BÁCH YÊU PHỔ 3

Bách yêu phổ 3

Ti Cuồng Lan và tiên nữ kia vẫn nhàn tản sánh bước cùng nhau trên phố, thỉnh thoảng còn khẽ cười nói vài câu, có trời mới biết được họ có lưu ý đến đằng sau có cái đuôi khoác một thân hồng y lúc này biểu cảm phong phú nội tâm phức tạp mà nhìn chằm chằm vào họ không.

"Các ngươi dạo chơi thế nào mà đến tận thành Lạc Dương thế?" Ti Tĩnh Uyên đưa cho Đào Yêu một miếng bánh, hắn vô cùng tự giác mà tự đặt mình vào trong đội ngũ của Đào Yêu, hoàn toàn không đến làm phiền hai vị kia.

"Ai nói ta rảnh rỗi đi dạo! Bây giờ ngươi vẫn còn coi ta là tạp dịch chăn ngựa nhà ngươi sao?" Đào Yêu nhận lấy cái bánh tức giận nhét vào trong miệng, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi đôi "bích nhân" ở đằng trước.

"Nàng ta đến chữa bệnh." Ma Nha vừa nhai bánh vừa nói.

"Ồ... hiểu rồi." Ti Tĩnh Uyên nhỏ giọng hỏi Đào Yêu: "Vậy có nghĩa là ở Lạc Dương đang có yêu quái rồi?"

"Phí lời. Ở đâu chả có yêu quái." Trước mặt người không phải cũng có sao, Liễu công tử trừng mắt với hắn một cái, lại quay về bóng lưng có tiên nữ kia, bĩu môi: "Mỹ nhân kia có lai lịch gì thế mà khiến cho Lan Lan nhà ngươi phải chăm sóc chu toàn như thế?"

Câu hỏi này giống như làm khó Ti Tĩnh Uyên vậy, hắn nhìn trái ngó phải, dáng vẻ như rất khó nói.

"Có thứ còn đáng ngạc nhiên hơn cả thân phận của ta sao?" Đào Yêu thu ánh mắt lại, nhìn đăm đăm vào mặt Ti Tĩnh Uyên, hừ một tiếng: "Hóa ra chuyện ngươi nhận ta làm muội muội là giả, đến chút chuyện này cũng không thể nói."

"Không phải không thể nói." Ti Tĩnh Uyên tiếp tục ngượng ngập: "Chỉ là thân phận nàng cao quý đặc thù, ta nhất thời không biết bắt đầu nói từ đâu."

"Thân phận cao quý đặc biệt?" Đào Yêu tiếp tục hừ lạnh với hắn: "Hoàng hậu hay là công chúa?"

Ti Tĩnh Uyên do dự hồi lâu, đè thấp giọng nói: "Thực sự là công chúa."

Lời vừa nói ra, ba cái đầu kia toàn bộ đều tập trung qua: "Công chúa?"

Ti Tĩnh Uyên nghĩ ngợi một hồi, lại nói: "Nói thế nào đây, cũng không hoàn toàn là công chúa."

"Lúc ngươi giới thiệu về nàng có thể nào quả đoán như việc người tìm thê tử cho Lan Lan nhà ngươi được không!" Đào Yêu nhịn không nối nhéo hắn một cái.

"Ây dô, đau!" Ti Tĩnh Uyên dụi dụi cánh tay, quyết tâm nói: "Nàng ta họ Tống, tên là Niên Sanh, là nghĩa nữ của tiên hoàng, tuy không có phong hiệu công chúa, nhưng mà lại được đối đãi như lễ pháp dành cho công chúa, Minh Nguyệt Đài ở thành Lạc Dương là nơi ở của nàng, cũng gần như là phủ công chúa trên danh nghĩa. Sau khi tiên hoàng băng hà, tân đế càng hậu ái nàng ta hơn." Hắn ngừng lại chốc lát, cười cười: "Nếu như Niên Sanh có thể sống lâu trăm tuổi thì hoàng đế sau này cũng phải hậu đãi nàng."

"Vì sao? Vì xinh đẹp à?" Đào Yêu buột miệng nói.

"Cô nương xinh đẹp hơn nàng không chỉ có trăm ngàn." Ti Tĩnh Uyên trợn mắt nhìn nàng, thanh âm càng đè thấp hơn: "Bởi vì năm đó có vị cao nhân nói với tiên hoàng Niên Sanh mệnh số kỳ lạ, có tương liên với vận mệnh của Đại Tống, nếu như nàng có điều gì tổn hại thì Đại Tống ắt cũng sẽ bị tổn hại; nếu như nàng ta vong mạng thì Đại Tống ắt vong. Vì thế, nói là công chúa, kỳ thực chính là bị coi thành biểu tượng của "vận mệnh quốc gia", vì thế cho nên giang sơn Đại Tống đến tay người nào thì đều phải cung phụng nàng ta như Thần Phật."

Đào Yêu nghe thế, tỏ vẻ khinh bỉ: "Thứ lời nói ba láp này cũng có người tin? Nàng ta chỉ là một phàm nhân bình thường, sống đến một trăm năm là nhất rồi, đây không phải là trù ẻo nước Đại Tống các ngươi chỉ tồn tại được một trăm năm thôi hay không!"

"Phi phi phì, a đầu ngươi đừng nói bừa!" Ti Tĩnh Uyên làm tư thế như muốn vả miền nàng: "Lời này ngươi đừng có nói bừa. Nàng ta tuy rằng chỉ có thể sống được một trăm năm, nhưng nàng ta sẽ thành hôn sinh con a, quốc vận không phải sẽ được kéo dài rồi sao?"

"Vậy nếu như nàng ta không thành hôn thì sao, thành hôn cũng không thể có con thì sao." Đào Yêu vẫn không buông tha: "Quốc vận của các ngươi vẫn là bị đoạn rồi."

"Vậy...vậy thì ta sao biết được! Ta cũng không phải là vị cao nhân có thể nhìn thấy vận mệnh của người khác kia!" Ti Tĩnh Uyên bĩu môi: "Dù sao thì chuyện này cứ để lại cho đám cao nhân kia lo đi. Ta chỉ biết nàng ta so với đương triều công chúa còn tôn quý hơn bội phần, là một người bất cứ lúc nào cũng phải có người bảo hộ, là một người không thể chọc vào được." Nàng lại dí dí đâu Đào Yêu: "Cũng may sao Niên Sanh trời sinh tính tình ôn hòa, nếu nàng ta mà bướng bỉnh một chút thì chỉ dựa vào những hành động lúc nãy của ngươi thôi đã đủ bị kéo ra chặt đầu rồi."

Ma Nha Liễu Công Tử hai người bốn mắt  nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều chỉ có một ý nghĩ___ không những vẻ ngoài xứng đôi, mà đến gia thế thân phận cũng xứng đến thiên y vô phùng, công chúa cao quý xinh đẹp và tiểu Diêm Vương anh tuấn lừng lẫy giang hồ.... lại nghĩ đến dáng vẻ lôi thôi bừa bãi, ăn uống hùng hùng hổ hổ của Đào Yêu... họ đột nhiên cảm thấy Đào Yêu khẳng định là hết hi vọng rồi.

Đào Yêu trầm mặc hồi lâu, cười lạnh nói: "Hoàng đế coi nàng ta là bảo vật mà nâng niu trong lòng bàn tay, chẳng lẽ hai vị thiếu gia Ti phủ các ngươi cũng nâng niu nàng ta như thế sao? Thật sự là trung quân ái quốc nha, là sợ quốc vận có gì tổn thất sao."

"Ta thiết nghĩ thứ ta cho ngươi ăn là bánh mà đâu phải là thuốc nổ, ngươi nhìn cái dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống ta của ngươi bây giờ đi!" Ti Tĩnh Uyên chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra gì đó, cười cười nhìn nàng: "Ô, sai rồi, không phải là ăn thuốc nổ, mà là giấm?"

"Ta cái gì cũng ăn, chính là không ăn giấm." Đào Yêu quả nhiên phủ nhận.

"Không ăn giấm?" Ti Tĩnh Uyên cười xấu hếch vai nàng: "Nếu như ngươi thực sự có thể hạnh phúc trăm năm cũng Lan Lan, người làm đại ca như ta quả thực cầu mà không được ấy."

"Lan Lan nhà ngươi nổi tiếng có số khắc thê đó. Ta tham sống sợ chết thế này, ăn giấm của ai cũng không thể ăn giấm của hắn được." Đào Yêu khinh bỉ nói: "Ta đây là nhìn không quen cái dáng vẻ nịnh nọt của các ngươi mà thôi!"

(vả mặt chị nha)

"Nịnh nọt?" Ti Tĩnh Uyên cười ha ha: "Vậy là ngươi không biết chúng ta và Niên Sanh từ nhỏ đã quen biết nhau, lúc đó phụ mẫu hay đưa chúng ta đến Minh Nguyệt Đài, còn dặn dò chúng ta phải hoà thuận với Niên Sinh, tuyệt đối không được ức hϊếp nàng, nếu như có người ăn hϊếp nàng thì chúng ta còn phải bảo vệ nàng." Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của Đào Yêu, lại cười: "Ngươi ghen thiệt hay là ghen giả đều không cần thiết đâu, chúng ta và Niên Sanh bất quá chỉ là tình bằng hữu thôi, sau khi trưởng thành tuy mỗi người đều có cuộc sống riêng, không còn được gặp mặt thường xuyên, nhưng mà ta và lan Lan vẫn sẽ đến đón sinh thần của Niên Sanh vào mỗi dịp cuối năm, nàng tính tình tuy văn nhã, nhưng dù sao cũng là một cô nương, cũng rất thích nơi nào nhiệt như chợ thần tiên này, vì thế hôm nay chúng ta mới đến đây."

Sợi dây đàn vẫn luôn căng cứng trong đầu Đào Yêu đột nhiên được giãn ra, nhưng nàng rất nhanh đã nhớ đến điều gì đó hỏi: "Phụ mẫu ngươi vì sao lại hay đưa các ngươi đến đây chơi? Ở Đế Đô không tìm được bằng hữu để chơi sao?"

Nụ cười của Ti Tĩnh Uyên chợt ngưng trọng, nhưng trong chớp mắt lại biến mất tăm, chỉ nói: "Điều này nói ra dài lắm, cũng không phải là chuyện gì quan trọng. Ngươi cũng biết Ti Phủ không phải là gia đình bình thường mà, đời trước qua lại với những nhân vật bậc này cũng không phải là chuyện gì lạ lùng."

Hắn ngừng một lát cười xấu xa nói: "Dù sao thì Lan Lan và Niên Sanh cũng đâu có rút được cặp thẻ trúc giống nhau đâu, ngươi còn bực gì nữa!"

"Ta bực khi nào?" Đào Yêu khoa trương cười cho hắn xem, ánh mắt lại nhìn về Ti Cuồng Lan trong đám đông phía trước, người này ấy à, cho dù chỉ mặc một khoác lên người y phục đơn giản đến đâu, cho dù trầm mặc đến đâu, đều không ngăn được người khác có thể dễ dàng tìm được hắn trong đám đông.

"A Di Đà Phật, hóa ra là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ à, ta còn cho rằng là người trong lòng của nhị thiếu gia chứ." Ma Nha cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói với Liễu Công Tử: "Nếu như nhị thiếu gia với nàng ta chỉ là bằng hữu, vậy thì Đào Yêu của chúng ta vẫn còn một chút xíu xíu hi vọng rồi?"

Liễu Công Tử nhướng mày, cười khẽ: "Sợ là sợ Tương Vương vô mộng, nhưng thần nữ khác lại hữu tâm kìa."[*]

"Cái gì? Cái gì mộng cơ?" Ma Nha lại gặp phải điểm mù tri thức.

"Không liên quan đến ngươi, dù sao thì cả đời này ngươi cũng sẽ không mộng thấy được đâu." Liễu Công Tử đồng tình vỗ lên cái đầu trọc của cậu.

Đào Yêu bất chợt quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với bọn họ: "Hai ngươi các ngươi đang lẩm bẩm gì sau lưng ta đó!"

"Chúng ta chỉ đang nói đến mùi vị của đùi gà đùi vịt đùi ngỗng hôm nay đều không tồi, quay về có nằm mơ cũng đều sẽ mơ thấy." Liễu Công Tử cười híp mắt nói.

"Đúng thế đúng thế!" Ma Nha gật đầu thôi còn không thấy đủ, còn ấn đầu Cổn Cổn cũng nhau gật.

"Ma mới tin các ngươi! Khẳng định đang nói xấu gì ta rồi!"

Đào Yêu bực bội quay đầu lại, lại nghe Ti Tĩnh Uyên nói một câu: "Ấy, Lan Lan đang bị ai bám lấy kia rồi?"

Nhìn về phía trước, Ti Cuồng Lan và Tống Niên Sanh quả nhiên đang vị vây quanh bởi một đám người.

7.1.2021

[*] Câu gốc là "Tương Vương hữu mộng, thần nữ vô tâm", kể về một điển tích thời chiến quốc, rằng, Sở Tương Vương khổ sở theo đuổi một thần nữ trong giấc mộng, lại bị thần nữ đó cự tuyệt. Thần nữ đó vì một lòng trung trinh với tiên hoàng đã băng hà, mà lấy lễ để đối xử với người, lý tính chiến thắng tính dục. Vì thế mà nói tuy rằng Tương Vương có nằm mộng thật, nhưng mà thần nữ đó lại không có tâm tư với hắn. Thần nữ tuy gặp được Tương Vương, nhưng lại không có ý nghĩ quá phận với Tương Vương (từ "Thần nữ phú" của Tống Ngọc).

Ở đây "thi xà" Liễu công tử đổi thành Tương Vương vô mộng, thần nữ hữu tâm. Tương Vương chắc mọi người cũng biết là ai rồi nhỉ, còn thần nữ, không hiểu ảnh ngụ ý Đào Yêu hay là Niên Sanh công túa đây nhỉ?? Cha này, không biết yêu chưa mà nói chuyện cứ như tình thánh...haha

Bình luận

Truyện đang đọc