Đầu tháng sáu, thời tiết nóng nhất mùa hạ đúng hẹn mà tới.
Lúc nghỉ trưa, Lê Nhất xử lý hàng tồn, trong ngăn kéo còn một đống lớn "Kiều Mộ Dương" và "Giang Sùng" vẫn chưa bán được.
Cô đã đánh giá cao sức mua của các bạn, thừa nhận bản thân vừa mới bắt đầu làm kinh doanh quả thực đã rất lý tưởng hoá.
Quả thực "thích" là một chuyện, bằng lòng mua hobby lại là một chuyện khác.
Hiệu ứng fandom chẳng hề áp dụng hoàn toàn vào việc thần tượng thanh xuân.
Năm trăm tệ Lê Nhất đầu tư là tiền nhuận bút cô để dành, bây giờ chỉ thu lại được hơn hai trăm.
Hai trăm hơn này cô chia làm bốn phần, người nên cho phải cho.
Tính toán như vậy, mỗi người căn bản không được bao nhiêu.
Lê Nhất đang đau đầu, một đàn chị lớp 12 đến tìm cô mua standee của Giang Sùng.
Đàn chị này thầm mến Giang Sùng đã lâu.
Cô ấy nói bọn họ sắp tốt nghiệp rồi, sau này cô ấy cũng không chắc có thể gặp lại Giang Sùng của Nhất Trung Thành phố.
Cô ấy tiêu 80 tệ mua năm standee, tranh minh hoạ tạo hình khác nhau của Giang Sùng để làm quà lưu niệm.
Bây giờ tiền trong tay Lê Nhất biến thành hơn ba trăm.
Mấy ngày nữa đến kỳ thi đại học, lúc nhận tiền, Lê Nhất thuận miệng chúc đàn chị thi thuận lợi, có tên trên bảng vàng.
Đàn chị: "Đầu óc em rất nhạy, sau này không làm kinh doanh thật tiếc.
Nhưng em bán hết chỗ này chắc kiếm được không bao nhiêu tiền nhỉ."
Lê Nhất cười "hì hì" một tiếng, "Quả thật không kiếm được bao tiền, chỉ làm vớ vẩn thôi ạ."
Đàn chị bĩu môi, "Thực ra so với standee của Giang Sùng, chị càng muốn sưu tầm vở ghi, sách cũ các thứ của Giang Sùng hơn, tiếc là khó quá."
Dứt lời, đàn chị tạm biệt Lê Nhất.
Vở ghi, sách cũ?
Lê Nhất nhìn bóng lưng của đàn chị, đột nhiên nảy ra một ý mới.
-
Điều khác biệt lớn nhất giữa Nhất Trung Thành phố và Minh Thành, là tinh thần học tập vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng lại tràn ngập giọng nói.
Khắp nơi trong trường học đều thể hiện nền tảng sâu sắc của "ngôi trường nổi tiếng trăm năm."
Kỳ thi đại học sắp đến, khắp nơi trong sân trường Minh Thành đều giăng đầy băng rôn cổ vũ các học sinh.
Nội dung không thiếu những từ trên mạng, thể hiện bầu không khí học tập thoải mái sinh động của Minh Thành.
Trái lại là Nhất Trung Thành phố, khắp sân trường đều đắm chìm trong bầu không khí nặng nề áp lực chuẩn bị kỳ thi.
Lớp 12 Minh Thành bắt đầu nghỉ từ ngày mai để cho các thí sinh ở nhà ôn tập hoặc nghỉ ngơi mấy ngày.
Vừa mới tan học, các đàn chị đàn anh mỗi người như ngựa hoang thoát cương.
Lúc này Nhất Trung Thành phố đã tan học được mười phút nhưng trong toà nhà lớp 12 lại chẳng có một học sinh nào rời đi.
Bầu không khí căng thẳng này thậm chí khiến cho Lê Nhất – bạn khách ngoại lai này có hơi không dám lên lầu quấy rầy.
Lớp của Giang Sùng nằm ở tầng cao nhất của toà nhà lớp 12.
Trong phòng học, giáo viên đang giải đáp thắc mắc trên bục giảng, các học sinh tự mình giải đề.
Có bạn tham khảo cách giải đề nào đó với nhau, gần như không có ai đang làm chuyện gì khác ngoài việc học.
Lê Nhất nhìn cảnh này, bất giác âm thanh đi trên đường cũng trở nên nhẹ nhàng.
Giang Sùng ngồi cuối lớp, anh ấy không thắt cà-vạt, áo sơmi trắng tôn lên khí chất như ánh trăng sáng của mình.
Anh ấy đeo cái kính gọng mảnh, rất nhã nhặn, đang hơi hơi cúi đầu chuyên tâm giảng đề với bạn cùng bàn của mình.
Khoé môi anh ấy hiện lên nụ cười, tay cầm bút đang viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp, tốc độ chẳng hề nhanh, nhìn ra được anh ấy rất có kiên nhẫn.
Trước khi lên lớp 12, Giang Sùng giữ chức chủ tịch hội học sinh hai khoá liên tiếp của Nhất Trung Thành phố, cũng là học sinh đầu tiên trong lịch sử của Nhất Trung Thành phố được bầu làm chủ tịch hội học sinh vào năm lớp 10.
Anh ấy nổi tiếng bên ngoài nhưng lại khiêm tốn.
Các bạn nữ thích sự khiêm tốn của anh ấy, càng yêu sự tự tin của anh ấy hơn.
Lê Nhất vẫn luôn đợi đến khi có một bộ phận học sinh ra khỏi phòng học mới cố lấy dũng khí nhờ người gọi Giang Sùng ra ngoài.
Giang Sùng nghe nói bên ngoài có người tìm anh ấy thì nhanh chóng thu dọn cặp sách rồi ra khỏi phòng học.
Lê Nhất chưa nghĩ lời tự giới thiệu bản thân xong nên không giới thiệu.
Cô thẳng thắn thành khẩn nói thẳng ra chuyện gần đây bản thân mình dùng hình tượng "Giang Sùng" để kinh doanh.
Giang Sùng nghiêm túc nghe xong, vậy mà lại dịu dàng bật cười, "Bán sản phẩm của anh?"
Lê Nhất lấy túi vải có in hình minh hoạ của Giang Sùng trong balo ra, mở túi ra để cho Giang Sùng tự xem.
Giang Sùng lấy từng món đồ trong túi vải ra, bên trong có bưu thiếp, móc khoá, poster, standee, sticker,...!Nhìn hình vẽ bên trên đều rất giống anh ấy, nhưng anh ấy lại không chắc chắn đó là bản thân mình.
"Có ý hay đó, những cái này đều là em làm sao?" Anh ấy hỏi.
"Chủ ý là em đưa ra, vẽ là do một bạn nữ lớp em vẽ, sản phẩm là em và bạn ấy làm." Lê Nhất nói đúng sự thật.
Giang Sùng nhịn không được khen ngợi: "Các em lợi hại quá."
Lê Nhất lấy ra một bao lì xì đưa đến trước mặt Giang Sùng: "Phần tiền nhận được này thuộc về anh, xem như là phí uỷ quyền đi.
Thật sự xin lỗi, em đã hành động trước báo cáo sau.
Em đã thử một lô nhỏ, việc kinh doanh lần này e rằng không làm được.
Về sản phẩm của anh, sau này em sẽ không làm nữa, hy vọng hành vi lần này của em sẽ không mang đến phiền phức cho anh."
Giang Sùng không nhận bao lì xì mà tiếp tục tán thưởng những "tác phẩm" này của Lê Nhất, anh ấy dường như rất thích mấy món đồ này.
Anh ấy nói: "Bọn em vẽ rất đẹp, đồ làm ra cũng rất tốt, còn đẹp hơn so với bản thân anh.
Đây đều thuộc về sáng ý của các em, có thể được mọi người thích anh cũng rất vui, anh sẽ không cảm thấy phiền phức.
Em đưa hàng mẫu này cho anh là được rồi, coi như em nói là uỷ quyền đi, số tiền này em cứ giữ lại cho mình."
Lê Nhất rất ngại, "Nhưng mà những món hàng mẫu này vốn dĩ là tặng cho anh."
Giang Sùng cười cười, hỏi Lê Nhất: "Em là học sinh của Minh Thành? Tên gì vậy?"
"Lê Nhất.
Lê trong bình minh, nhất trong một hai ba bốn năm sáu bảy."
Giang Sùng: "Anh nhớ rồi.
Đầu óc thông minh như vậy, phải học tập cho tốt nha."
Lê Nhất gật mạnh đầu.
Giang Sùng: "Vậy anh đi trước đây."
"Giang...!Đàn anh." Lê Nhất cũng không biết phải xưng hô với anh ấy thế nào mới thích hợp nên gọi tiếng đàn anh luôn.
Cô nói tiếp: "Thực ra em còn có một chuyện muốn thương lượng với anh."
"Em nói đi."
"Sau khi thi đại học xong, anh có thể bán cho em sách cũ và giấy nháp các thứ mà anh định vứt đi được không?" Lê Nhất toả ra nụ cười chân thành: "Em ra giá chắc chắn cao hơn thu gom phế phẩm."
Giang Sùng bật cười nói: "Em định lấy bán đi à?"
Bị đoán trúng tâm tư, Lê Nhất có hơi xấu hổ, "Em không muốn lừa anh, độ nổi tiếng của anh thật sự rất cao, em định làm như vậy."
Giang Sùng thấy cô thẳng thắn thành khẩn thì ân cần hỏi: "Đàn em này, em cần tiền sao?"
Lê Nhất: "Tình huống nhà em có hơi đặc thù, em muốn tự lực cánh sinh."
"Vậy việc kinh doanh sẽ không làm chậm trễ em học tập chứ?" Giang Sùng hỏi.
"Thành tích của em rất tốt."
"Tốt cỡ nào?"
Lê Nhất tự tin nở nụ cười: "Em nằm trong top 10 của khối 11 Minh Thành."
Cô cảm thấy nói top 3 có hơi ngông cuồng nên khiêm tốn một chút.
Giang Sùng nghe vậy thì quyết định lập tức: "Lưu phương thức liên lạc đi, đợi thi đại học xong anh liên lạc với em."
"Vô cùng cảm ơn anh, đàn anh Giang." Lê Nhất nhớ đến đàn chị hôm nay tìm cô mua đồ bèn hỏi: "Đàn anh, em có thể có một thỉnh cầu nho nhỏ với anh được không?"
"Em còn yêu cầu rất nhiều nhỉ, nói đi."
Lê Nhất: "Anh có thể viết giúp em một câu cổ vũ được không, em muốn tặng cho một đàn chị trường em.
Chị ấy đã thích anh rất lâu nhưng anh không biết chị ấy là ai.
Hy vọng với lời chúc của anh, chị ấy có thể phát huy thi được tốt hơn."
Giang Sùng nghe xong, không chút do dự lấy cây bút viết lên bưu thiếp có in ảnh chân dung của anh ấy ——
Chúc cậu tên đề bảng vàng, tiền đồ như gấm.
Chúc cậu mọi chuyện như ý, ngày ngày vui vẻ.
-
Lê Mạn hỏi Lê Nhất sao hôm nay đến muộn vậy, Lê Nhất sững sờ một chút rồi nói trong trường có chuyện nên nán lại.
Lê Mạn rất cảnh giác, "Con sẽ không yêu sớm đâu nhỉ."
Lê Nhất xoè tay: "Trái lại con muốn vậy."
Lê Mạn dùng ánh mắt quái dị liếc mắt nhìn cô một cái, không nói nữa.
Gió đêm thành phố càng có hơi khói lửa hơn, khắp thành thị đều là dáng vẻ vào hè.
Lê Mạn lái xe ra khỏi cổng trường, Lê Nhất ghé lên cửa kính xe ngắm phong cảnh, tự nhiên mà nhìn thấy được một cảnh này ——
Trên lối đi bộ, Kiều Mộ Dương sải bước tiêu sái với Hứa Gia Thời ngổn ngang tâm sự một trước một sau.
Ánh mắt Hứa Gia Thời đuổi theo bóng lưng Kiều Mộ Dương, thiếu chút sự kiêu ngạo mọi người bao quanh ở trong trường học thường ngày mà thay vào đó là thêm chút cẩn thận dè dặt.
Kiều Mộ Dương đeo balo một bên vai, hai tay nhét túi, đi không nhanh cũng không chậm.
Bóng dáng cậu bị đèn đường kéo dài, vô tình kéo đến dưới chân Hứa Gia Thời.
Trong mắt người ngoài, đây là hình ảnh rất đẹp.
Thiếu niên đẹp trai cùng với cô gái của mối tình đầu đang trải qua thanh xuân mãnh liệt mà rất nhiều người đều sẽ trải qua.
Giờ phút này, Lê Nhất chắc là người ngoài cuộc, không biết làm sao cô lại sinh ra tâm lý của người trong kịch.
Lê Mạn nhìn thấy cảnh này từ tầm mắt của Lê Nhất bèn hỏi cô bạn nữ này có phải là học sinh của trường cô hay không.
Hứa Gia Thời mặc đồng phục giống với Lê Nhất, không khó nhận ra.
Lê Nhất không muốn Lê Mạn nhúng tay vào việc này theo bản năng bèn nói: "Cô chuyên tâm lái xe đi."
"Kiều Mộ Dương?" Nhưng Lê Mạn lại thấy rõ dáng vẻ thằng bé đi phía trước, nhịn không được kêu một tiếng.
Con đường phía trước đúng lúc bị xe của phụ huynh lấp kín nên tiếng gọi này của Lê Mạn rơi vào tai Kiều Mộ Dương.
Cậu quay đầu lại, đứng ở dưới đèn đường, xa xa chỉ thấy bóng dáng cao ngất, không nhìn rõ được sắc mặt của cậu.
Cô gái phía sau thiếu niên cũng quay đầu theo.
Hứa Gia Thời thấy Lê Nhất bạn cùng trường mình ngồi trên ghế phó lái, cùng với cô giáo Lê Mạn của Kiều Mộ Dương thì gương mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Dừng một chút, Hứa Gia Thời xấu hổ bước nhanh qua Kiều Mộ Dương, muốn tránh đi cảnh xấu hổ này.
Ai ngờ Kiều Mộ Dương lại giữ cô ấy lại rồi chỉ chỉ xe của Lê Mạn, nói một câu mà Lê Nhất không nghe thấy.
Mấy giây sau, Kiều Mộ Dương và Hứa Gia Thời đi đến bên cạnh xe Lê Mạn.
Cậu đứng ở phía Lê Nhất hỏi Lê Mạn đang ngồi ghế lái: "Cô Tiểu Lê ạ, có thể đưa bạn nữ này về nhà giúp em được không?"
Lê Mạn đầu đầy chấm hỏi, đây là tình huống gì vậy?
Kiều Mộ Dương lại nhìn về phía Lê Nhất, ánh mắt sâu thẳm, "Nghe nói hai cậu quen nhau, giao cậu ấy cho cậu."
Lê Nhất: "......."
Cô bất ngờ không kịp phòng.
Lúc này Hứa Gia Thời mới mở miệng, giọng có hơi khàn khàn.
Cô ấy lịch sự chào Lê Mạn và Lê Nhất trước, sau đó nói với hai người họ: "Không cần phiền đâu ạ, em tự bắt taxi về là được."
Tâm trạng của Hứa Gia Thời khiến cho Lê Nhất nhìn ra được cảm xúc của cô ấy không tốt, Kiều Mộ Dương hẳn là đang lo lắng cho cô ấy.
Vì thế Lê Nhất xuống xe, kéo Hứa Gia Thời và mình ngồi vào ghế sau, "Cô mình đưa cậu về."
Đóng cửa xe lại, Lê Nhất lại nhìn Kiều Mộ Dương một cái, cúi đầu nói với cậu một câu "Yên tâm."
Lê Mạn quan sát hành vi của ba đứa trẻ vị thành niên qua gương chiếu hậu, dựa vào kinh nghiệm dày dặn của mình, cô ấy đã tự đưa ra một kết luận chính xác.
Sau khi xe nhập vào dòng chảy lần nữa, cô ấy hỏi Hứa Gia Thời: "Kiều Mộ Dương là bạn trai em sao? Hai đứa đang cãi nhau?"
Hứa Gia Thời đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải giải thích mối quan hệ của mình và Kiều Mộ Dương như thế nào.
Lê Nhất cũng yên lặng.
Bởi vì cô căn bản không biết quan hệ của hai người họ đã tiến triển đến bước nào.
Lê Mạn thấy cô gái không nói nên lời thì thở dài, cười một tiếng nói: "Kiều Mộ Dương thằng bé này ấy à, luôn khiến cho con gái đau lòng."
"Em không phải là bạn gái của cậu ấy." Hứa Gia Thời chọn mở miệng lúc này.
"Hửm?" Lê Mạn khó hiểu.
Hứa Gia Thời đột nhiên nắm lấy tay Lê Nhất, vội vàng nói với Lê Mạn: "Là em đơn phương thích Kiều Mộ Dương, cô Lê, cô đừng hiểu lầm cậu ấy."
Tay Hứa Gia Thời run rẩy khá lợi hại, Lê Nhất lật tay nắm lấy tay cô ấy, muốn cho cô ấy chút sức lực.
Lê Mạn lại hỏi: "Vậy hai đứa đang làm sao?"
Hứa Gia Thời: "Hôm nay tâm trạng em không tốt, em muốn tìm cậu ấy nói chuyện, không ngờ..."
Thấy Hứa Gia Thời muốn nói lại thôi, Lê Mạn bèn hỏi: "Thằng bé không để ý em?"
"Không phải ạ." Hứa Gia Thời cúi đầu, cô ấy nhớ lại cảnh kia, "Em cảm thấy bản thân mình rất ngốc."
Mặc dù Lê Nhất không biết ban nãy bọn họ xảy ra chuyện gì ở trước cổng trường, nhưng cô ấy có sự đồng cảm mãnh liệt với Hứa Gia Thời vào lúc này.
Cảm giác thích một người nhưng không được đáp lại chắc chắn rất tệ.
Lê Nhất giơ tay lên khẽ xoa gáy Hứa Gia Thời một cái, nói: "Ngốc thì ngốc thôi, thanh xuân của ai mà không ngốc.".