BÁCH YÊU PHỔ 3

Bách yêu phổ 3

Chương 24: Hàm Thử 2

"Mùi vị cũng được, không tồi không tồi."

Một hũ muối to cỡ đầu một đứa bé, Hàm Thử cắm đầu vào bên trong, chỉ nhìn thấy cái mông béo ục ịch toàn lông của nó lộ ra bên ngoài, không lâu sau một hũ muối đầy bị nó ăn đến không còn một hạt.

Đào Yêu ngồi bên cạnh gặm quả dại, vô vị nhìn mặt hồ đã kết băng, thực sự không thể nào tha thứ cho mình, chỉ cần viên thuốc nhỏ trong túi nàng thì cũng đủ nó biến mất hoàn toàn đến sợi lông cũng không còn, bản thân rõ ràng đã muốn lấy thuốc ra rồi, thực không biết vì sao lại lấy tiền ta? Lấy tiền ra cũng thôi đi, vì sao lại còn đi mua một hũ muối đem về.... đã nói là không đầu hàng rồi cơ mà....

Hàm Thử nằm bên cạnh hũ muối trống rỗng nấc mấy cái, mới có chút sức lực, hài lòng bay lên giữa không trung.

"Không ít yêu quái đều nói ngươi là một lão bà ác độc, ngươi biết không?" Nó lướt đến trước mặt nàng, chít chít cười ra tiếng.

Nàng trợn mặt nhìn nó: "Cho nên bây giờ người vô cùng cảm động trước sự dịu dàng thánh thiện của ta, đồng thời cảm thấy đám yêu quái kia đều là bị mù có phải không?"

"Không á, ngươi thực sư rất hung ác." Nó thẳng thắn: "Nhưng mà ngươi mời ta ăn muối, vì thế sau này gặp được những yêu quái nói ngươi như thế ta sẽ nói với họ, kẻ hung ác như ngươi cũng không thể làm gì được ta, cho nên các tên yêu quái cứ tưởng mình lợi hại hơn ta thì có gì đáng để khoe mẽ trước mặt ta chứ."

"Đây là cái lí luận quỷ quái gì thế." Đào Yêu dở khóc dở cười, gõ lên đầu nó một cái, cảm giác giống như gõ lên một trái cầu mềm vậy, sau đó nhìn thấy nó quay mấy vòng trên không trung không chịu ngừng lại.

Nó lắc lắc bộ lông, lại bay trở về nói: "Ta nói sai gì sao?"

(đáng yêu đáng yêu đáng yêu quá uuuuu)

"Ngươi vui là được." Đào yêu nhổ nhánh cỏ dại trong miệng ra, đứng dậy phủi phủi đất trên mông, lại nhìn sắc trời: "Ngươi nói ngươi đói nên ta đã mời ngươi ăn muối rồi, ngươi nói mệt bay không nổi ta cũng đã đưa người đến gần nhà rồi, sau này không được bám lấy ta nữa, càng không được nói với ai rằng đã từng gặp được ta.

"Nhưng vẫn không ăn được nước mắt thì phải làm sao đây?" Nó vội ngăn nàng lại, chỉ sợ nàng đi khỏi: "Muối ăn vào cũng chỉ tạm thời no bụng, ngày nào cũng ăn sẽ bị rụng lông đó, còn bị thở gấp nữa, rất khó chịu."

"Làm sao?" Đào Yêu nhếch miệng cười, còn vỗ tay vài tiếng: "Vậy thì phải thực sự đốt pháo chúc mừng cho người kia rồi, Hàm Thử các ngươi không nhìn được người khác vui vẻ hạnh phúc, cả ngày chỉ mong người ta nước mắt thành sông, ngươi ngày ngày đói bụng thế này, chứng minh rằng cuộc sống của người đó vô cùng hạnh phúc, dù sao cũng không đói chết, lo gì."

"Hắn hạnh phúc cái quỷ á." Hàm Thử nước mắt lưng tròng, nếu như nó có tay, khẳng định là sẽ tự tát vào miệng mình hai cái: "Ta cũng không ngờ con người năm đó ta liều mạng tranh giành với đồng loại, kết quả lại như thế này."

Nghe nói, Đào Yêu chợt cảm thấy hiếu kỳ: "Kết quả thế nào."

"Kết quả... Ngươi đi vào xem với ta là biết, dù sao thì ngươi cũng rảnh mà." Nó chớp chớp đôi mắt chỉ lớn bằng hạt gạo.

"Ta rảnh sao?" Đào Yêu chỉ vào mình: "Ngươi có biết lúc này đây có bao nhiêu yêu quái đang chờ ta đến chữa bệnh không hả?"

"Thế sao ngươi lại một mình ăn mỳ ở Lạc Dương." Nó không phục: "Còn đi dây dưa lấy ta tận mấy canh giờ liền."

Đào Yêu nghẹn họng, mời khác ăn cơm còn đưa về nhà, kết quả đổi lại cư nhiên lại là hai từ dây dưa? Một tiểu yêu quái cư nhiên lại dám dùng từ này với nàng."

"Đi thôi đi thôi, nhà ta ở phía trước kia, đi qua cây cầu đá đó là đến." Nó căn bản không để tâ m đến tâm tình của nàng lúc này, quay người bay về phía trước: "Thấy ngươi một mình đi mãi cũng đáng thương."

Đừng nói nữa, nói nữa là ngươi sẽ chết thật đó.

Đào Yêu hít sâu một hơi, cố hết sức để đè nén bàn tay đang muốn lấy thuốc ra.

Nhớ đến đám yêu quái ở Đào Đô, con nào con nấy nhìn thấy nàng đều phải cung cung kính kính, yêu quái của nhân giới có phải rất hay có tính khí và bản lĩnh tạo phản như thế này? Đại khái là do thiếu người dạy dỗ đây mà...

Từ con sông nhỏ phía nam ngoại ô thành Lạc Dương đến chiếc cầu đá ở phía trước, lại đi qua một ngôi chùa nhỏ tên là "Minh Kính Tự", liền nhìn thấy một ngôi nhà cỏ liêu xiêu như sắp đổ đến nơi. Tóm lại là một đoạn đường không tính là quá dài này, Đào Yêu đã nghiêm túc kế hoạch ít nhất hai mươi cách để xử đẹp Hàm Thử.

Cách căn nhà cỏ vài bước chân, có thể nghe được tiếng ho kịch liệt từ bên trong truyền ra.

Đi đến gần, bốn bề trống trải mái nhà rách nát, cả căn nhà chỉ có mỗi chiếc giường với chăn đệm màu lam là được coi như như sạch sẽ, dưới chiếc mền màu lam có một ông lão tóc bạc mặt đầy nếp nhăn, tựa như ngủ mê, trên mặt lộ ra màu đỏ không bình thường, thỉnh thoảng lại ho một hồi. Bên cạnh cách đó không xa, treo một cái nồi đen bị cháy từ trong ra ngoài, trong nồi cũng không biết là nấu canh hay là nước, lười biếng bốc khói, đống lửa bên dưới đã cháy gần hết.

Phía sau nhà cỏ là bức tường đen xám bám đầy dây leo, nhìn giống như đã rất lâu rồi chưa hề tu sửa. Vừa vặn đối diện với ngôi nhà cỏ, lộ ra một cái lỗ cao gần hai tấc, hẳn là bị chó hoang đào, xuyên qua cái lỗ đó có thể nhìn thấy cỏ dại mọc tràn lan.

Hàm Thử đậu xuống trên đầu ông lão.

Đào Yêu chỉ vào ông lão, dùng ánh mắt hỏi nó, đây là người mà ngươi chọn đó ư?

Hàm Thử gật đầu, không ngừng thở dài.

Khó trách đến muối cũng không có mà ăn...

Chỉ có ăn mày mới sống ở một nơi thế này thôi nhỉ, còn người đến tuổi xế chiều vẫn không có nơi để nương tựa, đời này cũng đủ bất hạnh rồi. Vừa nghĩ đến nhóc Hàm Thử đối với nàng cực kỳ bất kính kia lại có vận khí như thế này, Đào Yêu bật cười, nhưng ngay lập tức bịt miệng lại, sợ sẽ làm tỉnh tên quỷ xui xẻo trong kia.

Con người thế này, cư nhiên lại không khóc, Hàm Thử tuy rằng lấy nước mắt làm thức ăn, nhưng mà sức ăn không lớn, nghe nói là chỉ cần một giọt nước mắt là có thể no tận mười năm, muối tuy rằng cũng mặn, nhưng mà không thể so sánh với nước mắt được, con Hàm Thử này đói đến mức này, chứng tỏ người này hơn mười năm chưa từng rơi lệ. Một người có cuộc sống như thế này, hơn mười năm lại không hề rơi lệ, hiếm có hiếm có.

Đào Yêu đang suy nghĩ, thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại, thấy một tăng nhân độ tuổi trung niên đang xách một giỏ trúc đi về hướng này.

Đó hẳn là hoà thượng của Minh Kính Tự rồi, ông nâng mắt nhìn Đào Yêu, ngẩn ra một lát, rồi thi lễ nói: "Cho hỏi vị nữ thí chủ này có việc gì đến đây? Phải chăng là thân thích của Khúc thí chủ?"

"Lão họ Khúc." Hàm Thử chen miệng vào nói: "Hoà thượng là đến đưa thuốc."

Đào Yêu vội thi lễ lại, thuận miệng nói: "Không không, không thân không quen, ta chỉ đi ngang qua thôi, vốn muốn đi vào thành Lạc Dương, đại khái là đi nhầm đường. Không biết vị lão tiên sinh này bị làm sao thế ạ?"

"Hoá ra là như thế, vào thành thi đi hướng này mới đúng." Hoà thượng tốt bụng chỉ đường cho nàng, sau đó đi đến cạnh ông lão, lấy từ trong giỏ trúc ra mấy cái màn thầu và một bình thuốc, sau đó nhìn khí sắc của ông lão, rồi lại bắt mạch, nhíu mày lắc đầu, thấp giọng niệm một câu "A Di Đà Phật".

"Xem có vẻ như là bệnh không nhẹ nhỉ." Đào Yêu thấy ông mở bình thuốc ra, đỡ ông lão dậy, cẩn thận bón nước thuốc cho lão, nhưng bón thế nào cũng không nuốt vào được, toàn bộ đều bị rơi ra ngoài.

"Sợ là không còn trụ được mấy ngày nữa rồi." Hòa thượng bất lực đặt lão đầu xuống, lấy ống tay áo chùi miệng cho lão: "Mạch tượng yếu quá, đến nước còn không nuốt vào được."

"Đại sư quen biết vị ăn mày này sao?" Đào Yêu buột miệng hỏi.

"Khúc thí chủ không phải là ăn mày, bất quá là người không có nhà để về thôi." Hòa thượng giải thích: "Nữ thí chủ nếu như không có việc gì thì sớm quay về nhà đi, trời lạnh thế này, về trễ sợ người nhà lo lắng."

Đào Yêu bĩu môi: "Họ còn mong ta không về ấy chữ, bớt một người giành ăn với họ."

Hòa thượng đánh giá nàng một phen, cười nói: "Xem dáng vẻ của thí chủ tinh thần thoải mái, không giống như đến từ gia đình bần khổ, chắc là gây gổ với người nhà phải không, tức giận nên không trở về?"

"Có lẽ là thế. Đừng nói ta nữa, đại sư ngài nếu như đã là người quen của vị này, vì sao lại để cho lão trời lạnh thế này còn phải nằm một mình ở đây, là chùa của ngài không còn phòng ở sao? Thấy lão bệnh nặng như thế này, nếu còn chịu lạnh nữa thì thực sự không còn hi vọng gì nữa đâu." Đào Yêu không hiểu nói. Còn nhớ Minh Kính Tự tuy không lớn giống như những ngồi chùa trong thành, nhưng mà để chứa được một người thì hẳn là vẫn còn không gian.

Hòa thượng thở dài nói: "Là ý của Khúc thí chủ, hắn nói sắp đến năm mới rồi, hắn nhất định phải ở trước mặt tường này, ngày hay đêm gì cũng không được rời đi. Ta từng vô số lần mời lão đến chùa ở tạm, lão đều kiên quyết cự tuyệt, còn nói là cho dù chết cũng không sẽ chết ở tại đây, xin ta ngàn vạn lần không được can thiệp, có thể cho lão chút than lửa thì lão đã cảm kích lắm rồi."

Đào Yêu sững người, lại nhìn sắc mặt của ông lão, bình thường không có gì lạ, cho dù trẻ đi bốn năm chục tuổi thì ngũ quan cũng chỉ có thể tính là đoan chính, dù sao thì cho dù thế nào thì cũng không giống như một người có câu chuyện ly kỳ gì đằng sau.

"Lão thần trí bình thường chứ?" Đào Yêu nhìn ngôi nhà cỏ và bức tường nát phía trước, cũng bình thường giống như khuôn mặt của lão vậy, trống trải lạc lẽo, có gì xứng đáng để một người nguyện dùng tính mạng để giữ gìn cả?

"Khúc thí chủ tâm trí sáng rõ." Hòa thượng không chỉ khẳng định, mà còn đánh giá lão rất cao.

Vậy thì càng kỳ quái hơn rồi, Đào Yêu không ngờ đến ngày đầu tiên đến dạo chơi Thành Lạc Dương, thứ hấp dẫn nàng không phải là đồ chơi đồ ăn ngon mà là một lão đầu không nhà để về và một bức tường rách, thật là gặp quỷ mà.

Đợi chút, Hàm Thử cố ý dẫn nàng đến đây? Dù sao thì đây chính là người mà nó chọn lựa, nếu như lão chết rồi, thì nó cũng sẽ có kết cục như thế. Trên đời này bất luận là yêu quái hay là nhân loại, rất ít người không sợ chết.

"Than lửa không đủ rồi." Hòa thượng nhìn qua bên kia, đứng dậy chắp tay với Đào Yêu nói: "Nếu như nữ thí chủ không vội quay về nhà, thì có thể coi sóc nơi đây một lát được không, đợi ta quay về chùa lấy ít than củi về, vạn nhất... Nếu như có gì không ổn thì làm phiền cô đến chùa thông báo với tôi một tiếng."

Đào Yêu không chút do dự gật đầu: "Đi đi đi đi, ta ở đây canh cho, vạn nhất ngài chưa về mà lão chết rồi thì đừng có trách ta nha."

Hòa thượng cười khổ nói: "Đa tạ nữ thí chủ."

Thấy Hòa thượng đi xa, Đào Yêu mới nhớ lại, quay người hét lớn: "Đại sư ngài pháp hiệu là gì thế? Đến chùa thì ta tìm ai nói?"

"Đó là Không Vân hòa thường, Minh Kính Tự chỉ có ngài ấy và một tiểu sa di thôi." Hàm Thử lướt đến bên cạnh chiếc nồi, quay vòng quanh đống lửa một vòng: "Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi."

"Ngươi nhiều lông thế mà cũng sợ lạnh à?" Đào Yêu ngồi xuống hơ tay.

"Lão sợ lạnh, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến ta, dù sao thì ta và lão đời này cũng không thể tách ra được." Hàm Thử lại thở dài: "Người thấy ta đáng thương không, vừa lạnh vừa đói, còn có khả nằng sắp chết rồi."

"Chết rồi cũng không tiếc đâu, dù sao cũng đã mời ngươi một bữa muối no nê rồi." Đào Yêu chà tay, cười cười: "Yêu quái được ta mời ăn cơm không có nhiều đâu nha, được phần vinh quang này, ngươi có chết cũng được nhắm mắt."

Thấy nàng không chút động lòng, Hàm Thử thở dài càng nặng nề: "Người thấy chết không cứu, thì bản thân cũng không sống tốt đâu."

Đào Yêu liếc nó một cái: "Sống tốt lắm lắm luôn. Ngươi nếu như đã biết lai lịch của ta, thì nên biết quy củ của ta chứ."

"Ta biết, chữa yêu quái không chữa người." Nó lướt đến trước người Đào Yêu, soạt một tiếng rơi xuống trên chân nàng, hữu khí vô lực nói: "Lão chết thì ta cũng không sống nổi nữa rồi, ngươi nói đây có phải là bệnh nặng của ta không? Đương nhiên rồi, ngươi không cứu người ta không miễn cưỡng, người cứu ta đi mà."

"Cút!" Đào Yêu gõ lên đâu nó một cái: "Ngươi có biết yêu quái đốt giấy cho ta có bao nhiêu tên không? Chen hàng chính là mất mặt nhất đấy. Lại nói ngươi đến giấy còn không đốt!"

Nó bay từ bên cạnh nàng quay lại trước người lão đầu, lại bắt đầu khóc lóc: "Ngươi nhìn cái quang cảnh này đi, cho dù đem ta đi bán thì cũng không đủ mua giấy của ngươi đâu." Nói rồi nó dứt khoát bay xuống đất, nhảy tới nhảy lui trên mấy phiến lá khô: "Hay là ta dùng lá làm giấy, bây giờ đốt cho ngươi, dù sao thì ngươi cũng chỉ cần quy củ thôi mà."

"Mạng người là do thiên ý và tạo hóa, kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, đó là quy luật tự nhiên rồi, lão không chịu được trận bệnh này chính thì không có tư cách để sống được, ta nếu như dám can thiệp thì chính là làm loạn nhân giới, hiểu chưa?" Đào Yêu trầm mặt xuống, ngữ khí cũng trở nên nặng nề.

Nó bay lên, suýt chút nữa thì chạm vào mũi nàng, tức giận hừ hừ nói: "Thiên ý tạo hóa? Ngươi lẽ nào không phải là một phần của thiên ý tạo hóa? Nhân giới lớn thế này, ngươi không đến Lão Lý Ký Lão Trương Ký ăn mỳ, cứ khăng khăng đến Tiểu Chu Ký, nếu như hai ta không có đoạn duyên phận này, lão Khúc bệnh chết chính là thiên ý, đó là điều nên làm, ta không có gì oán thán cả, nhưng bây giờ thiên ý rõ ràng đưa ngươi đến trước mặt lão, đây không phải là ý trời không tuyệt đường con người sao?"

Đào Yêu hơi ngẩn người, nghiêng đầu nhìn con người đang sắp chết trên giường kia, nghĩ một hồi, hỏi: "Ngươi thực sự sợ chết sao?"

Nó lập tức trả lời: "Sợ! quá sợ luôn!"

Bình luận

Truyện đang đọc