BẠN CÙNG BÀN CẬU TỈNH TÁO LẠI ĐI

“Không được! Để tôi nói trước!” Chu Du bịt kín miệng Đồng Đồng.

“Không! Tôi trước!” Đồng Đồng gấp gáp không thôi, dẫm thẳng lên chân Chu Du.

“Á!” Chu Du kêu một tiếng, “Tôi nói cậu biết! Tôi—— “

“Tiên sư cậu! Tôi nói trước!” Đồng Đồng trực tiếp nhét cánh tay mình vào miệng hắn, phách lối gào, “Chu Du! Tôi —— á! Mịa nó cậu dám cắn tôi!”

“Cậu còn giẫm chân tôi đấy!” Chu Du không cam lòng yếu thế, bản thân hắn cũng không biết lúc này mình muốn nói gì.

Thế nhưng! Hắn hắn chỉ muốn nói trước!

“Tôi giẫm cậu này!” Đồng Đồng vừa vội vừa tức, với tay cầm cái móng heo, ném vào miệng Chu Du, “Im mồm!”

Lần này Chu Du bị đánh cho bật cười, cầm lấy cổ tay cậu đặt người lên sofa: “Cậu đợi một lát cho tôi! Làm gì hả! Cậu muốn nói gì!”

“Tôi nói trước!” Đồng Đồng rống.

“Cậu nói cậu nói.” Chu Du bất đắc dĩ, chính hắn cũng quên mất mình nên nói gì.

“Tôi… Tôi…” Đồng Đồng nắm một bên ông quần, môi hơi khô, lời cũng chạy lên tận họng, lại không nói ra được.

Khóe miệng Chu Du bị đánh lúc nãy đa tê rần, hắn lè lười liếm liếm, liếm ra khắp miệng vị chân giò.

“Cậu làm gì!” Đồng Đồng nhìn động tác liếm môi của hắn, lập tức rướn người cưỡi lên người hắn đè xuống sofa, “Biến thái!”

Cửa nhà đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.

Đồng Đồng nghe thấy tiếng động, cưỡi trên người Chu Du nhìn ra sau, thấy mẹ và ba cậu mang vẻ mặt hoảng sợ.

Chu Du cũng quay đầu nhìn lại, phản ứng vô cùng nhanh chóng, giả vờ giả vịt bắt đầu khóc.

Đồng Đồng: “???”

Bùi Vân cuống lên: “Sao… sao con lại đánh Chu Du hả!”

“Con không có!” Đồng Đồng vội vã đứng dậy khỏi người Chu Du.

“Cháu không sao đâu dì à, dì đừng nói cậu ấy.” Chu Du vô cùng đáng thương từ từ ngồi dậy, bịt cái miệng muốn cười của mình.

Đồng Đồng: “?!”

Đúng là người không biết xấu hổ.

“Đánh vào mặt rồi?” Bùi Vân lo lắng liếc mắt nhìn Chu Du, quay đầu trừng Đồng Đồng, “Con còn đánh lên mặt người ta?!”

“Con không có!” Đồng Đồng trừng Chu Du, đột nhiên nhớ ra quay đầu lại nhìn ba mẹ cậu, “Sao ba mẹ về rồi? Không phải nói tối mới về ạ?”

“À… Bác sĩ nói không sao, ngày mai mẹ có tiết không dạy, nên dứt khoát hôm nay đón ba con về.” Bùi Vân nói xong, lo lắng đi xem vết thương trên mặt Chu Du, bị Chu Du ngăn lại.

“Dì ơi, cháu không sao, không đánh nặng lắm đâu.” Chu Du khẽ nhíu mày đứng dậy, “Dì ơi, cháu về trước đây.”

“Đồng Đồng! Mẹ dặn con bao nhiêu lần không được đánh nhau, càng không được đánh người khác!” Bùi Vân gọi, “Tiễn bạn ra ngoài!”

Đồng Đồng: “…”

“Tôi về đây.” Chu Du nhìn Đồng Đồng tiễn hắn ra cửa.

“Cút đi.” Đồng Đồng hừ lạnh một tiếng.

“Cậu không tiễn tôi thêm tí nữa sao?” Chu Du nhíu mày.

Đồng Đồng nhìn khoảng cách từ cửa nhà mình đến cửa nhà hắn chưa đến hai mét, châm chọc: “Tôi tiễn cậu lên tận giường, đắp kín chăn cho cậu rồi mới về.”

“Có thể sao?” Chu Du kinh ngạc vui mừng.

“Xéo đi.” Đồng Đồng mắng.

Chu Du đột nhiên sát lại gần, cười nói: “Ngủ ngon.”

“… Ngủ cái rắm.” Đồng Đồng không được tự nhiên lùi về sau một bước, quay người về nhà mình.

Chu Du nhìn bóng lưng cậu, cười híp cả mắt. Về nhà thay một bộ quần áo thể thao, đeo tai nghe lên đi xuống lầu.

Làm nóng toàn thân đơn giản trong ngõ, hắn ngửa đầu nhìn nhà Đồng Đồng đang sáng đèn.

Nhìn đến khi mỏi cổ, Chu Du mới chạy ra ngõ, bắt đầu chạy đêm.

Hắn có thói quen chạy một lúc vào buổi tối, phòng tập thể hình cách đây rất xa, đón xe phải đến hơn hai mươi phút.

Chu Du lười đi, hầu như mỗi ngày đều chạy một vòng quanh cái hồ sắp cạn gần đó.

Quay về sau khi chạy xong một vòng, phấn khích trong đầu Chu Du chỉ tăng chứ không giảm, vừa đi vừa nhảy.

Đèn đường trong ngõ đã tắt, thị lực Chu Du tốt, lúc đi về phía dãy nhà mình thoáng cái nhìn thấy phía trước có bóng người.

Chu Du cau mày nhìn qua, nhờ ánh trăng đã thấy rõ.

Phía trước có ba người đàn ông, hai người đội mũ, một người còn đeo khẩu trang.

Bây giờ đã gần sáng, mặc như thế đi loang quanh dưới lầu, nhìn đã thấy bất thường,

Ba người đi lang thang trong ngõ cũng chú ý đến Chu Du, quên nhìn sang bên này, cũng không nói gì, chậm rãi rời đi.

Chu Du cũng nhìn họ chằm chằm, thấy người đi xa, mới lên lầu.

Hôm nay chạy bộ không nhanh, nhưng toát mồ hôi khắp người. Nguyên do hoàn toàn bị đốt cháy bởi ngọn lửa trong lòng.

Mở vòi nước ra, dòng nước ấm áp chảy xuống.

Chu Du thở dài trong sương mù ào ạt, tâm trạng phấn khích mờ dần theo thời gian, trong lòng hắn bắt đầu không chắc chắn khó giải thích được. Đột nhiên hắn nhận ra hắn thích Đồng Đồng là con trai.

Đồng Đồng cũng sẽ thích con trai sao.

Chu Du suy nghĩ vấn đề này suốt một buổi tối.

Sáng sớm, hai người chạm trán trong hành lang.

Đồng Đồng liếc mắt nhìn hắn, Chu Du cười lại gần cậu, khoác vai cậu: “Hôm qua tôi không đúng, tha lỗi cho tôi đi.”

Đồng Đồng nhíu mày, bởi vì ba cậu về rồi, tâm trạng cũng tốt lên.

Ngủ một giấc tinh thần sảng khoái, ngay cả nhìn Chu Du cũng không đáng ghét như tối hôm qua, dối trá quan tâm một câu: “Đêm qua cậu ngủ không ngon à?”

“Ừ.” Chu Du uể oải nói, “Đề văn hôm qua khó quá.”

“Đến lớp tôi dạy cho cậu.” Đồng Đồng rất nghĩa khí vỗ vỗ sau lưng hắn.

“Cảm ơn chị em ——” Chu Du nói đến một nửa ngậm miệng, giọng nói nhỏ mà kiên định nói, “Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đoạn tuyệt tình chị em!”

Đồng Đồng: “…”

Ai từng làm chị  em với cậu?

Nhưng mà hôm nay Đồng Đồng lười tính toán với Chu Du, liếc mắt nhìn hắn không lên tiếng.

Coi như cậu thầm chấp nhận Chu Du rồi, trái tim bất ổn cũng ổn định lại.

Đi trong ngõ, ngoảng cách hai người bằng một nắm đấm được Chu Du lặng lẽ kéo gần lại, đi một lát, Chu Du còn đụng sang bên một cái.

Chưa đụng được ba lần, nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng ngọt ngào.

Đồng Đồng càng ngày càng nổi nóng.

Lần thứ hai Chu Du nhếch mông đụng sang, Đồng Đồng đạp thẳng tới: “Bị thần kinh hả!”

Chu Du bị đạp vẫn rất vui vẻ, nhây nhây sát lại gần bị đạp mấy cái.

Đi thẳng đến trạm xe buýt, Chu Du mới thôi nhây.

Chuyến xe buýt này đi qua trường Minh Đức bọn cậu, trường quốc tế và trung học số 12, trên xe đều là học sinh.

Lúc mới bị trẹo chân cậu không ngồi xe buýt, mấy ngày qua chân khỏi rồi thì không đón taxi đến trường nữa.

Một ngày cả đi cả về phải đến hai mươi.

Ngày đó khi Đồng Đồng bắt đầu tính toán những điều này trong đầu, đột nhiên cậu phát hiện mình có khái niệm với tiền bạc.

Cũng biết đây bài học đầu tiên mà cuộc sống mang lại cho cậu.

Trên xe rất nhiều người, hai người vất vả lắm mới chen lên được.

Nhưng đến khi càng ngày càng nhiều người, Đồng Đồng bị kẹp giữa một đống người hơi khó thở.

Chu Du nhíu mày, chậm rãi dịch đến trước mặt Đồng Đồng. Hai tay khoác lên thanh ngang bên trên, lùi ra sau, đẩy mạnh ba nam sinh ra, kéo ra một không gian có thể hít thở thoải mái hơn cho Đồng Đồng.

“Sao rồi?” Chu Du cúi đầu hỏi cậu.

“Không sao đâu.” Đồng Đồng ngó ba nam sinh phía sau sầm mặt giận mà không dám nói gì, hơi lúng túng, “Cậu nhích về đây một chút.”

Chu Du cho rằng cậu choáng đầu, tiến lên một chút, nhấn đầu cậu lên ngực mình, “Cảm nhận cơ ngực của tôi đi.”

Đồng Đồng: “…”

Đúng là Đồng Đồng hơi choáng, xung quanh gần như toàn là người chen người, cậu thấy sẽ không có ai để ý đến cậu, cũng không phản kháng, đặt trán trước ngực Chu Du, từ từ thở đều.

Sau khi xe buýt chậm rì rì đi qua hai trạm.

“Cơn suyễn đỡ hơn chưa?” Chu Du chợt hỏi.

“Vẫn được?” Đồng Đồng ngẩng đầu, thấy mặt hắn đỏ lên, lo lắng hỏi, “Cậu sao vậy?”

“Tôi không thở được.” Chu Du nói.

“Hả?” Đồng Đồng vội duỗi tay đỡ hắn, nhưng tay bị kẹp không nhấc lên được, chỉ có thể khoác lên hông hắn.

“Đợi tí, đừng sờ lung tung.” Chu Du cắn răng nhìn cậu, “Trước tiên cậu nhìn xem cậu để chân ở đâu?”

“Cái gì?” Đồng Đồng cúi đầu vừa nhìn, vô thức trả lời, “Trên chân cậu á…”

Đồng Đồng nói xong: “…”

“Hơi đau.” Chu Du nói.

“Xin lỗi.” Đồng Đồng vội vã lùi ra.

“Không sao.” Chu Du cũng vội nói.

Hai người như hai người bạn nhỏ lễ phép nói xin lỗi và không sao xong, sau đó đều nhận ra bầu không khí giữa hai người không bình thường.

Trên xe ồn ào hỗn tạp chen lấn, giây phút này hai người như bị khóa trong một không gian riêng biệt.

Một lúc sau, trên xe càng ngày càng nhiều người hơn, Chu Du như con nhím mọc đầy gai, đem trái cây quý giá nhất bảo vệ ở giữa bụng.

Cũng không ai dám đến gần nam sinh vừa cao ráo nét mặt lại thối này.

“Cậu có thể để hai chân lên luôn.” Đột nhiên Chu Du dán vào tai Đồng Đồng, nhỏ giọng mở miệng, “Thế này người khác sẽ không giẫm lên chân cậu được.”

“Không… Không cần…” Mặt Đồng Đồng bắt đầu nóng lên, không dám nhìn vào mắt hắn.

Sao cậu lại cảm thấy Chu Du không đúng lắm.

Đoạn đường phía trước bị chặn, bác tài phanh giật một cái.

Đồng Đồng: “!!”

Chu Du: “!!!”

Hai người một thì đang cúi đầu một đang ngẩng đầu, suýt chút nữa cọ môi vào nhau.

Cũng may mũi hai người đều cao, bị va phải đến mức đau xót tốt xấu gì cũng không đụng trúng miệng.

Đồng Đồng và Chu Du vội lùi ra sau liếc nhau một cái, đều đỏ cả mặt, lại vội nghiêng đầu qua.

Mũi xót cực kỳ, hai người đau sắp chảy cả nước mắt, chỉ cố chịu không dùng tay xoa.

Nhưng cánh tay dính vào nhau, mũi chân chống mũi chân, hơi thở quấn quýt. Khiến hai trái tim tuổi trẻ nhiệt liệt đập thình thịch trong ngực càng gần nhau hơn.

Sau khi xuống xe Đồng Đồng mới dám mở miệng thở mạnh một cái, cũng không đợi Chu Du, cúi đầu chạy ào vào tòa nhà dạy học.

Chu Du đứng tại chỗ, cười như tên đần nhìn vết chân màu đen trên đôi giày thể thao màu trắng của mình.

Hắn nhìn bóng lưng Đồng Đồng, cười lên vừa bước được hai bước. Nhìn dòng người hỗn loạn ở cổng trường. Sợ người khác giẫm lên đôi giày đã bị Đồng Đồng giẫm của hắn.

Suy nghĩ một chút khom lưng ngồi xổm, cởi giày ra, xách cẩn thận, bây giờ mới đi chân trần vào lớp.

Đến phòng học hắn liếc mắt đã thấy Đồng Đồng đang ăn sáng.

Hắn xách giày đi về phía trước, vừa định há miệng.

“Bị điên à, ăn sáng thôi cậu nâng giày làm gì?” Đồng Đồng lườm một cái.

Chu Du hít vào một hơi, che ngực, hắn thật sự yêu rồi.

Đồng Đồng lườm quá… quá… quá xấu.

Thế nhưng, hắn rất thích.

Chu Du chưa từng yêu đương, trước đây hắn cũng không có tâm tư ở phương diện này.

Bây giờ đột nhiên yêu rồi, cũng rất hoang mang.

Hắn không biết đi yêu ra sao, thầm mến hay yêu công khai? Vậy có phải trước tiên hắn phải theo đuổi người ta, vậy theo đuổi người ta kiểu gì đây?

Chu Du khổ sở suy nghĩ.

Đột nhiên, hắn nhớ ra trước kia ba hắn đã nói với hắn theo đuổi mẹ hắn tận ba năm liền.

Ba hắn đã kéo số hắn vào danh sách đen, cho nên chuyện này hắn chỉ có thể tìm mẹ hắn, liều chết thử một lần.

Một giây Chu Du cũng không chờ được, hắn đi giày cẩn thận, lấy di động ra khỏi phòng học.

Đồng Đồng nhìn Chu Du ngồi cạnh mình vẫn luôn im lặng không nói, vẻ mặt đăm chiêu. Vừa định hỏi hắn sao lại cởi giày ra, lại thấy Chu Du chợt đứng lên đi rồi.

Đồng Đồng ngẩn ra giây lát.

Mỗi lần Chu Du đi vệ sinh đều gọi cậu đi cùng, mặc dù cậu không thích cùng đi vệ sinh với người khác.

Có thể cậu không đồng ý, mà Chu Du cứ nhất định phải hỏi.

Đồng Đồng nhíu mày ngồi tại chỗ không được bao lâu, cũng đứng lên ra ngoài.

Cậu thấy biểu cảm của Chu Du hơi lạ, lại nhớ Chu Du vừa cởi giày ra.

Cậu lo lắng có phải lúc trên xe cậu giẫm lên chân làm Chu Du bị thương.

Ra khỏi cửa lớp, Đồng Đồng thấy Chu Du vào nhà vệ sinh giáo viên.

Học sinh không được vào nhà vệ sinh giáo viên, giờ đang trong tiết tự học sáng, trong nhà vệ sinh cũng có thể không có giáo viên. Hẳn là Chu Du muốn vào một mình nhìn vết thương trên chân.

Đồng Đồng nhíu mày, cảm thấy chắc cậu đã giẫm chân Chu Du không nhẹ, bước nhanh chân theo vào.

Chu Du liếc một cái thấy trong nhà vệ sinh không có ai, vội đóng cửa một buồng vệ sinh trong đó. Móc di động ra, gọi điện cho mẹ hắn.

Điện thoại vừa kết nối.

Chu Du gọn gàng dứt khoát: “Mẹ, con yêu rồi.”

Đồng Đồng đi vào trong dừng chân, mở to hai mắt, khiếp sợ.

Hắn biết rồi!

Yến Thanh ngây ra một lát, lấy di động ra nhìn tên hiển thị trên điện thoại, sau khi xác định đây là con mình, kinh ngạc: “Kỳ tích. Vẫn có người có thể thích con. Con gái phía Nam thật sự là người tài cao gan lớn.”

“Không phải con gái.” Chu Du nhăn nhó nói, “Là con trai.”

Yến Thanh khiếp sợ: “Đùa gì thế?”

Chu Du suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Đồng tính luyến ái mẹ biết không, mẹ, con là gay.”

“À…” Mẹ chần chờ một chút hỏi, “Vậy con là công hay thụ hả?”

Cái quái gì thế?

Chu Du nghe không hiểu mẹ hắn nói gì, nhưng lúc này trong đầu hắn đều là suy nghĩ nhanh nhanh hỏi mẹ hắn cách theo đuổi người ta, vậy là nói mò cho qua: “Công hay thụ à? Con thụ đi.”

Mẹ: “!!”

Đồng bên ngoài cửa buồng vệ sinh: “?!”
Tác giả có lời muốn nói:

Chu Du: Tuy rằng tôi cao 1m89, nhưng tôi là thụ.

Bình luận

Truyện đang đọc