BÁCH YÊU PHỔ 3

Bách yêu phổ 3

"Lại thay ngươi làm một việc tốt nữa! Không... đây phải tính là hai chuyện." Liễu công tử ợ một cái, ước chừng cảm thấy mùi vị không đúng, chính mình cũng bị làm cho buồn nôn.

Đào Yêu bịt mũi, thiếu chút nữa cũng nôn ra giống như hắn: "Ngươi ăn hết rồi? Bốn con Hội Long ngươi lại ăn hết rồi? Thứ này ngươi cũng nuốt xuống được?? Bệnh sạch sẽ của ngươi là giả sao?"

Liễu công tử hít sâu một hơi, ôm ngực, đợi cho từng trận khó chịu cuồn cuộn trong dạ dày có hơi lắng xuống, mới ưỡn ngực đứng thẳng nói: "Ngươi tưởng ta muốn ăn mấy cái con xấu xí buồn nôn này sao? Nếu không phải thấy đầu ngươi bị cắn đứt mất thì còn lâu ta mới không thèm hi sinh lớn như thế?!

Bữa sáng ta còn chưa ăn đã phải ăn mấy thứ này, không đội ơn ta thì thôi đi, còn cười nhạo ta!?"

"Đầu ta lúc nào bị cắn đứt? Ta lẽ nào còn không biết có một con đang đánh lén sau lưng ta! Dựa vào bản lĩnh của ta, ta..." Đào Yêu tức tối chỉ vào chính mình.

"Ngươi? Ngươi làm sao?" Liễu công tử ngắt lời nàng, nghênh mặt lên, trực tiếp dùng mũi kỳ thị nàng.

"Ta...ta..." Đào Yêu đỏ mặt, dùng sức dậm chân, khí thế hừng hực nói: "Ta chỉ là có chút không kịp đề phòng... may sao ngươi đến rồi." Sự ủ rũ ngắn ngủi của nàng lại bị sự phẫn nộ đá văng đi, nhảy cẫng lên mắng: "Hai quyền khó địch lại bốn tay, cái con yêu quái Hội Long chết tiệt đó cũng quá sức mất mặt, ta chỉ có hai tay hai chân, ngươi xem chúng có bao nhiêu! Tức chết ta rồi! Khụ, Nếu không phải thuốc của ta đem theo không đủ thì cần gì đến ngươi ra tay!"

Lúc nói chuyện, phía sau cánh cửa chợt ló ta một cái đầu trọc đang thậm thà thậm thụt, sau đó là một cái đầu hồ ly, sau khi chắc chắn đã an toàn, Ma Nha mới ôm theo Cổn Cổn chạy ra, người còn chưa đến trước mặt đã bắt đầu càm ràm: " Đào Yêu, ngươi làm ta sốt ruột chết mất thôi? Không thèm nói một tiếng đã không thấy người đầu rồi? Mấy ngày nay ngươi không về nhà! Ngươi có biết Miêu quản gia và chúng ta lo lắng bao nhiêu không! vạn nhất ngươi gặp phải chuyện gì bốn dài hai ngắn thì phải làm sao? Ba người chúng ta cùng ra khỏi Đào Đô lẽ nào ngươi muốn chỉ có hai người quay về sao! A Di Đà Phật, may sao Cổn Cổn có bản lĩnh tìm được ngươi, nếu chúng ta đến chậm một bước thôi, thì sau này ngươi chỉ còn có thể đón tết Thanh Minh thôi!"

(Đúng, là lễ tảo mộ trong truyện Kiều đó ạ?)

"Ôi chao, được rồi được rồi." Đào Yêu nhìn ra Đào Yêu thực sự là vô cùng lo lắng, trong lòng chợt dâng lên chút ấm áp vì được người khác quan tâm và sự áy náy vì đã phụ lại chút ấm áp đó, liền nuốt hết mấy lời mắng mỏ vì sự ồn ào của cậu vào trong, chỉ phóng khoáng nói: "Ta đến Lạc Dương xem bệnh, vì thế mới đi vội không kịp nói cho mọi người. Không nghĩ được nửa đường lại gặp chuyện khác kéo chân lại, cho nên mới lỡ dỡ đến bây giờ."

Ma Nha nửa tin nửa ngờ, lại quan sát xung quanh khu vườn một phen, chỉ nhìn thấy một mảnh tan hoang vì mới trải qua một trận quyết đấu, và một cây hoa Quế bị gãy, hoa Quế màu đỏ rơi vãi đầy đất.

"Chúng ta mới vào cổng thành đã nhìn thấy hướng này từ xa có yêu khí ngập trời." Ma Nha nghi hoặc nói: "Ngươi không phải là đến chẩn bệnh sao? Sao lại rước đến yêu quái Hội Long thế này, còn có tận mấy con vây đánh ngươi, chúng ta ra khỏi Đào Đô lâu như thế, ngươi chưa từng phải chật vật đến thế này?"

"Ta lúc nào chật vật rồi?" Đào Yêu không phục, chỉnh là ống tay áo nói: "Đến y phục cũng còn sạch sẽ đó nhé!"

Ma Nha lắc đầu: "Ta nói hai từ chật vật không phải là để chỉ sạch sẽ hay không. Ngươi xem dọc đường đi, yêu quái chúng ta gặp được cũng không phải là ít, con nào con nấy đều cung cung kính kính với ngươi, gặp được mấy con tính cách tồi tệ thì ít nhiều cũng cố kỵ thân phận của ngươi, cho dù hận ngươi chết, muốn lấy mạng ngươi cũng không đến nổi điên cuồng thế này."

Liễu công tử cốc lên đầu Ma Nha một cái: "Hội Long cái loại yêu quái hung hãn đó, nói cho cùng thì cũng chỉ là chủng tộc có linh tính thấp nhất trong trong hàng yêu quái, cũng giống như mấy tên trời sinh ra đã ngốc nghếch vậy, chúng mới không thèm quan tâm kẻ trước mặt là ai, một khi bị sai khiến lợi dụng, chúng chỉ hướng về mục tiêu để công kích thôi. Tuy rằng chỉ là những tên nhóc chỉ có mãn lực, nhưng đàn kiến nếu như có số lượng đủ nhiều thì cũng đủ gϊếŧ chết con voi đó. Bất quá không đúng a..." Liễu công tử chớp chớp mắt, nhìn Đào Yêu: "Ta sao lại nhớ Hội Long thông thường chỉ sống ở những nơi ẩm ướt âm u ở phương nam nhỉ, chúng sợ lạnh lại không thích ánh sáng, vì thế bình thường cơ hồ đều sống ở dưới đất, ngươi sao lại có thể gặp được Hội Long ở giữa mùa đông lạnh giá ở phương bắc thế này?"

"Không chỉ có Hội Long đâu." Đào Yêu hoạt động chút vai lưng có hơi nhức mỏi: "Các ngươi đến sớm chút nữa thì còn có thể nhìn thấy cả Linh Cương và Du Thổ nữa, đều là những xuẩn vật tự đầy mãn lực."

"Là bà con xa của kỳ lân, cự thú Linh Cương, một khí cắn được con mồi thì có chết cũng không nhả ra hả?"

"Du Thổ lại là gì... ồ, có phải là cái thứ có thể lên xuống mặt đất như thường, là con cá chín mắt có thể bơi cả ngàn năm dưới đất không cần nghỉ ngơi không?"

Liễu công tử và Ma Nha ngươi một câu ta một tiếng, cuối cùng hai miệng một lời nói: "Sao lại bị ngươi gặp được rồi?"

Đào Yêu gãi đầu: "Ta thấy Lạc Dương là chốn phố chợ phồn hoa, cho dù có yêu quái cũng không phải là mấy con quen sống ở những chống hoang dã không người nên lộ mặt ra."

"Vả lại xuất hiện ở chốn phồn hoa nhiều người thế này, lại chắc chắn mục tiêu chính là ngươi..." Liễu công tử nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc là đắc tội người nào rồi? Nếu không phải có ngươi triệu đến, thì làm sao có thể xuất hiện thứ này được chứ!"

"Ta..." Đào Yêu gãi mặt, lại gãi cổ nửa ngày: "Cái này..."

Bây giờ nếu như nói ra chân tướng, đầu tiên là sợ dọa chết Ma Nha mất...

"Ngươi còn lòng vòng đến lúc nào nữa??" Liễu công tử sốt ruột rồi: "Nói ngươi y thuật đệ nhất Đào Đô, không có người phản đối; nói thân thủ ngươi làm mất mặt người, càng không có ai phản đối. Lúc này là nói chơi thôi phải không? Ngươi cứ tưởng tất cả yêu quái đều sẽ ngoan ngoãn làm bệnh nhân của ngươi sao? Ngươi nghĩ đi ngươi cũng không phải là thứ có mình đồng da thép không thể chết được, ngươi thực sự không nghĩ đến vạn nhất chúng ta đến muộn muốn bước thì sẽ có hậu quả gì à? Nói thật với chúng ta? Tiểu hòa thượng nói đúng, ba ngươi đi ra thì phải ba người quay lại."

Ấy, cãi cọ thì cãi cọ, nàng thực sự nếu như có chuyện bốn dài hai ngắn, thì Liễu công tử cho dù có liều mạng cũng sẽ ăn hết mấy tên nhóc đã làm nàng bị thương nhỉ... Chậc chậc, vậy thì không phải sẽ làm hắn no chết sao? Nhưng nếu như ngược lại, thì Liễu công tử hoặc là Ma Nha nếu như xảy ra chuyện, thì nàng cũng sẽ liều mạng sao? Không biết nữa... kêu nàng ăn mấy còn rết đó ư, vạn lần không được, cùng lắm thì sau này nàng đốt thêm nhiều tiền giấy trước mộ hắn là được chứ gì...A Di Đà Phật. Nhưng mà, không ra ngoài một chuyến, cũng không thể nhìn ra được sự khác biệt khi có ba người và lúc chỉ có một mình được...

"Ngươi tức giận gì chứ, dù sao hôm này ngươi giúp ta, ta sẽ ghi lại." Đào Yêu trừng mắt với hắn, khó khăn lại có hơi chột dạ kéo kéo ngón tay: "Yêu quái mở hội, một đoàn rối tung... các ngươi cũng phải để cho ta nghĩ đến bắt đầu từ đâu để nói chứ."

Trong lúc ba người họ đang ồn ào với nhau, Cổn Cổn đã hiếu kỳ đi khắp khu vườn mấy vòng, một con hồ ly đang yên đang lạnh đột nhiên lại giống như một con mèo sợ hãi đến mức xù cả lông, vội vàng nhảy lên vai Đào Yêu, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cái hố lớn bên kia.

"Sao thế?" Ma Nha không hiểu, cậu chưa từng nhìn thấy Cổn Cổn phản ứng như thế này bao giờ.

Cổn Cổn chỉ tiếp tục nghiến răng, phảng phất như gặp được một thứ gì đó khiến cho nó vô cùng ghét nhưng lại cũng khiến nó sợ hãi.

Liễu công tử kỳ quái đánh giá Cổn Cổn, lại nhìn về phía đó, cùng với Đào Yêu hai mắt nhìn nhau, hai người cùng đi về phía đó.

Cây Quế bị gãy ngang quả thực vô cùng oan uổng, khó khăn lắm mới lớn được thế này lại gặp phải tai kiếp vô vọng, lá cây rơi dưới đất vẫn còn vô cùng tươi, khiến cho những đóa hoa đỏ càng trở nên diễm lệ, giẫm lên trên đó đều không tự chủ mà cảm thấy thật đáng tiếc cho chúng.

Nhưng họ rất nhanh đã dừng bước, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi trên gốc cây kia, trong lòng bất chợt không còn cảm thấy tiếc nuối nữa, chỉ muốn lập tức đốt sạch cây Quế này__ Cây Quế đó đã bị nhổ đến tận gốc, mới khiến cho ngươi ta phát hiện ta được rễ cây này hoàn toàn khác với bình thường, nhìn kỹ xuống, lại thấy bên trong đám rễ cây ít nhất có hơn một nửa xúc tu có màu đỏ sẫm, vô lực mà tản ra dưới đất, thỉnh thoảng còn uốn éo một chút. Liễu công tử thấy thế, thuận tay tập hợp lại bên chân một vài cục đá,dùng sức đá vào một cái xúc tu trong đó, làm xúc tu đó bị gãy, một mùi máu tanh nồng tràn ra từ đó, vô cùng gớm ghiếc.

"Là cái kia?" Hắn không chắc chắn trăm phần trăm, nhìn Đào Yêu

Đào Yêu không nói, đi nhanh đến trước cái hố cây, ngồi xuống nhìn kỹ và trong cái hố một lát, sắc mặt khẽ biến, cười lạnh: "Thực sư là tặng món quá lớn cho ta mà..."

"Ngươi nói gì cơ?" Liễu công tử đi theo qua đó, cũng nhìn xuống hố, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ phẫn nộ như rằng hận không thể đem cái kẻ kia từ trong không trung tóm lấy rồi đánh cho một trận vậy, hét ầm lên: "Tên súc sinh nào mở thứ này ra!!"

Trong cái hố rộng ước chừng bốn năm tấc, không nhìn thấy đất, chỉ là một đám khí lưu màu xám đen giống như đang há miệng thật lớn, chuyển động chậm rãi trong hố.

Liễu công tử nắm lấy cánh tay Đào Yêu, hết sức hi vọng phán đoán của mình là sai: "Ngươi nói đây có phải là Hiệp Khẩu[*]? Có phải không? ta có nhìn nhầm không?"

[*]hiệp là nơi chật hẹp, khẩu và cái miệng, hiệp khẩu ở đây tựa như cổ họng ấy, tuy nhỏ những có thể nuốt trọn được mọi thứ, trong truyện là để chỉ việc thông qua lỗ hổng này có thể sẽ thông đến những không gian khác, kéo mấy thứ không sạch sẽ đến nhân gian tác quái(Cái này là em dựa theo tình tiết mà giải thích, chứ tìm trên google nó ra là cái cuống họng, thung lũng gì đó)

"Ngươi bình tĩnh chút." Đào Yêu rỡ tay hắn ra, nhìn đăm đăm vào cái "miệng" đang há ra kia: "Ngươi có phẫn nộ hơn nữa thì cũng đã mở ra rồi." Nói đoạn, nàng nhặt một đóa hoa Quế màu đỏ bên chân lên, lẩm bẩm: "Khó trách lại nở ra loại màu sắc này... hóa ra là chìa khóa sao."

"Ai làm thế... lập tức nói cho ta biết." Liễu công tử tức đến đau dạ dày.

Đào Yêu không lên tiếng, chỉ lấy một cái bình nhỏ hơi hơi phát sáng, sau đó đổ ra một thứ thuốc màu cam xuống gốc cây, trong chớp mắt lửa cháy phần phần, các rễ cây nhìn như xúc tu kia không ngừng nổ lốp bốp trong lửa, rất nhanh đã không còn động tĩnh nữa, dần hóa thành màu xám đen.

"Trước tiên tạm thời lấp cái hố này lại đã, tránh cho dọa sợ ngươi qua đường." Nàng nhìn cái hố cây bĩu môi.

Liễu công tử cau mày, hai tay xua một cái, đất đá xung quang đều tập trung lại, trong chốc lát đã lấp đi cái hố, không cho nó há miệng ra một cách chướng mắt nữa.

"Rốt cuộc là ai?" Liễu công tử chắn trước mặt nàng.

Nàng lại gãi gãi gãy, ngượng nghịu cười cười: "Bách Yêu Phổ."

Biểu cảm của Liễu công tử chợt trở nên cứng ngắc, trừ tròng mắt còn chuyển động một cách không tự nhiên ra thì toàn thân đều giống như bị đông cứng lại vậy.

Ma Nha và Cổn Cổn đứng ở chỗ cũ, không biết hai người họ đang bận làm gì, vì sao đang yên đang lành lại đi đốt cái cây kia, cậu muốn đi xem thử, nhưng mà Cổn Cổn không cho, cậu vừa động đậy một chút đã bị nó dùng hết sức cào cào cái đầu trọc.

"Ra ngoài tìm một nơi lấp bụng đi." Đào Yêu giống như không có chuyện gì đi vòng qua ngươi Liễu công tử: "Là một câu chuyện dài mà, đừng nên để bụng rỗng mà nói."

Liễu công tử từ trạng thái hóa đá hồi phục trở lại, nắm chặt quyền, nói qua kẽ răng: "Ta là tạo nghiệt gì mới quen biết ngươi hả..."

May sao trời đang nắng đẹp, ánh mặt trời ấm áp hiếm có ít nhất cũng khiến cho lòng người tốt hơn một chút, nếu không thì hôm nay thực sự là vô cùng tồi tệ.

Ra khỏi khu vườn, Đào Yêu đột nhiên quay ngược về lại, lấy một thanh kiếm gỗ đã gãy thành hai đoạn từ trong góc, sau khi sờ nó một cái thì đốt đi.

Một chùm ánh sáng nho nhỏ, không bao lâu đã cháy hết rồi.

4.1.2020

Vì muốn nhanh nhanh gặp được Lan Lan nên hôm nay em phá lệ đăng luôn hai chương, không phải dịp gì đặc biệt đâu.

Xem Liễu phu nhân kìa, mới nói Đào Yêu chút thôi anh đã sồn sồn lên rầu, bảo sao ban đầu em không ship anh với chỉ cho được... Anh mà yêu chỉ là em không chịu đâu, anh đi chia cắt bạch tố trinh với hứa tiên mà yêu, không đồng chủng tộc khó sống lắm anh ưi?

Bình luận

Truyện đang đọc