BẠN CÙNG PHÒNG BẠN TRAI CÔ ẤY LÀ QUỶ VƯƠNG


Sau khi tạm biệt nữ quỷ, tôi đứng đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mới đợi được một nữ sinh cầm dù đi qua rừng cây nhỏ.

Ban đầu tôi muốn đợi đến tối mới đi đến nơi ẩn núp cho du hồn.

Nhưng ở đại học Lĩnh Nam, luôn khiến tôi có một loại ảo giác, giây tiếp theo Chu Độ sẽ tìm đến đây.

Vì thế tôi chỉ có thể tiếp thêm tinh thần, khi nhìn thấy nữ sinh đi ngang qua, nhanh chóng chui vào ô che nắng của cô ấy, lại nhân lúc nữ sinh và chiếc xe trên đường giao nhau, nhanh như gió chuồn vào trong chiếc xe hơi nhỏ màu đen đang đi về phía cửa Đông.

Chủ xe là một bà mẹ trẻ, phía sau ghế lái đặt một chiếc ghế an toàn, một cô bé mũm mĩm rất đáng yêu đang ngồi ở phía trên.

Tôi còn cho rằng cô gái nhỏ nhìn thấy tôi sẽ khóc, nào biết cô bé không những không bị không dọa sợ, còn cười toe toét, hoa tay múa chân về phía tôi.

"Giai giai, đừng lo lắng, đợi lát nữa thì gặp được bà ngoại rồi.

" Có thể là không biết vì sao đứa bé đột nhiên vui lên, người phụ nữ quay đầu lại, thấy đứa bé không sao, mới yên tâm tiếp tục lái xe.

Lúc xe đi qua cổng trường phía Đông, tôi tìm được một chỗ râm mát, liền nhảy từ trên xe xuống, lại nhanh chóng dán vào tường đi về phía phố Tuyền Lạc mà nữ quỷ nói.

Với tư cách là một tân sinh viên, kì thực tôi không đặc biệt hiểu rõ về đại học Lĩnh Nam và khu vực xung quanh, nhưng phố Tuyền Lạc ở cửa Đông vì có chợ đêm và quảng trường rộng lớn, lúc vừa mới khai giảng, tôi từng đến nơi này mua đồ dùng kí túc xá với đồng hương.


Mặc dù chỉ đến phố Tuyền Lạc hai lần, nhưng đường đi tôi vẫn còn nhớ rõ.

Theo phương hướng mà nữ quỷ cung cấp, tôi chịu đựng cảm giác nóng rát, một đường đi về phía Tây, vốn cho rằng sẽ tìm rất lâu, nào biết vừa rẽ vào góc thứ nhất, liền thấy một quỷ lão bà mặc áo liệm trên người.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là muốn quay đầu bỏ chạy, từ khi còn nhỏ, tôi đều vô cùng sợ hãi loại áo liệm này.

Vì khi đó đã cảm thấy, loại hoa văn phức tạp trên áo niệm thoạt nhìn không chỉ có vẻ không vui, hơn nữa còn có một cảm giác quỷ dị khó giải thích, mà loại cảm giác quỷ dị này trở nên mãnh liệt hơn khi tôi nhìn thấy lão bà này.

Đỉnh đầu là mặt trời nóng rát, nhưng lão bà không ở chỗ râm mát, mà cuộn tròn lại, ngồi xổm trên lưng một người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên sắc mặt mệt mỏi, đang cúi người khom lưng, sắp xếp một quầy hoa quả trước mặt.

Trên quầy hoa quả có đủ các loại, mà lão bà đó, thuận theo động tác phập phồng lên xuống của người phụ nữ, nhưng ngồi vô cùng vững chắc, cũng không bị rơi xuống.

Có lẽ bị tôi nhìn chằm chằm quá lâu, lão bà đột nhiên ngẩng đầu, nếp nhăn khô quắt trên mặt vỡ ra một chút, sau đó hướng về phía tôi cười cười.

Quả thực bà ta cười lên rất ôn hòa, nhưng tôi nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, bởi đầu bà ta tựa như quay ngoắt lại, gần như 180º.

Tôi nhịn không được lùi về sau một bước, bà ta lại dịch chuyển vèo một cái, một khuôn mặt trắng bệch bỗng chốc bay đến trước mặt tôi.


Nếu lúc này, nhạc nền được chuyển thành một bộ phim kinh dị tiêu chuẩn, tôi phỏng chừng đã ngất đi rồi, nhưng tôi không có, bởi vì siêu thị bên cạnh đang thả vận may đến.

"Bà, chào bà ạ.

" Tôi khô khan mở miệng, bà ta lại cười, cười đến mức nếp nhăn trên mặt đều vỡ ra, "Vừa mới chết?""Đúng vậy, xin hỏi du hồn---"Tôi lấy hết can đảm, còn chưa hỏi hết, lão bà liền xoay người một cái, lại một lần nữa nhảy về trên lưng người phụ nữ, đầu cũng không quay.

"Đi thẳng về phía trước, đến cổng thứ bảy rẽ phải, vào sân xuống giếng, đáy giếng sâu nhất chính là chỗ đó.

""Cảm ơn!" Nhớ tới phản ứng vừa nãy, tôi có chút ngại ngùng, nhanh chóng nói cảm ơn, sau đó rời khỏi góc xó này giống như chạy trốn.

Người sợ quỷ sau khi biến thành quỷ vẫn sẽ sợ quỷ, có quỷ sợ ánh mặt trời nhưng mà có quỷ lại không sợ, đây chính là điều thứ nhất tôi học được sau khi biến thành quỷ.

*Bởi vì đích đến đang ở không xa, tốc độ bay của tôi rất nhanh, chưa tới năm phút đã tới được cái sân mà lão bà áo liệm nói.

Nhưng vừa mới từ trong cửa gỗ xuyên qua, tôi liền đối mặt với mấy đôi mắt dày đặc quỷ khí.

Bọn họ đứng dưới cây đa lớn trong sân, lúc nhìn thấy tôi, mày đều không hẹn mà cùng nhăn lại.

"Mẹ nó, lại đến một đứa.


"Một người đàn ông gầy gò trong bộ vest và áo lót lên tiếng trước, hắn ta sốt ruột nói xong, lập tức có người phụ họa theo.

"Đúng vậy, nơi ẩn núp của chúng ta đã đầy rồi, hai người các ngươi đi chỗ khác đi.

"Hai người bọn họ nói xong, tôi mới phát hiện dưới gốc cây đa, đối diện với bọn họ, còn có một tiểu nam hài đầu thấp bé đang đứng.

Tiểu nam hài khoảng chừng sáu bảy tuổi, đưa lưng về phía tôi, nhìn không rõ mặt mày, nhưng thân hình có vẻ rất gầy yếu.

"Nhưng quỷ tỉ tỉ bảo tôi qua đây, nói chỗ này chưa có đầy.

" Giọng nói của cậu rất dễ nghe, chỉ có điều ngay lập tức bị người đàn ông hung thần ác sát phía đối diện quát lớn.

"Đi đi đi, ai nói với ngươi thì ngươi đi tìm người đó, chỗ ẩn núp này của chúng ta lại không phải nơi thu nhận, giống như các ngươi, một thằng nhãi con một tiểu nha đầu, bản lĩnh gì cũng không có, dựa vào cái gì để nơi ẩn núp của chúng ta tiếp nhận các ngươi?""Tần ca, kì thật tiểu nha đầu bên đó cũng được, lớn lên rất xinh đẹp---" Ánh mắt thèm khát đó nhìn qua đây, tôi lập tức muốn đi, ai biết người đàn ông đó lại bước qua đây trước.

Đi chưa tới mấy bước, lại quay đầu, nhàn nhạt nói: "Đuổi tiểu tử đó ra ngoài trước đi.

"Nói xong, lại xoay đầu nhìn tôi, ánh mắt cũng soi mói, nhìn đến mức khiến cả người tôi không thoải mái.

Cơ hồ không kịp suy nghĩ, tôi lập tức thay đổi chủ ý, "Tôi, tôi không phải đến để nương nhờ, tôi đến chỗ này là muốn tìm lão Vu.

""Ồ, có kẻ thù a!" Người đó để lộ ra nụ cười d@m đãng lại đáng khinh, "Tiểu muội muội lớn lên thật xinh đẹp, không bằng ở với ca ca đi, ca ca che chở cho em!""Che chở thế nào a?" Thanh âm vô cùng kiều mị đột nhiên xuất hiện.

Tôi ngơ ngác quay đầu lại, một người phụ nữ mặc sườn xám với dáng người cực kì mềm mại đang đứng ở cửa.


Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô ấy hơi mím lại, đôi đan phượng và mày hơi nhướng lên, những cái giơ tay nhấc chân cực phong tình.

Mà mấy nam nhân nói chuyện trước đó, sau khi thấy người phụ nữ này, biểu cảm đều không hẹn mà cùng trở nên vi diệu.

Nhưng người đàn ông họ Tần, còn xem như cung kính, hướng về phía người phụ nữ gật gật đầu, kêu Mạn Ngọc tỷ.

Biểu hiện của hắn quả thực cung kính, nhưng người được gọi là Mạn Ngọc tỷ không thèm để ý, thậm chí làm như không thấy, lắc lư thân mình tiếp tục đi về phía tôi, đi đến trước mặt tôi, lại hơi nghiêng người, vẫy tay về phía tiểu nam hài.

Tiểu nam hài lúc này mới quay đầu, tôi mới phát hiện, câu ta lớn lên vô cùng thanh tú, không chỉ mặt mày xinh đẹp, miệng cũng rất ngọt, lúc tôi miệng lưỡi khô cằn, không biết nói gì, cậu ta đã mở miệng gọi chị.

Tiếng chị này, khiến nữ nhân sườn xám tâm hoa nộ phóng (*), nhưng người đàn ông họ Tần ở bên, trước sau lẳng lặng nhìn, cuối cùng, mới nói:"Nơi này quả thật có thể tiếp nhận các người, có điều, nếu quyết định vào đây, thì phải dựa theo quy củ của nơi đây.

"(*) Như hoa trong lòng"Quả thật.

" Lúc nữ nhân tiếp lời vẫn cười như cũ, nhưng tôi có thể mơ hồ cảm nhận được một chút bất đồng, bởi vì khí thế quanh người nữ nhân chợt thay đổi.

Kì thật tôi hoàn toàn có thể giải thích, những người nam nói chuyện vừa nãy tựa hồ đều nghe theo người đàn ông, người đàn ông lại tất cung tất kính đối với nữ nhân này, có thể khiến một tráng quỷ hung thần ác sát tất cung tất kính, nữ nhân này sao có thể không có thủ đoạn?Cô ấy lại mở miệng.

"Đương nhiên, những quy củ khác về sau có thể từ từ học tập, nhưng điều thứ nhất, người mới vào, bữa cơm hai tuần đầu tiên tự mình lo liệu, cũng chính là nói nơi ẩn núp không cung cấp thức ăn, ngoài ra, còn phải liên tục trong vòng một tháng, mỗi ngày đều phải nộp tiền hương khói.

"Cô ấy dừng lời, cười đến vô cùng kiều mị, "Thế nào? Có thể chấp nhận không?"Nam chính đã lên sàn, ha ha, mọi người đoán xem là ai?Nhiều từ mình sẽ để Hán Việt nhé! Nhanh chóng dịch hết sắp đi học rồi ヾ(•ω•)o.


Bình luận

Truyện đang đọc