BẠN GÁI GIẤU TÊN CỦA TÔI


Trên đường về nhà, Lê Lãng hào hứng cảm thán, nói nhà họ Kiều nuôi dạy tốt, ai ai cũng thân thiện dễ gần.

Nếu Lê Mạn thật sự gả đến nhà họ Kiều, thì sẽ không chịu tủi thân.
"Hôm nay anh không làm mất mặt em chứ?" Lê Lãng hơi hất cằm về phía Lê Mạn đang ngồi ghế phó lái, "Thời khắc mấu chốt anh chắc chắn rõ ràng."
Lê Mạn giả vờ thục nữ cả đêm, rốt cuộc lúc này xả vai.

Cô ấy trợn mắt nhìn Lê Lãng: "Đừng tưởng em không biết anh thêm Wechat của bác gái và bác trai Tiểu Kiều.

Nếu anh dám giới thiệu những sản phẩm tài chính kia của công ty anh cho người ta, em sẽ cắt đứt quan hệ anh em với anh!"
"Sắp làm thông gia rồi, thêm cái Wechat có làm sao? Còn cắt đứt quan hệ anh em nữa? Bỏ đi, anh tội gì cãi nhau với tay ngang là em.

Em an tâm yêu đương của em đi, anh chuyên tâm làm ăn của anh, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
Lê Mạn tức giận nói: "Tốt nhất là như vậy."
Thực ra hôm nay Lê Lãng biểu hiện coi như không tệ.

Ông thu lại tật giang hồ ngày thường, thỉnh thoảng còn có thể tiếp mấy lời hay hợp tình hợp lý.

Mặc dù điệu bộ ra dáng nhà mẹ đẻ của ông có hơi khôi hài, nhưng trong lời nói, người nhà họ Kiều không khó nhìn ra tình cảm anh em thắm thiết của ông và Lê Mạn.
Sự phiền não của Lê Mạn cũng không toàn hoàn đặt trên người anh trai không đáng tin này.

Đối với tương lai của mình và Kiều Tụng Văn, cô ấy vẫn trong trạng thái hoang mang.

Cô ấy không muốn thừa nhận, nhưng lại càng ngày càng nhận ra, giai đoạn này bản thân không hề chờ mong kết hôn, lại càng không mong đợi bản thân thoát khỏi anh trai và cháu gái để đến một gia đình khác sống.
Lê Nhất cũng ngổn ngang tâm sự ghé lên cửa kính xe, dùng ngón tay quét sương trên tấm kính, nhìn tuyết đọng trên đường.
Trận tuyết này rất lớn.

Theo thống kê, đây là trận tuyết lớn nhất trong mười năm nay ở Thanh Xuyên.
Trong đầu Lê Nhất quẩn quanh câu nói "vừa thông minh vừa lanh lợi lại hiểu chuyện".

Kiều Mộ Dương khi nói câu này rõ ràng là giọng điệu trêu chọc, nhưng sao cô lại nghe ra mấy phần chân thành.
Tóm lại, ba cụm từ hình dung này đủ để che phủ cái câu "cháu xem không hiểu cô ấy" kia của cậu trong kỳ nghỉ hè.
Vậy hiện tại trong lòng cậu, bản thân chắc là cô gái không tệ nhỉ.
Chắc là vậy.
Lê Nhất tự hỏi tự trả lời, ngón tay gõ nhẹ lên tấm kính, thầm an ủi bản thân.

Cô nghĩ, trước khi Kiều Mộ Dương ra nước ngoài để lại ấn tượng tốt cho cậu cũng chẳng phải là chuyện xấu.
An ủi nhất thời qua đi, cảm xúc của cô vẫn bị chuyện Kiều Mộ Dương phải ra nước ngoài dẫn dắt.
Lê Nhất, hiện tại mày đã thật sự tiến bộ.

Thích cậu ấy đến mức chỉ cần một ánh mắt, có thể nhìn ra được sự lo lắng của cậu ấy.
Cô cho rằng lời mình nói đã rất rõ ràng, chỉ cần bọn họ đều phát huy bình thường, hai người bọn họ có thể học cùng một trường đại học.
Cảm giác bất đắc dĩ khi thiếu niên rủ mắt hoàn toàn khác với hôm cậu cao hứng nói với cô có thể gặp cậu ở kỳ thi đại học ở hành lang.
Lẽ nào qua Tết, ông Trời sẽ thu hồi lòng thương xót đối với cô sao?
Tìm được chủ đề cắt ngang cơn tranh chấp của hai anh em, Lê Nhất hỏi Lê Mạn: "Cô nhỏ, nghe nói Kiều Mộ Dương đã xin nhà trường rồi, lấy điểm Ielts và lý lịch của cậu ấy mà nói, cậu ấy có thể xin vào trường nào vậy cô?"
Lê Mạn: "Nghe bố thằng bé nói, đã chọn ra ba trường trong top 10 của nước Anh, ba trúng hai chắc là không thành vấn đề."
"Cậu ấy đi Anh? Không phải mẹ cậu ấy ở Pháp sao ạ?"
"Thành tích này của thằng bé đi Pháp thì tiếc.


Sau khi nó đến Anh, mẹ thằng bé cũng sẽ theo qua."
"À."
Lê Mạn quay đầu nhìn Lê Nhất: "Hình như gần đây quan hệ của con và Tiểu Kiều càng ngày càng tốt nhỉ, thật sự xem nó là anh hả?"
"Bạn học thôi ạ, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy." Lê Nhất bâng quơ nói.
Lê Lãng ở bên cạnh xen vào: "Nếu bố giàu sớm hơn một chút, cũng sẽ đưa con ra nước ngoài học."
Lê Nhất giả vờ không nghe thấy.

Giả thiết như vậy cô chưa bao giờ xem là thật.
Mỗi người một mệnh, kể từ khi cô vì học bổng mà từ bỏ Nhất Trung Thành phố mà mình luôn tâm tâm niệm niệm để chọn Minh Thành, cô đã biết cách làm sao đi con đường thuộc về mình cho tốt.
Mặc dù cô chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng trưởng thành sớm đến đáng sợ.

Cô biết rõ bản thân mình không có điều kiện ra nước ngoài học, cho nên chưa bao giờ có ảo tưởng như vậy.
Ra nước ngoài học và thiếu niên mình thích là hai chuyện khác nhau.

Khác nhau bản chất nhất là, cái sau trả bằng tinh thần thuần tuý, không cần đổ tiền tài vật chất.
Đối với thời thơ và thời niên thiếu nghèo khó của cô mà nói, không có mất mát vật chất thì không xem như là mất mát thực sự.
Lê Mạn lại nói: "Tiểu Kiều thật sự sắp đi rồi, anh Kiều chắc chắn sẽ không quen lắm."
Chú Kiều không quen con trai rời nhà đi học, Lê Nhất, còn mày?
Không thể thường xuyên nhìn thấy thiếu niên mình thích nữa, mày sẽ quen sao?
Xe băng qua con đường không một bóng người, chạy về phía cực Nam thành phố.
Trong đêm đông lạnh thấu xương, Lê Nhất thờ ơ lạnh nhạt nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, dường như nghe thấy âm thanh mộng tan từ trước.
Tình cảm không có kết quả, thật sự không tồn tại mất mát sao?
-
Kỳ thi cuối kỳ giữa tuần tháng một, nhà trường yêu cầu giáo viên học sinh lớp 12 thi thử theo quy trình của kỳ thi đại học.
Mọi người lần đầu tiên có cảm giác gấp rút.
Ngày phân chia phòng thi, Phí Nhã và Thiệu Tinh Tuyền chen chúc đứng đầu ở bảng thông báo, muốn nhìn thấy số phòng thi của biệt đội ăn kem đầu tiên.
"Anh Phi ở phòng 7.

Aaaaaa tớ và Tiểu Kiều chung phòng nè, bọn tớ thi phòng 11..." Phí Nhã kích động không thôi.
Cao Phi ở xa đã nghe thấy, mắng với Lê Nhất: "Cô ấy tưởng cô ấy và Tiểu Kiều thi chung phòng thì có thể thi được 600 điểm á hả?"
Lê Nhất ngồi trên bậc thềm uống sữa chua, mặt không biểu cảm nói: "Hôm trước thi Toán, Phí Nhã thi được 114, Tinh Tuyền được 126, mà cậu, vẫn quanh quẩn trong khoảng 100 điểm.

Cậu đây là không quan tâm thi vào trường nào, đợi về nhà thừa kế gia sản hả? Nếu thật sự như vậy thì cậu nói sớm chứ, tớ còn hao tổn tâm trí bổ túc cho cậu làm gì nữa."
"Nhà tớ mở một cửa hàng nhỏ bị hỏng, tớ có gia sản gì mà thừa kế." Cao Phi ôm bả vai Lê Nhất, "Cô tiên này, tớ hỏi cậu chút chuyện nha..."
"Không biết, chuyện sau khi Hứa Gia Thời đi tập huấn tớ không biết gì hết." Lê Nhất cho Cao Phi một chưởng ngay ngực, "Mau cất tâm tư đi đi đại ca! Giờ phút này cậu phải rõ ràng cái nào nặng cái nào nhẹ."
"Aiyo, hai cậu làm cái gì đó?" Kỳ Tri Nhiên đột nhiên xuất hiện ở đằng sau, chen đầu vào giữa hai người.
Lê Nhất giống như giẫm phải mìn, vội vàng hất tay Cao Phi đang để trên vai mình ra, cắn túi sữa chua đứng dậy.
Cô vẫn còn chưa đứng vững thì giọng nói lạnh lùng của Kiều Mộ Dương bay qua ——
"Trời lạnh uống sữa chua, không lạnh à?"
Không lạnh à.
Ba chữ này trở thành lời dạo đầu nhiều nhất của cậu trong mùa đông này.
Lê Nhất cười cười không nói lời nào.
Cái lạnh của sữa chua tính là cái gì, hôm nay lại mất đi cảm giác giới hạn ở chung của cô và người khác phái bị thầy Kiều nhìn thấy mới lạnh.
"Hai cậu cũng đến xem phòng thi hả?" Cao Phi hỏi.
Kỳ Tri Nhiên xoè tay: "Đi ngang qua."
"Haha, học giỏi kiêu ngạo, ngày mai thi đừng đi nhầm phòng ấy nha."

Kỳ Tri Nhiên và Cao Phi nói chêm chọc cười, Lê Nhất và Kiều Mộ Dương không phản đối đứng ở bên cạnh thành trang trí.
Hai người cùng nhìn về phía bảng thông báo náo nhiệt không thôi.

Lê Nhất không khỏi nhớ đến bảng vàng được dán hai lần của thi tháng trước.
Cảm xúc quấy phá, Lê Nhất nghĩ mọi người đều ở đây, nhắc đến chuyện này cũng không xấu hổ nên nói với Kiều Mộ Dương: "Cậu không cần tham gia thi đại học, thi thử ngày mai đối với cậu mà nói như đi chơi."
"Ai nói." Thiếu niên thấp giọng nói, nói xong thì cười một tiếng.
Ai nói...
Ai nói cậu không cần thi đại học, hay là ai nói cậu không cần để tâm đến thi thử?
Lê Nhất vọng tưởng mô phỏng ẩn ý của cậu, nhưng lại lo lắng mất mát lần nữa.
"Tớ muốn lên bảng vàng." Thiếu niên nhấc cánh tay lên, bình tĩnh chỉ về chỗ dán thông báo lần trước trong bảng thông báo.
"Cái người này cũng không thi đại học, nên có thể cạnh tranh bảng vàng với bọn tớ." Kỳ Tri Nhiên chọc cậu.
Thiếu niên không tiếp lời Kỳ Tri Nhiên, cậu nhìn Lê Nhất, thờ ơ hỏi cô: "Lê Nhất, lần này tớ về rồi, cậu còn có lòng tin thi đứng hạng nhất không?"
"Aiyo, cậu đang khiêu khích Lê Hoàng của chúng ta à." Cao Phi cho là kịch vui.
Lê Nhất hoàn toàn tiếp thu sai tín hiệu, cô tưởng thiếu niên lại đang khích cô bèn nhún nhún vai nói: "Thử xem."
Thiếu niên bĩu môi, vỗ bả vai Kỳ Tri Nhiên một cái: "Đi thôi, đi ăn cơm."
-
Theo phòng thi đã phân bổ ngẫu nhiên, Lê Nhất vậy mà gặp Kỷ Tư Viễn.
Mấy lần thi nhỏ trước đó Kỷ Tư Viễn liên tục "vứt bỏ" hạng nhất, rất yên lặng trong một khoảng thời gian.

Cậu ta không đến tìm Lê Nhất nữa, toàn bộ tâm tư đều đặt vào việc học.

Thi Toán tuần trước, cậu ta thi được điểm tối đa 150 điểm khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Lê Nhất chưa bao giờ xem Kỷ Tư Viễn là đối thủ, trước giờ cô chỉ so sánh với bản thân mình.

Nhưng lần này, vì có thể đứng cạnh với tên của Kiều Mộ Dương, lần đầu tiên cô sinh ra cảm giác đối đầu với Kỷ Tư Viễn.
Thi môn cuối cùng xong, mọi người đều thả lỏng sợi dây cuối cùng trước khi nghỉ đông, ai ai cũng như ngựa hoang thoát cương.
Cao Phi vẫn như cũ tổ chức mọi người ăn liên hoan sau khi tan học, Lê Nhất là người đầu tiên từ chối.
"Có ý gì?" Cao Phi chất vấn cô.
"Bố tớ xuống bếp, tớ nhất định phải về nhà ăn cơm."
Lê Nhất dứt lời, Kiều Mộ Dương lưng đeo balo xuất hiện ở trước cửa phòng lớp 7, dựa lên khung cửa hỏi cô: "Lát nữa về thế nào?"
Hôm nay Lê Lãng đích thân xuống bếp, muốn khao hai học sinh lớp 12 học hành vất vả.

Đây cũng là lần đầu tiên hai bố con nhà họ Kiều chính thức đến nhà họ Lê làm khách.
Kiều Mộ Dương đến tìm Lê Nhất hợp tình hợp lý.
"Hửm?" Phí Nhã đánh hơi mùi mờ ám.
"Tớ nghe thấy cái gì đó!" Thiệu Tinh Tuyền lấy tay làm cái loa bên tai.
Cao Phi bình tĩnh nhất, "Ôi chao này, hai anh em nhà người ta, hai cậu đến mức đó hả."
Hai chữ "anh em" này không trôi chảy lắm.

Sắc mặt Lê Nhất bỗng nhiên thay đổi, ném cuốn đề sai lên người Cao Phi, "Tớ đi đây, tạm biệt."
Đi được mấy bước, cô nhớ đến bản thân phải mang bài thi giúp Lâm Du Tĩnh đang tập huấn, nên ra hiệu với Kiều Mộ Dương một cái rồi xoay người đi lấy đồ.
Bàn của Lâm Du Tĩnh cách cô không xa, nên cô thuận tiện giúp Lâm Du Tĩnh sắp xếp một số tài liệu giảng dạy.
Ôm một đống đồ, Lê Nhất vội vội vàng vàng chạy đến trước cửa phòng học, nói với thiếu niên: "Đi thôi."
"Có vội đâu, hoảng cái gì." Kiều Mộ Dương tự nhiên nhận lấy sách Lê Nhất đang ôm trước mặt.

Lê Nhất lo cậu không cầm được nhiều như vậy nên giành lại mấy cuốn.

Trong lúc đoạt lại thì có mấy tấm vẽ phác thảo nhỏ màu trắng rơi xuống từ trong cuốn sách tài liệu.
Hai người đều ngồi xổm xuống nhặt lên, đầu suýt nữa đụng vào nhau nhưng bọn họ không hề bận tâm.

Ánh mắt đều bị người được vẽ trên tấm thẻ thu hút.
Trên bốn năm tấm thẻ đều vẽ một người, mà người này hai người họ đều quen —— Giang Sùng.
"Về thế nào?" Lúc đi đến cổng trường, Kiều Mộ Dương hỏi Lê Nhất vẫn đang đăm chiêu bên cạnh.
Lê Nhất lấy lại tinh thần, ung dung nói: "Bắt taxi đi, cậu sợ lạnh."
Cô nghĩ cho dù là đợi xe bus hay là đi đến ga tàu điện ngầm, khó tránh khỏi đều bị lạnh.

Hôm nay nhiệt độ hạ thấp, cái người này yếu đuối, ngàn vạn lần đừng để bị đông lạnh.
Kiều Mộ Dương bật cười nói: "Trong lòng cậu, đến tột cùng tớ sợ lạnh cỡ nào vậy."
Lê Nhất nói đùa: "Không phải vì mùa đông Minh Thành bọn tớ có hệ thống sưởi ấm nên cậu mới chuyển tới sao?"
Nụ cười của thiếu niên thay đổi hàm ý.

Cậu chân dài bước về phía trạm xe bus, "Ngồi xe bus đi."
Lê Nhất đi đằng sau nhìn bóng lưng cao thẳng của Kiều Mộ Dương, may mà cậu chọn xe bus.

Đây là phương tiên giao thông lâu nhất và cũng lãng mạn nhất.
Nhớ lại tình cảnh hai người cùng ngồi xe bus lần trước, cô xin ông Trời mượn bờ vai của cậu đã mang đến những giây phút ngọt ngào nhất trong mối tình thầm mến này của cô.
Sau khi lên, Lê Nhất chọn vị trí ngồi lần trước.
Kiều Mộ Dương sau khi ngồi xuống liền nhắc lại chuyện cũ, "Hôm nay cậu còn ngủ nữa sao? Nếu ngủ thì nói trước."
"Tại...!tại sao?" Gò má Lê Nhất đột nhiên nóng lên.
Thiếu niên nói đến ngủ, bản thân không nhịn được mà ngáp một cái, sau đó lười biếng nói: "Để tớ điều chỉnh tư thế tiện cho cậu trước."
Lê Nhất: "........."
Cảm giác nóng mãnh liệt tràn qua gương mặt, Lê Nhất lảng sang chuyện khác, hỏi cậu: "Đàn anh Giang Sùng gần đây có khoẻ không?"
"Chia tay rồi."
"Hả?" Lê Nhất giật mình nhìn Kiều Mộ Dương.
"Cậu ngạc nhiên như vậy làm gì?"
"Không có, cảm thấy...!rất đột ngột."
"Biết cậu ấy yêu đương cậu đột ngột, biết cậu ấy chia tay cậu cũng đột ngột, cậu rất quan tâm đến cậu ấy nhỉ."
Lê Nhất ngẫm câu nói này của Kiều Mộ Dương một lúc, xem thường nói: "Không được sao?"
"Đương nhiên được." Thiếu niên nói xong nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ "tớ muốn ngủ."
Lê Nhất nghĩ đến chuyện trên tấm thẻ vừa rồi, hỏi cậu: "Kiều Mộ Dương, nếu cậu thích một người, sẽ chọn yêu thầm sao?"
"Tại sao đột nhiên muốn hỏi cái này?"
"Tò mò."
Kiều Mộ Dương mở to mắt nhìn thẳng về phía trước, như là đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Nếu không chắc chắn đối phương thích tớ, tớ sẽ."
"Chậc chậc, kiêu ngạo như vậy à."
"Còn cậu?" Kiều Mộ Dương lại hỏi cậu.
Giọng Lê Nhất chân thành: "Giống cậu."
Kiều Mộ Dương đang muốn nói cái gì nữa thì điện thoại rung lên một cái.

Cậu nhìn người gửi tin nhắn rồi lấy tai nghe bluetooth trong túi áo ra, nói với Lê Nhất: "Tớ nghe tin nhắn thoại trước đã."
Kết quả lúc cậu ấn vào cái tin nhắn thoại, âm thanh không hề lọt vào tai cậu mà trực tiết lọt ra ngoài.
Giọng trong tin nhắn là mẹ của Kiều Mộ Dương, giọng nói dịu dàng như nữ dẫn chương trình trong radio buổi chiều.

Bà ấy tha thiết nói với con trai: "Mặc dù mẹ rất hy vọng con có thể ở bên cạnh mẹ đi học, nhưng nếu con có suy nghĩ của mình, lại muốn kiên trì với suy nghĩ đó thì mẹ sẽ tôn trọng lựa chọn của con, ngàn vạn lần con đừng có gánh nặng tâm lý."
"Nghe thấy rồi?" Thiếu niên dứt khoát cất tai nghe đi.
Lê Nhất gật gật đầu, nhìn đằng trước, ngập ngừng hỏi: "Cho nên rốt cuộc cậu đang rối rắm cái gì?"
Kiều Mộ Dương quay đầu nhìn sườn mặt của Lê Nhất, đôi mắt hơi động.

Sau đó cậu nhắm mắt lại, nói: "Hôm nay cậu đừng ngủ, tớ mệt, tớ muốn ngủ."
-
Lê Lãng dốc tình xuống bếp làm một bàn đồ ăn lớn.


Mọi người rượu đủ cơm no xong, Kiều Tụng Văn chủ động xin đi giết giặc rửa chén.
Lê Mạn cũng theo vào phòng bếp, trong phòng khách còn lại hai bạn học và một vị phụ huynh không đáng tin cậy ngơ ngác nhìn nhau.
"Cái kia, Kiều Mộ Dương, nếu không hai chúng ta đối chiếu đáp án một chút, xem xem chúng ta thi được thế nào." Vì phá vỡ sự lúng túng, Lê Nhất tìm chủ đề nói.
"Quên rồi." Kiều Mộ Dương thẳng thắn thành khẩn nói.
"Vậy còn câu hỏi lớn của môn Toán và tổng tự nhiên? Chẳng lẽ cũng quên sao."
"Không quên." Thiếu niên thay đổi tư thế ngồi, "Đối chiếu đáp án làm cái gì, cậu sẽ không hoảng sợ khi không được lên bảng vàng chứ."
"Tớ..."
Cái người này ở trước mặt phụ huynh và khi ở chung với mình như tách thành hai người.
Lê Nhất muốn nói lại thôi, khoát tay đi ra ban công.
Ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp ngoài ban công gọt bưởi, Lê Nhất nghe lén cuộc nói chuyện của Lê Lãng và Kiều Mộ Dương ở trong phòng khách.
Cậu và Lê Lãng trái lại nói chuyện khá hợp, dáng vẻ nói chuyện vừa ngoan ngoãn lại thông minh.
Cuối ban công là phòng bếp.

Giờ phút này nam dẫn chương trình danh tiếng lẫy lừng đang rửa chén trong nhà mình, Lê Nhất nghĩ cảnh này cảm thấy rất kịch tính.
Cô đi qua muốn xem trộm một chút, ai ngờ mới vừa tới đã nghe thấy câu này ——
"Mẹ thằng bé không được khoẻ lắm, cho nên muốn để Tiểu Kiều qua ở cùng.

Nhưng mà lo thằng bé có gánh nặng tâm lý nên không nói tình trạng rất gay go của cô ấy với Tiểu Kiều, vẫn luôn giấu."
Lê Mạn nhanh chóng tiếp lời: "Vậy rốt cuộc Tiểu Kiều đang do dự cái gì? Không phải anh nói chuyện thằng bé ra nước ngoài là hai người đã quyết định từ lâu rồi sao? Thằng bé vẫn luôn đồng ý mà."
"Anh cũng không rõ, chỉ là khoảng thời gian trước, trước khi thi Ielts ấy, thằng bé đột nhiên nói nó không muốn đi nữa."
"Sẽ không phải yêu sớm chứ?" Lê Mạn suy đoán.
Kiều Tụng Văn: "Chắc là không phải, em nhìn dáng vẻ đó của nó đi, có thể thích ai."
Thực ra những lời sau đó Lê Nhất cũng không nghe vào lắm.

Sự chú ý của cô đặt vào chuyện tình trạng hiện giờ của mẹ Kiều Mộ Dương rất gay go.
Nghĩ đến bà ấy đột nhiên về nước, Kiều Mộ Dương đến Quảng Châu ở cùng với bà ấy lâu như vậy, chuyện này cũng không phải không có dấu vết.
Lấy sự hiểu biết của Lê Nhất về Kiều Mộ Dương, đối với tình trạng của mẹ cậu, cậu cũng không phải là không phát hiện ra chút manh mối nào.

Nếu không cậu sẽ không thể hiện thái độ lật lọng đối với việc ra nước ngoài.
-
Buổi tối trước hôm giao thừa, Kiều Tụng Văn và Lê Mạn lái xe đưa Kiều Mộ Dương ra sân bay.

Thiếu niên sắp đến Quảng Châu đón năm mới cùng với mẹ hiếm khi ăn Tết ở trong nước.
Trên xe, Kiều Tụng Văn lại một lần nữa nói ẩn ý với con trai: "Ăn Tết xong mẹ con sẽ quay về Pháp.

Nếu con sang Anh du học, bà ấy muốn ở cùng với con thì cần phải chuẩn bị trước, ví dụ như mua nhà các thứ.

Bà ấy vẫn luôn đợi câu trả lời của con, quân tử một lời hứa đáng giá ngàn vàng, mấy ngày nay con nhất định phải suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định."
"Con biết rồi." Trong giọng thiếu niên lộ ra sự ủ rũ, cậu nghiêng đầu nhìn cửa sổ xe, Thanh Xuyên lại có tuyết rơi.
Quảng Châu ấm áp bốn mùa như xuân, lúc thiếu niên ở một tuần chuẩn bị quay về, nhớ đến tuyết ở Thanh Xuyên bèn hỏi mẹ có muốn quay về xem không.
Nhưng Dương Phàm đột nhiên hỏi cậu: "Có phải con có cô gái mình thích rồi phải không?"
"Không có." Thiếu niên kéo dài giọng, ôm bả vai mẹ, "Tuyết ở London chắc cũng rất đẹp."
Một ngày trước, đến lúc nhất định phải đưa ra lựa chọn, Kiều Mộ Dương gửi tin nhắn cho Lê Nhất —— "Cậu cảm thấy tớ ở lại trong nước tốt hay là ra nước ngoài tốt?"
Cô gái cách nửa ngày mới trả lời cậu, nói: "Từ khi quen biết cậu, cậu lúc nào cũng luôn biểu hiện ra dáng vẻ rất buồn ngủ.

Tớ đoán, chắc là mấy năm nay cậu luôn bị lệch múi giờ đợi điện thoại hoặc video của mẹ nên thành thói quen ngày đêm đảo lộn.

Đã như vậy thì cậu đến bên cạnh mẹ đi, đi xem đất nước mà bà ấy sống, xem xem bà ấy sống có tốt hay không.

Tớ không có mẹ từ khi còn rất nhỏ nên tớ rất hâm mộ cậu có cơ hội như vậy.

Đừng do dự nữa, đi đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc