BẠN CÙNG BÀN CẬU TỈNH TÁO LẠI ĐI

Chu Thừa Giang đã đi được mười phút, Chu Du vẫn đang dại ra.

Hắn có phần không dám tin.

Đây là sự thật sao? Ba hắn vậy mà cứ đi như  thế?

Hắn gọi một tiếng “Bố” kia như rung lưỡi khiến chính hắn cũng muốn đánh mình.

“Con người ba cháu không tệ, dễ nói chuyện.” Đồng Kinh Thân kết luận.

“Có lẽ… vậy…” Chu Du chần chờ.

“Không lâu sau sắp bắt đầu đi học rồi nhỉ?” Đồng Kinh Thân rót cho mỗi người họ một chén trà.

“Vâng.” Đồng Đồng ngửi hương trà kỹ càng, lá trà chẳng ra sao cả, vừa nhìn chính là bột cân theo tấn, nhưng hương trà đã quen thuộc lâu nay.

Đã lâu lắm rồi ba cậu không uống trà ở nhà.

Chu Du bưng chén sứ nhỏ lên, uống hết một ngụm, nghẹn hồi lâu đánh giá: “Trà ngon!”

“Mẹ con đã xem được nhà rồi, chắc là sau khi con bắt đầu đi học một hai tuần sẽ dọn nhà.” Đồng Kinh Thân nói xong cũng uống hết một ngụm trong chén trà của mình, “Không sai! Trà ngon!”

Đồng Đồng cúi đầu liếc nhìn màu nước trà đùng đục, trợn mắt một cái, vào phòng sách.

Bầu không khí học kỳ sau căng thẳng hơn học kỳ trước rất nhiều, ngay lập tức lên lớp mười hai, không khí trong lớp học như dây cung dần kéo căng ra.

Hết cách rồi, người kéo cung là thầy chủ nhiệm.

Ngay cả kiểu như Chu Du ngoại trừ học trên lớp ra, thời gian ngoài giờ học không đọc một chữ nào, cũng đã bắt đầu học thuộc trong trong giờ nghỉ giữa tiết.

Đồng Đồng thì càng khỏi phải nói, nếu không phải Chu Du nhìn cậu uống nước tính toán tần suất cậu đi tiểu kéo cậu đi vệ sinh. Đồng Đồng có thể nhịn cho đến trưa.

Vinh quang lấy được danh hiệu của lớp học, Đại ba ba.

“Đại ba ba! Mày nhìn tao được không!! Gương mặt đẹp trai như vậy của tao đã bao lâu mày không chủ động nhìn rồi?” Cả người Trang Khiêm nằm nhoài lên bàn cậu, nghĩ linh tinh phàn nàn: “Tao chỉ thấy kỳ lạ. Nhà mày bây giờ càng ngày càng tốt, sao mày còn liều mạng vậy chứ? Tao nghe ba tao nói, gần đây chú Đồng đúng là ngóc đầu trở lại, mày hẳn phải biết là có ý gì chứ?”

“Đè lên bàn thi của tao rồi.” Đồng Đồng rút ra một góc nhỏ.

Chu Du tranh thủ tách ra một đoạn sô cô la nhỏ nhét vào miệng cậu.

“Tao chỉ nghĩ tốt nghiệp thi bừa một trường đại học, học quản lý gì đó, sau đó tiếp quản khách sạn nhà tao.” Trang Khiêm trở người nửa ghé trên bàn cậu, “Dựa theo bây giờ mày tiếp tục liều mạng như vậy, mục tiêu của mày là sao trời biển cả (1) à?”

(1) “Hành trình của chúng ta là sao trời biển cả” câu nói của nhân vật chính Reinhard von Lohengramm trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Legend of the Galactic Heroes của tiểu thuyết gia Yoshiki Tanaka

“… Chưa cẩn thận nghĩ tới.” Đồng Đồng nói.

“Chưa nghĩ tới?” Trang Khiêm kinh ngạc, “Có mục tiêu mới có thể liều mạng như vậy chứ?”

“Mày không hiểu.” Đồng Đồng chậm rãi nhai sô cô la, “Cảm giác chinh phục từng tờ từng tờ bài thi là gì.”

“Vâng, tao rất không hiểu.” Trang Khiêm đứng thẳng, “Nhưng tao hiểu trách nhiệm làm một phú nhị đại, ngồi ăn rồi chờ chết vinh quang cỡ nào. Mà mày một người ngay cả kế hoạch cho tương lai cũng không có, không xứng làm bạn bè phú nhị đại.”

Đồng Đồng ngẫm nghĩ, cậu thật sự không cẩn thận nghĩ tới thi đại học nào, chỉ có chung chung.

Thế nhưng cái chung chung này không cụ thể chút nào.

Hồi nhỏ cậu cũng đã từng nghĩ, khi đó cậu muốn thi học viện âm nhạc.

Như vậy thì có thể ôm đàn violon của mình mỗi ngày.

Nhưng bây giờ, cậu muốn chọn trường nào, nên chọn ngành nào, hình như cậu không có một mục tiêu đặc biệt rõ ràng.

“Thật ra thì mày cũng không cần xác định mục tiêu gì.” Trang Khiêm nói với chính mình, “Cứ chọn đi, chọn mấy trường đại học nổi tiếng chơi.”

“Chu Du thì sao, cậu nhìn cậu xem, thành tích thuộc cùng một đẳng cấp với tôi.” Trang Khiêm nói, “Hai chúng ta khẳng định có chung chủ đề.”

“Tôi không có, tôi muốn thi cùng một trường đại học với Đồng Đồng.” Chu  Du nhanh chóng nói, “Tôi phải học thuộc lòng, cậu đi đi.”

“Hai ngươi làm người yêu sao mà chọc người ta tức giận thế chứ?” Trang Khiêm trừng mắt, rút ra một thẻ ngân hàng, thuận tay kéo một bạn học đi qua, đưa thẻ ngân hàng ra: “Cậu nói cho tôi, cậu có muốn thi cùng một trường đại học với tôi không?”

“Lại nữa rồi…” Đồng Đồng thở dài, quay người vùi vào lòng Chu Du.

Buổi chiều trường nghỉ học, Đồng Đồng và Chu Du đi đến kiểm tra nhà mới trước.

Ngày mai là thứ bảy, đúng lúc cả nhà đều kiếm ra thời gian rảnh để cùng dọn nhà.

Căn nhà gia đình chọn để ở, Đồng Đồng vẫn chưa bao giờ nhìn thấy nó.

Nhà mới là một tòa nhà chung cư gần hồ nước nhỏ kia, không sánh bằng biệt thự biệt lập trước đây của nhà cậu.

Nhưng tòa nhà chung cư này là tòa nhà tốt nhất ở đây, cũng gần trường học của họ hơn nhiều.

Bên trong ngôi nhà được trang trí tỉ mỉ, cơ bản nên có đều có.

“Không tệ, rất rộng.” Chu Du ngồi trên sofa gõ gõ, lại nhấn hai cái, “Cũng được, mắt nhìn của dì không tồi.”

Đồng Đồng nhìn quanh một vòng, đi thẳng ra ban công, cậu thích nhất ban công nhà này.

Ban công rất rộng, đặt một cái bàn kiểu dáng châu Âu.

Cậu không thích loại này, để ghế sofa thấp mềm tốt biết bao. Phơi nắng, tan chảy trong ngay trong ghế sofa.

Hôm nay trời nắng to, lặn xuống một nửa rồi mà vẫn rất sáng.

Một mảng lớn ánh chiều tà màu vàng cam, rơi trên mặt hồ xa xa, sóng nước lấp loáng trên hồ.

Mơ hồ có thể trông thấy một chiếc thuyền trôi nổi bên bờ.

Đồng Đồng được gió nhẹ thổi híp mắt lại, đột nhiên cậu nhớ đến buổi tối hôm đó, nghiêng đầu nhìn Chu Du đứng bên cạnh cậu, hỏi dò: “Lần trước cái phát sáng ở trong hồ rốt cuộc là cái gì?”

“Đồng Đồng…” Chu Du giống như không nghe thấy cậu hỏi, tự mình mở miệng, “Anh đột nhiên nghĩ, có phải chúng ta nên suy nghĩ một chút về sau này không.”

“Sau này?” Đồng Đồng không nghĩ tới hắn đột nhiên hỏi điều này.

“Ừm, sau này. Trang Khiêm hỏi em sau này thi đại học nào, em nói chưa nghĩ tới.” Chu Du dừng một lát, mới thong thả nói, “Thật ra anh nghe em nói như vậy, rất không chắc chắn. Em không có một mục tiêu sao, hoặc nói kế hoạch cho tương lai?”

Đồng Đồng ngẩn ra, thật lâu mới nghi hoặc mở miệng: “Mục tiêu nhỏ ngắn hạn của em rất nhiều, thi đứng thứ nhất, kiếm ít tiền, lấy được học bổng…”.

Đồng Đồng chậm rãi nói đến đây, đột nhiên hiểu mục tiêu Chu Du chỉ là gì.

Cậu cẩn thận moi móc đầu óc của mình.

Bởi vì liên quan đến hoàn cảnh gia đình, thật ra đã tạo cho Chu Du không có cảm giác an toàn ở một số khía cạnh. Cha mẹ ly hôn, ba bận công việc, mẹ vẫn luôn ở nước ngoài.

Người thân cận nhất để hắn trở thành mục tiêu bên ngoài, hoặc nói, tương lai của bọn họ không nghĩ đến hắn.

Chu Du là một người giỏi bày tỏ, nhưng vì nguyên nhân ở mặt này, sẽ xuất hiện trốn tránh không tự tin.

Đồng Đồng im lặng một lúc.

Mặc dù thành tích gần đây của Chu Du đã nâng cao lên rất nhiều, nhưng nói cho cùng nền tảng khoa học xa hội tổng hợp quá kém. Nếu như muốn học cùng một trường với cậu, vẫn còn có chênh lệch.

Cậu biết Chu Du đang mơ hồ lo lắng điều gì.

Nhưng cậu không muốn nói bất cứ lời gì để Chu Du chuyển đến ban khoa học tự nhiên. Cậu chỉ cần giúp hắn, sát cánh cùng hắn.

“Trước đây em từng sống rất suôn sẻ, chuyện tương lai dường như liếc mắt là có thể thấy được, căn bản em không cần phải nghĩ. Sau đó trong nhà xảy ra chuyện, em vẫn không nghĩ về tương lai, vì sợ. Không dám nghĩ.” Đồng Đồng nói rất chậm, “Cho nên, từ tương lai này, em chưa từng nghĩ quá nhiều.”

Nét mặt của Chu Du thoạt nhìn có phần lúng ta lúng túng hiếm thấy.

“Nhưng mà gần đây em đang suy nghĩ một chuyện. Có lẽ vẫn chưa cụ thể lắm, nhưng rất chắc chắn.” Đồng Đồng cười một tiếng, “Bất luận tương lai sau này em ở đâu, trong tương lai của em chắc chắn đều có anh.”

Trên mặt Chu Du không nhìn ra cảm xúc, bỗng nhiên đưa tay, ôm lấy Đồng Đồng.

Một lúc lâu.

“Anh biết.” Chu Du cười lộ răng nói.

Bảy giờ sáng hôm sau, tổng động viên dọn nhà.

Đồ đạc trong nhà Đồng Đồng không có nhiều, món đồ lớn nhất ngoại trừ giá sách của Đồng Đồng ra những cái khác đều là của chủ nhà.

Cho nên chỉ cẩn chuyển quần áo, đồ dùng hằng ngày, dụng cụ nhà bếp, còn có sách.

Cả nhà đã đóng gói xong đại khái đồ vật vào đêm hôm trước.

Bốn bao lớn, mấy bao nhỏ, nặng nhất là tài liệu của Đồng Đồng còn có sách.

Đồng Kinh Thân xách theo hai túi quần áo nhẹ nhất đi đi lại lại giữa lầu trên lầu dưới, đôi môi trắng bệch, tựa ở cầu thang, thở hổn hển.

Sắc mặt nhìn qua thật sự không tốt.

“Ba?” Đúng lúc Đồng Đồng xuống lầu, thả hộp trong tay xuống, nhận lại hai túi quần áo trong tay ba cậu, “Ba có muốn uống chút nước không?”

“Hôm qua ba con thức đêm mở hội hòe gì đó.” Bùi Vân ôm một chậu đựng đồ rửa mặt đi qua, “Hai giờ sáng mới tắt máy tính, trước kia làm vậy thì không có vấn đề gì, bây giờ vẫn có thể sao? Đúng là điên.”

“Ô kìa!” Đồng Kinh  Thân cười một tiếng, “Không phải anh đã tắt sớm rồi à?”

Hôm nay Bùi Vân vui vẻ, lười nói y, quăng một cái liếc mắt, ôm đồ xuống lầu.

“Ba, ba đừng mệt quá.” Đồng Đồng lo lắng dặn đi dặn lại.

“Trong lòng ba hiểu rõ, đừng lo lắng.” Đồng Kinh Thân vỗ vỗ bả vai cậu, “Đưa cho ba, ba xách.”

“Ba đừng làm việc muộn quá.” Đồng Đồng đè lại lo lắng, “Nhà mình như bây giờ rất tốt.”

Đồng Kinh Thân bất đắc dĩ búng trán cậu một cái, “Biết rồi —— ”

“Chuyện gì vậy?” Chu Du khiêng một  bao lớn, hấp tấp chạy xuống, “Không xách được hả?”

Không đợi hai người đáp lại, tay trái Chu Du kéo hộp sách trên tay Đồng Đồng qua, tay phải cầm lấy một cái túi trên tay Đồng Kinh Thân, lại chạy xuống như một cơn gió.

Đồng Đồng: “… … …”

“Nhanh đi nhìn xem, cái bao trên lưng nó to quá.” Đồng Kinh  Thân cười đẩy Đồng Đồng, “Thể trạng này của Chu Du quá đáng sợ, kéo lùi thời đại một chút, thích hợp làm một ông trùm xã hội đen.”

“Ông trùm xã hội đen nói chung không cười hì hì.” Đồng Đồng hừ lạnh một tiếng, tăng tốc bước chân đuổi theo.

Sau khi Đồng Kinh Thân đi xuống, lại bị Bùi Vân mắng cho một trận, Đồng Đồng cũng không yên lòng ba cậu leo lên leo xuống khiêng đồ.

Đồng Kinh Thân không biết làm sao, đúng lúc đồ đạc đã chuyển được một ít rồi, y bắt đầu lái xe chở đồ đạc đến nhà mới bên kia.

Bùi Vân ở lại chỗ này cũng không chuyển được đồ, dứt khoát đi đến nhà mới sửa sang lại.

Cho nên phần lớn đồ đạc đều do Chu Du và Đồng Đồng hợp sức khiêng xuống dưới.

Mặc dù không nhiều đồ, nhưng xe không lớn, xe riêng nhỏ.

Đồng Kinh Thân lái xe vừa đi vừa về chở ba lần, mới chuyển xong đồ.

“Chuyến này đi cùng nhau?” Đồng Kinh Thần thò đầu ra từ cửa sổ xe, lấy kính râm đẹp trai xuống, “Các tiểu soái ca, lên xe.”

“Đại soái ca, cháu có xe.” Chu Du cười lắc lắc chìa khóa xe treo trên ngón tay.

Mô-tô hạng nặng của Chu Du vẫn đỗ trong ga-ra của chủ nhà ở bên dưới, đặt chung một chỗ với chiếc xe ba bánh của chủ nhà.

Tiếng động cơ nặng nề vang lên, như đập vào trái tim, Đồng Đồng đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua con hẻm sứt mẻ lộn xộn.

Đột nhiên cảm thấy cũng không xấu như lần đầu tiên nhìn thấy.

Không cho cậu quá nhiều thời gian suy nghĩ, bóng đen mang theo tiếng nổ vang rền, Chu Du mang theo cậu, lao ra  khỏi con hẻm nhỏ này.

Chuyển xong gần tới giữa trưa, sau lưng Đồng Đồng ướt đẫm mồ hôi, bị gió thổi như thế, thoải mái có thể híp mắt lại.

“Em không muốn đội mũ bảo hiểm.” Đồng Đồng ghé sát vào tai Chu Du nói to.

“Được, cởi ra.” Chu Du kêu to, giảm tốc độ lại.

Đồng Đồng từ từ ngồi thẳng người, cởi mũ bảo hiểm ra, cậu giơ tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau đầu, đón gió cảm nhận gió thổi, gió thổi lên lọn tóc cậu, gió xuyên qua đầu ngón tay cậu.

Gió bao vây lấy cậu và Chu Du.

“Xoay thêm hai vòng nữa.” Đồng Đồng dựa vào tấm lưng cũng ướt đẫm của Chu Du, híp mắt lại, “Thoải mái.”

Đợi bọn họ xoay hai vòng quanh cái hồ nhỏ kia, lúc về đến nhà, trong nhà đã được thu dọn gần như xong.

Có thêm rất nhiều thứ, so với hôm qua họ đến căn phòng được trang trí tinh xảo có nhiều nhân khí.

“Hóng mát chơi vui chứ?” Đồng Kinh Thân ném hai chai nước qua, chỉ chỉ ban công, “Ba thấy hai đứa xoay vòng quanh như hai đứa thiểu năng, tuổi trẻ đúng là thú vị.”

Đồng Đồng nghe vậy, mặt hơi đỏ, xấu hổ cầm chai nước ngồi xuống sofa.

Chu Du cũng không thèm để ý chút nào, cười một cái với Đồng Kinh Thân, đặt mông ngồi bệt xuống thảm bên chân Đồng Đồng.

“Cuối cùng cũng thấy ánh sáng rồi.” Bùi Vân thu dọn phòng ngủ xong đi ra ban công trống trải, hít sâu một hơi.

“Rộng thoáng.” Đồng Kinh Thân cảm thán.

Bùi Vân đứng trong chốc lát, nghe thấy tiếng cười của Đồng Đồng quay đầu nhìn.

Đồng Đồng ngửa đầu uống nước khoáng, Chu Du ngồi trên mặt thảm bên cạnh sofa, ngửa đầu nhìn Đồng Đồng, cười duỗi tay chọc chân cậu.

Đồng Đồng cười né tránh, Chu Du lại tiến tới.

Bùi Vân nhìn ánh sáng trong mắt hai người, nhíu mày, cảm thấy hình như hai người càng ngày càng thân mật với nhau hơn.

“Hôm nay làm phiền Chu Du rồi, giúp mang lên chuyển xuống.” Bùi Vân cười đi tới, “Cách cũng không xa, sau này đừng quên đến nhà dì ăn cơm.”

“Không thành vấn đề dì ạ, sẽ không quên, cháu cũng dọn nhà!” Chu Du cười, “Ngay tại dưới lầu nhà dì, chẳng qua cháu không có đồ đạc gì để chuyển, xách người vào ở là được rồi.”

Bùi Vân hơi ngẩn ra, biểu hiện trên mặt trở nên hơi phức tạp.

Ngày thường Chu Du và Đồng Đồng rất gần nhau, hai người Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu(2).

(2) “Mạnh không rời Tiêu”, hoặc là “Tiêu không rời Mạnh” xuất từ « Dương gia tướng », Tiêu, Mạnh chỉ hai đại tướng Tiêu Tán và Mạnh Lương là thuộc hạ của Dương Duyên Chiêu (Dương lục lang), hai người kết nghĩa huynh đệ thường như hình với bóng.

Bây giờ chuyển nhà cũng chuyển theo, cô không thể không nghĩ nhiều.

Bùi Vân không tiếp lời, trong phòng trở nên yên tĩnh.

Đồng Đồng cũng nhận ra được cảm xúc của mẹ cậu, vô thức nhìn về phía ba cậu.

Đồng Kinh Thân tiên sinh ngồi một bên nghỉ ngơi cũng căng thẳng, ho hai tiếng: “Vân à, trong phòng ngủ của chúng ta hình như —— ”

“Anh đừng nói chuyện.” Bùi Vân dùng trực giác của phụ nữ nhạy cảm nhận ra bất thường, cô quay đầu nhìn về hai đứa trẻ nháy mắt trên mặt không có biểu cảm gì.

Cô mở to miệng, lại không thể hỏi bất cứ gì.

Đầu óc Đồng Đồng hơi rối loạn, quá đột ngột, cậu thậm chí chưa kịp phản ứng.

Cậu đột nhiên nghiêng đầu liếc nhìn Chu Du.

Nụ cười trên mặt Chu Du nhạt tới mức không nhìn thấy, chỉ trong chốc lát này, thậm chí hơi trắng bệch.

Đồng Đồng nhíu mày, đầu óc rối bời chậm rãi tỉnh táo lại, cảm xúc chỉ còn lại một loại, cậu thương Chu Du.

Tuy Chu Du chưa từng nói với cậu, nhưng rất rõ ràng, người nhà Chu Du đều biết quan hệ của hai người họ.

Không phải nói gì mà có công bằng hay không, Chu Du nói rồi thì cậu nhất định phải nói.

Mà cậu quan tâm Chu Du, cũng quan tâm mẹ cậu.

Đồng Đồng nhìn thẳng Bùi Vân, khẽ lên tiếng: “Mẹ con vẫn muốn tìm cơ hội nói —— ”

“Nói cái gì?” Bùi Vân ngắt lời cậu, trên mặt không có biểu cảm gì, lùi hai bước, “… Mấy người có ý gì.”

Chu Du vẫn không nói chuyện, hoặc là căn bản nói không nên lời.

Hắn dám chảy máu trên sàn quyền anh, hắn dám thách thức quy tắc của ba hắn.

Hắn vẫn luôn là một Chu Du dũng cảm khiêu chiến và không e ngại bất kỳ gian nan hiểm trở nào.

Nhưng bây giờ hắn không dám nhìn vào mắt Bùi Vân.

Bùi Vân là một người rất dịu dàng, một nữ trưởng bối mà hắn chưa bao giờ gặp được trong quá trình lớn lên.

Hắn rất thích Bùi Vân, đây là người mẹ hắn muốn khi còn bé.

“Mẹ, là thế này.” Đồng Đồng bảo vệ Chu du cứng đờ, “Con với Chu Du —— ”

“Đồng Đồng!” Chu Du thấp giọng ngăn cậu lại.

Chu Du rõ ràng hoảng rồi, hắn lo lắng Bùi Vân tức giận, cũng lo lắng Đồng Đồng ầm ĩ với người nhà sẽ khó coi.

Hắn biết quan hệ gia đình tiêu cực có thể mang đến cho người ta điều gì, hắn có thể cảm nhận được hết.

Hắn không muốn khiến gia đình của Đồng Đồng xuất hiện bất trắc vì hắn.

“Mẹ, ” Đồng Đồng túm lấy tay Chu Du, thốt ra, “Con với Chu Du ở bên nhau.”

“… Ở bên nhau cái gì?” Bùi Vân ngây ngẩn cả người, cô nhìn Đồng Đồng lại quay đầu nhìn Đồng Kinh Thân, “Ở bên nhau là có ý gì?”

“Không phải đâu dì, dì ơi cháu ——” Chu Du buông lỏng tay Đồng Đồng ra.

“Cái gì không phải?” Đồng Đồng nhíu mày ngắt lời hắn, “Anh có ý gì hả?”

“Anh không có ý gì.” Chu Du không dám nhìn Bùi Vân, “Em đừng nói nữa.”

“Anh không có ý gì? Anh không có ý gì anh hất tay em ra?” Đồng Đồng nổi giận túm lấy tay hắn lần nữa, “Anh biết em có ý gì không?”

“Anh hiểu ý của em, em hiểu ý anh không!” Chu Du cũng cuống lên.

“Ở bên nhau chính là người một nhà! Có nghĩa là không xa không rời! Anh hiểu không?” Đồng Đồng đập một phát lên bả vai hắn, “Anh biết cái gì!”

“Anh hiểu mà! Em mới không hiểu!” Chu Du gào lên với cậu.

“... Mẹ kiếp.” Đồng Đồng tức váng đầu, xông lên.

Hôn nay cậu chỉ muốn đánh chết cái tên đần độn này

Lúc hai người ôm thành một khối do Đồng Đồng bắt đầu đơn phương đánh nhau với Chu Du, Đồng Kinh Thân và Bùi Vân căn bản không kịp phản ứng.

“Này này này! Bình tĩnh nói! Đừng động thủ! Đồng Đồng! Không được đánh người!” Đồng Kinh Thân quả thật bó tay toàn tập, vội vàng xông lên chặn trước mặt Chu Du.

“Đồng Đồng! Con làm gì thế! Đừng đánh vào mặt nó!” Bùi Vân cũng tham gia can ngăn, “Này! Không được đánh người! Buông tay! Ở bên nhau thì ở bên nhau! Đừng đánh nhau!”
Tác giả có lời muốn nói: Đồng Đồng gắt gỏng, come out online

Bình luận

Truyện đang đọc