BẠC TỔNG BẠT MẠNG THEO EM


Người phụ nữ kia chột dạ, né tránh tầm mắt Chung Hi: “Cô nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu!”
“Không sao, tôi sẽ không so đo với cô, nhưng cô hãy nói cho người sai bảo cô sau lưng, Chung Hi tôi không phải ăn chay đâu, cô ta cứ ở đấy chờ tôi đi.”
Không phải Ôn Nguyễn Nhi, mà là Từ Á.

Chung Hi buông tay ra, quét mắt nhìn lướt qua những người đang xem náo nhiệt kia: “Nhìn cái gì vậy? Muốn thì xuống biển thì nhảy thẳng xuống đi, không cần phải xếp hàng.”
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô đi về phía khách sạn.

“Cô ấy thật sự là bất lịch sự!”
“Hình như là thực tập sinh của MON, rừng lớn rồi, chim gì cũng có*.”
*rừng lớn rồi, chim gì cũng có: ý là rừng cây có các loài chim, cả chim có lợi cũng có chim có hại, một tập thể lớn có người tốt cũng sẽ có người xấu.

Chỉ có người phụ nữ kia đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu, mới phục hồi lại tinh thần, rồi nhanh chóng chạy về phía bên kia của bãi biển.

Nhưng cô ta vừa đi chưa được mấy bước, đã bị nhân viên của khách sạn chặn đường đi: “Đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Cái gì? Mấy người thả tôi ra!”
Cô ta cho rằng mình không thừa nhận, Chung Hi sẽ không có chứng cớ, không nghĩ tới, cô ta trực tiếp bị dẫn vào một căn phòng tối đen.

Trước mặt có mấy người, cũng không biết ai.

“Ai bảo cô làm như vậy?”
“Anh nói cái gì, tôi nghe không hiểu!” Cô ta hét lên, chỉ nhìn thấy một bóng mờ ở cửa sổ phía trước.

Một giây sau, đèn trong phòng bật lên, Bạc Lương Thần lạnh lùng nhấc mắt lên: “Nghe không hiểu?”
Toàn thân người phụ nữ run lên, đương nhiên cô ta biết Bạc Lương Thần, cũng biết Ôn Nguyễn Nhi, bởi vì cô ta chính là trợ lý trang điểm của Ôn Nguyễn Nhi.

Đón nhận ánh mắt xem xét kĩ của người đàn ông, Trần Hiểu Nhu bịch một tiếng quỳ xuống đất.

“Bạc...!Bạc tiên sinh.”
Trần Hiểu Nhu run rẩy quỳ xuống, bất đắc dĩ, đem toàn bộ kế hoạch nói ra.

Ôn Nguyễn Nhi và Từ Á đưa cho cô ta một khoản tiền, muốn cô ta tạo bẫy cho Chung Hi.

Một khi Chung Hi rơi xuống biển, tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Với tư cách là người nước ngoài, bọn họ không nơi nương tựa ở địa phương, sau khi Chung Hi xảy ra chuyện không may, nếu như không có người thân bạn bè vì cô ra mặt, cảnh sát và đại sứ quán cũng sẽ không điều tra.

Một chiêu này, giết người không thấy máu.

Bạc Lương Thần đứng dậy: “Lát nữa, Chung Hi sẽ tìm đến cô, cô phải thẳng thắn với cô ấy tất cả, nhưng mà, không thể nói cô đã từng gặp tôi, hiểu không?”
Trần Hiểu Nhu liên tục gật đầu: “Hiểu!”
Bạc Lương Thần phất tay, lập tức có người kéo Trần Hiểu Nhu ra ngoài, anh chăm chú nhìn đêm tối mênh mông, con mồi của anh, làm sao có thể bị người khác hại chết.

......!
Sau khi Chung Hi trở lại khách sạn, trực tiếp đi tới quầy lễ tân, viện một cái cớ đơn giản, lập tức hỏi được thân phận của người phụ nữ kia, cô đã trải qua chuyện đổ nát của nhà họ Chung, người thân ly tán, gặp chuyện cũng thêm vài phần cảnh giác.

Trong bóng tối, cô cảm thấy nhất định là ba cô ở trên trời phù hộ cho cô.

“Tiểu thư, người bạn này của cô ở phòng 309.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Chung Hi thu hồi tầm mắt, bước nhanh vào thang máy.

Lúc này, Trần Hiểu Nhu đang ở trong phòng chờ, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, trái tim đột nhiên đập thình thịch rạo rực, thật đúng là bị Bạc Lương Thần đoán từ trước, thật sự là Chung Hi đến tìm cô ta.

Hai người bọn họ cộng lại, mấy cái Từ Á so ra vẫn kém.

Trần Hiểu Nhu bị Chung Hi chất vấn vài câu, thì giả vờ dựa theo ý tứ của Bạc Lương Thần, nói thẳng ra.

“Chung tiểu thư, tôi thật sự là nhất thời bị ma xui quỷ nhập, là tôi vô tâm, xin cô hãy tha thứ cho tôi, được không?” Trần Hiểu Nhu thấp giọng nói.

Nói trắng ra, cô ta cũng chỉ là một quân cờ trong tay người khác.

Chung Hi hàn phóng gật đầu: “Có thể.”
“Cảm ơn!”
“Bất quá, cô phải giúp tôi làm một việc, bằng không tôi sẽ đem những lời của cô vừa rồi ghi âm, giao cho Ôn Nguyễn Nhi.” Chung Hi cười ôn hòa, vẻ mặt vô hại.

Trần Hiểu Nhu cả kinh trong lòng.

Chung Hi trước mắt này, vậy mà tâm tư so với Ôn Nguyễn Nhi hay Từ Á còn xa hơn.

“Cô muốn tôi làm gì?”
Chung Hi đem kế hoạch của mình nói ra một lần, Trần Hiểu Nhu nuốt nước miếng, trong lòng yên lặng tiếc hận thay Ôn Nguyễn Nhi.


“Tôi đồng ý, cô có thể xóa bản ghi âm? Nếu Ôn Nguyễn nhi biết tôi phản bội cô ấy, sau này tôi sẽ không thể lăn lộn trong cái nghề này.”
Cho tới nay Ôn Nguyễn Nhi đối với cô ta đều không tốt, thường xuyên coi cô ta như người giúp việc mà sai bảo.

Bằng không, cô ta cũng sẽ không dễ dàng đem Ôn Nguyễn Nhi khai ra như vậy.

“Không thành vấn đề, sau khi chuyện thành công, tôi nhất định sẽ xóa.” Chung Hi nói xong, đóng cửa rời đi.

Thời gian của cô không còn nhiều, phải nhanh chóng chuẩn bị, cô vốn muốn ổn định ở MON trước, sau đó chậm rãi báo thù, nhưng Ôn Nguyễn Nhi tự mình đưa tới cửa, cũng đừng trách cô.

Sự trừng phạt cho kẻ giết người.

Mục đích của Chung Hi rất rõ ràng, chính là muốn một kích là trúng, Ôn Nguyễn Nhi quan tâm nhất, không phải là Bạc Lương Thần sao?
Cô đến quầy lễ tân của khách sạn đặt một bó hoa và bánh ngọt, sau đó tiền còn lại trong thẻ, mua một chiếc váy màu đỏ, đúng vậy, chính là bộ váy liền áo màu đỏ chót.

Giá cả phải chăng, hiệu quả kinh người.

Chung Hi vốn có làn da rất trắng, cô xõa tóc xuống, mặc cái váy kia vào, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, chỗ thắt lưng váy lại phác họa dáng người gợi cảm của cô, sau đó, thay một đôi giày cao gót.

Cô cứ như vậy đi thẳng vào thang máy.

Ở lầu 15 lượn một vòng ở chỗ Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần, sau đó lại đến lầu tám của trợ lý Mẫn lượn một vòng, liên tiếp đi ba lượt, cô cũng có chút mệt mỏi.

Nhưng cuối cùng cô đã gặp được nhân vật mục tiêu.

“Trợ lý Mẫn! Anh đây là đang muốn đến phòng của Bạc tổng phải không?”
Trợ lý Mẫn nghe được một tiếng này, cả người đều mù mờ, cửa thang máy mở ra, cũng không biết phải đi vào.

“Chung tiểu thư?”
Chung Hi nở nụ cười: “Nhanh lên, tôi còn muốn lên tầng.”
“A, được.” Trợ lý Mẫn vội vàng bước vào thang máy.

Chung Hi giải thích: “Đây là hoa mà nhà thiết kế công ty chúng tôi đặt mua, có đẹp không?”
Trợ lý Mẫn phụ họa vài câu, cửa thang máy mở ra, anh ta tự nhiên đi ra khỏi thang máy.

Chung Hi cố ý đi theo phía sau anh ta ở khoảng cách không xa không gần, trong lòng mặc niệm, Ôn Nguyễn Nhi, chắc hẳn là mỗi giây mỗi phút cô đều chú ý đến động tĩnh trong phòng Bạc Lương Thần.

Quả nhiên, khi trợ lý Mẫn gõ cửa phòng Bạc Lương Thần, Ôn Nguyễn Nhi thò người ra.

Vốn định nói cái gì, sau khi nhìn thấy Chung Hi, ánh mắt cô ta trừng thật lớn.

“Chung Hi? Sao cô lại ở tầng này!”
Chung Hi giả vờ như bị phát hiện, thể hiện ra diễn xuất hoàn mỹ không tỳ vết: “Tôi, tôi đi ngang qua thôi.”
Cô nói xong, ôm bó hoa trước ngực, mỉm cười nói với trợ lý Mẫn: “Vậy lần sau gặp.”
Trợ lý Mẫn xuất phát từ lễ phép, gật đầu.

Nhìn chằm chằm Chung Hi đang đi xa, ngón tay Của Ôn Nguyễn Nhi gắt gao bấm vào kẽ hở trên cửa.

Hoa và bánh ngọt trong tay Chung Hi, không phải là Bạc Lương Thần bảo trợ lý Mẫn đưa cho cô ta chứ!
Nghĩ đến khả năng này, Ôn Nguyễn Nhi sau khi thấy Bạc Lương Thần mở cửa, đoạt trước một bước lách người vào.

“Lương Thần, anh vẫn luôn làm việc sao?”
Máy tính trên mặt bàn của người đàn ông còn mở tin tức hội nghị, anh thấy Ôn Nguyễn Nhi xông vào trong, đưa tay ngăn cô ta lại.

Anh hạ thấp giọng: “Em ở chỗ này chờ một chút.”
Ôn Nguyễn Nhi đang vì Chung Hi mà tức giận đến ngu người, trực tiếp xông vào.

“Trợ lý Mẫn, kéo cô ấy ra ngoài.”
Bạc Lương Thần cảm thấy Ôn Nguyễn Nhi thật sự quá ngây thơ rồi, anh tắt máy tính xách tay, không muốn để cho đối tác nhìn thấy bất kỳ trò hề nào làm tổn hại đến hình tượng của mình.

Trợ lý Mẫn tốn rất nhiều sức lực, mới đưa được Ôn Nguyễn Nhi trở về phòng cách vách, anh ta trở lại phòng, chỉ thấy sắc mặt Bạc Lương Thần trầm xuống.
Chương 59: Em ném thần đèn đi rồi
Bạc Lương Thần đã làm việc liên tiếp mấy tiếng đồng hồ, anh xoa xoa mi tâm: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra?”
Trợ lý Mẫn suy nghĩ một chút: “Có lẽ Ôn tiểu thư vừa mới nhìn thấy Chung Hi xuất hiện ở trên tầng, nên hiểu lầm.”
Chung Hi?
“Đúng vậy, cô ấy đi tặng hoa cho nhà thiết kế của công ty họ, đúng lúc ra khỏi thang máy cùng với tôi, có lẽ bị Ôn tiểu thư hiểu lầm.” Trợ lý Mẫn chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.

Bạc Lương Thần cười lạnh theo.

Làm sao có thể trùng hợp như vậy, anh mới cho Chung Hi một bậc thang, cô lập tức trở tay tạo cho mình một lối?
Thật sự là đứa con gái tốt của nhà họ Chung.

Bạc Lương Thần đưa tay ra, anh muốn sắp xếp lại suy nghĩ một chút, một lần nữa nhìn về phía văn kiện trong tay, lần này nhất định phải bắt được dự án cấp S, bọn họ đã hai lần đưa ra phương án cho dự án này, đối phương đều không hài lòng.


Yêu cầu của tập đoàn Opple này khó đáp ứng hơn anh nghĩ.

Phòng bên cạnh.

Ôn Nguyễn Nhi lấy điện thoại di động ra, bấm số Trần Hiểu Nhu, cô ta vừa mở miệng liền quát: “Cô đi đâu vậy? Cả ngày hôm qua cũng không thấy mặt cô!”
“Tôi...!Tôi có lẽ bị gió biển thổi nên cảm lạnh rồi, khụ khụ.” Trần Hiểu Nhu che giấu sự chột dạ của mình.

Bởi vì Ôn Nguyễn Nhi cũng không biết, giờ này phút này, Chung Hi ở ngay đối diện cô ta!
Hơn nữa, những lời Ôn Nguyễn Nhi nói tiếp theo đều bị Chung Hi đoán trúng.

“Bây giờ cô đi tìm Chung Hi, xem gần đây cô ta có gặp mặt với đàn ông hay không, hoặc là, cô ta có cố ý quyến rũ người nào không!” Ôn Nguyễn Nhi không nói quá rõ ràng.

Không làm rõ chuyện này, trong lòng cô ta như thế nào cũng thấy không thoải mái.

Trần Hiểu Nhu trong lòng lộp bộp một phát, theo Chung Hi dạy cô ta: “Lúc trước tôi bị cô ấy mắng, bây giờ đi tìm cô ấy, cô ấy cũng sẽ không nói cho tôi biết.”
“Cô thật sự là loại ngu xuẩn đến tột cùng đấy, cô chỉ cần nói là tìm cô ta để xin lỗi, tặng chút đồ, tốt nhất là có thể trở thành bạn bè với cô ta luôn, hiểu chưa?”
“Được, Ôn tiểu thư, tôi biết rồi...”
Cô ta còn chưa dứt lời, Ôn Nguyễn Nhi đã cúp máy.

Trần Hiểu Nhu bất đắc dĩ thở dài, còn không biết ai là kẻ ngu xuẩn.

Sau đó, cô ta nhìn về phía Chung Hi, một thân váy đỏ kia ở trên người cô thật đẹp mắt, ngay cả một người phụ nữ như cô ta cũng nhìn đến ngây dại, thật không biết Bạc Lương Thần kia có phải gặp nhiều cực phẩm hay không, muốn thử một chút tầm thường?
Làm sao có thể không cần Chung Hi, đi thích Ôn Nguyễn Nhi tâm tính tiểu thư độc ác ngang ngược.

“Chung tiểu thư, cô đã nghe được, vậy kế tiếp tôi, phải làm như thế nào?” Cô ta vừa rồi để loa ngoài, Chung Hi nghe được rõ ràng.

Chung Hi nhướng mày cười khẽ, kịch hay, sắp bắt đầu rồi.

Cô phải sắp xếp chỗ thật tốt mới được.

Một giờ sau, Ôn Nguyễn Nhi nhận được điện thoại của Trần Hiểu Nhu, nói Chung Hi hẹn gặp một người đàn ông, còn ăn mặc trang điểm xinh đẹp nữa.

Ôn Nguyễn Nhi lập tức ngồi dậy: “Thật sao? Địa chỉ đâu!”
“Bên cạnh nhà hàng khách sạn InterContinental, trưa mai.” Trần Hiểu Nhu đều dựa theo những gì Chung Hi Giáo nói.

Ôn Nguyễn Nhi tin là thật, sau khi cúp điện thoại, cân nhắc làm thế nào để gài bẫy Chung Hi.

Cô ta định đi tìm Từ Á, vừa mới ra khỏi cửa, chợt nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến giọng nói của trợ lý Mẫn: “Bạc tổng, địa điểm nhà hàng trưa mai đã đặt xong, ngay bên cạnh nhà hàng khách sạn InterContinental.”
Ôn Nguyễn Nhi lúc này ngây ngẩn cả người.

Trùng hợp như vậy?
Hay là nói, người Chung Hi mong ước chính là Bạc Lương Thần!
......!
Chung Hi hai ngày nay đều bị người ở MON cô lập, một mình chờ đợi không có việc gì làm, cô liền đi phía sau bãi biển hóng gió, chờ kịch hay ngày mai.

Chợt nghe thấy ai đó ở phía xa gọi to: “Bruto!”
Bởi vì thanh âm kia có chút già nua, cô lập tức quay đầu lại nhìn, một bà già người nước ngoài chống nạng, đang tìm kiếm cái gì đó khắp nơi.

Chung Hi không phải là người thích xen vào việc của người khác, chỉ là nhà họ Chung đã giáo dục cô, khiến cho cô không có cách nào bỏ qua một người già đang cần giúp đỡ.

Cô đứng dậy đi qua: “Có cần giúp đỡ không ạ?”
“Con chó nhỏ của tôi bị mất, nó được gọi là Bruto, là một con chó quý đại khái to như vậy.” Bà lão thở dài thở dài, đáy mắt tràn đầy cấp thiết.

“Ở ngay gần đây phải không? Vậy bà nói cho tôi biết một chút, nó có đồ ăn hay đồ vật gì đó cực kì ưa thích không?”
Giọng nói Chung Hi vô cùng nhẹ nhàng từ tốn, chậm rãi lôi kéo bà lão ngồi xuống bên cạnh, để cho bà ấy có thể khôi phục sức lực.

Từ trong miệng người phụ nữ lớn tuổi này cô biết được, con chó này đã ở bên bà ấy trong nhiều năm, thích nhất là xương bò, nghe được tiếng hát, sẽ không thể không nhún nhảy theo cùng.

“Vậy bà ở chỗ này nghỉ ngơi, tôi nghĩ cách cho.”
Bà lão tràn đầy lòng biết ơn: “Cảm ơn!”
Vì thế, mười phút sau.

Trên bãi biển có thêm một bóng dáng đang cầm xương còn hát.

“Đầu óc cô ấy có vấn đề phải không?”
“Tôi nhớ rõ, hình như cô ấy là thực tập sinh của MON, tên là Chung Hi, có phải bởi vì bị chồng cũ đá, cho nên tinh thần bất ổn?”
“Ai mà biết được! Tuổi còn trẻ, thật đáng thương.”
Chung Hi không để ý ánh mắt và lời bàn tán của những người này, chuyên chú đi tìm kiếm, rốt cục, cô ở trong bụi cỏ gần đó, phát hiện ra Bruto.

Chỉ có điều chân là của nó bị thương.


Chung Hi tốn rất nhiều sức lực, mới ôm được nó từ bên trong ra ngoài, chỉ là trên mặt bị quệt vô cùng bẩn thỉu.

Cô không kịp chú ý, vội vàng mang theo Bruto, trở về tìm bà lão kia.

Lúc cô đi qua, bên cạnh bà lão ấy có thêm vài người, tất cả đều là người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da, chỉ là tuổi tác hơi khác một chút.

Có lẽ đó là người thân trong nhà của bà lão.

“Bruto! Cảm ơn cô rất nhiều!” Bà lão xúc động nước mắt cũng chảy xuống.

Bruto vừa nhìn thấy bà lão, hưng phấn chạy tới, nhào vào trong ngực bà ấy.

Chung Hi mỉm cười: “Chân của nó có một vết thương nhỏ, nhưng mà chắc là không có gì đáng ngại, vậy tôi đi trước đây.”
“Chờ một chút.”
Một trong những người đàn ông lớn tuổi gọi cô lại: “Cô đã giúp mẹ tôi, tôi muốn trả ơn cô, cô có thể đưa ra một yêu cầu theo ý muốn!”
Chung Hi quay đầu lại, sửng sốt hai giây.

Thật sự là người nào cũng dám hứa hẹn à, cô muốn hơn mười vạn tệ, bọn họ có thể cho sao?
Với một tấm lòng ngây thơ, cô lắc đầu: “Rất nhiều thứ trên thế giới này là vô giá, nếu tôi xác định được mức giá, đó là một sự xúc phạm đến Bruto.”
Cũng là tâm ý xúc phạm đối với lão phụ nhân.

Chung Hi xua xua tay, hào phóng rời đi.

Nhưng khi cô vào sảnh khách sạn thì hối hận.

Bởi vì cô nhìn thấy quản lý khách sạn mang theo toàn bộ nhân viên chạy về phía bãi biển, miệng vẫn còn la hét: “Mấy vị kia chính là người của dòng họ Opple, nhất định phải giúp bà lão tìm được chó!”
Dòng họ Opple?
Chung Hi tại chỗ hận không thể cho mình hai cái miệng to.

Đừng nói là mười vạn, ngay cả mấy ngàn vạn đối với dòng họ Oppole đều chỉ là chút lòng thành đấy!
Cô xót xa trở về phòng, lúc nhận được điện thoại của Lục Bắc cũng ỉu xìu.

“Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì hả!” Lục Bắc nghe thấy không đúng, có chút sốt ruột.

Chung Hi cắn răng, đấm ngực dậm chân: “Em là con ngu mà, em ném thần đèn Aladin đi mất tiêu rồi.”
Chương 60: Tự thu xếp cho ổn thỏa
Bên kia điện thoại, Lục Bắc không hiểu ra làm sao.

“Chung Hi, nếu có cần anh hỗ trợ, em nhất định nói cho anh biết, với lại, ngày đó trên đường đụng phải...” Anh ta cũng mới nghe mẹ anh ta nói, Từ Á đến MON làm thực tập sinh, lần này cũng đi tuần lễ thời trang làm trợ lý.

Anh ta lo lắng cho Chung Hi, mới gọi cuộc điện thoại này.

“Hiện tại một tí tâm trạng em cũng không có, em đi ngủ trước đây.” Chung Hi không đợi anh ta nói xong, lập tức cúp điện thoại, ngã vào trong chăn.

Đồng thời, cô cũng không biết chuyện tranh cãi với Trần Hiểu Nhu bên bờ biển, bị người ta gửi cho mấy tay truyền thông trong nước.

Quản lý quan hệ công chúng của MON cũng chú ý tới tin tức nhỏ này, lúc này rất bất mãn với hành động của Chung Hi.

Nhưng sau khi anh ta đem chuyện này báo lên cấp cao, nhận được phản hồi lại là: “Không cần nhúng tay vào.”
Bình thường trong các loại huống này, đều sẽ sa thải các thực tập sinh nhỏ bé có ảnh hưởng xấu đến công ty.

Quản lý quan hệ công chúng cau mày, anh ta thật sự nghĩ không ra, một người đàn bà bị Bạc Lương Thần vứt bỏ, nổi tiếng vì phá sản phải hứng chịu sự khinh bỉ của mọi người ở Vân Thành, còn có thể có bản lĩnh xoay người sao?
Lý San Nhi vừa lúc lướt qua sau lưng anh ta, chặn tay kéo tờ báo cáo kia, xé nát thành từng mảnh, ném trở lại trên người anh ta.

“Hiện tại cô ấy là trợ lý của tôi LUNA, cũng là một trong những người mới mà công ty sắp trọng điểm bồi dưỡng trong tương lai, anh có thời gian rảnh rỗi này không bằng đi vệ sinh hút một điếu thuốc, đừng nhìn chằm chằm người của tôi không buông chứ.”
Cô ấy hung ác nói, đáy mắt xẹt qua sự tức giận.

“Vâng, tổng giám đốc Lý, cô đừng nổi giận, tôi đi ngay.” Quản lý quan hệ công chúng vội vàng chạy đi.

Lý San Nhi nhìn mảnh vụn giấy vụn trên mặt đất, nhíu mi rời đi.

Chung Hi vừa tỉnh lại, thì nhìn thấy Lý San Nhi gửi tin nhắn cho cô, nội dung chỉ có một câu.

“Công ty có người để mắt đến cô rồi đấy, tự thu xếp cho ổn thỏa.

Chung Hi lập tức dậy tinh thần.

Cô trả lời một câu, tổng giám đốc Lý yên tâm.

Sau đó, cô thay đổi chiếc váy màu đỏ theo kế hoạch, vội vã đến khách sạn InterContinental.

Cô không sợ bị người ta để ý, người muốn gây hại cho cô còn ít sao? Bây giờ cô đã vào MON, không ai có thể đuổi cô ra ngoài.

Động cô một cái, cô chắc chắn sẽ hoàn trả gấp mười lần.

Hôm nay, bắt đầu từ Ôn Nguyễn Nhi.

Chung Hi không có bắt taxi, mà là một đường rêu rao gây sự chú ý khắp nơi qua thành phố đi tới khách sạn InterContinental, cô cũng cảm giác được có người vẫn luôn đi theo mình.

Cô cười cong khóe môi, bước lên bậc thang, đồng thời, một chiếc xe cũng dừng lại ở cửa khách sạn InterContinental, dĩ nhiên là Opple tiên sinh, cũng chính là con trai lớn của bà lão kia.

Sau khi anh ta để ý tới Chung Hi, thân thiện vẫy vẫy tay, Chung Hi cũng gật đầu đáp lại.


Xuất phát từ lễ phép, Chung Hi chờ đối phương đi lên, cùng nhau đi vào.

“Lần trước chưa kịp hỏi, tiểu thư họ gì?” Opple tiên sinh là con lai, mặc dù tiếng Trung Quốc không phải là lưu loát, nhưng cũng có thể giao tiếp bình thường.

Theo như Chung Hi biết, anh ta cũng nắm chức chủ tịch của tập đoàn Opple, trong tay có quyền cao.

“Tôi họ Chung, một tên một chữ Hi.”
Xa xa, Ôn Nguyễn nhi mang theo mũ cùng khẩu trang che mặt, nhìn thấy Chung Hi ăn mặc xinh đẹp như vậy, gặp mặt cùng với người đàn ông thoạt nhìn cũng có chút tiền?
Quan trọng hơn là, người đàn ông này rõ ràng đã lớn tuổi.

Ôn Nguyễn Nhi lén lấy điện thoại ra, chụp ảnh đối phương và Chung Hi ở cùng một chỗ.

Chờ cô ta về nước, đem những thứ này gửi cho đám truyền thông, chờ Chung Hi bị người ta mắng thành hồ ly tinh không biết xấu hổ nha!
Cô ta đã bắt đầu mong đợi ngày đó đến.

Lại không biết, chính mình đang từng bước đi vào cái bẫy của Chung Hi.

“Tôi tới nơi này là vì chờ một người, vậy tôi không quấy rầy Opple tiên sinh nữa.” Chung Hi giãn mặt, trong lòng cô yên lặng kêu thầm một tiếng không biết xấu hổ.

Bởi vì trong kế hoạch của cô, vô hình chung, là lợi dụng đối phương.

Trước khi cô tới, cũng đã hỏi thăm được hướng đi gần đây của tập đoàn Bạc Thị, Bạc Lương Thần muốn lấy được một dự án cấp S từ trong tay tập đoàn Opple.

Cô là vợ cũ của anh, tất nhiên phải giúp anh thật tốt rồi.

“Được, vậy lần sau có cơ hội gặp lại.”
Hai người cứ tách ra mỗi người một ngả, mỗi người ngồi trên sô pha của phòng ăn, cách nhau một bàn.

Ôn Nguyễn Nhi đứng ở cửa phòng ăn, thò người nhìn vào bên trong, cửa lớn xuất hiện một bóng dáng nghiêm túc lạnh lùng, Bạc Lương Thần mang theo trợ lý Mẫn, đi về phía này.

Cô ta vội vàng trốn ở phía sau đồ trang trí, nhìn Bạc Lương Thần đi vào phòng ăn.

Trong nháy mắt đó, cả người cô ta đều muốn sụp đổ.

Họ thực sự đã có một cuộc hẹn!
Bởi vì cô ta mang thai, Bạc Lương Thần trống trảikhó nhịn, sau khi nhìn thấy Chung Hi, nhen nhóm lại tình yêu với cô, ở ngay trong khách sạn cùng cô hẹn hò.

Trong đầu Ôn Nguyễn Nhi trống rỗng, cái gì cũng không quan tâm.

Cô ta không thể thua Chung Hi như vậy.

Cô ta lỗ mãng xông vào, quên mất lời khuyên bảo của Trang Uyển Như nói với cô ta, trước mặt mọi người hô to: “Bạc Lương Thần, tại sao anh lại đối xử với em như vậy!”
Lúc ấy, Bạc Lương Thần đang chuẩn bị ngồi xuống trước mặt Opple tiên sinh, tiến hành thương lượng.

Sự xuất hiện của Ôn Nguyễn Nhi cắt đứt lời anh đang định mở miệng, cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Chung Hi ngồi ở phía sau, nhếch khóe môi dưới: “Mở màn rồi.”
Trong khác sạn cao cấp như này, làm gì có ai vô lý như thế.

Trong lúc nhất thời, Ôn Nguyễn Nhi hứng chịu ánh mắt chán ghét của rất nhiều người, nhưng cô ta đã tức phát điên rồi, trực tiếp xông tới, túm chặt Bạc Lương Thần: “Lương Thần, không phải anh nói anh đang làm việc sao? Anh nói dối em!”
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống.

Lúc này túm lấy Ôn Nguyễn Nhi: “Đi ra ngoài trước đã.”
“Em không!” Ôn Nguyễn Nhi liều mạng giãy dụa, tay chân dùng sức, suýt nữa té ngã.

Cô ta bổ nhào về phía trước, làm đổ chén trà trên bàn, khiến cho Opple tiên sinh và Bạc Lương Thần đều vô cùng khó chịu.

Chung Hi một tay chống cằm nhàn nhã nhìn, đúng lúc nói một câu: “Ôn tiểu thư cẩn thận thân thể, không phải còn đang mang thai sao?”
Nghe được giọng nói của Chung Hi, Ôn Nguyễn Nhi chợt nhìn qua, bỗng nhiên nhận ra không thích hợp lắm, vì sao Chung Hi không ngồi cùng bàn với bọn họ?
Cô ta có phải nghĩ sai rồi hay không!
Nhưng bây giờ, đã quá muộn.

“Lập tức đi ra ngoài.” Bạc Lương Thần không kìm được sự tức giận, hận không thể một chưởng đẩy cô ta ra.

“ Không, em...!Lương Thần, em bị Chung Hi lừa gạt, cô ấy thiết kế em!” Ngực Ôn Nguyễn Nhi bởi vì tức giận phập phồng kịch liệt, sắc mặt đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Em cho rằng hai người có gian tình, không nghĩ tới lại là như thế, vậy anh ta là ai?”
Cô ta không hề lịch sự, chỉ vào mặt Opple tiên sinh.

“Bạc tổng, người này là?” Ánh mắt Opple tiên sinh lộ ra sự khó chịu, dọn qua những vết bẩn trên bộ âu phục của mình.

Bạc Lương Thần trực tiếp kéo Ôn Nguyễn Nhi ra phía sau.

“Opple tiên sinh, vô cùng xin lỗi, cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
Ba chữ cuối cùng, là từ kẽ răng anh mài ra, hết một gây mới thôi, Ôn Nguyễn Nhi đã vượt qua ranh giới sự thất vọng của anh.

Chung Hi ở phía sau cắn hạt dưa, chớp mắt mấy cái, thế này không nhịn được?
Bạc Lương Thần, kiên nhẫn của anh còn đang chờ tăng lên nha!
Opple tiên sinh tiếc nuối thở dài: “Tôi thấy, không cần thiết nữa, việc hợp tác với quý công ty cũng không cần bàn lại.”
Vị hôn thê của tổng giám đốc có cử chỉ như vậy, công ty này làm sao đáng để người ta gửi gắm kỳ vọng.

Oppple tiên sinh xoay người rời đi, Bạc Lương Thần hất Ôn Nguyễn Nhi ra, sải bước đuổi theo: “Opple tiên sinh...”
“Để tôi giải thích.”
Ôn Nguyễn Nhi lúc này mới rõ ràng quan hệ, vội vàng tiến lên, cản đường của Opple tiên sinh: “Tôi bị cô gái kia lừa gạt!”
Bạc Lương Thần nắm chặt cổ tay cô ta, ngoan độc nói: “Câm miệng lại.”.


Bình luận

Truyện đang đọc