BẠCH TƯỚNG CÔNG CÙNG HỨA NƯƠNG TỬ

Editor: Vivi

Hứa Ngự Tiên dắt hắn về nhà trúc, giống như nhặt được một đứa nhỏ, sợ đi được nửa đường, tên này chạy mất hút.

Hai người vào phòng, đùa giỡn nhau ở trên giường,  vừa đóng cửa phòng, Bạch Tố Ly rúc vào hai bầu ngực sữa nàng, thì thầm muốn uống sữa.

Hứa Ngự Tiên bực mình, hỏi hắn: "Không phải chàng vừa uống hay sao?"

"Không uống no, miệng khát lắm..."

Khóe miệng Hứa Ngự Tiên giật giật, chỉ vào cửa chính nói: "Khát nước thì ra ngoài cửa, có nước giếng!"

Mắt Bạch Tố Ly chớp chớp: "Nhưng ta nhớ là ngươi bón cho  ta mà."

Trong nháy mắt, trái tim Hứa Ngự Tiên mềm nhũn, dựa vào ở đầu giường, cởi áo, nâng hai bầu ngực sữa tới bên miệng hắn.

Bạch Tố Ly đẩy Hứa Ngự Tiên ngã xuống giường, nhếch miệng mút chặt đỉnh nhọn, đôi mắt ngây thơ như nước, hành động lại quyến rũ tà mị mê người, khiến Hứa Ngự Tiên nhìn mà tim đập thình thịch.

Vốn tưởng rằng sau đó sẽ xảy ra những chuyện xấu hổ, kết quả, sau khi  Bạch Tố Ly uống no sữa, hắn gối lên bầu ngực mềm mại của nàng, nhắm mắt ngủ.

Tên này khiến dục vọng của nàng bùng lên, thế mà lại ngủ mất rồi...

Hứa Ngự Tiên chọc nhẹ hai má của hắn, ra vẻ không thể tránh được công kích của nàng. Nếu trí nhớ của tướng công không khôi phục được, chẳng phải bắt nàng mang theo hai đứa nhỏ hay sao.

Nói đến đứa nhỏ  nàng liền nhớ tới Tiểu Bạch, là lúc nên đón bé về nhà rồi.

Hôm sau Hứa Ngự Tiên đi tới tiên Dao Trì, không dám mang  Bạch Tố Ly đi cùng, nếu Tây Vương Mẫu nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn, sẽ chọc thêm không ít phiền toái.

Hứa Ngự Tiên dặn đi dặn lại, dặn Bạch Tố Ly đợi nàng ở trong nhà trúc. Trước khi đi, hắn kéo tay áo của nàng, nhếch đôi môi mỏng hồng nhạt, tỏ vẻ  không muốn xa rời.

"Ngoan ngoãn ở nhà không được chạy loạn, ta sẽ nhanh chóng trở về." Hứa Ngự Tiên vuốt những sợi tóc rủ xuống nơi thái dương, hôn một cái ở trên môi hắn, nội tâm sắt đá rời đi.

Một tay Bạch Tố Ly xiết chặt cây trúc xanh, một tay sờ nhẹ lên cánh môi ấm áp, che dấu đôi mắt đen như mực nhìn theo bóng dáng xa dần của nàng.

Hứa Ngự Tiên ngồi trên đám mây hướng bay về phía nam, lúc này một trận cuồng phong thổi tới đám mây mỏng, khiến nàng lung lay người, suýt chút nữa ngã xuống. Đúng lúc này, từ phía sau,  một cánh tay vươn lqd ôm eo nhỏ, ôm nàng,  vững vàng hạ xuống nơi mặt đất bằng phẳng.

Hứa Ngự Tiên nghiêng đầu thấy bóng dáng cao lớn,  ngạc nhiên hỏi: "Sao lại là ngươi?"

"Là ta, rất bất ngờ sao?" Thác Bạt Tự cười thản nhiên, cánh tay mập mờ khoác lên eo nàng.

Ngoại trừ việc  tìm hắn luận võ, đối với Thác Bạt Tự,  bản thân nàng cũng không có hảo cảm với hắn, cảnh giác giơ tay đẩy  hắn: "Ngươi tới làm gì?"

"Tìm nàng ôn chút chuyện cũ." Thác Bạt Tự tỏ vẻ vô tội buông tay, mắt phượng híp lại liếc xéo nàng, "Nghe nói phu quân của nàng biến thành ngốc tử rồi."

Suýt chút nữa, Hứa Ngự Tiên bị chết nghẹn vì nước bọt của bản thân, sao tên này lại biết được, có phải do tên Tinh tôn miệng rộng nói ở khắp nơi?

"Đã như vầy, nàng bỏ phu quân của nàng đi." Lời Thác Bạt Tự không chừa đường sống, giống như ném cho nàng một đạo thánh chỉ, làm tốt chuyện này chính là một vinh hạnh đặc biệt.

Mắt hạnh của Hứa Ngự Tiên trợn to: "Bằng cái gì?"

"Bằng việc ta tốt hơn so với trượng phu của nàng, yên tâm, ta sẽ không ghét bỏ nàng vì đã sinh đứa nhỏ."

Hứa Ngự Tiên khiếp sợ ho khan một tiếng, không ngờ hắn sẽ nói ra những lời nói kinh người bằng giọng điệu như vậy, chờ tới khi chỉnh lại lqd cảm xúc, nàng nghiêm chỉnh đánh giá hắn: "Vậy để cho ta nhìn kỹ một chút, ngươi có chỗ nào so được với tướng công của ta."

Thác Bạt Tự đứng thẳng người, để cho nàng được quan sát tỉ mỉ.

Hứa Ngự Tiên vuốt cằm nói: "Luận bên ngoài, tuy dáng dấp của ngươi rất tốt, nhưng vẫn thua xa tướng công ta."

Lông mày Thác Bạt Tự nhíu lại thật  chặt: "Nam nhân bằng hay không không phải dựa vào vẻ bề ngoài, phải dùng năng lực hiểu không?"

"Vậy ngươi tu thành chính quả, mất bao lâu?"

Thác Bạt Tự nghiêm túc nghĩ lại: "Trước Đại Hoang, ta từng là phàm nhân, uổng phí 5000 năm mới tu luyện thành tiên, ở Tiên giới có rất ít người có tư chất như vậy."

"Lúc trước, tướng công ta chỉ tốn 2000 năm, luận về tư chất,  ngươi vẫn kém một con đường dài."

Thác Bạt Tự vội la lên: "Cũng không phải chỉ so sánh như vậy so, hôm nay tu vi của hắn sao có thể vượt qua ta?"

Hứa Ngự Tiên rung đùi đắc ý nói: "Theo tư chất của ngươi mà tính ra, sớm muộn cũng có một ngày,  tướng công của ta sẽ vượt xa ngươi."

"Vậy bây giờ so sánh với ta, hắn có thể thắng được ta hay sao?" Thác Bạt Tự tức giận công tâm, túm tay Hứa Ngự Tiên, muốn trói nàng lại đem về Tiên phủ.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cái đuôi trắng dài như cỏ lau vung một cái, hất Thác Bạt Tự ngã xuống đất.

"Tướng công là ai? Ngươi rất thích hắn?" Bạch Tố Ly vung đuôi rắn đá văng  Thác Bạt Tự, phồng má nhìn chằm chằm Hứa Ngự Tiên.

Khoan đã tướng công của nàng không phải là hắn hay sao?

Hứa Ngự Tiên đang muốn giải thích, chợt thấy Thác Bạt Tự lảo đảo bò dậy, nhe răng nhếch miệng mắng: "Đáng giận, lại dám đánh lén, hôm nay không giết ngươi cho tan thành mây khói ta không hả giận..."

Bình luận

Truyện đang đọc