BẠCH PHÁT HOÀNG PHI

Nàng cùng hắn, đều có trách nhiệm và sứ mệnh của chính mình, mặc dù hắn nguyện ý vì nàng từ bỏ giang sơn, nàng cũng nguyện ý vì hắn từ bỏ cừu hận, nhưng người khác sẽ không mặc kệ bọn họ tiêu dao tự tại. Huống hồ, bọn họ đều không thể dễ dàng buông bỏ. Từ khi nàng quyết định tiếp thu thân phận công chúa Khải Vân quốc, cuộc sống của nàng, cũng đã không còn được lựa chọn.

Vẫn là tòa cung điện kia, bởi vì mệnh lệnh của Thái Hậu, thiếu nữ bị giam cầm ở trong đó, thẳng đến khi thiếu niên hồi cung, mới giải trừ lệnh giam cầm.

Thiếu nữ nghe nói, sau khi Hoàng đế hồi cung, tuy rằng thoạt nhìn cũng ôn hòa tuấn mỹ như trước, nhưng càng ngày càng trầm mặc ít lời, người cũng tiều tụy đi rất nhiều, hắn không có tới chất vấn nàng vì sao bỏ hắn mà đi. Sau đó, vị thiếu niên kia bắt đầu nạp phi tần, quyết định nghe theo sự khuyên can của các đại thần vì hoàng gia khai chi tán diệp.

Trong cung bắt đầu trở nên náo nhiệt lên.

Thiếu nữ cả ngày buồn bực ở Trường Nhạc Cung, không muốn bước ra cửa một chút nào. Cung nữ miệng lưỡi nhiều lời tụ lại ở bên nhau nghị luận các nương nương trong cung, ai đẹp như thiên tiên, ai được thánh sủng nhất, ai lại được tấn vị...v.v.... Thiếu nữ luôn là ở xa xa nghe thấy, khóe miệng tươi cười hàm chứa lãnh đạm mà chua xót, lông mi rũ xuống che khuất thần sắc trong mắt, không nói lời nào.

Phi tần trong cung càng ngày càng nhiều, mà thiếu nữ chờ đợi chuyện hòa thân, giống như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín. Hắc y nhân phái người tới nói cho nàng biết, chuyện này Hoàng đế vẫn luôn không buông ra, để nàng chờ một thời gian nữa.

Cho đến một đêm, thiếu nữ bỗng nhiên rất muốn đi nhìn thấy vị thiếu niên kia, lấy hết can đảm, nghĩ nhìn một cái cũng được, nhìn thử xem hắn có đúng như lời người khác nói tiều tụy như vậy hay không, hỏi hắn vì sao nói để nàng đi hòa thân rồi lại chừng chừ không xác định?

Nàng đi đến đó, hắn không ở tẩm cung, nghe nói là đi cung Từ Tất gặp Thái Hậu.

Ma xui quỷ khiến, thiếu nữ quyết định đi đến cung Từ Tất nhìn xem, nàng ở trong cung mười năm, vẫn luôn chưa thấy qua Thái Hậu.

Phi thân lên nóc nhà, thân nhẹ như yến.

Một gian điện yên tĩnh thờ phụng tượng phật, cửa lớn đóng chặt, chung quanh không người. Nàng nhẹ nhàng vạch một góc của mái ngói ra, thấy thiếu niên đứng ở trước phật đường, nhìn một vị phụ nhân đứng trước tượng phật. Vị phụ nhân kia tuy rằng ăn mặc quần áo giản dị, nhưng lại thong dong quý phái, nói vậy đây chính là Thái Hậu, cái vị đang trong thịnh sủng đột nhiên lui về ở Phật đường.

Khuôn mặt của Thái Hậu thiếu nữ nhìn không rõ lắm, chỉ nghe được giọng nói hết sức nghiêm khắc.

"Ai gia hao hết tâm tư vì ngươi tìm nhiều mỹ nhân như vậy, ngươi còn không hài lòng?"

"Mẫu hậu có lòng. Nhi thần đã nói qua, cho dù dung mạo của các nàng cùng Dung nhi giống nhau như đúc, nhưng các nàng cũng không phải là Dung nhi. Nhi thần muốn, chỉ có một mình Dung nhi, thỉnh mẫu hậu thành toàn." Ngữ khí của thiếu niên chấp nhất mà hết sức kiên định.

Thái Hậu giận mắng: "Hoang đường! Nàng ta là muội muội của ngươi, ngươi thân là vua của một nước, sao có thể nào làm ra chuyện trái luân thường đạo lý như thế? Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải khiến người trong thiên hạ chê cười!"

"Muội muội? Mẫu hậu còn muốn lừa trẫm đến khi nào? Dung nhi căn bản là không phải Dung Nhạc, Dung Nhạc ở tại mười năm trước đã bị các ngươi giết chết! Dung nhi là Tần Mạn hậu nhân Tần gia, cùng với ta không có chút quan hệ huyết thống nào."

Thiếu nữ trong lòng kinh động, thì ra hắn đã biết thân phận của nàng, chẳng lẽ ngày đó hắn tức giận là vì chuyện này.

Thái Hậu cũng lắp bắp kinh hãi, trầm giọng nói: "Ngươi nghe ai nói?"

Thiếu niên nói: "Đương nhiên là mẫu hậu nói."

"Nói bậy, ai gia khi nào nói qua lời này?"

"Một tháng trước, ở trong phòng tối mẫu hậu nói với Hồ tổng quản, trẫm đều nghe thấy hết."

"Ngươi! Ngươi thế nhưng nghe lén ai gia nói chuyện?" Âm thanh của Thái Hậu đột nhiên lạnh lùng, "Ngươi đường đường là vua của một nước......"

"Trẫm không chỉ là vua của một nước, mà trẫm còn là nhi tử của ngài!" Thiếu niên đột nhiên đánh gãy lời nói của Thái Hậu, giọng nói vẫn luôn ôn hòa bỗng nhiên cất cao âm điệu, khi mở miệng lần nữa, nhiều thêm vài phần bi thương. Hắn nói: "Mẫu hậu, ở trong lòng ngài, trừ bỏ cừu hận, hết thảy những thứ khác thật sự toàn bộ đều không quan trọng sao? Ta biết ngài hận phụ hoàng, nhưng phụ hoàng đã chết rồi, không chỉ là phụ hoàng chết, ngay cả tất cả huyết mạch của hoàng gia trong hoàng thất hầu như đều bị đuổi cùng giết tận...... Mẫu hậu, còn không thể tiêu trừ hết oán hận ở trong lòng sao? Bởi vì ta cũng là huyết mạch của phụ hoàng, cho nên ngài mới muốn tước đoạt quyền hạnh phúc của ta có phải hay không?"

"Tề nhi! Ngươi làm càn! Ngươi sao có thể nói chuyện với ai gia như vậy được!" Thái Hậu lời lẽ nghiêm khắc quát lớn, "Sau này đừng để cho ai gia nghe thấy loại hồ ngôn loạn ngữ như thế này. Còn về nha đầu kia, ngươi hãy chết tâm đi. Ai gia tuyệt đối sẽ không đồng ý."

Thiếu niên ngẩng đầu, ưỡn ngực hơi hơi ngẩng cằm, hỏi "Nếu trẫm nhất định phải cưới nàng thì sao?"

"Vậy thì từ hôm nay trở đi, ngươi cũng đừng uống thuốc. Ngươi cưới nàng ta, thì chuẩn bị để nàng nửa đời sau thủ tiết đi!"

"Mẫu hậu......" Thân hình thiếu niên chấn động, đồng tử co rụt lại, không dám tin tưởng nhìn mẫu thân hắn, lảo đảo lùi ra sau hai bước, nhíu chặt mày, thống khổ kêu một tiếng.

Thái Hậu lại xoay đầu đi, giống như chưa từng nghe thấy, lại nói: "Bất luận kẻ nào cũng không được làm trái lại ý chỉ của ai gia, nếu không, chỉ có chết! Ngay cả ngươi là con của ai gia, cũng không thể ngoại lệ."

Thiếu niên bi ai cười nói: "Ta, thật là con của ngài sao? Ở trong mắt ngài, chỉ sợ...... ta cũng giống như bọn họ, cũng chỉ là một quân cờ trong tay ngài mà thôi. Mà ta, so với bọn họ càng thảm thương hơn. Không phải bởi vì thân thể ta yêu cầu dựa vào thuốc của ngài để duy trì mạng sống, mà là bởi vì...... Ngài là mẫu thân của ta, ta không có nhẫn tâm tuyệt tình giống như ngài vậy, cũng làm không được giống như ngài lục thân không nhận...... Cho nên, chú định ta trốn không thoát lòng bàn tay của ngài."

Thái Hậu hơi biến sắc mặt, nhíu mày, giọng nói lại không tự giác nhu hòa một chút. Bà ta nói: "Ngươi đương nhiên là con của ai gia. Chỉ cần ngươi nghe lời, ai gia sẽ cho ngươi một cái thiên hạ."

Thiếu niên bi ai tuyệt vọng nói: "Một cái thiên hạ cô độc, ta không cần. Ta chỉ cần Dung nhi."

"Không được. Nàng ta là con gái của Tương Y, ngươi không thể cưới nàng ta. Năm đó, nếu không phải do sự phản bội của Tương Y, Phó gia của chúng ta, sẽ không bị xét nhà diệt tộc, ta cũng sẽ không gặp phải nỗi khuất nhục như vậy! Ngươi là con của ta, ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi cùng con gái của Tương Y ở bên nhau!" Thái độ không thể ngỗ nghịch, biểu tình của Thái Hậu có chút kích động, giọng nói cũng mang theo chút run rẩy.

Thiếu niên nhíu mày nói: "Ngài đã thiết lập mưu kế diệt cả nhà Tần thị, còn chưa đủ sao? Ta nghe nói, Tần tướng quân đã từng cứu tánh mạng ngài, đối với ngài tình thâm ý trọng, nhưng cả Tần tướng quân ngài cũng không buông tha, sao ngài không thể vì phần ân tình của Tần tướng quân mà buông tha cho Dung nhi?"

"Không thể! Ai gia đã từng thề...... Ai?!" Ngữ điệu của Thái Hậu đột nhiên chuyển biến, hướng trên nóc nhà nhìn lên, ánh mắt sắc bén thấm tận xương tủy.

Thiếu nữ trên nóc nhà nghe được chuyện Tần thị diệt môn trong lòng chấn động, thì ra cả nhà nàng là bị Thái Hậu hãm hại, mà nàng lại nép ở dưới cánh chim của kẻ thù, chờ đợi cơ hội tra tìm chân tướng, mà còn coi bọn họ là quý nhân có thể trợ giúp nàng báo nỗi thù diệt tộc. Nào biết rằng, chân tướng vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Dung Tề, thế nhưng là con của kẻ thù! Trong lòng thiếu nữ chấn động, dưới chân không ổn, phát ra âm thanh mái ngói vỡ vụn.

Theo sau một tiếng quát chói tai của Thái Hậu, đã có người bay lên nóc nhà, Thiếu nữ còn chưa kịp phản ứng, đã bị người xách cổ ném vào Phật đường. Nàng thế mới biết, luyện võ công mười năm, tự cho là có chút thành tựu, thì ra ở trước mặt kẻ thù, không chịu được một kích như thế.

Đại môn Phật đường đóng chặt, thiếu nữ quỳ rạp trên mặt đất, bị cừu hận lấp đầy nội tâm, thiếu niên vội đi đỡ nàng, thất kinh hỏi: "Dung nhi, muội tới nơi này làm cái gì?"

Thiếu nữ dùng sức ném tay hắn ra, thối lui vài bước, cùng hắn kéo xa khoảng cách ra, ánh mắt trở nên xa lạ, bi thương nói: "Nếu ta không tới, ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết các ngươi mới là hung thủ chân chính hại chết cả nhà ta! Thái Hậu? Hay là ta hẳn nên kêu ngài là Phó Hoàng hậu."

Thái Hậu ánh mắt sắc bén, ngữ khí âm hiểm lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đều đã biết, vậy ai gia không thể lưu lại ngươi nữa. Hồ Chu!"

"Vâng." Hồ tổng quản cung Từ Tất mang theo sát khí, hướng về phía thiếu nữ đi tới. Thiếu nữ kinh hoảng lùi ra sau.

"Dừng tay!" Thiếu niên hoảng hốt, trầm quát một tiếng, nhanh chóng túm lấy tay thiếu nữ, đem nàng bảo hộ ở sau lưng, đối với Thái Hậu cầu xin nói: "Đừng thương tổn nàng! Mẫu hậu, xin hãy buông tha cho Dung nhi. Nhi thần về sau cái gì cũng nghe theo ngài! Làm con của ngài cũng được, làm quân cờ trong tay ngài cũng được, nhi thần không có nửa câu oán hận."

Thái Hậu đầu mày nhíu một cái, nhưng lại quả quyết nói: "Không được. Nàng ta đã biết được bí mật không nên biết, đã không thể để cho ta dùng, không thể lưu lại nàng ta. Ngươi tránh ra."

Thiếu niên bất động, đối diện thẳng tắp với Thái Hậu, hoàn toàn không nhượng bộ. Một lát sau, thiếu niên đột nhiên ra tay, đánh ra một chưởng ở trên ngực Hồ tổng quản, đồng thời lôi kéo tay thiếu nữ đem nàng quăng tới cửa.

"Dung nhi, đi mau đi." Hắn kiên định nói.

Thiếu nữ bị quăng té ngã ở cửa đại điện, bò dậy ngẩn người ra.

Thiếu niên vội vàng thúc giục: "Đi mau, không cần quay đầu lại. Đi rồi về sau...... vĩnh viễn cũng đừng trở lại nữa." Trong sự kiên định của hắn ẩn chứa âm thanh bi thương đau khổ khiến trái tim của thiếu nữ từng đợt từng đợt co thắt đau đớn, nhưng thiếu nữ không có do dự, thật sự xoay người liền rời đi. Bởi vì nàng biết, hiện tại nàng căn bản không phải là đối thủ của Thái Hậu, mà nàng cũng cho rằng hắn là con của Thái Hậu, Thái Hậu sẽ không làm gì hắn, nhưng mà, nàng sai rồi.

Liền trong lúc nàng nhanh chóng lướt tới mở cửa, Thái Hậu đã động tay, động tác giống như ma quỷ.

Thiếu niên cảnh giác phòng bị Hồ tổng quản ở đối diện, nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới mẫu thân của mình võ công lợi hại hơn Hồ tổng quản rất nhiều. Thái Hậu từ mặt bên không tiếng không hơi đi tới bên người thiếu niên, không đến nháy mắt, cổ của thiếu niên bị siết chặt trong tay Thái Hậu, không thể phản kháng được.

Thiếu nữ nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rên rỉ thống khổ cực lực ẩn nhẫn lại vẫn cứ tràn ra khỏi yết hầu.

Thiếu nữ khống chế không được quay đầu lại, vừa quay đầu lại, bước chân của nàng đã bị đóng đinh ở trên mặt đất, cho dù nàng nỗ lực như thế nào cũng không bước đi được.

Bởi vì, nàng nhìn thấy cổ của thiếu niên bị siết chặt ở trong tay Thái Hậu. Mà trong đôi mắt màu băng xám giờ phút này tràn ra một mảnh tuyệt vọng cùng đau xót, giống như cái tay của Thái Hậu bóp chặt không phải cổ của hắn, mà là bóp nát trái tim hắn. Thiếu nữ không thể tin được, trên đời này, thế nhưng sẽ có mẫu thân như vậy!

"Ngươi dám bước ra đại điện này một bước, ai gia lập tức giết hắn." Thái Hậu lạnh lùng nhìn thiếu nữ ở nơi cửa, bàn tay bóp chặt yết hầu của thiếu niên lại tuyệt tình thản nhiên như vậy.

Nhìn gương mặt của thiếu niên đã đỏ lên phát tím, càng bởi vì hít thở không thông đau đớn mà vặn vẹo, thiếu nữ suy sụp buông tay, thân mình vô lực dựa ra sau, cửa mới vừa mở ra một khe hở lại đóng lại. Nàng không dám tin tưởng nói: "Hắn là con của ngươi! Ngươi thế nhưng xuống tay được!"

Thái Hậu mặt không đổi sắc, lãnh khốc vô tình nói: "Ai gia biết hắn là con của ta, không cần ngươi phải nhắc nhở. Nhưng mà hắn vì ngươi, liên tiếp nghịch ý của ai gia, không đem ai gia cái mẫu thân này để vào mắt. Đứa con bất hiếu như thế, lưu hắn lại để làm gì? Ngươi chết, hoặc là hắn chết, ngươi lựa chọn đi." Dứt lời tay càng siết chặt thêm vài phần.

Thiếu nữ nhìn đến Tổng quản cung Từ Tất móc ra một viên thuốc đen sì, bất đắc dĩ mà cười. Từ khắc nàng quay đầu lại, nàng cũng đã không còn có sự lựa chọn. Lấy tốc độ giống như quỷ mị của Thái Hậu, kỳ thật hoàn toàn có thể dễ như trở bàn tay bắt lấy nàng, nhưng mà Thái Hậu lựa chọn chính là Dung Tề, dùng mạng của Dung Tề, bức cho nàng không thể phản kháng.

Thiếu nữ tiếp lấy viên thuốc, mắt nhìn thiếu niên, chỉ thấy hắn mở to đôi mắt, biểu tình nôn nóng phẫn nộ, không tiếng động chỉ trích nàng vì sao phải quay đầu lại. Hắn nhìn thuốc viên trong tay nàng, ra sức giãy giụa lại bởi vì hít thở không thông mà vô lực, môi hắn động đậy, lại bởi vì yết hầu bị siết chặt mà không phát ra âm thanh được.

Nàng biết hắn đang nói cái gì, hắn nói: "Không cần để ý đến bọn họ. Nàng đi mau đi, đừng để ý đến ta. Bà ta là mẫu thân của ta, ta không tin bà ta thật sự sẽ giết chết ta. Nàng đi mau." Thiếu nữ lắc đầu, nàng tuy ích kỷ, nhưng còn không có ích kỷ đến có thể hy sinh tính mạng của hắn để bảo toàn tính mạng của mình. Huống chi, nàng căn bản là đi không được, giơ tay, đem viên thuốc kia đưa vào trong miệng nuốt xuống, nhìn thấy trong mắt hắn luôn luôn ôn hòa nho nhã nhìn không ra cảm xúc, lại chảy xuôi ra nước mắt bi thương.

Thái Hậu lúc này mới buông lỏng tay.

Thiếu nữ ngã xuống, bị thiếu niên chạy như bay đến tiếp được ở trong ngực, ôm chặt lấy. Thiếu niên chà lau khóe miệng nàng không ngừng tràn ra máu đen, tuyệt vọng kêu tên nàng.

"Dung nhi, Dung nhi, Dung nhi......"

Thiếu nữ gian nan mà trợn tròn mắt, muốn giơ tay giúp hắn chà lau nước mắt, nhưng một chút sức lực cũng không có. Mà thiếu niên nhìn ánh mắt dần dần tan rã của nàng, bỗng nhiên an tĩnh lại. Quay đầu lại nhìn chằm chằm Thái Hậu, thế nhưng không có hận, cũng không có oán, thậm chí không có bất luận cảm xúc gì, chỉ còn lại có một mảnh trống không. Hắn nói: "Mẫu hậu, thỉnh ngài thương xót, cũng giết chết ta đi."

Thái Hậu ở dưới sự tuyệt vọng cầu xin của hắn, rốt cuộc cũng đổi sắc mặt, trách mắng: "Ai gia cho rằng ngươi có chí khí biết bao, thì ra chí khí của ngươi, cũng chỉ vì một nữ nhân!"

Thiếu niên mặt xám như tro tàn bình tĩnh, không cười cũng không giận, chỉ là chậm rãi nói: "Ta tình nguyện....... bồi Dung nhi cùng chết, cũng không muốn tiếp tục sống như vậy, làm một con rối có xác không hồn."

Thái Hậu nhíu chặt mày, thần sắc vô tình mà ngoan tuyệt có một tia dao động rất nhỏ, bà ta lập tức quay đầu đi, đưa lưng về phía thiếu niên, qua một hồi lâu, mới nói: "Ngươi muốn cứu nàng ta, cũng không phải không được."

Trong đôi mắt của thiếu niên xẹt qua một tia sáng, nhưng hắn không lên tiếng, đợi bà ta nói tiếp.

Thái Hậu lại nói: "Nàng ta có thể sống, nhưng cần thiết phải quên hết chuyện trước kia, bao gồm cả ngươi."

Đôi tay của thiếu niên run lên, vô ý thức mà đem thiếu nữ trong lòng ngực ôm chặt hơn, hắn cúi đầu, từ trong đôi mắt sắp khép lại của nàng thấy được sự khát vọng của nàng đối với sinh tồn, trong nháy mắt đó, cả do dự hắn cũng chưa từng, liền khó khăn phun ra một chữ: "Được."

Thái Hậu lúc này mới vừa lòng nói: "Về sau, hết thảy mọi chuyện các ngươi đều phải nghe theo sự an bài của ai gia. Nàng ta cần thiết phải gả đến Lâm Thiên quốc, thực thi kế hoạch của ai gia."

Thân hình thiếu niên chấn động, cánh tay ôm thiếu nữ càng siết chặt lại, ánh mắt biến ảo không chừng, sau khi giãy giụa thật lâu, run giọng nói: "Được."

Mặt hắn dán lên trán thiếu nữ, thông qua nước mắt cực kỳ bi ai chảy xuống gương mặt nàng, từ từ trượt vào khóe miệng của nàng, nàng cảm nhận được mằn mặn chua chát còn có chút cay đắng.

Hắn nâng cằm lên, hít sâu một hơi, giọng nói có chút khàn khàn: "Nếu hai người kia đều không thích nàng thì sao? Ngài vẫn là muốn giết chết nàng có phải hay không?"

Thái Hậu nói: "Đúng vậy. Cho nên, ngươi phải nghĩ biện pháp giúp nàng ta, giúp nàng ta có được cảm tình của hai anh em bọn họ. Bất quá, lấy sự thông tuệ cùng tư sắc hơn người của nàng ta, cả ngươi cũng bị mê hoặc, vậy huynh đệ bọn họ, cũng trốn không thoát khỏi lưới tình này. Các ngươi, có nghe qua câu chuyện Tuyệt Đại Song Kiêu chưa?"

Thiếu niên chậm rãi nhắm đôi mắt lại, âm thanh giống như từ lồng ngực phát ra, run rẩy nói: "Vậy thỉnh mẫu hậu cứu nàng đi."

Mộng, đến đây đột nhiên ngừng lại.

Mạn Yêu ở trong mơ mơ màng màng, phảng phất như đã cùng thiếu nữ kia vượt qua mười bảy năm. Mạn Yêu theo thiếu nữ trong mộng thể nghiệm hỉ nộ ái ố, cái ký ức kia bị Mạn Yêu nhận định không thuộc về nàng, hiện ra hoàn chỉnh như thế ở trước mặt nàng. Chấp nhất của thiếu nữ đối với cừu hận diệt môn tìm kiếm kẻ thù, tình yêu say đắm cùng không nỡ đối với thiếu niên Dung Tề, tan nát cõi lòng cùng bi thương sau khi tình yêu bị tan vỡ, còn ngày đêm giãy giụa...... rõ ràng mà khắc sâu đến giống như nàng tự mình trải qua. Thì ra, nàng trước kia mơ thấy người bị bóp chặt cổ, kỳ thật không phải nàng, mà là Dung Tề.

Lúc Mạn Yêu mở to mắt, nàng đã mù mịt rồi.

Những ký ức đó đều là của Dung Nhạc, không đúng, kỳ thật thiếu nữ kia cũng không phải là Dung Nhạc chân chính, mà là Tần Mạn hậu nhân của Tần gia, bị lén đưa vào Lãnh cung lấy danh nghĩa công chúa Dung Nhạc mà sống sót. Không biết vì sao, sau khi Mạn Yêu tỉnh lại, trong lòng vẫn là cảm thấy rất đau, đau đến nàng không thể khống chế.

Kỳ lạ, chủ nhân của khối thân thể này rõ ràng còn chưa có chết, linh hồn của nàng lại là như thế nào nhập vào trên thân thể này? Cái nữ tử Tần Mạn được Khải Vân đế yêu sâu đậm, đi nơi nào rồi?

Đầu lại bắt đầu đau lên, trong đầu loạn thành một đống.

Mạn Yêu bỗng nhiên nghĩ, nàng rốt cuộc là ai? Là Tần Mạn? Là Dung Nhạc? Hay là Mạn Yêu...... Nàng đã phân không rõ rồi.

Nếu mộng này đều là thật, vậy hết thảy mọi thứ mà Dung Tề làm, bất quá chỉ là vì Dung nhi vì Tần Mạn, mà Thái Hậu Khải Vân quốc lại là Phó Uyên! Vậy Thái Hậu Bắc triều lại là ai? Phó Uyên chỉ có một người con, nếu con trai của bà ta là Dung Tề, vậy Phó Trù là con của ai? Còn có, hai huynh đệ trong miệng Phó Uyên, trừ bỏ Vô Ưu, người kia là......

Đáy lòng Mạn Yêu đột nhiên chấn động, có cái gì đó từ trong đầu nhanh chóng xẹt qua, nàng vội vàng nhắm mắt lại, sợ bỏ qua một chi tiết nào, cố sức mà tập hợp lại những chi tiết đó.

Phó Uyên, Thái Hậu, Dung Tề, Dung Nhạc, Tần gia, cừu hận, Vân Quý phi, Tuyệt Đại Song Kiêu......

Tuyệt Đại Song Kiêu!

Mạn Yêu bỗng nhiên trợn mắt, người kia là Phó Trù là huynh đệ song sinh mà Vô Ưu vẫn luôn tìm kiếm! Trước kia Phó Uyên cùng Vân Quý phi quan hệ rất tốt, nhất định là trong lúc nhàn rỗi Vân Quý phi đã kể cho bà ta nghe qua những câu chuyện đó. Phó Uyên bố cục hai mươi mấy năm, lại là vì để cho huynh đệ bọn họ tàn sát lẫn nhau, mà bà ta làm mọi việc trong hai mươi mấy năm qua, so với Cung chủ Di Hoa Cung, càng tàn khốc không chỉ gấp mười lần.

Không được, nàng phải đi ra ngoài, cần thiết phải đi ra ngoài ngăn cản kế hoạch của Phó Uyên.

Nàng chống người đứng dậy, vọt tới bên song sắt, ý đồ muốn bổ xích sắt vừa thô vừa kiên cố ra, nhưng mặc cho nàng bổ tới đôi tay bắn đầy máu tươi, xích sắt kia vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Cảm xúc nôn nóng ảo não tràn ngập nội tâm nàng, đang trong uể oải, mặt đất dưới chân bỗng nhiên một trận rung động, có tiếng vang rất nhỏ truyền tới. Nàng sửng sốt, lập tức nằm sấp xuống, chuẩn bị lắng nghe động tĩnh phía dưới, lúc này, một góc mặt đất của địa lao đột nhiên bị xốc lên, bụi đất bay tứ tán.

Nàng vội vàng đứng dậy lui về phía sau, trừng lớn đôi mắt, nhìn thấy hai người từ dưới nền đất đi ra.

"Hoàng huynh!" Nhìn thấy là Khải Vân đế, Mạn Yêu thật vui sướng, vội đi qua đón, trong mắt không còn có sự đề phòng, hỏi: "Ngươi tới cứu ta?"

Khải Vân đế liếc mắt một cái nhìn thấy tay nàng tràn đầy máu tươi, trong mắt vạn phần đau lòng, nhíu chặt mày, vén lên vạt áo, xé một mảnh áo nhẹ nhàng cẩn thận bao tay nàng lại, mới thở dài nói: "Dung nhi, ủy khuất cho nàng rồi."

Mạn Yêu lắc đầu, đối mặt với ánh mắt đau lòng mà lại nóng rực của hắn, nàng mất tự nhiên mà quay đầu đi, thu về tay mình. Nàng nhớ tới giấc mộng thật dài kia, trong mộng hắn đối với Dung nhi thâm tình sống chết không bỏ, trong lòng vừa đau lòng vừa cảm động. Nhưng nàng không phải là Dung nhi của hắn, nàng nhận không nổi cảm tình nùng liệt của hắn.

"Chúng ta đi nhanh đi." Nàng nhàn nhạt nói.

Lại có hai người từ phía dưới đi lên, bọn họ còn kéo theo một nữ tử, mà nữ tử đó nhìn qua không chỉ có khuôn mặt cực kỳ giống nàng, cả tóc cũng bạc trắng.

Mạn Yêu tức khắc hiểu ra, có cái thế thân ở chỗ này, vạn nhất có người tiến vào cũng sẽ không phát giác.

"Vẫn là Hoàng huynh nghĩ đến thật chu đáo. Chỉ là, nữ tử này......"

"Ả ta là người mẫu hậu sắp xếp ở bên cạnh ta, không cần lo lắng thay cho ả ta. Đi thôi." Khải Vân đế nói xong mang nàng đi xuống địa đạo.

Cái địa đạo này hiển nhiên là mới đào, không gian quá hẹp, độ cao cũng không đủ, Khải Vân đế cần thiết cong lưng mới có thể đi qua.

Con đường gập ghềnh, không dễ đi qua. Hắn kéo cánh tay của nàng, nắm chặt không buông, sợ nàng té ngã. Trong lòng Mạn Yêu sinh ra một tia cảm giác lạ lùng, nàng có chút sợ hãi, hắn đối với nàng tốt như vậy, làm nàng có cảm giác tội lỗi hơn. Nàng không cấm nghĩ, hắn yêu Dung nhi như vậy, phải như thế nào mới nỡ lòng thương tổn đến nàng? Lại là như thế nào mới có thể làm được trơ mắt nhìn nàng từng bước một đi vào vòng tay ôm ấp của một nam nhân khác? Không chỉ không có ngăn cản, còn phải quạt gió thêm củi.

Cái loại thống khổ cùng dày vò giãy giụa ở giữa tình yêu cùng lý trí, chỉ sợ nàng cả đời này cũng sẽ không hiểu rõ.

**** hết chương 99, hai ngày sau ra chương tiếp theo.

Bên dưới có ngoại truyện của Dung Tề đoạn tiếp theo.

Bình luận

Truyện đang đọc