BẠCH PHÁT HOÀNG PHI

Kinh thành Bắc triều, hoàng cung.

Tông Chính Vô Trù rời đi Trần Phong quốc vẫn chưa chạy về Tử Tường quan, mà là trực tiếp trở về Kinh thành. Xe ngựa chạy thẳng vào cửa cung, hắn ngồi ở bên trong xe ngựa rộng rãi, nhưng không cảm thấy thoải mái, chỉ cảm thấy chung quanh thực trống vắng.

Gió thổi xốc lên màn cửa sổ xe, ánh nắng chiếu rọi vào, hắn nhắm mắt lại, dựa vào đệm mềm ở sau lưng, biểu tình trên khuôn mặt anh tuấn là tang thương cùng trầm tịch của ngày qua ngày càng thêm dày đặc.

(Tang thương: hình dung thế sự biến đổi thất thường.)

(Trầm tịch: thực yên tĩnh)

Chuyến đi đến Trần Phong quốc lần này, hắn có phải đi lầm rồi hay không?

"Bệ hạ, đã tới Thanh Mịch viên rồi." Xe ngựa dừng lại, một người thị vệ cẩn thận bẩm báo. Sau đó truyền đến tiếng nô tài quỳ lạy.

Hắn chậm rãi mở to mắt, có người xốc lên màn xe, hắn đứng dậy, bước xuống xe ngựa, mặt vô biểu tình nói: "Người trẫm có chút không khoẻ, truyền Thẩm ngự y."

"Tuân chỉ."

Vào Thanh Mịch viên, bước chân hắn chậm lại, nhìn chung quanh cảnh vật quen thuộc, trái tim từng đợt đau thắt. Mỗi một vật nơi này đều là phong cảnh chôn ở trong lòng hắn, chỉ tiếc, bên trong phong cảnh này bởi vì thiếu một người, mà mất đi màu sắc vốn có, biến thành ký ức xám trắng.

Đến Trần Phong quốc, trừ nàng ra, hắn còn gặp một người, đó là một người tuyệt đối không nên xuất hiện ở Trần Phong quốc. Bởi vì gặp được người này, hắn mới bắt đầu hoài nghi một sự kiện. Mà sự kiện kia, hắn hy vọng chính mình đã đoán sai.

Từ Trần Phong quốc trở về, dọc theo đường đi đi gần hai mươi ngày, ở trong mấy ngày đó, hắn nghĩ tới nghĩ lui nghĩ về cuộc đời của hắn, cuộc đời bi ai mà lại tràn ngập hắc ám, từ phụ thân đến mẫu thân, lại đến huynh đệ cùng người yêu, những từ ngữ đó ở trong mắt người khác đại biểu cho sự ấm áp, vì sao ở trong sinh mệnh của hắn, lại chỉ như là một bàn tay lạnh băng đem hắn một lần lại một lần đẩy vào địa ngục?

"Bệ hạ, nước đã chuẩn bị xong rồi, nô tỳ hầu hạ ngài tắm gội đi." Một cung nữ bước vào, phép phép tắc tắc hành lễ.

Tông Chính Vô Trù hoàn hồn, thu suy nghĩ lại, không nói chuyện, xoay người đi vào phòng tắm.

Phòng tắm rộng khoáng, hơi nước mờ mịt mê mang tràn ngập cả không gian, hắn đi vào, đóng cửa lại, đem cung nữ ngăn cách ở ngoài cửa. Gió lạnh thổi vào, hơi hơi đánh tan sương mù, nhưng tầm mắt vẫn mông lung như cũ.

Hắn đi về phía trước, bỗng nhiên dừng lại nhìn bể tắm trước mặt, thần sắc có chút hoảng hốt. Phảng phất như thấy được nàng đang ngâm mình trong nước. Hắn chạy qua muốn ôm nàng vào lòng, vươn tay ra, nàng đã biến mất.

"Dung Nhạc......" Hắn hoảng loạn mà mất mát kêu một tiếng.

Thì ra là ký ức mang đến ảo giác! Hắn tự giễu, chua xót lan tràn dưới đáy lòng. Nàng không bao giờ trở lại, nàng vĩnh viễn cũng không có khả năng trở lại bên người hắn, những ngày tháng sớm chiều ở chung, một đi sẽ không trở lại. Hắn muốn hỏi chính mình, vì sao muốn cho cừu hận che mất tâm trí, không biết nắm chắc đoạn thời gian tốt đẹp kia?

Hối hận loại tâm tình này thật sự thực đáng sợ, tăng trưởng theo ngày qua ngày, mỗi khi thấy nàng thêm một lần, liền sẽ càng khắc sâu thêm.

Hắn cưỡng bách chính mình không thèm nghĩ nữa, cởi áo, bước xuống bể tắm, nhắm mắt lại ngâm ở trong nước ấm áp, ý đồ dùng nước nóng làm ấm thân thể lạnh lẽo của hắn.

Trong đầu hiện lên một người, là người của Thiên Thù môn bị bắt ở trại nuôi ngựa của Trần Phong quốc, mà đi cùng với người nọ, kỳ thật còn có một người, chỉ là người này đã bị hắn lén mang đi. Mà người này, đúng là hơn một năm trước khi hắn tìm được mẫu thân, là người chồng của cặp vợ chồng chiếu cố mẫu thân điên khùng của hắn mười mấy năm.

Một cái người bình thường sao lại cùng với người của Thiên Thù môn, cùng nhau xuất hiện ở trại nuôi ngựa Hoàng gia của Trần Phong quốc? Trừ phi, hắn cũng là người của Thiên Thù môn! Mà theo hắn(PT) biết, người của Thiên Thù môn không được phép thành hôn sinh con, vậy đôi vợ chồng kia hiển nhiên là giả!

Hắn lúc này mới cảm thấy, hết thảy mọi chuyện không khỏi quá trùng hợp. Môn chủ Thiên Thù môn vẫn luôn bồi dưỡng năng lực cho hắn báo thù,...... Một hai muốn trợ giúp cho hắn báo thù, mà mẫu thân hắn kỳ thật là ở trong Thiên Thù môn. Thiên Thù môn vừa mới bị hắn tiêu diệt, mẫu thân điên khùng mười mấy năm không ra khỏi cửa, lần đầu tiên chạy ra khỏi cửa liền đụng phải Dung Nhạc, lại vừa lúc, để hắn tra ra được.

Tông Chính Vô Trù kéo xuống cái khăn ướt ở trên mặt, mở đôi mắt phát ra một đạo hàn quang thấm người.

Trở lại tẩm cung, Thẩm ngự y đã tới rồi, thấy Tông Chính Vô Trù nện bước vững vàng, nhìn qua cũng không phải không khoẻ, không cấm cảm thấy nghi hoặc, hành lễ bái nói: "Bái kiến Bệ hạ! Vi thần nghe nói Bệ hạ long thể không khoẻ, vi thần tới thỉnh mạch cho ngài ạ."

Tông Chính Vô Trù không nhanh không chậm đi đến mép giường ngồi xuống, trời sinh uy nghi, cho nên khiến người quỳ lạy trên mặt đất mang một loại cảm giác áp bách mãnh liệt, Thẩm ngự y chờ đợi không thấy Đế vương mở miệng, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Qua hồi lâu, Tông Chính Vô Trù hỏi: "Ngày đó chứng bệnh điên của Thái Hậu là do ngươi chữa khỏi?"

Thẩm ngự y hơi sửng sốt, cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: "Hồi Bệ hạ, là vi thần."

Tông Chính Vô Trù "Ân" một tiếng, trên mặt bất động thanh sắc, nhìn hai mắt hắn, lại nói: "Trẫm nhớ rõ, ngày đó, ngươi nói Thái Hậu bởi vì tâm tư tích tụ lại bị kinh hoảng cực lớn làm cho thần trí không rõ, ngươi dùng thời gian ngắn ngủn mười lăm ngày, lấy phương pháp kỳ diệu trị hết cho Thái Hậu, trẫm tán thưởng y thuật tinh vi của ngươi, phong ngươi làm Viện sử, chưởng quản toàn bộ Ngự y viện. Không biết, trẫm có nhớ lầm không?"

Thẩm ngự y vội nói: "Bệ hạ trí nhớ siêu quần, vi thần thập phần bội phục. Long ân của Bệ hạ, vi thần vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, cũng âm thầm thề, nhất định sẽ tiếp tục nghiên cứu y đạo, để báo đáp ân huệ của Bệ hạ."

Tông Chính Vô Trù lẳng lặng nghe hắn nói xong, ánh mắt thâm trầm, khóe miệng ngậm một nụ cười lạnh, "Vậy thì tốt rồi. Hơn một năm thời gian nghiên cứu y đạo, nói vậy y thuật của ái khanh còn tiến bộ hơn nữa. Trẫm lần này đi Trần Phong quốc, gặp được một cái cố nhân, hắn cũng bị chứng điên khùng, hơn nữa tình hình cùng với Thái Hậu năm đó cực kỳ tương tự, nên lần này, liền lại cho ái khanh thời gian mười lăm ngày, ngươi cứ chiếu theo phương thuốc lần trước mà khai dược, nếu y lành người nọ, trẫm thật trọng thưởng thật lớn, nếu y không lành...", ngữ khi của hắn bỗng nhiên dừng một chút, hơi đi phía trước nghiêng người, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén, đâm thẳng vào mắt đối phương, âm thanh trầm thấp mà tràn ngập uy nghiêm, từng câu từng chữ, trầm giọng nói: "Nếu y không lành, trẫm, phán ngươi cái tội khi quân, trảm đầu cả nhà!"

"A?!" Thẩm ngự y kinh hoảng ngẩng đầu, bị khí thế sắc bén của hắn(PT) làm sợ tới mức thân mình mềm nhũn, nằm liệt trên mặt đất, mồ hôi lạnh tức thì trải khắp toàn thân. Biểu tình trên mặt hiện lên hoảng loạn, hoảng hốt nhìn sắc mặt thâm trầm của Đế vương, tức khắc hiểu rõ vì sao mà mình đến đây. Hắn vội vàng cúi đầu sát đất, cẩn thận bẩm báo nói: "Thỉnh Bệ hạ trị tội vi thần, vi thần... phương thuốc lần trước khai cho Thái Hậu, không cẩn thận đã bị đánh mất."

Tông Chính Vô Trù thuận miệng nói: "Đánh mất? Vậy khai một cái nữa."

Thẩm ngự y mồ hôi lạnh theo cái trán chảy xuống, "Tí tách" một tiếng, bắn tung tóe trên mặt đất, hắn đang chuẩn bị lại mở miệng. Trên đỉnh đầu, âm thanh của Đế vương lại trầm trọng thêm vài phần: "Đừng nói cho trẫm, ngươi giúp người chữa bệnh, khai qua phương thuốc chính mình cũng không nhớ rõ, ngươi coi trẫm là hài tử ba tuổi hả?"

"Vi thần không dám!" Thẩm ngự y đầu dập trên sàn nhà, âm thanh mang theo hơi rùng mình.

Tông Chính Vô Trù vừa lòng gật đầu, nhướng mày nói: "Không dám thì tốt. Ngươi phải nhớ kỹ, trẫm mới là người nắm quyền trong hoàng triều, nếu trẫm muốn trừng trị ngươi, mặc cho ai cũng ngăn không được! Trẫm lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, là muốn vinh hoa phú quý? Hay là liên lụy cả nhà đi âm tào địa phủ, trên người mang danh tội nhân? Chính ngươi ước lượng mà làm. Trẫm tin tưởng, ngươi là cái người thông minh."

Thẩm ngự y mặt như màu đất, sớm đã biết giấy không thể gói được lửa. Suy sụp quỳ gối: "Bệ hạ tha mạng! Vi thần...... Có tội!!"

*****

Cung Sâm Diêm.

Tông Chính Vô Trù đứng xa xa, ngơ ngẩn nhìn về phía cung điện bị tàn phá chỉ còn một góc. Vách tường cháy đen, mái ngói suy sụp đổ nát, là dấu vết lưu lại của một trận lửa lớn. Trận lửa lớn năm đó, mang đến vận mệnh suy sụp cho tòa cung điện từng huy hoàng một thời, lưu lại nơi này một mảnh phế tích, mà mang đến cho cuộc đời hắn lại là cừu hận hủy diệt, ở trong trí nhớ của hắn, ở trong huyết mạch của hắn, càng thiêu càng dữ dội, thiêu suốt mười mấy năm.

Hắn chậm rãi tiến lên, đẩy ra cửa đại điện, trong điện cửa sổ bị phong kín, không có ánh sáng chiếu vào, bên trong thực tối đen. Hắn đi vào, mỗi một bước đều đi thực thong thả, trong bóng đêm, tầm mắt mơ hồ ánh ra bốn sợi xích sắt thô nặng đã rỉ sắt, chính giữa có chứa móc câu gai ngược, mặt trên còn dính loang lổ vết máu nâu.

Hắn hoảng hốt nhìn thấy trong xích sắt có một người, là một nữ tử thanh lệ tuyệt mỹ, tay chân nàng đều bị trói, sắc mặt tiều tụy, tóc rối tung rơi rụng, hai mắt nhắm nghiền.

"Mẫu hậu, mẫu hậu." Một đứa bé trai bốn tuổi hướng tới nữ tử chạy qua, "Mẫu hậu, người xảy ra chuyện gì."

Nữ tử mở to mắt, kinh ngạc nói: "Trù nhi! Con sao tới đây?" Sau khi kinh ngạc, mắt nàng nhìn hộ vệ cao lớn sau lưng hài tử, vừa nóng ruột vừa giận, nói "Ai kêu ngươi dẫn nó tới? Vừa mới tránh được một kiếp, ngươi sợ nó không mau bị bắt đi à? Mau dẫn nó đi đi!"

"Hài nhi không đi, hài nhi muốn ở bên mẫu hậu. Hài nhi không muốn trở về, hài nhi chán ghét nơi đó, nơi đó vừa tối vừa lạnh, mỗi ngày chỉ có một cái màn thầu, còn phải đọc thật nhiều thật nhiều sách, còn phải luyện tập võ công, mẫu hậu, hài nhi rất mệt mỏi."

Ánh mắt nữ tử cực kỳ đau lòng, làm như muốn ôm ôm đứa nhỏ này, đôi tay lại bị khóa lại, không thể như nguyện. Vẻ mặt nàng mang bi thương đau khổ, chảy nước mắt nói: "Trù nhi của ta, hài tử đáng thương của ta! Mẫu thân biết con rất vất vả, nhưng đây cũng là bởi vì muốn tốt cho con, con lưu lại nơi này, chỉ có một con đường chết, mẫu thân không thể nhìn thấy con chịu chết, con hiểu không?"

Hài tử cái hiểu cái không, mờ mịt nói: "Mẫu hậu, hài nhi không hiểu, người là Hoàng Hậu, hài nhi là nhi tử của người, phụ hoàng vì sao muốn giết hài nhi? Còn đem người trói lên?"

Nữ tử nói: "Mẫu thân là bị kẻ gian hãm hại. Phụ hoàng con chỉ sủng ái nữ nhân kia, hắn muốn cho nhi tử của nữ nhân kia tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế của hắn, nhưng mà, con là đích trưởng tử, ấn theo tổ chế, ngôi vị hoàng đế này vốn nên thuộc về con, mà khi phụ hoàng của con đăng cơ cũng từng hứa qua con là người kế thừa, hiện tại, hắn đổi ý, cho nên liền muốn giết con...... Con còn nhỏ, những việc này con còn không hiểu, chờ khi con trưởng thành tự nhiên sẽ hiểu, con chỉ cần nhớ kỹ mỗi một câu mẫu thân đã nói với con. Đi nhanh đi, sau này mẫu thân không thể lại đi gặp con rồi, con phải nghe lời bọn họ, chăm chỉ đọc sách, luyện võ công cho tốt, mẫu thân sẽ chờ con đến cứu ta đi ra ngoài......"

"Không xong rồi, Nương nương, có người tới!"

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hộ vệ vội vàng nhắc nhở. Nữ tử biến sắc, mắt nhìn đến một cánh cửa ngầm trên vách tường, vội nói: "Ngươi mau dẫn nó trốn vào đi, không có phân phó của bổn cung, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều không cho phép lên tiếng."

Tông Chính Vô Trù tay xoa cánh cửa kia, chính là ở bên trong này, hắn tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị phụ thân sai người dùng móc câu ngược câu xuyên thấu xương sống lưng, mẫu thân cắn răng nhẫn nhịn, cũng không có hừ ra một tiếng. Hắn không thể tin, mẫu thân dùng sinh mệnh bảo hộ hắn, thế nhưng giả điên tới lừa gạt hắn!

Mẫu thân điên khùng là giả! Vì sao?

Nhiều năm như thế, mẫu thân ẩn náo ở trong Thiên Thù môn, nhìn hắn giãy giụa trong cừu hận, lại không nhìn nhận hắn.

Nỗi đau xuyên cốt mỗi năm một lần, chỉ vì muốn nhớ kỹ nỗi đau của mẫu thân năm đó, hắn không tin mẫu thân không biết.

Mẫu thân, người ở trong Thiên Thù môn rốt cuộc là nhân vật như thế nào? Những người đó xưng hô hắn là thiếu chủ, bởi vì Môn chủ Thiên Thù môn từng nói mẫu thân là chủ tử của hắn (môn chủ), như vậy......

"Trù nhi."

Đang lúc Tông Chính Vô Trù đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, nơi cửa bỗng nhiên có người gọi một tiếng. Hắn ngẩn ra, chậm rãi quay đầu lại, nhẹ rũ lông mi dấu đi thần sắc bi thương không muốn tin tưởng nơi đáy mắt, chỉ hơi hành lễ: "Mẫu hậu."

Phó Uyên người mặc phượng bào cẩm tú, hoa lệ mà tôn quý, bà ta đi vào, trên mặt nhẹ dương lên vẻ mặt tươi cười của một người mẹ hiền từ, "Mẫu thân nghe bọn nô tài nói con đã trở lại, trên đường có mệt mỏi không? Sao không về cung nghỉ ngơi trước, ngược lại chạy đến nơi này?"

Ánh mắt Tông Chính Vô Trù nhìn mặt đất màu tro đen, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Không có gì, chỉ là...... Đột nhiên nhớ tới chuyện khi còn nhỏ, cho nên liền tới thôi."

Phó Uyên mỉm cười nói: "Sự kiện kia, nhiều năm như thế, khó có được con còn nhớ đến."

"Bao nhiêu năm cũng sẽ không quên." Hắn ngẩng đầu, nhìn nữ tử đối diện, làm như suy tư, lại tựa tìm tòi nghiên cứu, hỏi: "Trẫm muốn biết, năm đó, mẫu hậu vì sao phải bởi vì trẫm mà không màng đến an nguy tánh mạng của mình, thậm chí cam nguyện chịu đựng nổi đau xuyên cốt? Mẫu hậu chẳng lẽ đã quên, trẫm không chỉ là nhi tử của người, mà trên người trẫm còn có huyết thống của hắn."

Phó Uyên kinh ngạc, biểu tình hiền từ yêu thương trên mặt không thay đổi chút nào, bà ta đi lên phía trước, nhìn về phía xích sắt từ vách tường kéo đến trên mặt đất, loang lổ rỉ sét, như tái hiện vết máu. Ánh mắt của bà ta hơi gợn sóng, lại không rõ buồn vui, chỉ ôn nhu cười nói: "Từ ngay khắc hắn muốn giết chết con, con cũng đã không phải là con của hắn. Làm mẫu thân, bảo hộ chính hài tử của mình, còn cần lý do sao? Tựa như con, vì thay mẫu thân báo thù, bao năm qua chịu nhiều đau khổ như thế, còn không phải là bởi vì ta là mẫu thân của con sao?"

"Không phải, mẫu thân sai rồi!" Hắn lắc đầu, quả quyết phủ định, cừu hận sâu như vậy, không chỉ là do sản sinh bởi quan hệ huyết thống. Trong bóng đêm, hắn chôn dấu bi ai không thể lộ ra ở đáy mắt, chỉ có thể nhìn đến khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh không gợn sóng của hắn. Hắn xoay người, cùng với bà ta nhìn về một phía, chậm rãi nói: "Nếu không phải khi bốn tuổi tận mắt nhìn thấy mẫu hậu vì trẫm chịu đựng nổi đau xuyên cốt, trẫm sẽ không dùng mười ba năm xuyên cốt đau đớn tới nhắc nhở chính mình, thù này không đội trời chung; nếu không có mẫu hậu thường thường mạo hiểm tánh mạng lén đi đến cái căn phòng tối ẩm ướt để gặp trẫm, bậc lên khát vọng trong lòng trẫm đối với tình thân ấm áp, làm trẫm hiểu ra, kỳ thật trẫm vốn dĩ có thể có được một cuộc sống khác hoàn toàn bất đồng...... Nếu không phải mỗi một lần tránh thoát sự đuổi giết, vừa mới qua mấy ngày bình yên, thực mau lại bị phát hiện hành tung, lại tiếp tục cuộc sống đào vong phảng phất như vĩnh viễn không ngừng, nếu, không có bảy tuổi năm đó cùng mẫu hậu đoàn tụ, rồi lại thấy mẫu hậu táng thân trong biển lửa và...... Nếu không có những thứ đó, trẫm nghĩ, có lẽ trẫm đối với cừu hận, sẽ không chấp nhất như thế."

Ánh mắt Phó Uyên khẽ biến, nhìn hắn đầy mặt tang thương, nghe hắn trong giọng nói không tự giác lộ ra bi thương, bà ta hơi dời mắt đi, tiếng nói mềm nhẹ sâu thẳm, nhẹ nhàng hỏi: "Trù nhi, con trách mẫu thân?"

Tông Chính Vô Trù ngửa đầu, hít vào một hơi lại chậm rãi phun ra, quay đầu nhìn bà ta với ánh mắt hết sức phức tạp.

"Trẫm sẽ không trách mẫu hậu. Cừu hận của mẫu hậu, chính là cừu hận của trẫm, trẫm sẽ không bởi vì mẫu thân còn sống, liền sẽ từ bỏ báo thù. Mẫu thân yên tâm, hắn cùng nhi tử của Vân Quý phi, trẫm sẽ không bỏ qua. Chỉ là, trẫm thỉnh cầu người, sau này...... Đừng lại thiết kế thương tổn Dung Nhạc. Ân oán giữa chúng ta cùng Tông Chính Vô Ưu, không do nàng tới đảm nhận." Hắn nói thực nghiêm túc, trong giọng nói lộ ra đau lòng không thể che dấu.

Phó Uyên nói: "Nàng ta lựa chọn Tông Chính Vô Ưu, nàng ta đã không thể đứng ngoài cuộc."

"Đó không phải là lựa chọn của nàng." Hắn nhăn lại mày rậm, ngực buồn đau, âm thanh bỗng nhiên hơi khàn, "Là chúng ta, đem nàng bức tới bên người Tông Chính Vô Ưu, nàng trước nay đều không có lựa chọn." Ánh mắt hắn sắc bén, âm thanh trầm thấp, sau khi nói xong, tựa như không muốn nhiều lời, xoay người định rời đi.

Phó Uyên nghe được câu nói kia, sắc mặt kinh ngạc biến đổi, vội vàng kêu lên: "Trù nhi."

Hắn bước chân dừng lại, cũng không quay đầu lại hỏi: "Mẫu hậu còn có việc sao?"

"Con...... con có phải nghe nói cái gì hay không?" Phó Uyên ngữ khí trấn định như thường, nghe không ra nửa phần khẩn trương cùng không được tự nhiên.

"Mẫu hậu cho rằng, trẫm hẳn là nghe nói cái gì?" Hắn vẫn như cũ không có quay đầu lại, nhìn cảnh tượng tiêu điều tàn phế ngoài cửa, ánh mắt thê lương như băng, "Bên người trẫm, chỉ còn lại có mẫu hậu, trẫm không nghĩ lại mất đi mẫu hậu." Mất đi Dung Nhạc, đã là sự thật khó có thể vãn hồi, hắn không muốn cuộc đời của mình cả một tia ấm áp cuối cùng cũng không còn, có lẽ, tia ấm áp đó sớm đã bị cừu hận hủy diệt. Nhưng mà, ở trong cái hoàng cung lạnh băng này, hắn không muốn chỉ có một mình hắn, sống như một cái xác không hồn.

Hắn đi ra đại điện rách nát trống vắng, Phó Uyên ở sau lưng hắn, nhìn bóng dáng hắn, ánh mắt nhiều lần biến ảo, phức tạp khôn kể. Bà ta hơi hé miệng, muốn lại nói chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra lời.

Bên ngoài ánh nắng dần dần tối đi, Tông Chính Vô Trù vừa mới đi ra cung Sâm Diêm, thái giám bên người hắn dẫn một tên binh lính phong trần mệt mỏi bước nhanh hướng bên này đi tới.

"Khởi bẩm Bệ hạ, tám trăm dặm nguy báo!" Binh lính quỳ xuống, đôi tay dâng lên tấu chương nguy cấp.

Tông Chính Vô Trù nhíu mày mở ra, chỉ nhìn lướt qua, thân hình đột nhiên chấn động, hai mắt mở to.

Tường thành của Tử Tường quan đã bị phá!! Hơn hai mươi vạn quân giáp sắt, toàn quân bị diệt, không một người trở lại.

Mà người phá thành, là nàng!

Ngón tay hắn khẽ run, tấu chương rơi xuống trên mặt đất, phát ra "Bang" một tiếng vang lên. Hắn bước chân phù phiếm, một cái lảo đảo không xong, làm như không thể tiếp thu ngây người. "Vì sao là nàng?"

****

Đại quân Nam triều sau khi công phá Tử Tường quan, tinh thần càng thêm hăng hái, lại tiếp tục tấn công ba thành trì, Nam quân sĩ khí ngẩng cao, không gì sánh kịp.

Mạn Yêu ngồi ở dưới giàn nho trong viện phơi nắng, ở trong mọi người chung quanh, chỉ có nàng là nhàn nhất. Tông Chính Vô Ưu cái gì cũng không cho nàng làm, chuyện lớn nhỏ trong thành hoặc là trong quân, một mực không cho nàng hỏi đến, chỉ để nàng an tâm dưỡng thai. Đoạn thời gian này, nàng đem chính mình che đậy rất tốt, một chút cảm xúc bi thương cũng chưa từng lộ ra ngoài, giống như thật sự cái gì cũng không biết. Ngẫu nhiên còn sẽ nằm mơ, mơ thấy không phải máu tươi thì là thi thể, mỗi một lần tỉnh lại đều là đổ mồ hôi đầm đìa. Mỗi khi lúc này, Tông Chính Vô Ưu sẽ buông hết thảy mọi chuyện tới bồi nàng, mà nàng mỗi lần trợn mắt ra đều có thể nhìn đến nùng liệt đau thương cùng khủng hoảng không kịp thu hồi trong mắt hắn, hắn là sợ hãi như vậy, sợ nàng sẽ rời khỏi hắn, mặc dù Tiêu Khả nói thời gian mà nàng còn dư lại hẳn là cũng đủ sinh hạ đứa nhỏ này.

Nàng ngẩng đầu nhìn giàn nho trên đỉnh đầu, dây nho mọc ra chồi non, sinh mệnh tươi mới, khiến người nhìn thấy vừa vui mừng lại vừa ngao ngán. Nàng sờ sờ cái bụng đã dần dần nhô lên, cảm nhận được hài tử trưởng thành từng ngày, trong lòng vừa mừng vừa lo.

Đây là hài tử của nàng cùng Vô Ưu, nghĩ đến tất nhiên sẽ là thông minh lại xinh đẹp.

"Đang nghĩ cái gì mà nhập tâm như thế?" Nàng đang đắm chìm trong tưởng tượng đối với hài tử của bọn họ, bỗng nhiên một đôi tay thon dài mạnh mẽ từ phía sau vòng qua, Tông Chính Vô Ưu đột nhiên lên tiếng, dọa nàng giật mình.

Nàng quay đầu hờn dỗi nói: "Đừng dọa con."

Tông Chính Vô Ưu cúi đầu ở trên cánh môi kiều diễm của nàng ngậm một ngụm, nhướng mày, lời nói mang ngạo khí, nói: "Cả chút can đảm này cũng không có, nó liền không xứng làm nhi tử của ta Tông Chính Vô Ưu!"

Mạn Yêu liếc mắt nhìn hắn, buồn cười nói: "Chàng sao biết là nhi tử, cũng có lẽ là nữ nhi?" Vừa nói đến hài tử, nàng luôn là lòng tràn đầy mềm mại, hứng thú cực cao. Ở trong lòng ngực hắn ngưỡng mặt, hỏi: "Vô Ưu, chàng muốn nhi tử hay là nữ nhi?"

Tông Chính Vô Ưu không chút do dự nói: "Nhi tử muốn, nữ nhi cũng muốn."

"Chàng thật tham lam. Nếu chỉ có thể có một đứa, chàng hy vọng là nhi tử, hay là nữ nhi?" Lấy thân phận đế vương của hắn, đứa nhỏ này tốt nhất nên là nam hài, tuy rằng nàng càng thích nữ hài hơn.

Tông Chính Vô Ưu cười nói: "Nhi tử nữ nhi đều tốt, chỉ cần là nàng sinh. Tốt nhất là sinh nhiều thêm mấy đứa, để có bạn, bọn nó sẽ không cô đơn." Tựa như hắn cùng lão Cửu. Vẻ mặt tươi cười của hắn dấu diếm nhàn nhạt chua xót, gần như không thể phát hiện.

Nụ cười bên khóe miệng của Mạn Yêu hơi ngưng trệ, ánh mắt tối sầm lại, nhưng chỉ một chốc, liền lại giương lên vẻ mặt tươi cười càng thêm sáng lạn, nói: "Nhiều mấy đứa, để cho bọn nó mỗi ngày vây quanh chàng, ồn ào đến làm cho chàng váng đầu hoa mắt. Chỉ sợ đến lúc đó, chàng sẽ không chút khách khí mà xách cổ bọn nó ném ra ngoài cửa."

Trên mặt nàng tràn đầy tươi cười hạnh phúc của người làm mẫu thân đẹp đến hoa mắt, Tông Chính Vô Ưu ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên ôm chặt nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, vô cùng ôn nhu lại mang theo thương cảm nói: "Chỉ cần có nàng bồi, ta không ngại bọn nó phiền."

Cái mũi của Mạn Yêu đau xót, nước mắt thiếu chút nữa nhịn không được chảy ra. Hắn lúc nào cũng không ngừng nghĩ cách nói cho nàng biết, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, cái gì cũng tốt. Nhưng có một số việc, không phải do nàng lựa chọn! Nàng vội vàng xoay đầu qua, mãnh liệt khống chế bi thống đột nhiên xuất hiện trong lòng, sau đó, nỗ lực cười nói với hắn: "Lúc không có thiếp ở bên cạnh, chàng cũng không thể ngại nó phiền. Vô Ưu, con của chúng ta...... Chàng nhất định phải kiên nhẫn nhiều thêm một chút, thương yêu nó, cho nó một cái thơ ấu hạnh phúc không giống như chúng ta...... được không?"

Nàng lôi kéo tay hắn, vẻ mặt tươi cười tràn đầy khẩn cầu làm tâm người chua xót.

Tông Chính Vô Ưu trong lòng ảm đạm thê lương, một tay đem nàng ôm sát, không lên tiếng.

Mạn Yêu không nghe được hắn trả lời, trong lòng có chút nóng nảy, liền đẩy hắn ra, nghiêm túc nói: "Vô Ưu, chàng đáp ứng thiếp đi!"

Ấn đường Tông Chính Vô Ưu nhíu lại, thần sắc nơi đáy mắt kiên quyết, nói: "Chỉ cần nàng thương bọn nó, ta tự nhiên sẽ thương bọn nó."

Mạn Yêu giật mình, ánh mắt ảm đạm. Nàng tất nhiên là sẽ yêu thương bọn hài tử, nhưng mà, có cơ hội yêu thương cùng chiếu cố hài tử hay không, không phải do nàng định đoạt!

"Thất ca, Thất ca!"

Không khí trong viện đang thương cảm, cửa đột nhiên truyền đến tiếng quát tháo hưng phấn của Cửu hoàng tử. Tông Chính Vô Ưu cùng Mạn yêu cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy Cửu hoàng tử giơ nửa tờ giấy trong tay lên, hướng bên này bước nhanh chạy tới, sắc mặt hắn hưng phấn, giống như tìm được bảo vật vậy. Tiêu Khả đi theo phía sau hắn, sắc mặt rõ ràng không tốt lắm. Cửu hoàng tử còn chưa tới trước mặt bọn họ, liền lớn tiếng kêu lên: "Tìm được rồi! Đệ rốt cuộc tìm được rồi!"

Ánh mắt của Mạn Yêu cùng Tông Chính Vô Ưu đều sáng ngời, sau khi Cửu hoàng tử lại đây, thấy Mạn Yêu cũng ở đây, sửng sốt sửng sốt, Tông Chính Vô Ưu đối với hắn ra hiệu bằng ánh mắt, mới nói: "A Mạn, thời gian nàng ra đây cũng đã lâu rồi, ta đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi."

Mạn Yêu trong lòng hiểu rõ, ôn nhu cười nói: "Không cần, để Khả nhi bồi thiếp trở về là được rồi."

Tông Chính Vô Ưu nhàn nhạt nhìn Tiêu Khả, gật đầu nói: "Cũng tốt."

Mạn Yêu được Tiêu Khả đỡ rời đi, Tông Chính Vô Ưu mới giọng mang vội vàng nói: "Tìm được phương pháp giải độc?" Mắt phượng luôn luôn thâm trầm không lộ cảm xúc, giờ phút này che dấu không được sự mong mỏi kỳ vọng cùng vui sướng.

Cửu hoàng tử thấy được biểu tình của hắn(TCVU) như vậy, nghĩ đến phương pháp giải độc như vậy, thần sắc hưng phấn trên mặt hắn(CHT) bỗng nhiên cứng đờ, mắt nhìn nửa tờ giấy cũ đã ố vàng trong tay, nói lắp nói: "Tìm...... Là tìm được rồi, chẳng qua......"

Tông Chính Vô Ưu nhíu mày, "Chẳng qua cái gì?"

Cửu hoàng tử có chút do dự nói: "Đệ..., đệ không dám nói, đệ không dám nói, Thất ca chính huynh xem đi."

Tông Chính Vô Ưu vốn là sốt ruột, thấy hắn nói chuyện ấp a ấp úng, đã là không còn kiên nhẫn, không đợi hắn nói xong, liền một phen đoạt qua nửa tờ giấy kia.

Cửu hoàng tử hướng tới một chỗ chỉ vào, hắn (TCVU) theo cái vị trí kia xem qua, tức khắc trong lòng rùng mình, tràn đầy hy vọng trong tích tắc đó toàn bộ vỡ nát.

Tông Chính Vô Ưu trầm giọng nỗi giận nói: "Đây là cái gì?! Cái này cũng có thể coi là phương pháp giải độc? Lại tiếp tục tìm!"

"Đã không có phương pháp khác rồi, Thất ca."

Cửu hoàng tử cũng thực buồn bực, tìm nhiều ngày như vậy, không nghĩ tới rốt cuộc là cái dạng biện pháp này! Mặc kệ biện pháp này tốt hay là không tốt, cũng cuối cùng là tìm được rồi, chỉ cần bọn họ chịu dùng, nó chính là cái biện pháp.

Tông Chính Vô Ưu siết chặt nửa tờ giấy kia, gân xanh trên tay giật giật, cả người phát ra tức giận dần dần bị một cổ bi ai gặm nhấm xương cốt thay thế, hắn nhìn chữ viết hỗn độn mà qua loa trên giấy, ngơ ngẩn không nói gì.

Cái gọi là phương pháp giải độc, chỉ nhằm vào với nữ tử đang có thai, ở lúc nữ tử sắp lâm bồn, dùng phương pháp đặc thù châm vào huyệt đem độc tố trong cơ thể mẹ tụ hội đến trong cơ thể hài tử, theo hài tử sinh ra là có thể giải. Nhưng đứa nhỏ này, lại yêu cầu cần phải lấy thuốc dưỡng mệnh, tuổi thọ không quá hai mươi bốn tuổi.

Đây là kiểu phương pháp giải độc tàn khốc gì! Một cái sinh mệnh tràn ngập hy vọng, ở trong lúc còn chưa sinh ra, liền đã an bài cả đời thống khổ, mệnh thọ có hạn. Thử hỏi cha mẹ trong thiên hạ, ai có thể nhẫn tâm như thế?

Cửu hoàng tử thấy biểu tình của Tông Chính Vô Ưu như thế, trong lòng khổ sở, khuyên giải an ủi nói: "Thất ca, Thất tẩu có thể sống mới là quan trọng nhất, chỉ cần giải độc, huynh và tẩu ấy về sau còn có thể có rất nhiều hài tử."

Tông Chính Vô Ưu đầu ngón tay nắm thực chặt, nửa tờ giấy ố vàng ở trong tay hắn bị bóp nát, âm thanh vỡ vụn kia rất nhỏ, từ đáy lòng truyền đến, xa xôi mà đau đớn. Hắn đứng ở dưới giàn nho, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, bầu trời bao la bát ngát vĩnh viễn cũng nhìn không thấy cuối trời.

Hắn đứng đến gần nửa canh giờ, mới phun ra một hơi thật mạnh.

Lúc trở về phòng, Mạn Yêu đưa lưng về phía cửa, thực an tĩnh ngồi ở chỗ kia, mái tóc dài tuyết trắng rũ xuống ở vai lưng nàng, ở dưới ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ lưu chuyển quang hoa nhàn nhạt tựa thánh khiết rồi lại tựa ai tuyệt, sống lưng nàng mỏng manh, nhìn qua có chút cứng đờ.

Tiêu Khả cúi đầu đứng ở bên người nàng, thấy Tông Chính Vô Ưu vào phòng liền yên lặng rời khỏi, đứng ngoài cửa, cùng Cửu hoàng tử hai người lén trốn ở cửa nghe động tĩnh bên trong.

Tông Chính Vô Ưu nhìn bóng dáng nàng, trong lòng lộp bộp một chút, đi về phía nàng. Mạn yêu nghe tiếng bước chân trầm hoãn của hắn, chậm rãi quay đầu lại, kéo tay hắn qua đặt ở phía trên bụng nhỏ của nàng, mặt mang thần sắc kinh hỉ cùng hưng phấn, đáy mắt lại là tràn đầy đau thương cùng tuyệt vọng.

Nàng cười nói: "Vô Ưu, nó đang động đậy, chàng sờ xem, con của chúng ta đang động. Nó còn chưa đến bốn tháng mà biết động, nó nhất định là một cái hài tử thông minh lại đáng yêu......"

Hài tử trong bụng thật sự động một cái, lại động một cái. Thân hình Tông Chính Vô Ưu đột nhiên cứng đờ, thì ra chạm đến một cái sinh mệnh mới, là cảm giác vi diệu như thế này, tinh tế, mềm mại vui sướng cùng chua xót giao hòa nhau, hắn trong lòng tê tái, vội vàng rũ xuống mí mắt, cố tình lựa chọn xem nhẹ không coi trọng những cái cảm giác kỳ dị đột nhiên dâng lên.

Ánh mắt hơi rũ, hắn nhìn cái bụng hơi hơi phồng lên của nàng, nhìn đầu ngón tay nàng tái nhợt như tuyết, nghe trong giọng nói vui sướng của nàng có hỗn loạn đau thương...... hắn ngơ ngẩn không nói gì.

Mạn Yêu hướng về phía hắn hạnh phúc cười nói: "Nếu nó là nam hài, tương lai nhất định sẽ giống chàng, bễ nghễ thiên hạ, bày mưu lập kế. Nếu là nữ hài, thiếp hy vọng nó rời xa gông cùm xiềng xích của hoàng quyền, ở năm tháng tươi đẹp của nó gặp được một nam tử nó yêu mà người đó cũng yêu nó sâu đậm, vĩnh viễn sống trong cuộc sống hạnh phúc......"

Nàng ngẩng mặt lên, nhìn hắn nhăn mày, nhẹ rũ lông mi ngẫu nhiên sẽ rung động, nàng nhìn không thấy thần sắc trong mắt hắn, chỉ thấy được môi mỏng của hắn cứng đờ thẳng tắp không có độ cong. Lòng nàng một phân một phân trầm trọng nặng nề, theo biểu tình cứng đờ này của hắn, suy đoán của nàng đối với quyết định mà hắn sắp làm ra, đã được chứng thực.

Trong lòng mâu thuẫn giãy giụa, con ngươi tuyệt mỹ theo hy vọng cùng khát khao mà nàng nói ra, giờ đã mê mang hơi nước, tầm mắt mơ hồ. Trong lòng từng đợt thắt chặt, môi nàng khẽ run, âm thanh sâu thẳm mà bình tĩnh, nói tiếp: "Nhưng mặc kệ nó là nam hài hay là nữ hài, thiếp đều hy vọng...... Hy vọng bọn nó rời xa thương tổn cùng ốm đau, không lo không nghĩ vô tư vui vẻ sống cả đời...... Vô Ưu, chàng...... Có thể hiểu ý tứ của thiếp không?"

Tông Chính Vô Ưu trong lòng chấn động, giương mắt, nhìn thấy lệ quang phía sau thần sắc khẩn cầu của nàng, khàn giọng hỏi: "Nàng cũng đã biết?"

"Ân, thiếp đều biết." Nàng đứng lên, ôm lấy thân hình đứng thẳng bất động của hắn, đôi tay nắm chặt xiêm y phía sau lưng hắn, cánh tay mạnh mẽ làm như muốn đem chính mình khảm vào thân thể hắn, từ đây hợp hai làm một, vĩnh viễn không chia lìa.

"Thực xin lỗi, Vô Ưu, xin tha thứ cho thiếp...... Thiếp không thể đáp ứng dùng cái biện pháp kia, không thể...... tuyệt đối không thể! Đó là con của chúng ta, chúng ta không thể đối với nó tàn nhẫn như vậy!" Cho dù nàng luyến tiếc không nỡ rời khỏi hắn như thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu muốn lấy cả đời hài tử tới trao đổi, bất luận như thế nào nàng cũng làm không được. Nàng sao có thể cho nó một cái sinh mệnh, khiến nó thống khổ sống ở trên đời này, chờ đợi tử vong có khả năng tùy thời tùy lúc tiến đến, vĩnh viễn cũng nhìn không thấy ánh nắng ban mai của hy vọng. Đó thật là tàn nhẫn cỡ nào?!

Hai hàng lông mày của Tông Chính Vô Ưu nhíu chặt, cứng đờ để nàng ôm, hắn tay rũ ở hai bên, lòng bàn tay lạnh lẽo, giống như ngâm vào băng đá. Ánh mắt của hắn lướt qua mái tóc bạc trắng của nàng, chiếu xuống trên mặt đất cứng rắn lạnh băng, phanh một cái vỡ vụn tan nát.

"Vậy còn ta thì sao?" Hắn trầm giọng hỏi nàng, âm thanh khàn khàn, chỉ có mấy chữ thực nhẹ, dừng ở trong lòng nàng lại là nặng nề như vậy, nặng nề đến khiến nàng hít thở không thông. Mặt nàng dựa vào bờ vai của hắn, môi hơi hé mở, lại không biết nên trả lời như thế nào, nàng sợ hãi nhìn thấy tuyệt vọng của hắn.

Tông Chính Vô Ưu thu hồi ánh mắt, bi thống cùng trống vắng trong mắt dần dần hóa thành mãnh liệt không cam lòng, hắn đột nhiên nắm lấy bả vai nàng, bất ngờ mà đem nàng đẩy ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt như là muốn đục khoét tiến vào tim nàng. Giọng nói của hắn trầm thấp mang theo đau thương: "Không tàn nhẫn đối với nó, đó là tàn nhẫn đối với ta! Nàng rốt cuộc có biết vị trí của nàng ở trong lòng ta hay không? Chẳng lẽ, ở trong lòng nàng, ta còn không bằng một đứa trẻ chưa sinh ra?"

Hắn thình lình kích động, làm cho nàng hoảng loạn, âm thanh nàng run rẩy đối với hắn nói: "Nó là hài tử của chàng!"

"Thì tính sao?" Tông Chính Vô Ưu không rời mắt, ánh mắt hiện lên tia hung ác, "Nếu nàng không đành lòng nhìn nó sống mà chịu khổ, ta đây có thể ở ngay lúc nó sinh ra, lập tức kết thúc tính mạng của nó."

Cả người Mạn Yêu run rẩy, trừng lớn đôi mắt, không dám tin tưởng mà nhìn hắn, đây là lời nói mà một phụ thân phải nên nói sao? Nàng dùng sức đẩy ra bàn tay đang nắm chặt bả vai của nàng, lảo đảo lui ra sau, lại lui ra sau...... Nhìn ánh mắt hắn trở nên xa lạ, phảng phất như chưa bao giờ từng quen biết người này. Nàng có thể tiếp thu hắn đối với bất luận kẻ nào lãnh khốc vô tình, lại không thể nào tiếp thu hắn bởi vì muốn lưu lại tánh mạng của nàng mà tự tay giết hại con ruột của mình.

Đứa bé kia, không phải là ai khác, đó là hài tử của bọn họ! Là một đứa bé trăm cay ngàn đắng mới giữ lại được! Ngày đó, nàng một kiếm đâm vào bụng, suýt nữa tự tay giết chết nó, những ngày ở Trần Phong quốc, nàng là hối hận, tự trách, lo lắng, sợ hãi như vậy mà đứa nhỏ này cuối cùng là tìm được đường sống trong chỗ chết, hiện giờ lại muốn gặp phải vận mệnh càng bi thảm, cái này kêu nàng có thể tiếp thu như thế nào?

Nhưng ánh mắt hắn kiên quyết như vậy, làm như đã hạ quyết tâm ai cũng không thay đổi được. Phía sau nàng, mép tấm thảm dưới chân hơi cuốn lên, bước chân nàng phù phiếm không vững lui ra sau, bị vấp một cái, người liền té ngã trên đất.

Tông Chính Vô Ưu nghe thấy chính tim mình "Đông" một tiếng chìm xuống, hắn cực lực khống chế nội tâm muốn đi đỡ nàng. Xoay đầu, không muốn nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ mà thất vọng của nàng, không muốn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của nàng, cũng không muốn nhìn thấy nàng ngã ngồi trên mặt đất nước mắt như suối phun.

Ngoài cửa, Tiêu Khả muốn tiến vào đỡ nàng, lại bị Cửu hoàng tử túm chặt tay. Tiêu Khả quay đầu lại trừng hắn, đang định phát tác, Cửu hoàng tử thấp giọng nói: "Đừng đi vào, ngươi muốn cho Thất tẩu chết a?"

Tiêu Khả sửng sốt, nhìn nhìn trong phòng, do dự mà lại lui về.

Mạn Yêu xụi lơ trên mặt đất, khóc thút thít không tiếng động. Qua hồi lâu, nàng mới chống mặt đất đứng lên, lúc này, nước mắt đã ngưng lại, bi thương trong mắt đã lui đi, chỉ còn lại là sự kiên quyết của người làm mẹ. Nàng cũng không nhìn Tông Chính Vô Ưu, quay đầu đối với bên ngoài kêu lên: "Khả nhi, đi kêu Tiêu Sát chuẩn bị xe ngựa, ta phải hồi cung."

"A? Bây giờ sao?" Tiêu Khả kinh ngạc nói, Mạn Yêu kiên định gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ."

Tiêu Khả "Ồ" một tiếng, nhìn Cửu hoàng tử liếc mắt một cái, mới rời đi. Cửu hoàng tử vội vàng vào phòng, lấy tay chọt chọt Tông Chính Vô Ưu đang đứng đó như khúc gỗ không nhúc nhích, đối với Mạn Yêu xấu hổ cười hắc hắc nói: "Thất tẩu, tẩu liền phải quay về à? Tẩu không phải nói phải theo chúng ta đánh tới kinh thành sao?"

Mạn Yêu quay đầu, không lên tiếng. Tông Chính Vô Ưu mím chặt môi, cũng không hé răng. Cửu hoàng tử nhìn thấy mặt hai người vặn đến hai hướng khác nhau, đều là vẻ mặt không thỏa hiệp, hắn sốt ruột đến độ giậm chân, "Thất tẩu, Thất ca chỉ là thuận miệng nói nói mà thôi, lời nói trong lúc nóng giận nhất thời tẩu cũng tin à? Tẩu ngẫm lại, đó là hài tử của tẩu, Thất ca nâng niu ở lòng bàn tay như bảo bối còn không kịp, sao nỡ tay giết chết nó? Thất ca, huynh nói có phải hay không a? Ai nha, Thất ca, huynh có thể nói một câu đi mà!"

Tông Chính Vô Ưu hơi quay đầu, lại không phải là nhìn nàng, mà là đối với bên ngoài kêu một tiếng: "Người đâu."

Một cái nha đầu theo tiếng mà đi vào, Tông Chính Vô Ưu phân phó nói: "Thay Hoàng phi thu thập đồ vật."

Cửu hoàng tử sửng sốt, kỳ lạ kêu lên: "Thất ca?!"

Tông Chính Vô Ưu cũng không thèm nhìn tới hắn, đảo mắt nhìn Mạn Yêu, ánh mắt sớm đã thu đi hết thảy cảm xúc, nhìn qua bình tĩnh không gợn sóng, nói: "Nàng hồi cung cũng tốt, trở về dưỡng thai cho tốt. Chờ chiến sự kết thúc, lúc ta hồi cung, hy vọng nàng còn ở đó. Nếu không ở đó cũng không sao, hoặc là ta đi xuống bồi nàng, hoặc là...... khiến cho toàn bộ người trong thiên hạ vì nàng tuẫn táng! Bao gồm đứa nhỏ này!" Hắn nói xong phất tay áo rời đi, thế nhưng không hề liếc nhìn nàng thêm một cái.

(Tuẫn táng: đem người sống chôn cùng người chết)

Mạn Yêu chấn động đứng ngây ra đó, ngơ ngác mà nhìn nam tử đã đi ra khỏi cửa, bên ngoài ánh nắng sáng đến chói mắt, bao phủ bóng dáng cô tịch mà hiu quạnh, tô vẽ thêm biểu tình quyết tuyệt của hắn.

Ý tứ của hắn thực rõ ràng, nàng sống, hắn sống, hết thảy đều tốt. Nếu nàng chết, hắn mặc dù còn sống cũng giống như chết, mọi thứ đối với hắn cũng không có ý nghĩa, bao gồm cả hài tử, bao gồm cả giang sơn. Hắn chính là dùng phương thức bá đạo như vậy, để nàng hiểu, nàng chính là hết thảy của hắn. Lưu hoặc là đi, chính nàng xem mà làm.

Yêu đến tột cùng, có thể là thành toàn, cũng có thể là hủy diệt.

Nàng lại lần nữa xụi lơ trên mặt đất, không còn sức lực, trong lòng cảm xúc cay đắng chua xót phức tạp giao nhau khó lòng giải thích, nàng giơ tay lau khóe mắt lại không có giọt nước mắt nào.

*********

Lời của Yên Hoa:

Tác giả để cho nam nữ 9 trải qua sinh ly tử biệt mới có thể hạnh phúc ở bên nhau. Cách xa nhau lần này của hai vợ chồng đến đứa bé sinh ra mới gặp lại. Trong thời gian này do Tề ca ca chăm sóc cho Dung nhi.

Yên Hoa mong có thể dịch xong truyện đăng trên wattpad trước khi hết phim.

Tốc độ ra phim quá nhanh chắc hết trước truyện quá.

Hai ngày sau đăng tập tiếp theo.

Bình luận

Truyện đang đọc