BẠCH TƯỚNG CÔNG CÙNG HỨA NƯƠNG TỬ

Editor: Vivi

Bạch Tố Ly hút vài ngụm, nói: "Sữa bị chặn lại rồi,.không hút ra được."

"Ta có mập không?" Hứa Ngự Tiên chớp chớp mắt lo sợ, dường như eo nàng mập lên khá nhiều, giữa ban ngày, hiện ra trước mặt tướng công khiến nàng vô cùng ngượng ngùng.

"Cởi sạch ra để ta nhìn xem nào." Bàn tay trắng nõn lần dọc theo thân áo cởi áo ra, đôi mắt Bạch Tố Ly yêu mị vô cùng, do dự nhìn đường cong yểu điệu của thiếu nữa từ từ hiện ra, hắn khẽ cười tán thưởng, "Rõ ràng là rất đẹp..."

So với ngày xưa, bầu ngực đầy đặn hơn rất nhiều, trắng trẻo căng tròn như trái đào mập. Vùng bụng mịn màng bằng phẳng, hoàn toàn khác với người vừa sinh xong.

"Nương tử, sữa đầy phải xoa bóp thường xuyên." Bàn tay Bạch Tố Ly bao phủ một bên ngực sữa,   dùng lực đều đều êm ái, dồn lực từ bốn lqd phương tám hướng về phía đỉnh nhọn. Rõ ràng chỉ là việc xoa bóp đơn giản, qua bàn tay hắn lại vừa thanh nhã vừa tình cảm.

Hứa Ngự Tiên vừa định nhắc hắn nhẹ một chút, Bạch Tố Ly bất ngờ nghiêng người,  đột nhiên trầm xuống thân, ngậm lấy đỉnh nhọn trái đào đã bị hắn nhào nặn, dùng sức hút một cái.

Cảm giác đau đớn từ đỉnh nhọn lan ra, Hứa Ngự Tiên không nhịn được rên rỉ thành tiếng, bỗng nhớ tới đứa nhỏ đang nằm trong nôi, vội vàng che miệng.

0     Dường như đứa nhỏ trắng trẻo bị tiếng ồn đánh thức, ê a vài tiếng, lại nặng nề chìm vào giấc mộng..

Hứa Ngự tiên suýt chút nữa đã bị hắn dọa hết hồn, nói nhỏ: "Tướng công, chàng nhẹ một chút."

"Ta hút được sữa rồi..." Bạch Tố Ly ngẩng đầu lên từ trong ngực nàng, liếm khóe miệng, tỏ vẻ còn chưa thỏa mãn.

Khuôn mặt Hứa Ngự Tiên đỏ bừng, không đáp lời hắn, bỗng nhiên cảm thấy nửa thân dưới mát lạnh, một hung khí hình trụ nhắm ngay miệng huyệt ẩm ướt mềm mại, nhẹ nhàng mở hai cánh hoa hồng phấn, mạnh mẽ đâm sâu vào trong.

Bởi vì Hứa Ngự Tiên quá khẩn trương, nên dũng đạo luôn ở trong trạng thái chặt chẽ khô khốc, cự vật chỉ cắm được một phần vào bên lqd trong, ngón tay  Bạch Tố Ly vuốt ve cánh hoa của nàng liên tục, vuốt ve nơi tương giao chặt chẽ giữa hai người: "Nương tử thả lỏng nào."

Chất mật được hắn khiêu khích từ từ chảy ra, dường như miệng huyệt cũng từ từ tiếp nhận dị vật, mấp máy bao bọc cự vật, thân dưới Bạch Tố Ly ấn mạnh một cái, đâm mạnh xuyên qua tầng tầng cản trở, dễ dàng đi sâu vào trong thông đạo.

Hứa Ngự Tiên nắm chặt chăn mềm dưới thân,  không được, nàng không thể bật ra tiếng, nếu cục cưng bất ngờ khóc, nàng nên làm gì bây giờ...

Đồ quỷ đáng giận đang nằm ở trên người nàng, nhưng lại hoàn toàn không thèm để ý đến suy nghĩ của nàng, tiếp tục xoa bóp bên ngực sữa còn lại,  nắn bóp qua lại trong bàn tay hắn, sau đó cắn mút đỉnh nhọn lqd phấn hồng, mút mát xa nàng một cái khác đoàn ru phòng, chen chúc tại trong bàn tay sau đó cắn phiếm hồng cây Thù Du, uống mĩ vị với mùi hương ngọt ngào.

Mà nơi hạ thể, chỗ cao ngất của hắn, giống như lưỡi dao đâm thọc kịch liệt, cọ xát nơi mềm mại của nàng, luôn đâm vào nơi sâu nhất, lúc nào cũng dùng  sức thật mạnh, mật ngọt bị kéo ra ngoài, chảy ra khỏi  miệng huyệt đang mấp máy.

"Ô a..." Cục cưng nho nhỏ trắng trẻ, mềm mại như sợi bông, thoải mái lật mình.

Hứa Ngự Tiên duy trì cảnh giác cao độ, dũng đạo khẩn trương xoắn chặt cự vật, chặt tới mức khiến Bạch Tố Ly hít sâu một hơi, dùng hết  sức lực hung hăng đâm mạnh vào nhục huyệt.

Hứa Ngự Tiên bị đâm mạnh, lao người về phía trên, đập đầu vào thành giường, ngực  bị hút mạnh vừa đau vừa căng tức, phía dưới lại bị đâm chọc tới tê dại, nhục dục dâng lên như thủy triều.

Môi mỏng của Bạch Tố Ly rời khỏi hai đỉnh nhọn, hôn lên đôi môi anh đào đang mấp máy, môi lưỡi khuấy đảo cọ sát, khiến cho Hứa Ngự Tiên cũng nếm được mùi vị của chính mình.

"Có phải rất ngọt đúng không?" Miệng Bạch Tố Ly còn dán sát miệng nàng, trêu chọc hỏi thăm.

"Bại hoại, Đại sắc phôi..." Hứa Ngự Tiên bị hắn hôn khiến hai mắt mê ly, mềm mại, nhẹ nhàng mắng yêu.

"Ta chỉ hư hỏng với mình nàng, không phải rất tốt hay sao." Bạch Tố Ly tách hai chân nàng thật rộng, đâm càng sâu vào trong thânthể của nàng, càng mạnh mẽ đâ, vào nơi sâu nhất, chạy nước rút mấy trăm lần,  sau đó phun ra bạch trọc đậm đặc.

Nơi gắn bó giữa hai người ướt nhẹp, một dòng nước nhỏ chảy róc rách xuống giường, Hứa Ngự Tiên buồn bã suy nghĩ,  mai lại phải đổi giường chiếu rồi.

Vui sướng sau hoan ái, Hứa Ngự Tiên ngủ say được Bạch Tố Ly ôm vào trong ngực, trong giấc mơ nhìn thấy một bóng dáng đoan trang xinh đẹp u oán nhìn nàng chằm chằm.

"Con là Tiểu súc sinh không có lương tâm, đã khôi phục tiên thân lâu như vậy, còn chưa thèm tới liếc nhìn tổ mẫu một cái, uổng công ta nuôi lqd dưỡng một con bạch nhãn lang như con vài ngàn năm, nhất định con đã bị nam nhân bắt cóc mất rồi."

Hứa Ngự Tiên choáng váng, bị dọa cho khiến mồ hôi lạnh chảy ra khắp người, vừa muốn lên tiếng phủ nhận đã bị tiếng khóc của cục cưng  đánh thức, nàng giật mình tỉnh giấc.

Hứa Ngự Tiên thoát khỏi vòng ôm ấp áp, chạy tới ôm cục cưng ra khỏi nôi, dỗ dành từng câu từng câu.

Bạch Tố Ly ngồi dậy, nhẹ nhàng hỏi: "Cục cưng đái dầm hả?"

Hứa Ngự Tiên Cho sờ quần bé, lắc đầu,  giật mình nhìn về phía màn đêm qua song cửa sổ, thở dài: "Tướng công, chúng ta quay về Tiên giới một chuyến được không...?"

Bình luận

Truyện đang đọc