BAN NGÀY BỊ HỦY HÔN, BUỔI TỐI BỊ CHỈ HUY VỪA ĐÁNG YÊU VỪA HUNG DỮ ĐÒI ÔM

Đỗ Vi Vi đang ở tầng dưới, vừa nhận được tin nhắn của con gái Tiểu Mạn, lòng đầy tức giận.

Đang định gọi lại thì nghe thấy tiếng hét đau đớn từ tầng trên vọng xuống!

Cô ta vội vàng chạy lên, thấy Tô Chấn đang ôm chân, mặt tái nhợt ngồi bệt dưới đất.

"Vi Vi, mau, mau gọi bác sĩ đến giúp anh!"

"Được, anh đừng cử động, em sẽ gọi bác sĩ ngay!"

Chẳng bao lâu sau, Đỗ Vi Vi đã gọi được bác sĩ tới khám cho Tô Chấn.

Cuối cùng, bác sĩ kết luận: ngón chân cái của Tô Chấn bị gãy xương.

Khi đá bình hoa, ông chỉ đi dép bông.

Bản thân ông lại không phải là người thú hóa, thân thể không mạnh mẽ như người thú hóa, lại không thường xuyên tập luyện sức khỏe.

Vì vậy… thế là, gãy xương rồi.

Bác sĩ nói: "Trong vòng nửa tháng, đừng vận động mạnh, uống thuốc đúng giờ là sẽ hồi phục."

Nửa tháng? Thật là tai họa từ trên trời rơi xuống!

Khi đưa bác sĩ rời đi, Tô Chấn tức giận đến mức lập tức nhắn một đoạn dài cho Tô Vãn.

Trong đó toàn là lời mắng mỏ cô!

Mắng cô bất hiếu!

Mắng cô vô tâm vô nghĩa với gia đình, sau này nhất định sẽ bị Cố Chỉ huy chán ghét và bỏ rơi!

Sau khi gửi xong mấy tin nhắn đó, tâm trạng Tô Chấn thoải mái hơn hẳn.

Ngay cả cái chân bị gãy cũng dường như bớt đau hơn.

Lúc này, con trai cả Tô Duẫn gọi điện đến, Tô Chấn cố nhịn đau để nghe.

Tô Duẫn nói: "Bố, cuối tuần là ngày cưới của Tiểu Vãn với Cố Chỉ huy, bố cũng biết rồi đúng không? Hôm đó mọi người đều phải ăn mặc trang trọng, bố còn cần nắm tay cô dâu để đưa đến bên chú rể nữa. Đến lúc đó, hoàng gia và các nhân vật quan trọng trong Liên bang đều sẽ tham dự, cần phải chuẩn bị chu đáo. Bố đang ở đâu? Về nhà để chúng ta bàn bạc lại quy trình đi."

Tô Chấn: “…”

Tiểu Vãn sắp tổ chức lễ cưới với Cố Chỉ huy sao?

Sao không ai nói cho ông biết!

À, mà vừa nãy ông còn gửi cho Tiểu Vãn cả đống tin nhắn mắng mỏ cô…

Tô Chấn vội vàng đi hủy những tin nhắn đó.

Nhưng, đã quá muộn.

Trong quang não đã có mấy tin nhắn mới do Tô Vãn gửi tới.

Tô Vãn: “Ồ, con không ngờ là bố ghét con đến thế.”

Tô Vãn: “Con vốn định mời bố dự đám cưới của con với Cố Chỉ huy, còn có một nghi lễ cần đến bố nữa.”

Tô Vãn: “Nhưng nếu đã vậy thì thôi nhé. ^_^”



Nhìn thấy những tin nhắn này, Tô Chấn suýt nghẹn không thở nổi!

Ông vội vàng gọi điện cho con gái, nhắn tin nữa.

Kết quả là, cuộc gọi vẫn không kết nối được.

Còn tin nhắn thì hoàn toàn không nhận được hồi âm!!!

Phía bên Tô Vãn, cô bình tĩnh gửi hết những tin nhắn mắng mỏ của Tô Chấn cho Tiểu Bạch, đóng gói lại rồi gửi cho mẹ, ông nội và các thành viên khác trong gia đình.

À, còn gửi một bản cho Cố Chỉ huy nữa.

Gặp chuyện không vui thì tuyệt đối không nên tự chịu đựng một mình, phải học cách "chia sẻ" với những người quan tâm đến mình.

Huống hồ, hiện giờ cô còn là một "bà bầu yếu đuối" nữa chứ.

Xong hết mọi chuyện, Tô Vãn ngáp dài một cái, xoay người, ôm chặt chăn nhỏ rồi ngủ say.

Kỳ nghỉ huấn luyện quân sự vừa kết thúc, mỗi học viên đều có ba ngày nghỉ, tất nhiên là cô phải tận hưởng rồi.

Tô Vãn sắp kết hôn, dù lễ cưới do hoàng gia sắp xếp, nhưng một số trình tự cô vẫn phải tìm hiểu và học hỏi.

Cố Chỉ huy đã cố gắng để Tô Vãn không phải vất vả, và cô cũng không muốn làm mất mặt anh. Dù sao, hiện tại hai người sống rất hòa hợp, lại còn có em bé nữa.

Tô Vãn là người rất lý trí, Cố Chỉ huy sẵn lòng nuông chiều cô, đối xử tốt với cô, và đã giúp đỡ mẹ cô rất nhiều.

Ồ, anh còn giúp cô xả giận với Đỗ Vi Vi.

Bên ngoài, nhiều người thực ra không vừa ý với việc cô lấy Cố Chỉ huy.

Vì thế, cô phải nghĩ cách để ngăn miệng những kẻ đó lại, để mọi người biết rằng vị Chỉ huy của họ có mắt nhìn rất tốt.

Cuộc sống của Tô Vãn trên phi thuyền rất thoải mái.

Vào lúc này, Pandora lại tìm đến, nhất quyết đòi đấu với cô lần nữa!

Phi thuyền vừa hoàn thành bước nhảy không gian cuối cùng.

Chỉ còn hơn một tiếng nữa là sẽ đến cảng của Khu sao thứ nhất.

Pandora nhíu mày nói: “Có phải vì cậu đang mang thai nên không tiện đấu với mình không?”

Tô Vãn lười biếng gặm một quả táo to, “Lần trước khi mình thắng cậu, mình cũng đang mang thai đó. Mình thật sự không hiểu tại sao cậu lại cứ cố chấp như vậy. Thua một lần thì cứ nói là do ngoài ý muốn là được rồi. Nếu cậu thua mình lần nữa, cậu giải thích sao với mọi người đây? Hà tất gì phải làm vậy?”

Mặt Pandora sạm lại: “Mình sẽ không thua cậu lần thứ hai đâu!”

Bên cạnh, Rosina khoanh tay châm chọc: “Không chắc đâu nhé. Mập Đa, Tiểu Vãn đã cho cậu một bậc thang để xuống, cậu cứ nhanh chóng bước xuống đi.”

Pandora trừng mắt nhìn cô.

Tương lai cô sẽ trở thành nữ Chỉ huy, sao có thể dễ dàng nhận thua như vậy!

Ký túc xá vốn chỉ có ba người ở nên khá rộng rãi.

Kết quả là khi Pandora to lớn xuất hiện, cả ký túc xá bỗng trở nên chật chội hẳn!

Rosina phàn nàn: “Mập Đa, cậu không biết giảm cân sao!”



Pandora mặt đen lại: “Mình không phải béo, mà là vạm vỡ!”

“Dù sao thì cũng vậy thôi.”

“Cô nhóc lùn, biết gì mà nói!”

“Bổn tiểu thư cao một mét bảy rồi, lùn cái gì! Cậu mới lùn ấy! Cả nhà cậu đều lùn!”

Hai người này vốn có hiềm khích từ nhỏ, cứ gặp nhau là như nước với lửa, đấu khẩu không ngừng.

À, vị hôn phu của Rosina lại là anh họ của Pandora.

Sau này Rosina kết hôn, cả hai lại trở thành thông gia, chắc là sẽ cãi nhau suốt đời.

Nhưng lúc này, Pandora không quan tâm tới Rosina mà ném thư thách đấu cho Tô Vãn.

“Tô Vãn, chờ về trường, khi nào cậu rảnh, chúng ta đấu một trận nữa!”

“Dạo này mình chắc sẽ rất bận, không có thời gian.”

“Bận gì cơ?”

Tô Vãn suy nghĩ kỹ rồi đếm ngón tay, “Mình phải kết hôn này, quản lý nhà hàng, à, học tập là chính, không thể lơ là, rảnh thì còn phải dưỡng thai nữa, mình bận rộn lắm đó. Cậu bảo khi nào mình rảnh để đấu với cậu? Hay là, chúng ta hẹn vào năm sau nhé?”

Cuối cùng, Pandora đành rời đi với gương mặt xám xịt.

Thua một người phụ nữ mang thai, lại còn là một người hoàn toàn là con người, không phải người thú hóa!

Điều này khiến Pandora thực sự khó mà chấp nhận nổi.

Cô nàng kiêu ngạo này lần đầu tiên gặp phải thất bại đau đớn trong đời.

Hơn nữa, còn là thất bại không thể gỡ gạc lại trong cả năm!

Thật là tức c.h.ế.t mà!

Rosina cười đến gập cả người, “Thật tốt quá, mình chưa bao giờ thấy mặt Pandora thối như thế này.”

Tô Vãn và Thịnh An không mấy hiểu niềm vui này của cô.

May là phi thuyền sắp hạ cánh, ai nấy đều thu dọn đồ đạc để chuẩn bị xuống tàu.

Được nghỉ, Rosina đương nhiên về nhà, còn Thịnh An là cô nhi, cô ấy sẽ về thẳng trường.

Tô Vãn suy nghĩ một chút, chắc là nên đến dinh thự của Cố Chỉ huy.

À, đó cũng là nhà của họ.

Thật ra, không trách Tô Vãn đến giờ vẫn chưa có cảm giác thân thuộc với nơi đó, vì chỗ đó quá lạnh lẽo!

Tô Vãn nghĩ, có lẽ cô có thể về bàn bạc với Cố Chỉ huy xem có thể sửa lại một chút không.

Nếu được, cô sẽ nhân tiện xây dựng một phòng livestream cho mình.

Đi cùng các bạn ra ngoài, Tô Vãn đã gửi định vị cho phi thuyền đón của dinh thự.

Không lâu sau, chắc chắn sẽ có người đến đón cô.

Thế nhưng Tô Vãn không ngờ rằng, cô lại nhìn thấy Tô Chấn trong đám đông.

Bình luận

Truyện đang đọc