BAN NGÀY BỊ HỦY HÔN, BUỔI TỐI BỊ CHỈ HUY VỪA ĐÁNG YÊU VỪA HUNG DỮ ĐÒI ÔM

“Em… em đã trưởng thành rồi!” A Tước nhíu mày, như đang cố gắng nhớ xem mình đã bao nhiêu tuổi. Cuối cùng, cậu ta nói một cách nghiêm túc: “Em chắc khoảng 40 tuổi rồi!”

“Phụt!”

Một cậu trai đáng yêu đến thế lại nói mình đã 40 tuổi? Đáng yêu quá, em đang đùa chị à?

Sự khó chịu do việc Hách Dịch Thường bỏ trốn trước lễ cưới của Tô Vãn lập tức tan biến.

Cô cười, trêu đùa cậu: “Thế được, em lấy quang não ra, nếu em đã đủ 20 tuổi thì giúp chị làm đám cưới này đi. Đợi sau khi giải quyết xong chuyện cấp bách này, em muốn ly hôn thì mình ly.”

Mặc dù trong Đế quốc Liên bang, ly hôn không phải chuyện dễ dàng, nhưng vẫn tốt hơn là bị gả ngẫu nhiên cho một người đàn ông mà mình không biết rõ dung mạo hay tính tình.

Quan trọng nhất là, Tô Vãn cực kỳ chú trọng ngoại hình. Cô không thể chịu đựng nổi việc kết hôn với một người xấu xí. Nếu sau này phải gả cho một người chồng xấu, chắc cô không thể ăn hay ngủ yên.

Trước đây, cô tỏ ra sâu đậm với Hách Dịch Thường và sẵn sàng kết hôn với anh ta cũng chỉ vì anh ta trông không tệ.

Nhưng so với A Tước trước mặt, Hách Dịch Thường chẳng khác gì một củ khoai tây!

“Quang não...” A Tước nhìn xung quanh, sau đó nhìn vào quang não trên cổ tay mình.

Nhưng có vẻ như nó bị hỏng. Cậu ta loay hoay một lúc mới mở được giao diện đăng ký kết hôn.

“Chị ơi, là chỗ này phải không?”



Tô Vãn nhìn vào. Đó là một chiếc quang não màu đen, cô không thể nhận ra nó thuộc thương hiệu nào, nhưng chất liệu và vẻ ngoài trông khá sang trọng, có lẽ không hề rẻ.

Có lẽ nó có tính năng bảo mật riêng hoặc bị hư hỏng, nên cô không nhìn thấy thông tin cá nhân khác của cậu ta, chỉ có mã đăng ký kết hôn là hiện rõ.

Chỉ cần Tô Vãn mở giao diện thông tin cá nhân của mình, cả hai quét mã quang não của nhau là có thể nộp đơn đăng ký kết hôn lên Hệ thống Tổng đế quốc.

Nếu cả hai đáp ứng đủ điều kiện kết hôn, hệ thống sẽ phê duyệt.

Vào lúc đó, có tiếng bước chân vang lên phía sau.

Tô Vãn quay đầu lại, thấy hai người phụ nữ đang tiến đến.

Một người lớn tuổi hơn, mặc sườn xám tím, trông quý phái và thanh lịch.

Người còn lại trẻ hơn, đi bên cạnh người mặc sườn xám tím.

Người vừa đến chính là mẹ và em gái của Hách Dịch Thường.

“Tô Vãn, anh trai tôi vẫn chưa đến, chị xem, đám cưới này phải làm sao đây?” Hách Kiều Kiều nhếch mép, cười đầy ác ý.

Cô ta chưa bao giờ thích Tô Vãn, một cô gái bệnh tật. Trong mắt Hách Kiều Kiều, Tô Vãn luôn bám dai dẳng lấy anh trai cô.

Quan trọng hơn, cô ta và Tô Mạn là bạn thân, cả hai đã quen biết nhau suốt bảy năm.

Mẹ Hách thì không phản đối cuộc hôn nhân này, dù sao mối quan hệ giữa hai gia đình rất tốt.



Hơn nữa, trong mắt bà, Tô Mạn chỉ là con gái nuôi của nhà họ Tô.

Sao có thể so sánh với Tô Vãn, tiểu thư chính thống của gia tộc Tô?

Bà nhẹ nhàng nói: “Tiểu Vãn à, con đợi thêm một chút, Dịch Thường chắc chắn sẽ quay lại mà.”

Tô Vãn nhìn xuống quang não, bây giờ đã hơn 9 giờ tối.

Chỉ còn chưa đầy 3 tiếng nữa là đến nửa đêm.

Nếu Hách Dịch Thường thực sự muốn quay lại, bây giờ anh ta đã phải có mặt ở Khu vực 3 rồi.

Nhưng anh ta vẫn chưa đến.

Tô Vãn mỉm cười nói: “Bác gái, lễ cưới vẫn sẽ diễn ra như dự định. Bác cứ quay lại hội trường đi ạ.”

Mẹ Hách hài lòng gật đầu. Dù Tô Vãn sức khỏe không tốt, nhưng gia cảnh tốt, giáo dưỡng tốt, lại còn nghe lời và hiểu chuyện.

Hách Kiều Kiều dìu mẹ quay lại, trước khi đi, cô ta còn nhìn Tô Vãn với ánh mắt khinh bỉ, cười lạnh: “Sĩ diện hão mà khổ thân!”

Họ rời đi mà không hề để ý đến A Tước đang núp ở góc khuất.

Tô Vãn híp mắt, quay người lại, thấy A Tước vẫn ngồi đó. Cậu ta đã giấu đuôi của mình đi lúc nãy để không bị phát hiện, giờ nó lại thò ra, nhẹ nhàng quấn quanh mắt cá chân của Tô Vãn.

Bình luận

Truyện đang đọc