Chu Nhiễm xuống xe ở trạm kế tiếp.
Trước khi xuống xe, cô ta lại buông một câu hung ác, chỉ là Lê Nhất đeo tai nghe nên căn bản không nghe thấy.
Lê Mạn về đến nhà đã rất khuya.
Lê Nhất nghe thấy tiếng động trong phòng khách thì đi ra khỏi phòng ngủ.
Lê Nhất ngồi xuống bên cạnh Lê Mạn, ngập ngừng một lúc mới mở miệng hỏi: "Sao rồi cô?"
Lê Mạn không nhắc đến thảm kịch xảy ra vào buổi chiều, chỉ là cảm thán: "Hồi đó vì học bổng nên con nhất định muốn đến Minh Thành, bây giờ xem ra cũng không hẳn là chuyện xấu."
Lê Nhất thi chuyển cấp với số điểm xuất sắc nhất nên bốn trường nổi tiếng ở Thành phố Thanh Xuyên mặc cho cô chọn.
Cô một lòng khăng khăng muốn chọn Trung học Minh Thành ít danh tiếng nhất trong đó, vì để lấy được một lượng học bổng đáng kể.
Minh Thành là trường học mới nổi gần mười năm nay nên lịch sử không dày bằng mấy trường khác nhưng điều đặc sắc của nó là môi trường dạy học thoải mái.
Sự thật chứng minh, không hẳn dưới áp lực cưỡng ép thì học sinh mới có thể ra thành tích.
Sự ra đời của hệ thống giảng dạy mới của Minh Thành và sự thành công của thí nghiệm đã chứng minh vấn đề.
Nhất Trung Thành phố từng là mục tiêu nỗ lực của Lê Nhất, nếu không phải bởi vì ngấp nghé điều kiện hậu hĩnh của Minh Thành đưa ra, chắc bây giờ cô cũng là thành viên của Nhất Trung Thành phố.
Thậm chí vào khoảng thời gian trước, cô vẫn còn hơi tiếc nuối vì mình không phải là học sinh của Nhất Trung Thành phố.
Bởi vì cô thích cây ngô đồng xanh um tươi tốt trong sân trường ấy, thích kiến trúc phục cổ với lịch sử lâu đời của nó.
Nhất Trung Thành phố có người thân nhất của cô, cũng có thiếu niên cô vừa gặp đã yêu.
Trước khi đi ngủ, một đoạn video từ bản tin buổi tối của đài truyền hình thành phố được truyền đi một cách điên cuồng giữa các bạn học sinh.
Nam dẫn chương trình là bố của Kiều Mộ Dương – Kiều Tụng Văn.
Lúc ông ấy đang đưa tin học sinh Nhất Trung Thành phố nhảy lầu, hốc mắt ửng đỏ, giọng nói cũng không nén được sự nghẹn ngào.
Đều là bố mẹ, ông ấy rất khó để không đồng cảm với bi kịch này.
Thiếu niên vứt bỏ mạng sống ấy là bạn học của con trai ông ấy, cũng xấp xỉ tuổi với con trai ông.
Sau khi xem đoạn video này xong, Cao Phi và Thiệu Tinh Tuyền gửi liền mấy cái "Trời ơi" trong nhóm biệt đội bọn họ.
Phí Nhã gửi một tấm ảnh chụp màn hình, là một câu Giang Sùng viết trên vòng bạn bè ——
"Cậu nói rõ ràng cho tớ biết, đừng để ý đến những con số kia, đã từng cố gắng là được.
Nhưng mà cậu làm cái gì vậy?"
Lúc này Lê Nhất mới biết được, người nhảy lầu đó là bạn cùng lớp Giang Sùng, có quan hệ rất tốt với anh ấy.
Phí Nhã gửi một loạt icon khóc, nói: [Tối nay buồn quá.]
Thiệu Tinh Tuyền: [Không nói chuyện nổi nữa, tớ ngủ đây.]
Cao Phi: [Ngủ ngon các anh em, ngày mai gặp!]
Lê Nhất vừa định để điện thoại xuống đi ngủ thì Giang Sùng gửi một cái tin nhắn cho cô ——
[Chào Lê Nhất, xin hỏi em có thể giúp anh liên hệ với cô gái biết vẽ tranh kia một chút được không? Anh có chuyện muốn nhờ cô ấy giúp.]
Người Giang Sùng nói là Lâm Du Tĩnh.
Lê Nhất trả lời: [Không thành vấn đề ạ.]
-
Đây là mùa hè nóng nhất gần hai mươi năm nay ở Thanh Xuyên.
Bởi vì thời tiết nóng đến cực độ, phía trường Minh Thành lo học sinh bị cảm nắng nên quyết định dời kỳ thi cuối kỳ lên trước ba ngày.
Đối với học sinh như Lê Nhất mà nói, thi vào lúc nào cô cũng chẳng hề áp lực.
Nhưng đối với học sinh đội sổ như Cao Phi mà nói, thêm ba ngày ôn tập có lẽ có thể thi được thêm mười điểm.
Tiết tự học sớm kết thúc, cùng với tiếng chuông tan học vang lên, Cao Phi thở dài một tiếng: "Sắp chết rồi, thi không được 500 điểm, ba tớ chắc chắn không đồng ý cho tớ nghỉ hè buông thả."
Thiệu Tinh Tuyền đáp lời, Phí Nhã cũng tham gia vào, ba người họ nói chuyện du lịch với khí thế ngất trời.
Lê Nhất không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Cô cầm mấy bộ đề môn Toán đi đến trước mặt Lâm Du Tĩnh: "Cậu bớt chút thời gian làm cái này nhé, buổi tối sau khi tan học tớ giảng cho cậu."
Lâm Du Tĩnh ngưng cây bút vẽ trong tay, bắt chước dáng vẻ của Cao Phi mà thở dài: "Hai ngày nay mình sợ không có thời gian làm đề."
Lê Nhất: "Vậy làm sao, sắp phải thi rồi.
Nếu điểm cậu không tăng, mẹ cậu chắc chắn sẽ không đồng ý cho cậu làm học sinh mỹ thuật."
"Này." Lâm Du Tĩnh đưa bức vẽ trong tay cho Lê Nhất xem, "Đàn anh Giang Sùng nhờ mình vẽ đàn anh Trần Dục."
Trần Dục là tên của bạn nam nhảy lầu kia.
Lê Nhất vừa nghe thấy hai chữ này, trong lòng giống như bị kim đâm.
Giang Sùng tình cờ phát hiện phong cách vẽ tranh của Lâm Du Tĩnh rất giống phong cách của một hoạ sĩ mà Trần Dục thích.
Trần Dục cất giấu niềm đam mê hội hoạ, nhưng mà bố mẹ lại ép buộc nên anh ấy chỉ có thể một lòng hướng về học, đọc truyện tranh của hoạ sĩ kia là một cách quan trọng để anh ấy giảm bớt áp lực học tập.
Hôm đó anh ấy bất ngờ nhìn thấy Giang Sùng mà Lâm Du Tĩnh vẽ, nên nói rất muốn có được bức tranh chân dung mang phong cách này.
Nguyện vọng này được Giang Sùng ghi nhớ trong lòng.
Người đã mất, bạn tốt của anh ấy muốn làm chút chuyện cho anh ấy, thực ra cũng là đang an ủi bản thân mình.
Bức chân dung mà Lâm Du Tĩnh vẽ xong, Trần Dục cũng không bao giờ nhìn được.
Nhưng mà lúc Giang Sùng không dám xem ảnh của Trần Dục thì lấy bức tranh này để tưởng nhớ anh ấy.
Lê Nhất bảo Lâm Du Tĩnh an tâm vẽ trước, cô quyết định cuối tuần này sẽ bớt chút thời gian đến nhà hoạ sĩ nhỏ để bổ túc cho cô ấy.
-
Học sinh của Minh Thành bận rộn ôn tập để nghênh đón cuối kỳ, nhưng học sinh của Nhất Trung Thành phố lại gác lại học tập, lo lắng đến tin tức nội bộ khác ——
Bắt đầu từ mấy học sinh lớp 11, hàng trăm học sinh gửi thư chung đến lãnh đạo Nhất Trung Thành phố, yêu cầu trường học giảm bớt áp lực cho học sinh, cấm cổ xuý "bàn điểm số", đồng thời tích cực hướng dẫn phụ huynh nhìn tỷ lệ vào học một cách lý tính.
Lần cuối cùng học sinh Nhất Trung Thành phố viết thư chung là từ ngày xây trường cách đây cả trăm năm, nhà trường đương nhiên vô cùng coi trọng chuyện này, nhất là lại xảy ra vào thời điểm đặc biệt này.
Mấy học sinh dẫn đầu, thân là đại biểu học sinh được mời đến phòng họp trường học, do mấy vị hiệu trưởng đích thân tiếp đón tiến hành khai thông.
Sau khi nhiệt độ tăng lên, toà nhà dạy học cũ của Nhất Trung Thành phố giống như cái bếp lò khổng lồ.
Quạt trần trong phòng học đã lâu năm không sửa, lúc chuyển động phát ra tiếng chói tai.
Giờ nghỉ trưa vào trưa hôm nay của lớp 11/6 được Lê Mạn tự ý đổi thành tiệc trà.
Cô ấy mua cho mỗi bạn học một hộp kem, muốn trấn an tâm trạng lên xuống của bọn họ trong mấy ngày nay.
Có bạn học hỏi: "Tiểu Lê, đã hai tiết rồi Kiều Mộ Dương vẫn chưa về ạ, bây giờ sao rồi cô?"
Bạn học khác tiếp lời: "Nhà trường không quan tâm đến yêu cầu của học sinh bọn mình đâu, nếu không đàn anh Trần Dục...!Ôi trời, nhà trường cũng sẽ không để ý đến bất kỳ thư chung nào."
"Đúng đấy, tin tức cũng lên men thành như vậy, chúng ta không còn đánh võ đài với Minh Thành bên cạnh như không có chuyện gì, so với tỷ lệ trúng tuyển lần này sao?"
"Có gì hay mà so, cho dù học sinh của Minh Thành vào Thanh Hoa Bắc Đại ít hơn chúng ta, nhưng người ta không có học sinh nhảy lầu..."
Lê Mạn nghiêm túc nghe lớp thảo luận, đợi cảm xúc của học sinh hồi phục, cô ấy trịnh trọng tuyên bố: "Cho dù chủ nhiệm lớp khác làm thế nào, sau khi có thành tích thi cuối kỳ lần này, cô sẽ huỷ cuộc họp phụ huynh lớp chúng ta.
Mấy đứa, không cần sợ hãi thành tích lần này."
Các bạn học sinh đang ăn mừng thì cửa phòng học khép hờ bị đẩy ra nhẹ nhàng.
Ánh nắng chiều gay gắt chiếu vào, một tay Kiều Mộ Dương nhét trong túi quần, cà-vạt buông lỏng trên cổ tay.
Cậu hơi cúi đầu, một bên má phồng lên trong chớp mắt, hơi đứng thẳng người, dùng dáng vẻ phản nghịch cũng không cam chịu bị khuất phục tiếp nhận lễ rửa tội ánh mắt tha thiết của các bạn học.
Lê Mạn nhớ đến sáng sớm có một lãnh đạo nhà trường nào đó đặc biệt đến văn phòng tìm cô nói chuyện ——
"Tiểu Lê à, bảo Kiều Mộ Dương lớp cô ấy dừng lại đi, chuyện thư chung chắc chắn là do em ấy khởi xướng.
Bố em ấy là nhân vật nào cô cũng đã rõ, trong lúc mấu chốt này, nó phải đồng lòng với nhà trường, đừng làm chủ nghĩa anh hùng cá nhân gì."
Lê Mạn không phản bác với lãnh đạo nhưng cũng chẳng hề can thiệp Kiều Mộ Dương đi làm "thủ lĩnh."
Giờ phút này, Lê Mạn nhìn thiếu niên bướng bỉnh bất tuân trở lại chỗ ngồi, gỡ huy hiệu trường trên ngực xuống.
Cô ấy vừa đến gần, thiếu niên mở hộp kem ra, hờ hững vùi huy hiệu trường trong tay vào trong hộp kem ngọt ngào đã tan được một nửa.
-
Chuyện học sinh viết thư chung ở Nhất Trung Thành phố nhanh chóng đến tai Minh Thành.
Học sinh Minh Thành xem như chuyện thú vị, ý kiến đông đảo.
Điều Lê Nhất quan tâm là cô nghe thấy tên của Kiều Mộ Dương.
Sau khi biết Kiều Mộ Dương sắm vai gì trong chuyện này, tâm trạng đang giải đề của cô xao động.
Như tối hôm đó, cô nhìn bóng lưng nhanh nhẹn rời đi của Kiều Mộ Dương sau khi đưa bút ghi âm cho cô, nội tâm có chút rung động nhỏ bé vì sự nghĩa hiệp của thiếu niên.
-
Cuối tuần, Lê Nhất và Lâm Du Tĩnh hẹn ở KFC của Chiết Trung.
Lâm Du Tĩnh vừa sửa câu sai vừa nói với Lê Nhất: "Cậu thật sự rất thích hợp làm giáo viên đấy.
Mình cảm thấy cậu giảng bài còn dễ hiểu hơn giáo viên dạy Toán."
Lê Nhất: "Chẳng qua là tớ giảng chậm thôi."
"Lê Nhất, sau này cậu muốn làm gì?"
"Nữ tổng tài bá đạo."
"Hả?" Lâm Du Tĩnh bật cười.
Lê Nhất xoè tay: "Không được sao?"
"Đương nhiên là được." Người nói câu đó là Giang Sùng.
Anh ấy mặc áo T-shirt màu trắng tinh, nhẹ nhàng khoan khoái xuất hiện trước mặt hai cô gái.
Lê Nhất không biết anh ấy sẽ đến bèn liếc mắt nhìn Lâm Du Tĩnh một cái.
Cô gái ngại ngùng giả vờ tính toán, vùi đầu giống như đà điểu, "Đàn anh Giang Sùng hỏi bọn mình đang ở đâu, mình nói cho anh ấy biết."
Giang Sùng ngồi xuống liếc mắt nhìn đề mà Lê Nhất ra cho Lâm Du Tĩnh một cái, nói với Lê Nhất: "Bản thân em cũng phải ôn tập, nhiệm vụ bổ túc cho Tiểu Lâm giao cho anh đi, dù sao bây giờ anh cũng rảnh rỗi."
Lê Nhất gật gật đầu, thuận tiện nói với Giang Sùng: "Đàn anh, trước đó em nói muốn thu sách cũ của anh, bây giờ không cần nữa ạ."
"Sao vậy?" Giang Sùng hỏi.
Lê Nhất cười dí dỏm: "Không phải phát hiện ra cơ hội kinh doanh mới rồi sao ạ.
Có anh bổ túc cho Tiểu Lâm, vậy em an tâm đi bổ túc cho người khác.
Ai bảo Tiểu Lâm nói em hợp làm cô giáo."
Lâm Du Tĩnh hỏi: "Cậu định đi làm gia sư hả?"
"Ừm."
Sau này Giang Sùng hiểu tình huống gia đình và học tập của Lê Nhất một chút rồi cũng hiểu được tâm muốn kiếm tiền của cô.
Cảm thấy suy nghĩ này của cô không có gì không ổn bèn đề nghị: "Nếu em chưa tìm được học sinh thích hợp, anh có thể giới thiệu một bạn cho em."
-
Sau khi thi cuối kỳ xong, học sinh Minh Thành giải tán trong tiếng hoan hô.
Biệt đội ăn kem tạm dừng hoạt động.
Cao Phi muốn đi du lịch xa, Phí Nhã đăng ký lớp bổ túc, Thiệu Tinh Tuyền muốn dành kỳ nghỉ hè đến chỗ khác cùng với bà ngoại.
Mà Lê Nhất, cô sắp gặp mặt học trò mà Giang Sùng giới thiệu cho cô, bắt đầu cuộc sống gia sư của mình.
Lúc nhận được địa chỉ, Lê Nhất cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Ngẫm nghĩ kỹ lại, lúc mấy cô gái bàn luận Kiều Mộ Dương, cô đã nghe thấy cái tên tiểu khu này.
Kiều Mộ Dương và bố cậu sống trong tiểu khu đó.
Chỗ ở của nam dẫn chương trình nổi tiếng đương nhiên thuộc về phạm vi tiểu khu xa hoa trong thành phố.
Lê Nhất rất thích bố cục của tiểu khu này, vừa đi vừa ngắm cảnh, còn tiện tay chụp chú chó chăn cừu Anh quốc nhìn thấy trên đường.
Người mở cửa là Giang Sùng, anh ấy khách sáo lịch sự mời Lê Nhất vào nhà.
Lê Nhất đi đôi dép hồng nhạt mới mà bà chủ nhà đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Vừa mới đổi xong thì ở chỗ rẽ có con chó Bull to mập bổ nhào qua, cái đầu mập mạp đè lên mu bàn chân Lê Nhất khiến cô không dời bước được.
"George, qua đây."
Có lẽ là giọng nói của chủ nhân chú chó này nhưng tại sao cái giọng này lại nghe vô cùng quen thuộc? Lê Nhất mơ màng nhìn nhìn Giang Sùng, anh ấy dịch người sang, tầm mắt Lê Nhất lập tức mở rộng.
Chỉ thấy thiếu niên mặc áo ngắn tay màu đen lười biếng ngồi trên ghế sofa đơn ở phòng khách.
Cậu đón lấy thú cưng bị cậu gọi qua, vô cùng thân thiết xoa xoa đầu chú chó, mang theo sự hờ hững như trước rồi giơ tay chào hỏi Lê Nhất mang tính tượng trưng: "Hi, lại gặp nhau."
Trước khi lên lầu, cái đầu thông minh của Lê Nhất còn cẩn thận tính toán một chút —— mười lăm ngày liên tiếp cô phải đến tiểu khu này, vậy xác suất cô tình cờ gặp được Kiều Mộ Dương là bao nhiêu?
Cảnh tượng trước mắt khiến cô cảm thấy không thực tế giống như khi trúng số.
-
Chó chăn cừu Anh quốc:
Chó Bull:.