứng nói lời xin lỗi với tôi sao? Nếu không phải vì cô còn có chỗ dùng được, thì cô ngay cả đến việc lau giày cho tôi cũng không xứng, cút ngay, tôi không muốn nhìn thấy cô.” Từ Á đẩy Trương Dĩnh ra, đi một mạch đến chỗ thang máy rồi bấm lên thẳng văn phòng ở trên lầu.

Cô ta không ngờ Chung Hi sẽ khó đối phó như vậy.

Sớm biết như vậy, cô ta sẽ không hao tâm tổn trí đến MON, nhưng bây giờ lời thì cũng đã nói rõ ra rồi, nên cô ta không thể thua được.

Từ Á đẩy cửa phòng làm việc của Hán Sâm ra, cười bảo, “Anh Hán Sâm, vừa rồi diễn cũng giống lắm đấy.”
Cô ta và Hán Sâm đã sớm quen biết nhau, hơn nữa, gia đình cô ta cũng có cổ phần trong công ty này, cô ta muốn giữ ai lại làm việc thì chỉ cần nói một tiếng, cô ta vốn dĩ muốn thuận nước giong thuyền khiến Chung Hi nợ ân tình của mình, rồi giữ khoảng cách với Lục Bắc.

Nhưng bây giờ thì cách này không được nữa rồi.

Vậy thì chỉ còn cách đuổi cổ Chung Hi đi, khiến cô ta không ở lại đây được nữa.

...!
Hôm sau, sau khi Chung Hi thức dậy, cô thu dọn một ít đồ, rồi đi thẳng đến sân bay.

Từ Á và Lưu Viên Viên đã đến trước, nhưng hai người bọn họ dường như không hợp nhau, họ ngồi cách xa nhau, khi nhìn thấy Chung Hi, Lưu Viên Viên chào hỏi cô trước, còn Từ Á ở bên cạnh lại có chút ngượng ngùng xấu hổ.


“Quý hành khách thân mến, chuyến bay đến Shaco Fluffy sắp cất cánh, quý hành khách nào vẫn chưa lên máy bay thì xin hãy nhanh chân lên.”
Chung Hi kéo theo hành lý, tìm vị trí của mình theo vé máy bay.

“Chung tiểu thư?”
Có người gọi tên cô.

Chung Hi nghe tiếng liền đưa mắt nhìn, nhưng chỉ thấy trợ lý Mẫn ngồi ở bên kia lối đi.

Anh ta ở đây, cũng có nghĩa là...!
Chung Hi nhíu mày, liếc nhìn theo hướng khoang thương gia, quả nhiên có thể thấy được một cánh tay xuyên qua khe hỡ, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cơ hàng hiệu đính đầy kim cương, không phải Bạc Lương Thần thì còn ai vào đây nữa.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Vị trí chỗ ngồi của họ gần khoang thương gia vậy sao?
Chung Hi do dự một lúc rồi mới đi qua.

“Các cô đi tham gia tuần lễ thời trang à?”
Chung Hi vâng một tiếng, cô cảm thấy trợ lý Mẫn đã biết rõ rồi nhưng vẫn cố hỏi.

Cô ngồi xuống xong thì đeo bịt mắt lên, không màng đến bất cứ ai.

Cô đã từng đến Shaco Fluffy, hơn nữa còn cùng đi với Bạc Lương Thần, đó là vào tuần trăng mật của cô và anh, Bạc Lương Thần còn phải bàn bạc chuyện làm ăn, nhưng dù sao đi nữa thì cô vẫn cứ chọn nơi này làm địa điểm hưởng tuần trăng mật.


Kết quả là anh chỉ dùng bữa với cô, xong thì vội vàng kết thúc.

Khi ấy cô còn kiểm điểm lại bản thân xem có phải mình không đủ chu đáo hay không, rõ ràng anh đã rất bận rồi, mà cô còn nài ép lôi kéo anh đến đây hưởng tuần trăng mật.

Bây giờ ngẫm lại, không phải vì anh ta bận, mà bởi vì anh ta không muốn dành thời gian cho cô mà thôi.

Chẳng phải sao, anh ta còn có thể đi tham gia tuần lễ thời trang với Ôn Nguyễn Nhi cơ mà?
Chung Hi cười khẩy, cô của trước kia trong mắt Bạc Lương Thần chắc là trông buồn cười lắm.

Chuyến bay này kéo dài bảy tiếng liên tục, theo giờ địa phương thì chín giờ mới đến, Chung Hi hạ quyết tâm sẽ ngủ luôn cả ngày trên máy bay.

“Quý hành khách thân mến, máy bay sắp bay vào luồng gió nhiễu động trong thời gian ngắn, có thể sẽ rung lắc một chút, yêu cầu mọi người thắt chặt dây an toàn.”
Chung Hi tháo bịt mắt xuống, xem dây an toàn đã được thắt chặt hay chưa.

Ngay chính lúc này cô vô tình phát hiện chỗ ghế ngồi bên cạnh đáng lý ra là của trợ lý Mẫn, nay lại trở thành chỗ ngồi của Bạc Lương Thần!
Hơn nữa, anh nhắm chặt hai mắt, trông vô cùng đau khổ.

Đúng rồi, anh có chứng say máy bay.

Trước đây Chung Hi đã phát hiện mỗi lần anh ngồi máy bay đều không thoải mái, nên cô thường mang theo thuốc để trong túi.

Cứ thế trong thời gian dài nên trở thành thói quen.

Cô lục lọi túi áo, cầm thuốc trong lòng bàn tay.

Nhưng cô lại nhìn Bạc Lương Thần một cách do dự.

Máy bay rung lắc liên tục.


Chung Hi thấy Bạc Lương Thần cứ nhắm mắt mãi, hơn nữa sắc mặt lại rất tái nhợt, mắt cô giật một cái, cô nhớ rằng nếu tình hình Bạc Lương Thần trở nên nghiêm trọng, thì sẽ dẫn đến hôn mê tạm thời, thậm chí là lên cơn sốc.

Nếu như anh ta cứ vậy mà chết đi không chừng lại hay, có thể xem như cô đã báo thù cho cha và nhà họ Chung rồi.

Chung Hi nhìn Bạc Lương Thần, ánh sáng trong mắt dần dần tối đi.

“Yêu cầu các hành khách giữ nguyên vị trí, tuyệt đối đừng cử động.”
Trợ lý Mẫn lẽ ra phải đi tìm thuốc cho Bạc Lương Thần, nhưng vì máy bay rung lắc dữ dội, nên chẳng thể đi được.

Bạc Lương Thần dựa đầu vào lưng ghế, mồ hôi trên mặt không ngừng chảy xuống, anh cảm giác trái tim mình như sắp xé toạc ra.

Anh nhíu chặt chân mày, thân thể cũng cứng ngắc rồi.

Cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ...!
Bỗng nhiên, trên trán anh xuất hiện một cảm giác mát lạnh, bàn tay ấy như thể có ma lực nào đó, nén cảm giác đầu đau như sắp nổ của anh xuống.

Một viên thuốc được đưa vào trong môi.

Bạc Lương Thần đau đến sắp ngất, nên nuốt thẳng thuốc xuống.

“Ai thế?”
Yết hầu anh nhấp nhô lên xuống, cố gắng mở mắt ra nhìn phía trước, chỉ thấy trước mặt anh là một bóng lưng đã rời đi.

Rất giống Chung Hi.

Anh đưa tay ra muốn nắm lấy, nhưng chẳng nắm được gì.

Là cô sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc