BẠN CÙNG PHÒNG BẠN TRAI CÔ ẤY LÀ QUỶ VƯƠNG


Dịch: Ling LingDọc theo cánh rừng tối tăm không biết bao lâu, cóc vàng cuối cùng cũng dừng lại trước một cây đại thụ.

Cây đại thụ chạc cây nhiều, thân dày, lá cây xanh mướt, hình dạng giống với đại đa số cây trong rừng, thoạt nhìn cũng không thấy chỗ nào mới lạ, nhưng mà chúng tôi vừa đến gần, chỗ thân cây lập tức nổi lên trận lốc xoáy màu xanh biếc, vô cùng giống với cánh cửa thời không liên kết hai không gian trong phim khoa học viễn tưởng.

"Cửa mở rồi, khách quý theo sát, cửa mở rồi, khách quý theo sát.

"Cóc vàng xoay đầu, đôi mắt tròn xoe giống quả bóng, chớp chớp mấy cái về phía chúng tôi, ngay sau đó, hai chân vừa khom, thả người nhảy vào trong đó.

Lúc tôi vẫn đang do dự nhảy hay không nhảy, lốc xoáy bỗng nhiên b ắn ra từng mảng kim quang chói mắt, nháy mắt liền đem tôi và tiểu hài tử hút vào trong.

Quả thật lúc trước, tôi cùng với tăng nhân và Miêu bà ở trong cấm địa, lĩnh hội được không ít kiến thức.

Nhưng hiện tại nhìn thấy cảnh tượng trong lốc xoáy, vẫn không khỏi níu lưỡi.

Sau khi tiến vào nơi này, một không gian cực lớn giống như một cái thùng nước khổng lồ.

Phía trên, là một mảnh màu xanh gần như trong suốt.

Có thể nhìn thấy nước chảy chậm, nhưng nước lại không hề nhỏ xuống, giống như bị ngăn cách bởi tấm màn trong suốt, phía dưới, là những dây leo chằng chịt giống như hàng trăm con rết, lan rộng ra bốn phía không hề có quy luật, mà ở chỗ cuối, là một nơi giống như tiệm cầm đồ.


Tôi chưa từng đi qua tiệm cầm đồ, nhưng hồi nhỏ quê nhà có một phố buôn bán, trên phố có rất nhiều cửa hàng kí gửi, trong tiệm, cửa sổ làm bằng hợp kim nhôm, vây thành rào cao chỉ có một màu xanh, ở giữa mở một cửa nhỏ, để tiện cho mua bán.

Chỗ cuối nơi này cũng có một cái hàng rào, nhưng vật liệu chế thành không phải là hợp kim nhôm, mà là những nhánh cây dày đặc hình dạng kì quái, nhánh cây giương nanh múa vuốt, nhưng khó khăn lắm mới lộ ra một cái miệng nhỏ, vừa vặn đủ để duỗi một bàn tay.

"Tiểu công tử tới rồi.

"Âm thanh già nua trống rỗng đột ngột xuất hiện, cùng lúc đó, dây leo dưới chân cũng tập hợp thành đoàn, giống như thang máy đưa chúng tôi lên trên, chưa tới ba giây, tôi và tiểu hài tử đã đứng trước hàng rào.

Lúc đầu khoảng cách quá xa, tôi nhìn không rõ mọi thứ, bây giờ khoảng cách quá gần, tôi mới phát hiện, hàng rào này vốn dĩ không phải được tạo bằng nhánh cây, hình dạng chúng nó khác nhau, bởi vì chúng nó vốn dĩ là vật sống, là từng con hắc xà hình dạng kì quái toàn thân màu đen nhánh.

Thấy tôi nhìn chúng, trên dưới trăm con hắc xà bỗng chốc nhếch môi, mắt hạt châu đỏ quay tròn, hướng về phía tôi xoay xoay.

Đến khúc này, trái tim tôi lộp bộp nhảy lên, duỗi tay định nắm lấy tiểu hài tử, lại nắm phải một thứ lạnh lẽo, giống như một bàn tay đúc từ trong khối băng.

Cúi đầu, cả người tôi run lên, da gà tức khắc nổi hết lên.

Thứ mà tôi nắm được không phải tay của tiểu hài tử, mà là một cánh tay bị đứt lìa toàn những đốm xanh, cánh tay bị đứt không có cơ thể, thậm chí trên bàn tay còn có vết máu khô cạn, nhưng nó lại có thể vô thân tự động, ngón tay dài mà bén nhọn thuận theo cánh tay của tôi chậm rãi đi xuống.

Tôi theo bản năng muốn vứt bàn tay này ra, một ngụm khí lạnh bỗng nhiên kề sát bên tai tôi.


"Ha ha, tiểu cô nương này thật có phúc khí.

"Lời này vừa dứt, đầu ngón tay kia vừa vặn dịch đến cằm tôi.

Không biết mọi người từng xem phim cung đấu chưa.

Phi tử và hoàng hậu bên trong, không một ai không mang trên tay bộ móng tay dài được chế tác tinh mỹ, hiện giờ cánh tay đứt đoạn này không mang theo bộ móng, nhưng ngón tay lại thon dài sắc bén, cho người ta cảm giác quái dị lại khiếp người.

Phảng phất một giây sau, đầu ngón tay kia sẽ bỗng chốc chọc nát yết hầu của tôi, khiến tôi máu bắn tung tóe ngay tại chỗ.

Tôi muốn tránh né, lại bị lời trong miệng nó làm cho sửng sốt.

Thật sự có phúc khí?Tôi quả thực tức cười, cánh tay bị đứt lại vèo một cái thu trở về, ngay sau đó, chỗ cửa hàng rào gỗ nhảy ra một trinh nữ bằng giấy, hướng về chúng tôi làm động tác giống như cúi chào, "Mời hai vị.

"Cô ấy nói xong, hắc xà động tác nhất trí nhường ra một cái đường, để tôi và tiểu hài tử vào đó.

So với cách trang trí bên ngoài, bên trong đơn giản mộc mạc hơn nhiều, động nham thạch do thiên nhiên hình thành, mấy khối thạch nhũ màu trắng ngà hình dạng xinh đẹp, còn có một đống rơm rạ xếp thành cái đệm, mà trên đệm, một bà lão dung mạo tiều tụy đang ngồi ngay ngắn, cho dù chúng tôi qua đó, mặt của bà ấy cũng vẫn gục xuống, mắt không mở, giống như là đang nhắm mắt dưỡng thần.

Trong một thoáng, tôi cảm thấy bà lão này giống với một pho tượng Phật đang ngồi, mà trước mặt bà, cũng trùng hợp có một chiếc bình gốm, ba cây nhang đang cháy trên đó.


"Tiểu công tử muốn hỏi gì?"Bà lão mở miệng trước, mặt mày vẫn gục xuống như cũ, tay lại đặt xuống dưới, mò mẫm dưới đệm rút ra một cọng rơm.

"Muốn hỏi cái gì thì cứ châm.

""Chị từng thấy Chu Độ chưa?" Tiểu hài tử không tiếp lời, ngược lại hỏi tôi, thấy tôi gật đầu, mới tiếp nhận rơm rạ.

"Chị, bây giờ chị phải bắt đầu nghĩ đến bộ dạng của Chu Độ, đợi đến khi em đem rơm rạ đốt trên hương, chị ở trong lòng nói ra yêu cầu, em muốn biết tất cả mọi thứ có liên quan đến Chu Độ.

""Được.

" Sự trịnh trọng của cậu khó có thể giải thích, tôi cũng tập trung lực chú ý, cố gắng loại bỏ nhưng suy nghĩ lộn xộn trong đầu càng nhiều càng tốt.

"Chuẩn bị xong chưa?""Ừm.

"Rơm rạ châm ở trên hương, tia lửa nhẹ nhàng đốt, liền đem rơm rạ bỗng chốc bùng lên, mà ngay khoảnh khắc ngọn lửa sáng lên, tôi ở trong sương khói nhìn thấy khuôn mặt của Chu Độ.

Khi còn sống, là một chiến binh tắm máu chiến đấu của triều đại trước, anh dũng vô cùng, được làm hộ quân, đáng tiếc, tướng quân chỉ huy chiến sự là hậu duệ quý tộc, không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, hắn cũng vì vậy mà bị trọng thương ở trong chiến sự, sau đó được Chu Ngọc cứu giúp, hai người cũng bởi vậy định ra duyên phận.

Nhưng mà Chu Ngọc bình đạm cả đời, không có công đức, cũng chưa từng làm việc ác, phán quan ở thành Phong Đô rất nhanh liền thông qua 72 vị tư phán, phân xét ưu khuyết điểm.

Chu Ngọc không bao lâu liền có thể đầu thai chuyển thế, nhưng Chu Độ ở trên chiến trường, giết chóc quá nhiều, muốn luân hồi, còn phải đợi trăm năm sau.

Hai người đứng trước Tam Sinh Thạch ước định kiếp sau gặp lại, nhất định tái tục tiền duyên, nhưng Chu Độ không có cách nào đầu thai, liền đi một con đường khác, cơ duyên xảo hợp trở thành quỷ tu.


Hắn là con người thành quỷ, không phải quỷ thai trời sinh có thiên phú, nhưng bởi vì từng làm người, trước đó từng tiếp đãi quyền quý, hiểu được nhân tình thế gian, đạo lý đối nhân xử thế, rất nhanh liền leo lên làm Quỷ Vương phương đông.

Quỷ Vương trong Quỷ giới hàng ngàn hàng vạn, nhưng đông tây nam bắc, Quỷ Vương chỉ có bốn người, ở Quỷ giới quyền thế ngập trời, Chu Độ chọn đúng đường, tất nhiên ở Quỷ giới hô mưa gọi gió.

"Bà bà, Quỷ Vương phương đông hôm sau mừng thọ?" Tiểu hài tử đột nhiên lên tiếng.

"Đúng vậy, mấy ngày này chất đống thiệp mười của Quỷ vương, mỗi ngày vào giờ Tý sẽ chuyển từ trong Tam Đồ Xuyên ra bên ngoài, hắn ta lần này lấy được bảo vật, cố ý mở tiệc chiêu đãi người, tiên, ma, yêu, tinh linh các giới.

Thanh thế to lớn như thế, Chu Độ mà các người hỏi có lẽ mấy ngày nay cũng ở bên kia hỗ trợ.

"Thần sắc của tiểu hài tử bất động, khẽ ừ một tiếng, đột nhiên lại ngẩng đầu, "Bà bà, kính thủy có thể dùng không?""Tiểu hồng, ngươi đưa vị cô nương này đi đi.

" Lão bà vẫn không mở mắt, trinh nữ giấy ở một bên lại đột nhiên bước máy móc qua đây.

Lại là một động tác cúi chào hợp quy tắc, trinh nữ mở đôi môi đỏ tươi, nhìn tôi cười: "Kính thủy có thể nhìn thấy người mình tưởng niệm ở dương gian, cô nương có muốn cùng tôi đi xem?"Tôi sững sờ, "Có thể nhìn thấy cha me của tôi?""Ừ.

" Tiểu hài tử cong cong môi, "Chị yên tâm, ở nơi này sẽ không có bất kì nguy hiểm.

""Vậy còn em?"Tiểu hài tử mắt đen nhẹ nhàng cong, cười vừa ngoan vừa ngọt, "Em ở đây đợi chị.

".


Bình luận

Truyện đang đọc