BẠCH PHÁT HOÀNG PHI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh nắng đầu mùa Hạ còn chưa đủ gắt, nhưng mặt đất đã là lộ ra cái nóng rực của ngày hè.

Bên trong một chiếc xe ngựa nhìn như bình thường, Mạn Yêu đột nhiên cảm thấy cái mũi đau xót, trong lòng hơi tắc nghẽn.

"Dung nhi, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?" Người bên cạnh thấy đôi mày của nàng nhăn nhẹ và nàng đột nhiên giơ tay đè lại ngực, vội dò hỏi. Âm thanh của hắn vô cùng ôn nhu hơi mang khẩn trương.

Bàn tay vươn qua đây, vừa mới chạm vào nàng, nàng liền né tránh như tránh rắn độc mãnh thú. Âm thanh của nàng lạnh lùng nói: "Không liên quan gì đến ngươi. Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi nơi nào?"

Đây đã là ngày thứ sáu nàng bị mang đi rời khỏi Ô thành, nam nhân bên cạnh tất nhiên là Khải Vân đế, người mà nàng cho rằng đã bị một mũi tên của nàng bắn chết. Nhưng không thể tưởng tượng được hắn xảo trá như thế, tìm cái thế thân để tháo dỡ phòng bị của nàng, mà hắn sớm đã nhân lúc hỗn loạn lẫn vào bên trong thành, trốn vào trong phòng nàng, chỉ chờ khi tinh thần và thể xác của nàng đều mệt mỏi sau "Thắng lợi" trở về.

Nội lực của nàng bị phong lại, hai mắt bị một mảnh vải đen che lại, cái gì cũng nhìn không thấy, nàng cũng lười bóc mảnh vải đen ra, bởi vì giờ phút này nàng không muốn nhìn thấy người nam nhân bên cạnh.

Ánh mắt Khải Vân đế tối sầm lại, tay rũ xuống, không có trả lời vấn đề của nàng, chỉ buồn bã than nhẹ, "Dung nhi, nàng chán ghét ta đến như vậy sao?"

"Đúng vậy, thực chán ghét." Nàng thập phần khẳng định cho hắn đáp án, khuôn mặt lạnh nhạt, sự chán ghét trong giọng nói rất rõ ràng.

Sắc mặt của Khải Vân đế bỗng dưng trắng bệch, con ngươi màu băng xám lộ ra một mảnh yên tĩnh, đột nhiên ho khan, một đợt so với một đợt kịch liệt dữ dội hơn, mang theo thở dốc nặng nề, nàng nghe vào trong tai, cảm giác giống như một cái người sắp chết muốn đem tim phổi đều ho cả ra. Là âm thanh mà nàng nghe được nhiều nhất trong mấy ngày nay.

Xe ngựa ngừng lại, Tiểu Tuần Tử vén màn xe lên, đưa cho Khải Vân đế một viên thuốc đen như mực, "Hoàng Thượng, ngài mau ngậm cái này." Dứt lời đảo mắt nhìn Mạn Yêu, ánh mắt phức tạp, ngữ khí làm như khẩn cầu lại tựa như oán trách, "Công chúa, nô tài cầu ngài đừng làm Hoàng Thượng tức giận nữa, ngài làm như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ hối hận. Hoàng Thượng không giống như ngài tưởng tượng như vậy đâu, Hoàng Thượng chưa từng có lỗi với ngài, nếu không có Hoàng Thượng, ngài cho rằng ngài có thể sống tới ngày nay sao?"

"Câm mồm! Khụ, khụ, khụ...... Ai cho phép ngươi lắm mồm, đi ra ngoài." Khải Vân đế trầm giọng quát.

Tiểu Tuần Tử không cam lòng kêu một tiếng: "Hoàng Thượng......"

"Trẫm kêu ngươi đi ra ngoài! Khụ khụ......"

Thấy Hoàng đế tức giận, lại là một trận ho khan không ngừng, Tiểu Tuần Tử vội im miệng, thở dài lui ra ngoài.

Mạn Yêu quay đầu, nàng nhìn không thấy Khải Vân đế, chỉ có thể nghe được tiếng ho khan cùng tiếng thở dốc giống như xé rách tim phổi của hắn, nàng khẽ nhíu mày, không biết làm sao rồi, trong lòng không tự giác có một tia bất an. Lời nói của Tiểu Tuần Tử rốt cuộc là có ý gì? Vì sao nàng sẽ hối hận?

Tiểu Tuần Tử nói không có Khải Vân đế, nàng sống không đến ngày hôm nay, nhưng mà, nếu không phải Khải Vân đế, nàng sao lại chịu khổ nhiều như vậy? Cho dù lúc trước, Khải Vân đế đối với công chúa Dung Nhạc chân chính, có đại ân, vậy thì cùng với nàng lại có can hệ gì? Nàng không phải là Dung Nhạc, nàng chỉ là Mạn Yêu. Nàng nghĩ như vậy, trong lòng liền yên ổn đi.

Ho khan dần dần ngừng lại, nam tử bên người không mở miệng nữa, chỉ là dựa vào vách xe, ánh mắt ôn nhu mà lại phức tạp, vẫn luôn nhìn mặt nàng. Nàng cảm giác được tầm mắt của hắn, quay mặt qua chỗ khác, có chút không được tự nhiên. ở chung như vậy, quỷ dị đến khiến lòng người phát run.

Xe ngựa đang chạy trên con đường nhỏ hẻo lánh, có lẽ là suy xét đến việc nàng đang có thai, xe ngựa chạy với tốc độ không nhanh, mà mỗi lần đi qua một tòa thành, đều sẽ ở khách điếm nghỉ ngơi một đêm, hắn kêu người sắc một chén thuốc an thai cho nàng.

Nàng có chút không hiểu rõ, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Vì sao hắn có thể đối đãi cùng một người, lúc nhẫn tâm thì lãnh khốc vô tình lại tàn nhẫn, lúc quan tâm săn sóc lại là ân cần cẩn thận chu đáo? Tâm tư của hắn, giống một cái đầm nước sâu, khiến người đoán không ra. Nàng không biết hắn khi nào sẽ hung hăng cho nàng một đòn nữa, là hại hài tử của nàng hay là lợi dụng nàng làm lợi thế áp chế nam nhân nàng yêu thương? Vô luận là cái nào, đối với nàng mà nói, đều là nàng không thể chịu đựng được, cho nên, cho dù hắn đối tốt với nàng bao nhiêu đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không cảm kích hắn.

Đêm ở biên thành, trong phòng thượng hạng của một khách điếm bình thường, nàng rốt cuộc thắng không nổi cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi của nhiều ngày qua, đã ngủ thật say.

Nam tử đẩy cửa đi vào chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng ngồi xuống ở mép giường, thật cẩn thận bóc mảnh vải đen trước mắt nàng ra. Nhìn dung nhan mà mỗi ngày đều xuất hiện trong giấc mộng của hắn, biểu tình ôn hòa nho nhã trên mặt đã rút đi, ánh mắt cực kỳ say mê, trong mắt lại là một mảnh đau thương. Chỉ có chờ nàng ngủ say, hắn mới dám gỡ xuống mảnh vải đen này. Hắn sợ hãi ánh mắt của nàng khi nàng thanh tỉnh nhìn hắn, nồng đậm căm hận cùng chán ghét, như là một lưỡi đao, xuyên ruột mổ bụng, cắm thẳng vào nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn, còn hơn cả chuyện trên tường thành ngày đó. Ngay thời khắc hắn chính mắt nhìn thấy, nàng không lưu tình chút nào bắn ra mũi tên nhọn hướng đến thế thân ăn mặc xiêm y của hắn, vốn là ở trong dự tính của hắn, nhưng mà, trái tim của hắn, cũng ngay tại lúc ấy theo mũi tên kia vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Dung nhi, nàng vì Tông Chính Vô Ưu, làm hết thảy mà không hối tiếc, lại chỉ đối với một mình ta, tàn nhẫn như vậy.

Hắn ở trong lòng không tiếng động than nhẹ.

"Hoàng Thượng." Tiểu Tuần Tử một thân y phục dạ hành nhẹ nhàng bước vào, kéo xuống mảnh vải đen trên mặt, nhỏ giọng kêu.

Khải Vân đế cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi câu: "Tình huống như thế nào?"

Tiểu Tuần Tử hạ giọng trả lời: "Hoàng Thượng dự đoán không sai một chút nào, may mắn chúng ta đi đúng lúc, sớm hơn bọn họ một bước, hiện tại Thái Hậu đang phái người tìm ngài khắp nơi. Nam, Bắc triều cũng phái ra rất nhiều người điều tra tin tức, các nơi quan khẩu đều có người kiểm tra, nếu ngài không muốn để cho Thái Hậu tìm được chúng ta, vậy chúng ta không thể dùng lệnh bài."

Khải Vân đế gật gật đầu, những chuyện này đều ở bên trong dự đoán của hắn, hắn nhàn nhạt phân phó nói: "Chiếu theo kế hoạch đã định trước, đi chuẩn bị mấy bộ quần áo vải thô, cải trang lên đường."

Tiểu Tuần Tử đáp lời, lại do dự nói: "Nhưng mà, Hoàng Thượng, thuốc của ngài...... không còn nhiều lắm."

Khải Vân đế hỏi: "Còn dư bao nhiêu?"

Tiểu Tuần Tử lo lắng sốt ruột nói: "Lượng thuốc chiếu theo như bình thường mà dùng, thì sợ là chống đỡ không quá hai tháng."

Khải Vân đế nhíu mày, trầm ngâm, một lát sau mới nói: "Sau này sắc thuốc, mỗi thứ đều giảm phân nửa, lại từ ba ngày một lần sửa thành năm ngày một lần."

Tiểu Tuần Tử sửng sốt nói: "Cái này sao có thể được? Long thể của ngài...... Ai! Hoàng Thượng, ngài làm như vậy...... Thật sự đáng giá sao?"

Trong con ngươi màu băng xám của Khải Vân đế một mảnh vắng lặng như tro tàn, hắn ngóng nhìn nữ tử lẳng lặng nằm ở trên giường ngủ thật say, cười khổ nói: "Đã là người xuống mồ hơn phân nữa rồi, còn so đo chuyện này để làm gì? Ngươi đi an bài đi."

Tiểu Tuần Tử bất đắc dĩ mà lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Khải Vân đế muốn nắm tay nàng, rồi lại sợ đánh thức nàng, cuối cùng vẫn là từ bỏ. Hắn nhìn đôi tay kia, màu sắc tái nhợt gần như giống như hắn, đột nhiên không biết, lúc trước cứu nàng, rốt cuộc là đúng hay là sai, nếu bọn họ ở lúc ấy cùng chết, có thể tránh đi nổi bất hạnh phát sinh sau này hay không?

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Mạn Yêu tỉnh lại, ánh mặt trời đã sáng rực.

Nàng mở mắt ra, thấy một nữ tử đứng trước giường, nàng chỉ nhìn lướt qua, cũng không nhìn kỹ, liền nhíu mày hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

Nàng kia ôn nhu cười một cái, đem một bộ quần áo vải thô tùy tay đặt tới trước mặt Mạn Yêu, nói: "Dung nhi, dậy thay quần áo, chúng ta cần phải đi."

Mạn Yêu sửng sốt, kinh ngạc quay đầu, trừng mắt nhìn hắn, "Nữ tử" này thế nhưng là Khải Vân đế! Nàng giật mình, không thể tưởng tượng được hắn đường đường là một Hoàng đế, giả dạng nữ nhân, làm vẻ làm dáng, nhưng thật ra lại thật đẹp.

"Ngươi...... Ngươi sao trang điểm thành như vầy?" Ánh mắt hoang mang của nàng xẹt qua một tia chế nhạo.

Khải Vân đế làm như không nhìn thấy, chỉ ôn nhã cười nói: "Kế sách tạm thời."

Trong đầu Mạn Yêu đột nhiên nhảy ra một câu: "Thì ra Tề ca ca là một đại mỹ nhân!"

Nàng nhíu mày, những lời này có chút không thể hiểu được, chẳng lẽ lại là ký ức của Dung Nhạc? Nàng lại chăm chú nhìn hắn, tuy là một thân áo thô vải sam, nhưng dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú nho nhã lộ ra phong độ đẹp đẽ ưu tú. Chợt có một loại cảm xúc quen thuộc mơ hồ từ đáy lòng xẹt qua, giống như hắn ăn mặc như vậy, nàng đã từng thật sự ở nơi nào gặp qua.

"Ngươi trước kia có phải đã từng mặc qua như vậy hay không?" Không biết tại sao lại hỏi ra lời này, nó không ở trong ý thức của nàng.

Khải Vân đế hơi chấn động, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, vội vàng tiến lên bắt lấy bả vai nàng, "Nàng nhớ lại cái gì rồi?"

Mạn Yêu đột nhiên hoàn hồn, đối với tâm tình cùng ngôn ngữ kỳ quái của mình có chút ảo não, nàng đây là làm sao vậy? Chuyện trước kia của hắn có quan hệ gì đến nàng? Vội cúi đầu, biểu tình lãnh đạm nói: "Không có. Ngươi đi ra ngoài, ta muốn thay quần áo."

Khải Vân đế ngừng động tác, bởi vì khẩu khí lạnh nhạt kia mà thần sắc hắn ảm đạm, rút tay về, đứng dậy lui về phía sau hai bước, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, ngực hơi phập phồng, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất, nhẹ giọng nói: "Ta, không nhìn nàng."

Tay Mạn Yêu nắm quần áo lên lại buông xuống, ý tứ của hắn là không đi ra ngoài? Nàng buồn bực mà xoay đầu theo phương hướng ngược lại, không nhìn hắn, cũng không có bất luận động tác nào, không tiếng động tỏ vẻ kháng nghị.

Khải Vân đế làm như dự đoán được nàng sẽ như vậy, hắn thu lại thần sắc mất mát mới vừa rồi, quay đầu lại ôn hòa cười cười, mặt mang sủng nịch nói: "Nếu Dung nhi không có sức lực thay quần áo, ta đây tới giúp nàng." Nói xong người đã đi qua, Mạn Yêu bực bội, lấy quần áo phủi tay hắn ra, dùng ánh mắt hung hăng như muốn xẻo thịt hắn, giọng nói buồn bực: "Xoay qua đi!"

Khải Vân đế dừng tay, cười rộ lên, nghe lời xoay người. Mạn Yêu nhanh chóng thay đổi xong quần áo, kích cỡ quần áo thế nhưng rất vừa vặn, giống như là chiếu theo kích cỡ thân hình của nàng mà may.

Mặc xong quần áo, Khải Vân đế đem nàng ấn ngồi trên ghế, nàng không biết hắn muốn làm cái gì, liền giãy giụa phản kháng.

Bàn tay to của Khải Vân đế nắm bả vai nàng, ngữ khí nhu hòa như cũ, lại mang theo cảnh cáo mơ hồ, "Dung nhi ngoan ngoãn ngồi yên đừng nhúc nhích, ta không muốn làm tổn thương nàng cùng hài tử."

Mạn Yêu nhân vì lời cảnh cáo ôn nhu này mà lập tức ngừng giãy giụa, nàng tin, người này tuyệt đối có thể nói được làm được. Ánh mắt phẫn nộ nhìn vẻ mặt ôn hòa giống như vô hại của nam tử trong gương đồng, nàng buồn bực mà quay đầu đi.

Khải Vân đế cười cười không thèm để ý, khóe miệng ngậm một mạt chua xót, dùng đôi tay gom tóc nàng lại, sợi tóc bạc trắng hiện lên ánh sáng mềm mại chảy xuôi ở giữa kẽ tay hắn, cực kỳ giống như thời gian đã từng một đi không trở lại của bọn họ. Hắn dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng chải vuốt sợi tóc, sau đó búi lên, tuy rằng động tác có chút vụng về, nhưng lại nghiêm túc mà cẩn thận. Búi tóc xong, hắn cầm lấy một mảnh vải màu xanh, đem toàn bộ tóc bao lại, ở trên thắt một cái kết, hai góc của cái kết rũ xuống, có nét thanh tao duyên dáng.

Hắn lại lấy một cái hộp nhỏ qua, trong hộp phân rất nhiều ngăn nhỏ, bên trong đựng đầy son phấn cùng ngưng cao màu sắc không giống nhau, hắn dùng đầu ngón tay dính một chút rồi bôi lên trên mặt nàng.

Hắn cong eo, mặt cách nàng rất gần, hơi thở của hai người có thể nghe thấy rõ ràng.

Thân hình Mạn Yêu hơi cứng đờ, muốn né tránh hơi thở nóng rực ở trước mặt xông tới, nhưng cằm bị hắn bắt lấy, không thể động đậy, chỉ đành mặc kệ hắn. Không thể giãy giụa, nàng lại không muốn nhìn thấy hắn, đơn giản là nhắm mắt lại.

Ước chừng nửa khắc hắn mới dừng lại động tác, vừa lòng nhìn thoáng qua kiệt tác của hắn.

Mạn Yêu mở to mắt, nhìn gương mặt hoàn toàn xa lạ trong gương mà sửng sốt, đó là một gương mặt hoàn toàn không có bất luận cái mỹ cảm đáng nói nào, lại cũng không xấu, chỉ là tầm thường, tầm thường đến khiến người nhìn thấy mười lần cũng không nhớ được. Thì ra không có mặt nạ da người, cũng có thể hoàn mỹ như vậy. Nàng giơ tay ở trên mặt thử lau một cái, thế nhưng cái gì cũng lau không sạch.

Khải Vân đế cười cười đem đồ vật thu hồi, lôi kéo nàng đi ra ngoài, Tiểu Tuần Tử đã chờ ở bên ngoài.

Lúc này đây đi ngang qua phố xá phồn hoa, hắn không điểm huyệt đạo của nàng nữa, có lẽ là bởi vì dịch dung, không lo lắng người khác sẽ nhận ra nàng, lại hoặc là có cảnh cáo trước đó, hiểu biết nàng có bao nhiêu để ý hài tử trong bụng nàng.

Trên đường người đi đường rất nhiều, xe ngựa đi thật chậm, Mạn Yêu nghe được bên ngoài có người nghị luận, nói Tông Chính Vô Ưu treo giải thưởng số tiền rất lớn, tìm kiếm tin tức của nàng, cũng điên cuồng dẫn người đi khắp nơi tìm nàng, trong lòng nàng bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, nghĩ đến Vô Ưu vì nàng mà ăn không ngon, ngủ không yên, lòng nàng liền nóng như lửa đốt. Nhưng nàng hiện tại dáng vẻ như thế này, cho dù nàng nói nàng là Hoàng phi của Nam triều, sợ cũng chẳng ai tin. Nàng thử dùng các loại phương pháp truyền ra tin tức, kết quả, bất luận nàng truyền tin tức gì đi ra ngoài, cuối cùng đều bị Khải Vân đế tự tay đưa về đến trên tay nàng, mà người được nàng lựa chọn truyền tin, cũng không ngoại lệ, bị hắn diệt khẩu.

Nàng cứ như vậy bị hắn vây chặt ở bên người, giống như Tôn Ngộ Không trong tay Như Lai phật tổ, làm như thế nào cũng không thoát khỏi năm ngón tay của hắn. Nàng không khỏi cực kỳ ủ rũ, vốn là người đang mang thai, ngồi xe vất vả như thế, càng thêm mỏi mệt không chịu nổi, đi vài bước là muốn buồn ngủ.

"Dung Tề, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?" Trong xe ngựa, nàng mệt mỏi hết sức dựa trên vách xe, phẫn nộ tuyệt vọng mà trừng mắt hắn, lần đầu tiên hô thẳng danh tánh, ra tiếng chất vấn.

Khải Vân đế lấy tư thế giống nhau dựa vào vách xe, trong mắt hắn có mệt mỏi cũng giống như nàng, chăm chú nhìn nàng, không lên tiếng, chỉ ngẫu nhiên phát ra một trận ho khan.

Đi đi dừng dừng, hơn hai mươi ngày, bọn họ còn ở trên đường, không biết là đang chú ý cẩn thận tránh ai? Nàng thật là quá mệt mỏi, ngờ vực phòng bị ngày đêm bất an như vậy, không ngừng đấu tâm đấu trí, nàng mệt, hắn cũng mỏi mệt.

Không bằng, ngả bài.

Nàng nói: "Hoàng huynh, hiện giờ ta còn gọi ngươi một tiếng Hoàng huynh, ta muốn hỏi ngươi một chút, giá trị lợi dụng của ta có thực sự cao như vậy sao? Cao đến khiến ngươi không tiếc dùng ba mươi vạn đại quân làm mồi? Ngươi bắt ta, rốt cuộc muốn làm cái gì, không ngại cứ nói thẳng ra đi, không cần lại lãng phí thời gian. Ngươi và ta rốt cuộc là huynh muội, nếu như ta có thể làm được, xem ở ngươi mấy ngày này tận tâm tận lực chiếu cố ta cùng hài tử trong bụng, ta sẽ suy xét. Nếu phạm tới điểm mấu chốt của ta, ta sẽ làm không được, mặc dù ngươi có giết chết ta, ta cũng sẽ không giúp ngươi đạt được mục đích."

Khải Vân đế nhìn đôi mắt quật cường của nàng, lông mi rũ xuống một cái lại giơ lên, con ngươi màu băng xám chuyển động, ôn nhu hỏi nói: "Vậy Dung nhi nói cho ta biết, điểm mấu chốt của Dung nhi ở chỗ nào?"

Nàng tức giận nói: "Ngươi biết."

Khải Vân đế nhíu mày một cái "Tông Chính Vô Ưu? Dung nhi sợ hãi ta lợi dụng nàng uy hiếp Tông Chính Vô Ưu?"

"Đúng vậy." Nàng vô cùng kiên định trả lời.

Đồng tử của Khải Vân đế co rụt lại, đôi môi khẽ run lên, chỉ cảm thấy máu huyết dâng lên. Luôn là như vậy, biết rõ không có khả năng, nhưng lại luôn muốn nghe đến đáp án phủ nhận. Hắn quay đầu, tay cầm thành quyền để lên đôi môi tái nhợt, ho khan vài tiếng, lại mở miệng, âm thanh giống như gió lạnh lướt qua cái huân cũ nát, con ngươi rũ xuống đen tối khó hiểu, "Hắn ở trong lòng Dung nhi, đã là rất quan trọng như thế sao? Nàng tình nguyện chính mình chết cũng không muốn để hắn chịu thương tổn? Vì sao?"

(Cái Huân: nhạc cụ OCARINA)



Câu vì sao kia, hỏi đến thật khó khăn.

Mạn Yêu nói: "Bởi vì hắn là trượng phu của ta, là phụ thân của hài tử trong bụng ta, cũng là nam nhân duy nhất ta yêu trong cuộc đời này. Ta có thể vì hắn sống, cũng có thể vì hắn chết."

"Duy nhất nàng yêu?"

Nàng nói: "Duy nhất ta yêu."

Trong lòng Dung Tề đột nhiên đau xót, đáy mắt xuất hiện ra cảm xúc nồng đậm bi ai, đó là một loại bi ai từ nơi sâu thẩm trong linh hồn lộ ra giống như sau khi bị toàn thế giới vứt bỏ cùng phản bội. Nhưng hắn vẫn mỉm cười như cũ, giống như nước xuân tháng ba, bên ngoài ôn nhu, lại lạnh lẽo thấu xương. Hắn cúi đầu, hơi hé miệng, hồi lâu cũng phát không ra tiếng. Cuối cùng, ở trong tiếng ho, mơ hồ phun ra một câu: "Nàng......có xác định không?"

"Đúng vậy." Lại là một cái đáp án khẳng định, không chút do dự.

Mà câu trả lời "Đúng vậy" bao phủ trong tiếng ho khan đột nhiên kịch liệt của hắn. Hắn cúi đầu từ trong lòng ngực móc ra một cái khăn che miệng, dường như muốn cố gắng kìm nén cơn ho, nhưng lại cũng không có ích gì.

Tóc của hắn rũ xuống, che khuất một bên mặt. Bả vai thon gầy bởi vì ẩn nhẫn ho khan mà không ngừng run rẩy, khung xương phía sau lưng hình dáng rõ ràng dị thường, nàng lúc này mới phát hiện, hắn tựa hồ so với ba năm trước đây gầy ốm đi rất nhiều.

Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống trên sàn xe, vẩy dính lên chân hắn. Mạn Yêu sửng sốt, nghi hoặc nhíu mày, nàng hình như cũng không có nói cái lời gì quá đáng kích thích hắn, hắn lại kích động đến nỗi hộc máu? Nàng mím môi, đối với người nam nhân này, nàng thật sự không muốn mềm lòng, nàng thậm chí còn suy nghĩ ác độc, nếu hắn cứ chết như vậy, nàng có phải hay không liền được tự do, có phải liền có thể lập tức cùng Vô Ưu đoàn tụ hay không?

Trong lòng nghĩ như thế, nhưng không biết vì sao, ngoài miệng lại nói một câu: "Ta đi kêu Tiểu Tuần Tử." Nói xong, nàng thở dài, người còn chưa có nhúc nhích, tay đã bị hắn túm chặt, sức lực của hắn vẫn như cũ rất lớn, ngón tay hắn tái nhợt, ấn lên da thịt cũng đồng dạng tái nhợt của nàng, nàng sửng sốt, tay của nàng là từ khi nào bắt đầu, thế nhưng cũng cùng hắn giống nhau, tái nhợt như quỷ.

Trong lúc nàng đang sửng sốt, hắn hơi ngẩng đầu, trong mắt bỗng nhiên có một tia ánh sáng, "Dung nhi, thì ra nàng còn biết lo lắng cho ta."

Mạn Yêu vừa nghe đến, lập tức ném tay hắn ra, muốn nói: "Ai sẽ lo lắng cho ngươi." Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, vừa nhấc mắt lên, liền nhìn thấy vệt đỏ thắm trên khóe mắt của hắn, cả người nàng chấn động, sợ tới mức ngã ngồi ở trên ghế lót nệm. Máu kia...... thế nhưng không phải từ trong miệng hắn chảy ra, mà là...... mà là từ trong mắt hắn chảy ra!

Rất quái lạ! Nàng ngơ ngẩn nhìn gương mặt gầy ốm, da thịt trên khuôn mặt tái nhợt, làm nổi bật lên hai vệt máu từ khóe mắt chảy xuống, con ngươi màu băng xám của hắn cũng bị bao phủ một lớp máu nhàn nhạt, khiến người vừa nhìn thấy trong lòng đã run sợ.

Trường hợp nàng thấy qua máu đã quá nhiều, nhưng loại tình cảnh trong mắt chảy xuống huyết lệ lại là lần đầu tiên nhìn thấy, tức khắc sắc mặt trắng bệch, trong lòng tràn đầy cảm giác kinh sợ, phân không rõ rốt cuộc là đang sợ hãi cái gì?

Khải Vân đế thấy nàng dùng thần sắc như thế nhìn mặt hắn, hắn đưa tay sờ lên khóe mắt, đối với vệt máu trên tay ánh mắt hắn thay đổi mấy lần, lại đối với nàng cười cười, giống như không có việc gì nói: "Dọa đến Dung nhi rồi."

Mạn Yêu mím chặt đôi môi không có lên tiếng.

Khải Vân đế bình ổn lại hơi thở hổn hển của mình, lại ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt nhìn vết máu đỏ thắm trên sàn xe, qua nửa ngày, hắn đột nhiên hỏi: "Dung nhi, nàng có chắc chắn...... Tông Chính Vô Ưu là hạnh phúc mà cả cuộc đời này nàng mong muốn?"

Mạn Yêu dùng ánh mắt nói cho hắn biết, nàng chắc chắn.

Khải Vân đế lại dựa người vào vách xe, chậm rãi chậm rãi nhắm mắt lại, tay hắn rũ xuống hai bên hông, từ từ siết chặt lại.

Mạn Yêu nhìn khuôn mặt hết sức mỏi mệt của hắn, cũng không nói chuyện nữa. Hắn cũng biết mệt sao? Nàng cảm thấy hình như mặc kệ nàng khi nào mở mắt ra, hắn đều là tỉnh táo, nàng hoài nghi nhiều ngày như vậy, hắn rốt cuộc có ngủ hay không? Hay là tính cảnh giác của hắn quá cao, cho dù là nàng mở to mắt cũng có thể làm ồn đến hắn không ngủ được?

Thấy hắn nhắm mắt lại hồi lâu không có động tĩnh gì, nàng cho rằng hắn muốn. ngủ rồi, cho rằng cuộc nói chuyện lần này cứ như vậy tự nhiên chấm dứt. Đang lúc nàng cũng chuẩn bị chợp mắt nghỉ ngơi là lúc, Khải Vân đế lại lần nữa mở miệng nói: "Được, ta thành toàn cho nàng. Nhưng ta có một cái thỉnh cầu, nàng giúp ta đạt thành một cái tâm nguyện, một cái tâm nguyện chỉ thuộc về mình ta, duy nhất trong cuộc đời này của ta, sau đó, ta liền thả nàng rời đi."

Mạn Yêu hỏi: "Cái tâm nguyện gì?"

Khải Vân đế mở mắt ra, trong mắt một mảnh mông lung mà mịt mờ, nhìn không ra thần sắc, "Bồi ta đi đến một chỗ, mai danh ẩn tánh, sống cuộc sống của người thường trong một đoạn thời gian. Nàng yên tâm, ta sẽ không bức nàng làm chuyện mà nàng không muốn làm."

Nàng nhíu mày lại, thoáng do dự, nàng có thể không đáp ứng sao? Nàng hình như không có lựa chọn mà!

"Nơi nào? Cần bao lâu?"

"Nàng đi đến đó thì sẽ biết. Còn về thời gian, có lẽ bốn năm tháng, có lẽ nửa năm."

"Không được. Nửa năm lâu lắm, ta không có nhiều thời gian như vậy."

Thân thể của nàng cũng không biết còn có thể chống đỡ bao lâu, qua nửa năm, nàng có thể thấy Vô Ưu một mặt cuối cùng hay không đều không biết được. Mà hài tử của nàng, nàng phải tự tay giao cho Vô Ưu, dặn dò Vô Ưu nhất định phải rất thương rất thương hài tử của bọn họ.

Khải Vân đế làm như nhìn thấu tâm tư của nàng, "Dung nhi đang sợ hãi không nhìn thấy được Tông Chính Vô Ưu? Không cần lo lắng, thời gian của nàng, ta sẽ hoàn lại cho nàng."

"Hoàn lại? Hoàn lại như thế nào?"

Không nghe nói qua thời gian cũng có thể mượn có thể trả, trừ phi, hắn có thể giải độc trên người nàng. Độc "Thiên mệnh", có lẽ là hắn hạ cũng nói không chừng. Trong lòng nàng ló lên một tia hy vọng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tuyển ôn hòa của hắn.

Khải Vân đế lại không hề mở miệng, nhắm mắt lại lần nữa.

"Ngươi......" Mạn Yêu muốn hỏi, nhưng nàng một chữ còn chưa nói xong, Khải Vân đế ôn nhu đánh gãy lời nói của nàng: "Dung nhi, ta mệt mỏi rồi, muốn ngủ trong chốc lát, đừng ồn."

Giọng nói của hắn làm như từ phế phủ gian nan đâm ra, suy yếu vô lực, lại khiến nàng nghẹn đến không thể không im miệng.

Xe ngựa vào biên giới của Khải Vân quốc, Mạn Yêu vén lên màn xe, thấy từng nhà ở biên thành trước cửa đều treo một lá cờ trắng, thể hiện quốc tang.

Hiện giờ ở Khải Vân quốc, khắp nơi đều đang thảo luận một sự kiện: Hoàng đế băng hà, Thái Hậu nương nương vẫn luôn dốc lòng lễ Phật chưa bao giờ bước ra khỏi cung Từ Tất nửa bước, đột nhiên đứng ra, cầm quốc tỉ, lấy danh nghĩa Hoàng đế không lưu lại con nối dõi mà nắm hết quyền hành vào trong tay, độc quyền triều chính. Mà càng khiến người kỳ lạ chính là, trong triều vài đại thần có tầm ảnh hưởng lớn thế nhưng đứng ra tỏ vẻ ủng hộ. Thái Hậu chưởng chính, phát ra đạo ý chỉ thứ nhất, lấy chức vị Phiên Vương treo giải thưởng, bắt sống con cháu hoàng thất bất hiếu —— Dung Nhạc, vì Hoàng đế báo thù.

Bởi vậy, Mạn Yêu không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Mà bụng của nàng, cũng ngày một lớn rồi.

Xe ngựa lại đi mười ngày, chạng vạng hôm nay, dừng lại ở trong một cái thôn nhỏ.

Đó là một cái thôn trang mỹ lệ, thôn không lớn, ước chừng có hơn mười hộ gia đình. Trong thôn có một con sông lớn, một cây cầu gỗ dài được xây dựng phức tạp trên sông, bên cầu treo các loại đèn hoa sen đầy màu sắc, vừa đến buổi tối, toàn bộ đèn hoa sen trên cầu đều sáng lên, đủ mọi màu sắc sặc sỡ.

Thôn dân nơi này đôn hậu giản dị chất phát, dựa vào nghề đánh cá sinh sống. Ban ngày ngồi ở trên cầu thả câu, buổi tối đi thuyền du hồ, cuộc sống rất sinh động, khiến người hâm mộ không thôi.

Mạn Yêu được đỡ xuống xe ngựa, đứng ở trên bờ sông, nhìn cảnh trí chung quanh, chợt thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng đi tới nơi này.

Khải Vân đế đã thay về nam trang, tuy không hề là cẩm y hoa phục, nhưng một thân vải thô áo bông che lấp không được khí chất nho nhã cao quý. Chính hắn cũng dịch dung, kỳ lạ chính là, ngay cả bộ dáng sau khi hắn dịch dung, hình như nàng cũng từng nhìn thấy qua, giống như lần này đi cùng với hắn, hành vi cử chỉ của hắn, nàng đều không tự giác sinh ra một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ.

Trên người nàng mặc một chiếc váy nền trắng hoa xanh, toàn bộ mái tóc dùng một mảnh vải màu xanh đậm bao lại, cùng với một khuôn mặt bình thường, tuy rằng có khí chất bất phàm, nhưng người bình thường nhìn thấy sẽ không nghĩ nhiều.

"Công tử đã về rồi?"

Xa xa, một đại thẩm hơn bốn mươi tuổi nhìn thấy bọn họ, vui mừng chào đón, tươi cười nói: "Nhà ở vẫn luôn được quét dọn, chờ các ngươi trở về ở. Lần này tốt rồi, phu nhân, lần này trở về không còn đi nữa đi?"

Phu nhân? Mạn Yêu nhíu mày, nghi hoặc nhìn nam tử bên cạnh.

Khải Vân đế ôn hòa hữu lễ cười nói: "Đa tạ Dư tẩu. Chúng ta lần này trở về, đại khái sẽ ở trong một thời gian. Tuần Tử." Hắn đối với Tiểu Tuần Tử ra hiệu bằng ánh mắt, Tiểu Tuần Tử móc ra một thỏi vàng đưa cho Dư tẩu, khách khí nói: "Vất vả cho Dư tẩu rồi, đây là tạ lễ...... của công tử nhà chúng ta."

"Ai nha, cái này không được a, mau thu hồi đi." Dư tẩu vội vàng chống đẩy, "Mấy năm nay cũng chỉ là đi quét nhà, lau chùi, không phí sức lực, nào dùng đến trọng lễ như vậy a! Công tử mỗi năm phái người đưa bạc tới cho chúng ta đều xài không hết, lúc này nói gì cũng không thể thu. Các ngươi vừa trở về, trời cũng đã tối, đêm nay cũng đừng nổi lửa, tới nhà của ta ăn tạm một bữa cơm đi, cũng không phải đồ ăn tốt gì, đừng ghét bỏ là được."

Dư tẩu này thật là một người thành thật. Khải Vân đế lễ phép cười nói: "Không phiền toái Dư tẩu, ta kêu Tuần Tử đi quán rượu nơi cửa thôn mua chút đồ ăn trở về là được rồi. Dung nhi thân thể nặng nề, phải trở về nghỉ ngơi sớm." Nói xong hắn cố ý nhìn cái bụng nhỏ phồng lên của Mạn Yêu, thần sắc trên mặt giống như là vui sướng cùng hạnh phúc khi sắp làm cha.

Mạn Yêu nhíu mày, không thể không tán thưởng tài ngụy trang của người này thật là giỏi. Mà giờ phút này Khải Vân đế thu lại một thân uy nghi, đối mặt với bá tánh bình dân, hoàn toàn không có tư thái của một hoàng đế, hắn giống như là một ẩn sĩ nho nhã, khiêm tốn hòa nhã.

Dư tẩu theo ánh mắt mà đi nhìn xem, vui vẻ nói: "Nha! Thì ra phu nhân có thai a, ta đây chúc mừng cho công tử cùng phu nhân! Ngẫm lại a, các ngươi thành thân cũng đã nhiều năm, đây là hài tử thứ mấy a?"

Thành thân đã nhiều năm? Dung Nhạc cùng Khải Vân đế? Trời tháng sáu, Mạn Yêu lại cảm giác được ở đáy lòng đột nhiên dâng lên một cổ khí lạnh giá, đem nàng toàn bộ đông cứng lại. Mạn Yêu không hiểu nổi, cái Dung Nhạc này cùng ca ca của nàng ta rốt cuộc là cái loại quan hệ gì a? Sao khiến người càng ngày càng hồ đồ?

Khải Vân đế ôm lấy vai Mạn Yêu, đối với Dư tẩu cười nói: "Chỉ có một đứa này." Nói xong cầm thỏi vàng trong tay Tiểu Tuần Tử đặt tới trong tay Dư tẩu, lại nói: "Cái này còn thỉnh tẩu thu lại, ta muốn thỉnh tẩu giúp ta một chút."

Dư tẩu ngượng ngùng cười cười, nói: "Yêu cầu ta làm gì, công tử cứ việc nói."

Khải Vân đế nói: "Là như thế này, từ sau khi Dung nhi có thai, tính tình không được tốt, ta lần này mang nàng ra đây để giải sầu, phụ mẫu trong nhà không biết. Nếu có người hỏi, phiền tẩu cùng bọn họ nói chúng ta là bà con xa thân thích của tẩu, đến ở nhờ cậy tẩu."

Dư tẩu hiểu rõ cười, cho rằng nhất định là mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, tiểu phu thê này gạt phụ mẫu tới đây giải sầu. Quả nhiên là nhà giàu nhiều thị phi a! Dư tẩu sảng khoái vỗ ngực, cười nói: "Cái này thật dễ dàng, bao ở trên người ta. Đừng nói là người khác đến hỏi thăm, cho dù là người trong nha môn tới tra, ta cũng có thể ứng phó."

Khải Vân đế nói đa tạ, nắm tay Mạn Yêu, nghiễm nhiên là bộ dáng của một trượng phu hết lòng săn sóc chăm lo cho thê tử, biểu tình ôn nhu nói: "Dung nhi, đi, chúng ta về nhà rồi."

Mạn Yêu kháng cự muốn tránh khỏi hắn, Dư tẩu kia một bộ dáng là người từng trải miệng lưỡi khuyên nhủ: "Công tử thật là một người biết săn sóc chăm lo rất ít thấy trên đời này a! Hy vọng phu nhân biết trân trọng mới quý. Hai vợ chồng phải đồng tâm hiệp lực, mới có thể sống những ngày tháng vui vẻ. Mau trở về đi thôi, mang thai đừng quá mệt, có yêu cầu giúp đỡ gì, kêu Tuần Tử lại đây hỏi một tiếng là được."

Mạn Yêu nhíu mày, "Ta......"

"Dung nhi, có chuyện gì về nhà hãy nói, nghe lời." Khải Vân đế không cho nàng cơ hội mở miệng, lôi kéo nàng rời đi.

Dư tẩu ở phía sau bọn họ nhìn bóng dáng Mạn Yêu, lắc đầu thở dài, "Ai da, cái phu nhân này cũng thật là, có trượng phu săn sóc chăm lo như vậy còn không biết hài lòng, lại phải giận dỗi. Cũng không biết 6 năm trước nàng vì sao đột nhiên rời đi, hại công tử một mình thương tâm......"

Mạn Yêu đi từ từ, cho nên lời của Dư tẩu nói đều nghe vào trong tai, ở trong lòng kinh ngạc. Nàng chau mày, nỗi băn khoăn trong lòng càng ngày càng nhiều, cũng càng thêm bất an, quan hệ giữa Dung Nhạc cùng Khải Vân đế, tựa hồ so với tưởng tượng của nàng còn muốn phức tạp hơn. Bọn họ không phải là huynh muội sao? Càng nghĩ càng loạn, nghĩ đến đau cả đầu.

Khải Vân đế mang nàng đi đến một tiểu viện đơn giản mà lại độc đáo ở trước rừng Trúc. Trong tiểu viện hoa cỏ tươi tốt, bốn phía tường viện trồng đầy cây Bạch Quả, cành lá sum xuê tản ra, đem toàn bộ tiểu viện bao lại ở giữa. Mà trong viện cây Thục Quỳ trắng cao bằng nửa người, những đóa hoa trắng nở rộ, tụ ở bên nhau, cảnh tượng mỹ lệ giống như trăm hoa đua nở, đi trên con đường lát đá, một mùi hương hoa thấm tận tim gan theo gió nghênh diện đánh úp lại, thổi bay đi phiền muộn trong lòng.

"Từ biệt đến nay đã là 6 năm, cây Bạch Quả này không thay đổi một chút nào, chỉ là những bụi hoa này, đã cao lớn như vậy rồi." Ánh mắt của nam tử bao phủ một tầng sương mù đánh giá khắp nơi, mang theo hoài niệm, trong giọng nói lộ ra đau thương nhàn nhạt gần như không thể nghe thấy, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người nàng, chỉ còn lại ý cười ôn nhu lại sủng nịch, "Dung nhi, nàng có thích không?"



Mạn Yêu thân mình bỗng nhiên cứng đờ, trong đầu có một loạt hình ảnh mơ hồ chợt lóe lên rồi biến mất, nàng tựa hồ nghe được có người đang nói: "Tề ca ca, muội thích cây Bạch Quả này, nhà của chúng ta liền xây ở chỗ này đi. Tới mùa thu, gió thổi qua, toàn vườn đều là màu vàng kim của lá cây Bạch Quả, nhất định thực đẹp."

"Được. Chúng ta bao vây cái viện lại, trong viện trồng thêm một chút hoa cỏ. Dung nhi thích loài hoa gì? Hoa Mẫu Đơn được không?"

"Không, muội thích cây Thục Quỳ (hoa Mãn Đình Hồng), Thục Quỳ trắng, vừa đến mùa hè, nở khắp toàn bộ sân vườn...... Tề ca ca......"





Đầu lại đau lên, cảm giác giống như muốn nổ tung, Mạn Yêu dùng tay ôm đầu, ngồi xổm người xuống, đột nhiên không muốn nghe đến những lời nói đó. Vì sao ký ức càng nhiều, bất an ở trong lòng nàng càng mãnh liệt?

"Dung nhi, nàng làm sao vậy? Đầu lại đau sao? Tuần Tử, mau đi sắc thuốc." Khải Vân đế vội vàng đem nàng bế lên, đi vào trong phòng, đặt nàng đến trên giường.

Nàng dùng tay nắm tóc, như thế nào cũng ngăn không được cơn đau đớn mãnh liệt đánh úp lại, cái đầu nặng nề đến không còn sức lực chống đỡ, cũng không thể suy nghĩ. Nàng hoảng hốt bắt lấy cánh tay hắn, móng tay dùng sức cấu vào.

Đau đớn trên cánh tay không làm Khải Vân đế nhíu mày một chút nào, ánh mắt của hắn nhìn nàng tràn đầy thương tiếc, nàng ở trên người hắn lưu lại một cái dấu tay đỏ tươi, hắn cũng không rên một tiếng.

Không biết qua bao lâu, Mạn Yêu mệt rồi, mệt đến cả sức lực cấu hắn cũng không có, đừ người ngã xuống ở trên giường, cả hít thở cũng cảm thấy rất khó khăn.

Khải Vân đế xoay người đi ra ngoài một chuyến, thực nhanh liền trở về, trong tay bưng một chén thuốc. Hắn thổi thổi, đỡ nàng lên, đem thuốc đưa tới bên môi nàng, vị thuốc đắng chát hợp với một vị tanh tanh gay mũi xông thẳng đến, nàng cau mày quay đầu đi, trực giác muốn cự tuyệt.

"Uống nó rồi, đầu sẽ không còn đau. Dung nhi ngoan." Hắn dụ nàng như là đang dụ trẻ con.

Mạn Yêu nhìn chằm chằm cái tay đang bưng chén thuốc của hắn, có chút sững sờ, đây là nam tử thứ ba đút thuốc cho nàng uống, cái thứ nhất là Vô Ưu, cái thứ hai là Phó Trù, cái thứ ba là hắn, nàng đi vào thế giới này đã gần 6 năm, cùng ba nam nhân này dây dưa không dứt, bọn họ đều đã từng tổn thương nàng, rồi lại đều là thiệt tình yêu nàng, mà nàng, chưa bao giờ có lòng tham, chỉ muốn một phần tình yêu là mãn nguyện rồi.

Nàng bưng chén thuốc qua, nín thở uống một hơi, thật sự là cực kỳ đắng chát. Đưa chén thuốc cho hắn, nàng thoáng nhìn khi hắn giơ tay tiếp lấy chén thuốc ống tay áo trượt xuống, giữa cổ tay tái nhợt một vết thương do bị lưỡi dao sắc bén cắt rách chưa kịp xử lý còn đang chảy máu. Hiện ra ở trước mắt nàng, một đường thẳng thê lương bi ai động lòng người, mà nàng rõ ràng ngửi thấy được mùi thuốc đắng chát dính mùi máu tanh.

Nàng trong lòng kinh hãi, chấn động ngẩng đầu nhìn hắn, "Thuốc này...... Có phải có máu của ngươi hay không?"

Khải Vân đế giật mình, ánh mắt chợt lóe, không có trả lời.

Mạn Yêu thân mình cứng đờ, nàng thế nhưng uống máu của hắn?! Nàng bỗng nhiên cảm thấy trong dạ dày một trận cuồn cuộn, mùi máu tanh ở ngay chóp mũi thật lâu không bay đi, nàng cúi người liên tục nôn khan, nghẹn đỏ mặt thống khổ đau đớn. Đang yên đang lành vì sao muốn đem máu của hắn bỏ vào thuốc? Chẳng lẽ máu của hắn có thể giải độc "Thiên mệnh" trên người nàng?

Khải Vân đế vuốt vuốt lưng nàng, chờ nàng bình phục, mới đưa cho nàng một ly nước, đợi nàng uống xong, ôn nhu cười nói: "Dung nhi uống thuốc xong thì đi ngủ đi." Dứt lời đỡ nàng nằm xuống, thay nàng đắp chăn mỏng. Tuy nói trời đã là tháng sáu, nhưng thời tiết nơi này cũng không có quá nóng.

Hắn làm xong này hết thảy, bưng chén thuốc đi ra ngoài.

Mạn Yêu ngoái đầu, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của hắn, trong lòng nói không nên lời là cái cảm xúc gì.

Nên đối đãi với người này như thế nào? Nàng đã không biết rồi.

Mạn Yêu trợn tròn mắt nhìn trần nhà, trong lòng lẩm bẩm nói: "Hoàng huynh, ngươi rốt cuộc là một người như thế nào? Vì sao một bên trí ta vào chỗ chết, một bên lại dùng tánh mạng của mình tới cứu ta?"

Nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, hắn nghĩ muốn cái gì, nàng không biết. Nếu nói hắn có dã tâm tranh bá thiên hạ, như vậy, một cái người trong mắt chỉ có giang sơn quyền thế, như thế nào sẽ cùng một nữ tử đến một cái nông thôn như vậy để xây nhà, trồng hoa, trồng cây?

Nếu hắn không có dã tâm, vậy sao hắn lại đâu đâu cũng lợi dụng nàng, muốn xâm chiếm Lâm Thiên quốc, đem nàng đẩy vào đường chết? Nếu như, hắn biết nàng đã không còn là cái Dung Nhạc chân chính kia, hắn lại sẽ như thế nào? Còn sẽ lấy máu cứu nàng sao? Hoặc là dứt khoát bóp chết nàng.

Mang theo vô số nghi vấn, ở dưới tác dụng của thuốc, nàng đã ngủ say.

Ở thôn này, bọn họ vừa ở đã là bốn tháng, bốn tháng này, Khải Vân đế đối với nàng cực kỳ tốt, trừ bỏ không cho nàng đi ra bên ngoài, cái khác, nàng muốn làm cái gì hắn đều sẽ làm theo ý nàng, đối với nàng che chở chăm sóc hết lòng. Mà ho khan của hắn ngày càng nghiêm trọng, không chỉ khóe mắt đổ máu, máu mũi cũng thường thấy, mà cái tật xấu thích ngủ của nàng ngược lại có chút giảm bớt.

Bình luận

Truyện đang đọc