BẠN CÙNG BÀN CẬU TỈNH TÁO LẠI ĐI

“Giọng cậu như gà kêu đừng khoe khoang, học tôi đây này.” Chu Du đắc ý với Đồng Đồng xong, nhe răng cười, vươn ra ngoài cửa sổ vẫy tay với Bùi Vân.

Bùi Vân sửng sốt một chút, cũng giơ tay lên vẫy hai cái.

Đồng Đồng: “…”

Đây rốt cuộc là là mẹ ai…

Đồng Đồng giận không chỗ trút, gạt Chu Du ra khỏi cửa sổ: “Mẹ! Mẹ đi đâu!”

“Mẹ đi tìm con!” Bùi Vân cũng hô, “Con bị ngã phải không!”

Đồng Đồng ngẩn ra, mẹ cậu nhìn cũng chưa nhìn mà sao biết được.

“Giỏi quá, mắt mẹ cậu nhìn xuyên tường à!” Chu Du thổi phồng.

“Chân con không sao đâu!” Đồng Đồng trả lời.

Bùi Vân không nói nữa, vội vã chạy về nhà.

Bùi Vân về đến nhà, Chu Du cười đi lên chào cô rồi về trước.

Hắn nhìn ra, Bùi Vân và Đồng Đồng hẳn là có việc cần nói.

Chu Du cũng không đoán sai.

Lúc này Bùi Vân ngồi xổm trên mặt đất căng thẳng nhìn chằm chằm cổ chân Đồng Đồng toàn là máu ứ đọng.

“Không sao đâu mẹ.” Đồng Đồng nhíu mày kéo cô, “Nhìn hơi ghê thế thôi, không đau.”

“Đêm qua con đi tìm mẹ chứ gì?” Bùi Vân đột nhiên hỏi.

Đồng Đồng sững sờ, chột dạ nói dối: “… Không ạ.”

“Hôm nay dì dưới lầu nói với mẹ, đêm qua có người ngã xuống hồ.” Bùi Vân nhíu mày, “Mẹ nghe người ta nói xong, lúc đó đã nghĩ là con.”

“Không phải con… con nào có ngốc như thế để ngã xuống hồ.” Đồng Đồng đáp.

“Con trai mẹ cũng không ngốc.” Bùi Vân cười, “Chỉ không thích sạch sẽ cho lắm, trên mặt thảm trong nhà toàn là bùn, trước khi nói dối cũng không biết giũ một cái.”

“…”

Đồng Đồng theo bản năng nhìn thoáng qua thảm bên cạnh sofa.

“Được rồi, mẹ biết con lo lắng cho mẹ.” Bùi Vân lại nhìn chân cậu, “Đến bệnh viên khám xem đi.”

Đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong, chân không sao, nhưng tình trạng không cách bó thạch cao là bao.

Thảo nào Đồng Đồng cảm thấy mình chân đau không đứng nổi.

Bác sĩ kê thuốc, quấn một vòng băng vải cho cậu, làm cố định.

Khám chân cậu xong, Đồng Đồng cùng mẹ đến thẳng khu nội trú thăm ba cậu.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, ba cậu đang ngủ.

Đồng Đồng khập khễnh đi vào kéo chăn lên cho ba.

Bùi Vân bên cạnh cười nhìn.

Đồng Đồng cũng cười, còn làm mặt quỷ với ba cậu.

Nhưng hai người cũng không ngồi lâu trong phòng bệnh, Bùi Vân đã nhẹ nhàng kéo Đồng Đồng ra khỏi phòng bệnh.

“Sao vậy ạ?” Đồng Đồng nhìn cô.

“Bác sĩ nói tình trạng ba con đã ổn định lại sau khi thẩm tách máu. Huyết áp cũng giảm rồi, ngay cả khi không đợi thận được, không thay thận được, tình trạng cũng tốt hơn trước đó.” Bùi Vân nở nụ cười, “Quan sát thêm một thời gian nữa, thì có thể xuất viện. Một thời gian sau đến bệnh viện lọc máu là được rồi.”

“Vậy thì tốt quá.” Đồng Đồng kinh ngạc vui mừng.

“Chỉ là…” Bùi Vân cúi đầu, nói không nên lời.

“Sao vậy?” Đồng Đồng nghi hoặc.

“Tiền trong nhà cũng… cũng… không còn nhiều…” Bùi Vân khó khăn nói.

Đồng Đồng nhíu chặt mày, vẻ mặt khó coi.

Cậu chưa từng nghĩ có một ngày nhà mình sẽ phát sầu vì tiền.

Từ khi trong nhà xảy ra chuyện đến nay, cậu không giúp được gì. Lúc này nếu không phải trong nhà thật sự hết tiền, chắc mẹ cậu cũng không nói với cậu một câu.

Đồng Kinh Thân tiên sinh và Bùi Vân nữ sĩ vô cùng ăn ý chụp cậu trong một cái lồng thủy tinh.

“Bán đàn của con đi.” Đồng Đồng đột nhiên nói.

Hốc mắt Bùi Vân bỗng chốc đỏ lên, cô nắm chặt tay con trai: “Xin lỗi con.”

Trong nhà quả thật không có tiền, lúc trước những gì có thể thế chấp đều thế chấp, có thể bán đều bán, chỉ để lại mỗi cây đàn đã lớn lên cùng Đồng Đồng từ nhỏ.

Cô vẫn luôn xoắn xuýt làm sao nói chuyện này với con trai, thế nhưng mãi cũng không nói ra miệng được.

Cây đàn đó là quà sinh nhật tám tuổi ông ngoại tặng Đồng Đồng.

Từ khi đó Đồng Đồng bắt đầu học chơi violon, Đồng Đồng học mười năm.

Hồi nhỏ mỗi ngày đều phải ôm đàn ngủ, không cho ai đụng vào, không cho ai sờ.

Bùi Vân nói không nên lời muốn bán cây đàn của Đồng Đồng.

Cô biết, nếu như bán đàn, thế giới của Đồng Đồng có khả năng đã thật sự thay đổi rồi.

“Không sao, sau này con kiếm tiền, lại mua về.” Đồng Đồng giả vờ như không thèm để ý, “Dù sao cái này cũng lâu rồi không kéo, không sao.”

Bùi Vân cúi đầu không nói chuyện, từng giọt nước mắt rơi trên sàn nhà lạnh lẽo của bệnh viện.

Đồng Đồng nhìn mẹ cậu thế này cũng khó chịu.

Cậu duỗi tay ôm mẹ cậu: “Không sao đâu, sau này lại mua đàn, mẹ đừng buồn.”

Bùi Vân khóc chốc lát, chậm rãi bình tĩnh lại.

Cười nhẹ một cái với Đồng Đồng, ý bảo cậu đừng lo lắng.

Đồng Đồng im lặng một lúc, đột nhiên mở miệng: “Mẹ, mẹ hỏi cửa hàng đàn giúp con một chút đi, cuối tuần con sang có thể dạy học sinh.”

“Không được.” Bùi Vân không hề nghĩ ngợi, bác bỏ ngay.

“Không sao đâu, cho dù cuối tuần con không học, cũng có thể đứng nhất.” Đồng Đồng biết cô lo lắng gì.

“Không được.” Bùi Vân hoàn toàn không thương lượng, “Con chỉ cần lo đi học.”

Đồng Đồng nhíu mày, nét mặt mẹ cậu quá kiên định.

Nhưng chuyện trong nhà thế này, cần một khoản thu nhập, chỉ dựa vào mẹ cậu khẳng định không ổn.

“Con về trước đi, còn tự học buổi tối mà.” Bùi Vân vỗ vỗ lên lưng cậu, “Mẹ ở đây với ba con một lát.”

“Dạ.” Đồng Đồng gật đầu.

Cậu chầm chậm ra khỏi bệnh viện, cậu không ngồi xe buýt, đi thẳng một đường về nhà.

Ngồi trên sofa ngây ngẩn một hồi, cậu mới nhớ cậu phải xem đàn của cậu một chút.

Đồng Đồng tìm được hộp đàn trong giá sách của mình.

Gỗ đen nằng nặng hơi tróc sơn, đàn violon nằm bên trong vừa đẹp đẽ lại tinh xảo.

Đẹp như đang lóe sáng.

Đồng Đồng lấy nó ra, nhìn chăm chú một hồi lâu, lúc chuẩn bị bỏ vào, Đồng Đồng hối hận.

Cậu duỗi tay lấy cung đàn ra.

Đồng Đồng nhắm mắt lại, đặt cây violon dưới cằm, tay kia nắm chặt cây cung.

Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi gác cung lên dây đàn.

Toàn bộ thế giới đều yên lặng, lầu dưới xe kêu, lầu trên xả nước, thậm chí ngay cả tiếng gió thổi qua.

Giống như nhấn nút tạm dừng.

Nhưng chỉ một giây, một giây sau.

Tiếng đàn thư giãn nhẹ nhàng theo hô hấp của Đồng Đồng, đi theo cung đàn, gió nhẹ vội vàng bao lấy căn phòng cậu vang lên.

Kéo xong một bài.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt đột nhiên vang lên, Đồng Đồng bỗng nhiên mở mắt.

Là Chu Du.

Chu Du không biết vào lúc nào, nghiêng người dựa vào cửa, cười vỗ tay bốp bốp.

Tiếng vỗ tay vừa to vừa nhiệt liệt.

Đột nhiên Đồng Đồng nhớ lại lần đầu tiên mình cầm đàn, lên sân khấu kéo xong, tiếng vỗ tay bên dưới cũng thế này.

Nhiệt liệt lại dày đặc.

Tiếng vỗ tay bên tai tựa như hợp lại với tiếng vỗ tay lúc lần đầu lên sân khấu.

Cũng không biết bị gì, Đồng Đồng cay mũi, cậu cúi đầu nhìn giọt nước rơi trên thân đàn.

“Ê!” Chu Du đứng tại chỗ sửng sốt, tiếp đó kêu liên hồi, “Đừng khóc đừng khóc đừng khóc, sao lại khóc, tiếng vỗ tay của tôi khó nghe vậy à.”

Đồng Đồng càng khóc to hơn, cậu thấy không thở được, ngồi xổm trên đất luôn.

Đồng Đồng ôm đàn violon của cậu, khóc đến nỗi khóe mắt đỏ hoe, tựa như đang từ biệt.

Ngày mai trời vừa sáng, cậu đã phải lấy dũng khí thẳng thừng nghênh đón một thế giới gian nan hiểm trở.

Đồng Đồng cảm thấy khó chịu, sao lại thế này, cậu vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng mà.

Cũng không có người nhắc cậu chuẩn bị kỹ càng. Trong chớp mắt, thời gian đã thay đổi hết thảy khi cậu chưa kịp phản ứng.

Chu Du sững sờ tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên cũng ngồi xổm xuống, dang hai tay, ôm Đồng Đồng cùng đàn violon vào lòng.

Hắn không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ Đồng Đồng khóc rất giống hồi bé lúc hắn bị lạc.

Khi đó hắn cũng chỉ hy vọng có người có thể đến ôm hắn một cái. Không cần nói gì, cũng đừng hỏi gì. Chỉ cần ở bên.

Hai người như hai cây nấm, ngồi xổm trên mặt đất ngây người nửa giờ.

“… Chu Du.” Đồng Đồng mở miệng, giọng khàn khàn.

“Không sao, đừng buồn.” Chu Du như đang dỗ con nít, dùng bàn tay vuốt lưng cậu để cậu hết khàn.

“Không phải…” Đồng Đồng gian nan phát ra tiếng, “Cậu siết cổ tôi…”

“…”

“Tôi… Sắp không thở nổi…”

“…”

Chu Du vội vàng ôm người lên giường, lại luống cuống tay chân tìm thuốc xịt suyễn theo hướng chỉ của Đồng Đồng trên bàn.

Đồng Đồng hít một hơi, cậu sống sờ sờ bị Chu Du kẹp thiếu oxy.

“Kéo hay quá, cũng kéo cho mình khóc luôn.” Chu Du bu lại đùa cậu, “Ngó ngó đôi mắt đỏ của cậu, giống con thỏ.”

Đồng Đồng lau mặt một cái, cười một tiếng, gật đầu, cũng không giải thích.

Có một số việc chỉ có thể tự nuốt xuống, không tiêu hóa được cũng là chuyện của mình.

Đồng Đồng không đến lớp tự học buổi tối, cậu ôm đàn của mình ngủ một giấc.

Sáng sớm hôm sau.

Đồng Đồng giao hộp đàn vào tay mẹ cậu.

Bùi Vân nhíu mày, xoa mặt cậu.

Đồng Đồng cười vẫy tay với mẹ cậu, mở cửa đi ra.

Vừa mở cửa thấy ngay Chu Du.

Chu Du dựa vào tường, cúi đầu, hai tay đút túi.

Trên vai đeo ba lô, khóa kéo không hết, lộ ra góc sách bên trong.

Nghe thấy tiếng cậu mở cửa đi ra, lập tức đứng thẳng, vẫy tay với cậu, cười một tiếng: “Tôi đợi cả buổi rồi, cậu làm gì đó.”

Tinh thần Chu Du nhìn không tệ, nhưng tiếng nói đặc giọng mũi.

“Cậu bị cảm?” Đồng Đồng nhíu mày hỏi.

“Không sao.” Chu Du giải thích, “Đêm qua tầng trên lại rỉ nước, tôi ra phòng khách ngủ một đêm, rơi xuống đất, sáng ra thì thế này.”

“Trong nhà tôi có thuốc, tôi lấy giúp cậu.” Đồng Đồng nói.

“Không cần! Tôi thật sự không sao.” Chu Du siết nắm đấm, làm động tác võ sĩ, “Rất khỏe.”

“Đợi một lát.” Đồng Đồng mở cửa lại vào nhà.

Chu Du cũng không ngăn lại.

Không lâu, Đồng Đồng bê cốc nước ấm và thuốc cảm đi ra.

Chu Du uống thuốc xong, lại ngồi xổm xuống nhìn ngó chân Đồng Đồng: “Sao còn đi cà nhắc, bệnh viện nói thế nào?”

“Không sao, chỉ là trẹo rồi.” Đồng Đồng nói.

“Đi thôi, tôi ôm cậu tiếp.” Chu Du đứng lên, chuẩn bị ôm người.

“Tự tôi đi xuống đi, không đau như hôm qua.” Đồng Đồng lùi về sau một bước, lại sợ hắn hiểu lầm, cúi đầu nhỏ giọng giải thích, “Cậu bị cảm, trong người khẳng định cũng không thoải mái.”

“Không sao! Tôi đã nói với cậu chưa, trước kia tôi có một con chó to.” Chu Du cười ha ha, “Tôi ôm cậu giống như ôm con chó trước kia nhà tôi vậy.”

Đồng Đồng: “…”

“Cậu nặng hơn con chó một chút.” Chu Du còn cường điệu lặp đi lặp lại, “Nhưng ôm an tâm!”

Đồng Đồng quay đầu đã đi xuống cầu thang.

“Nè! Thế nào! Sao lại giận!” Chu Du đuổi theo, nhíu mày nghĩ một hồi, bản thân vừa mới nói sai câu nào.

Nói cái này muộn mà khi đó thì nhanh.

Trong đầu Chu Du đột nhiên lóe tia sáng, hắn vội vàng duỗi tay lôi người lại: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Cậu nhẹ hơn con chó! Thật!”

Bình luận

Truyện đang đọc