BẠN CÙNG PHÒNG BẠN TRAI CÔ ẤY LÀ QUỶ VƯƠNG


"Đứa trẻ ngoan.

" Bà lão vỗ tay tôi cười tủm tỉm.

Lúc đầu, tôi còn cho rằng dìu một bà lão cũng tốn không bao nhiêu sức, nhưng bà lão này quả thực rất nặng, cơ hồ dìu được một đoạn, lại phải dừng lại nghỉ ngơi vài phút.

Tuy nhiên, làm việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, giúp người thì phải giúp tới cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây thiên, tôi nói cho cùng vẫn dìu bà lão đi tới đạo quan trên núi.

Lúc đứng ở trước đại điện, tôi mệt không thở nổi, bà lão lại cười tủm tỉm, vỗ vỗ tay tôi, sau đó tặng tôi một cái vòng được đan từ nhánh cây.

"Hôm nay cảm ơn tiểu cô nương, bà lão ta tuổi cao rồi, trên người cũng không có vật gì đáng giá, cái vòng tay này ta đan từ cành liễu lấy ở sau nhà, không đáng tiền, nhưng nhìn đẹp, tiểu cô nương nếu không chê, thì đeo lên nhé.

"Lúc nói lời này, bà lão vẫn cười tủm tỉm như cũ, rất thân thiết.

Sợ không nhận khiến bà lão nghĩ nhiều, tôi vội vàng cầm lấy chiếc vòng, lại lần nữa cảm ơn bà lão.

"Đứa trẻ ngoan.

" Bà lão cũng cười hiền hậu, cầm chiếc vòng trong tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay tôi, chiếc vòng trực tiếp đeo vào.

Tôi có chút kinh ngạc, nhịn không được sờ sờ chiếc vòng liễu lạnh băng này.


Theo tôi, chiếc vòng là vật thật, mà tôi lại là hư hồn, nhưng nó thật sự đeo được lên cổ tay tôi, mặc dù bình thường, nhưng xác thực vẫn lộ ra nét đẹp thời cổ.

Tôi bỗng nhiên có chút vui mừng, ngẩng đầu, muốn cảm ơn bà lão, ai biết bà lão vừa rồi còn đang đứng trước cửa đại điện đột nhiên không thấy nữa.

Tôi lại nhìn vào trong đại điện, bên trong có ba cây nhang đang cháy, một đạo sĩ già đang dọn dẹp vệ sinh, vậy mà cũng không thấy bóng dáng của bà lão.

Chẳng lẽ đi đến sảnh phụ? Tôi gãi gãi đầu, muốn thử đi vài bước về phía đại điện, phía sau bỗng nhiên truyền tới âm thanh quen thuộc.

Là thỏ xám tinh.

Hóa ra nó ở phía sau tôi.

"Ta còn tưởng ngươi ở trên núi nghe kinh.

" Tôi cười nhìn thỏ xám.

Nhiều ngày không gặp, bộ dạng của thỏ xám tinh vẫn như trước, đáng yêu, đôi mắt to to, chẳng qua lông tóc lần này không được gọn gàng như lần trước, còn dính mấy ngọn cỏ.

Tôi bước tới, thay nó nhặt cỏ dại xuống, "Ta vừa rồi còn đi sảnh hương khói tìm ngươi, không thấy ngươi đâu, bây giờ ngươi đi lên, là muốn tìm Trần đạo trưởng nghe kinh à?""Uh," Thỏ xám tinh đảo mắt, ngẩn người, sau đó mới lộ ra một nụ cười.


"Vừa rồi ta không ở nhà, ở phía xa nhìn thấy cô, liền muốn lên trên tìm cô chào hỏi, chúng ta bây giờ cùng nhau đi xuống nhé, ta mời cô ăn ngon, bà lão cúng tế chuẩn bị cho ta rất nhiều hương khói đấy.

""Sẽ không quấy rầy ngươi nghe kinh chứ?"Tôi chỉ chỉ cửa điện phía sau, "Vừa nãy có đạo trưởng đang sửa sang lại đồ, có phải sắp làm ngọ khó rồi hay không? Nếu không chúng ta đi xem thử?"Tôi gãi gãi đầu, cũng ngượng ngùng cười một cái.

"Lần trước ngươi bảo ta vào điện, ta lại không vào được, có điều ta sắp đi đầu thai rồi, trước khi đầu thai, ta đại khái muốn cầu nguyện một chút.

""Lần sau nhé.

" Thỏ xám tinh dừng lại, lại nói: "Hay là đợi chúng ta ăn xong cơm cũng được, bây giờ bọn họ còn đang sửa soạn đồ, ngọ khóa còn phải chờ một lát nữa mới tiến hành.

""Được.

"Tôi mơ hồ cảm thấy thỏ xám tinh có chút kì quái, nhưng cũng có thể là mấy ngày nay gặp phải chuyện gì, tôi cũng không nói thêm gì nữa, đi theo sau thỏ xám xuống núi.

Vừa mới đi chưa được bao lâu, thỏ xám đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại.

"Sao thế?"Tôi bước nhanh về phía trước, vừa mới tới bên cạnh thỏ xám, một làn sương đen đột nhiên từ giữa trán của nó lao ra, sau đó phóng thẳng về phía tôi.

Trái tim tôi đã vọt tới cổ họng, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một luồng sáng chói mắt đột nhiên phát ra từ chiếc vòng liễu trên cổ tay tôi, biến thành một kết giới bong bóng trong suốt.

Ở bên ngoài kết giới, thỏ xám tinh đã trở nên mềm oặt ngã xuống, mà làn sương đen giống như hắc xà, từ giữa trán bò ra từng chút.


Người tới không có ý tốt, tôi xoay người bỏ chạy, sương đen đó lại nhanh chóng dịch chuyển trên dưới, biến thành hình trụ màu đen, vây quanh tôi và bong bóng sáng.

"Cuối cùng tìm thấy ngươi rồi, Triệu Ninh Ninh.

" Sương đen tuy không ra hình người, nhưng giọng nói vẫn rất quen thuộc.

Là Chu Độ.

"Cho rằng ta đã bị bắt rồi sao?" Sương đen trước tiên cười lạnh một tiếng, đột nhiên trở nên cuồng bạo, "Đều là ngươi! Triệu Ninh Ninh!""Nếu không phải ngươi hại ta và A Ngọc, ta sao lại lưu lạc đến mức, nguyên thần bị hư hao vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, Quỷ Vực Tư đang tróc nã ta, những tên đạo sĩ thối cũng đang truy bắt ta, Quỷ Vương phương đông cũng trăm phương ngàn kế muốn bắt ta, những điều này đều là ngươi hại!Ha, trước đó bị Quỷ Vực Tư truy đuổi, ta liền đem nguyên thần chia thành hai nửa, ta và A Ngọc biến thành bộ dạng ngày hôm nay, ngươi còn muốn đi đầu thai? Ngươi nằm mơ!"Bạn xem, loại người này cho dù đi tới bước đường cùng vẫn muốn đem toàn bộ sai lầm đẩy lên người khác, tôi cảm thấy buồn cười, nhịn không được cười nhạt một tiếng, Chu Độ lại điên cuồng xao động.

"Hôm nay phải khiến ngươi nợ máu trả bằng máu!"Hắn cắn mạnh mấy chữ cuối, giống như tức tới mức muốn đem tôi nhai nuốt mới bằng lòng giải hận, mà sương khí màu đen trên người hắn cũng trở nên rối loạn, bắt đầu chạy lung tung khắp nơi.

"Nhìn mặt trời lần cuối đi, Triệu Ninh Ninh.

"Sương đen cười rộ lên, tốc độ càng ngày càng nhanh, hắn ta cười cũng ngày càng điên cuồng, trong miệng lải nhải, nói cái gì cũng nhanh như gió.

Tôi cảm thấy mấy lời trong miệng Chu Độ không phải lời tốt đẹp gì, trên mặt đất, giữa vòng sương màu đen đã bắt đầu hình thành lốc xoáy nhỏ, mặt đất cũng đang rung chuyển, giống như có thứ gì sắp bị triệu hồi ra.

Tôi mím môi nhìn Chu Độ chằm chằm.

Mỗi khi lốc xoáy bành trướng, vật giống như dã thú trong đó sẽ bò ra ngoài từng chút, Chu Độ cũng cuồng vọng hơn, mà khi thân thể của dã thú đó bò lên khỏi mặt đất, Chu Độ đột nhiên cười điên cuồng.

"Ăn cô ta cho tao!"Lời vừa dứt, con thú màu đen đột nhiên nhảy dựng lên, há cái miệng to đầy máu về phía tôi, nhưng mà một bóng đen di chuyển nhanh hơn, trực tiếp chắn ngay trước mặt tôi.


Lần này tôi không muốn để thiếu niên lại mạo hiểm thay mình, tôi dùng sức huy động ngọc thạch hộ thân và vòng tay màu gỗ liễu vừa nổi lên tác dụng, tôi muốn cùng thiếu niên đối mặt, nào biết con thú màu đen đó ở trên mặt đất ngẩn người, sau khi nhìn rõ là thiếu niên thì bỗng nhiên vui sướng nhảy quanh người cậu.

Dáng vẻ đó, vô cùng giống một con cún lông vàng loại hình lớn.

Tôi ngẩn người, lông mày của thiếu niên cũng hơi nhướng lên, người vẫn chưa hiểu rõ tình hình, còn có Chu Độ đang nổi giữa không trung.

Cực khổ dùng huyết tế cấm thuật triệu hồi dã thú thượng cổ vậy mà vô dụng? Chu Độ tức đến mức sương đen quanh mình đều bành trướng lên mấy lần.

Hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm tôi, sau đó bỗng nhiên hóa thành một luồng sương máu, lao về phía thiếu niên.

Chu Độ muốn cắn nuốt thiếu niên, nhưng mà cái thứ do hắn triệu hồi ra tốc độ còn nhanh hơn, điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó đột nhiên bay lên không trung, trực tiếp đem Chu Độ ăn nuốt sạch sẽ.

Sau khi ăn xong li3m li3m miệng, thế nhưng lại đi về phía thiếu niên, bộ dạng vô cùng thân mật.

Tôi ngẩn người, trên bậc thềm đột nhiên xuất hiện tia sáng, mà ở chính giữa ánh sáng, người đang đứng, tay cầm thủy tịnh bình cắm cành dương liễu, Quan Thế Âm Bồ Tát gương mặt hiền từ.

Trong rừng cây bên cạnh, một vị tăng nhân trọc đầu vẻ mặt bình thản cũng chậm rãi bước ra, hành lễ với Bồ Tát.

Đôi mắt thiếu niên hơi nheo lại.

Cậu dường như nhớ lại rồi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc